Hội Trưởng, Anh Thích Tôi À?
-
Chương 7: Thì ra là anh ta
Tại biệt thự màu vàng cam của Lâm gia."Đinh...đang....đinh....đang...sáng rồi dậy đi Uyển Nhi xinh gái.....dễ..thương... baby.....dậy đi......"
Uyển Nhi trùm chăn vào đầu, tiếp tục ngủ. Chiếc đồng hồ tiếp tục kêu làm phiền đến giấc ngủ quý báu của mình. Uyển Nhi thẳng tay cầm chiếc đồng hồ và nhúng đồng hồ xuống ly nước ở trên bàn. Sự nghiệp ngủ vĩ đại được tiếp tục.......
"Cộc... cộc...." có người luôn biết cách phá hoại giấc ngủ của người khác.
"Dậy nào Uyển Nhi, không ngủ nữa, muội học rồi!"_Mẹ Uyển Nhi gõ cửa, kêu cô dậy đi học.
"Vâng...c..on dậy ngay đây, ừm....thêm 5 phút nữa thôi!"
5 phút trôi qua........
15 phút.......nhìn lên cầu thang, vẫn không thấy cô con gái đi xuống bà Trần Ngọc Lan quyết định, một lần nữa lên phòng ngủ của cô con gái yêu vấu. Mặt hằm hằm, giọng sư tử rống.
"Con nhỏ kia mày có dậy không thì bảo? Mẹ gọi từ nãy rồi mà còn không chịu dậy á?, hừ.....cẩn thận mẹ cắt thẻ ATM của con đó! Có dậy ngay không?"
Lúc đầu cô định bơ lời của mẹ cô nhưng nghe tới chuyện cắt thẻ ATM là Uyển Nhi bật dậy, lao vào phòng vệ sinh làm vscn với tốc độ ánh sáng. Cô đứng ngay ngắn trước mặt mẹ mình, cười he he, rụt rè hỏi:
"Con dậy rồi, mẹ....... có cắt... thẻ ATM của.... con không?"
Bà Lan nhìn đôi mắt long lanh như trực khóc của đứa con gái, bà nhìn đồng hồ đeo tay cười mỉm:
"Con...dậy chậm 20 phút? Nể tình vì hôm nào con cũng vậy nên tạm thời mẹ không làm gì hết! Thôi xuống ăn sáng đi Nhi!"_Bà Trần Ngọc Lan xoa đầu cô con gái, cười dịu dàng.
"Vâng!" hai mẹ con khoác tay nhau cùng đi xuống, ngồi vào bàn nhìn bát bún thịt bò mà mình thích nhất, Uyển Nhi mời mọi người ăn sáng. Chén tô bún ngon lành, Uyển Nhi chào mọi người bước vào xe Lamborghini tới trường.
Tại học viện The Heris.
Thiên Du vừa bước vào lớp bất ngờ một xô nước đổ xuống đầu cô ào ào. Tiếng cười khúc khích xung quanh, Thiên Du nhẫn nhịn, không nói không rằng đem balo xuống bàn của mình để. Vùng vằng đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm.
"Tưởng làm vậy, tôi sẽ bỏ đi à? Mơ đi. Đồ ướt hết rồi làm sao đây? Thôi kệ, thay đồng phục thể dục vào tạm vậy." Nói rồi cô mở tủ lấy bộ đồ trong ngăn tủ ra mặc, một đống rác tuôn ra từ đó không những thế còn có những con gián bò ra, ở giữa là con chuột to béo đã chết. Nhìn bộ đồ thể dục bị cắt tả tơi như cánh dơi. Mặt hằm hằm, trên đỉnh đầu cô tỏa ra vô số làn khói trắng.
"Khinh người quá đáng bọn họ nghĩ mình là cái gì chứ? Chuột cống hả? Được rồi đã tới lúc phản công, đừng tưởng tôi hiền mà dễ bắt nạt nhá."
Thiên Du cầm đuôi con chuột cống định đem vào lớp. Định bước đi thì đau bụng cần phải giải quyết nỗi buồn, cô vào phòng vệ sinh ngồi. Thiên Du đẩy cửa ra ngoài, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bạn nữ sinh, sự tò mò trỗi dậy Thiên Du núp vào góc tường nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
"Bà nghĩ nhỏ đó chịu được bao lâu? Chắc không đến tuần nữa đâu! Haiz.......ai bảo nhỏ đắc tội với anh Phong làm gì, đáng đời."_ns1 mỉm cười nói.
"Ừ, nghèo mà bày đặt. Thôi mình đi đi ".
"Ừ"
Hai tay Thiên Du nắm chặt, thì anh ta là chủ mưu gây ra mọi chuyện, thảo nào tự dưng thang máy bị hỏng trong ngày hôm đó rồi đống rác trong tủ và còn con chuột chết ngày hôm nay nữa, hừ....hãy đợi đó. Cô cầm con chuột cống tời khu hội trưởng tìm Hoàng Băng Phong. Thiên Du lao thẳng tới khu dành cho hội trưởng hội học sinh, đạp cửa xông vào. Băng Phong đang nói chuyện cùng Quân Hạo rất vui vẻ. Thiên Du không quan tâm tới bộ dạng rất nhếch nhác của mình khi vẫn mặc nguyên bộ đồng phục ướt nhèm, trên tay cầm con chuột cống. Anh ta nhìn cô rồi mỉm cười, giọng điệu không còn lạnh lẽo như trước đây nữa.
"Sao vậy? Cô biết bản thân mình sai ở đâu rồi hả?"
Thiên Du cười như không cười, cầm lấy cốc nước trên bàn tạt thẳng vào mặt anh, nghiến răng nói.
"Cốc nước này tượng trưng cho xô nước mà anh đã bảo họ tạt vào tôi,một cốc nước nhỏ này không là gì so với xô nước anh tặng tôi đâu. Còn đây là món quà anh tặng cho tôi, giờ tôi đem về trả lại cho chủ của nó."
Cô ném con chuột cống đến trước mặt Hoàng Băng Phong, khi sắp tới cửa Thiên Du quay đầu lại nói lời cảnh cáo với anh, ở câu nói cuối không quên buông lời đe dọa.
"Tốt nhất anh hãy dừng những trò bẩn thỉu của mình lại đi! Bằng không lần sau con chuột chết này không phải rơi trước mặt anh mà là...... trên khuôn mặt đẹp trai của anh đó."
Lau nước trên khuôn mặt rồi nhìn con chuột nằm lăn trên sàn nhà, lại nhìn theo hướng Thiên Du vừa mới đi khỏi.
Uyển Nhi trùm chăn vào đầu, tiếp tục ngủ. Chiếc đồng hồ tiếp tục kêu làm phiền đến giấc ngủ quý báu của mình. Uyển Nhi thẳng tay cầm chiếc đồng hồ và nhúng đồng hồ xuống ly nước ở trên bàn. Sự nghiệp ngủ vĩ đại được tiếp tục.......
"Cộc... cộc...." có người luôn biết cách phá hoại giấc ngủ của người khác.
"Dậy nào Uyển Nhi, không ngủ nữa, muội học rồi!"_Mẹ Uyển Nhi gõ cửa, kêu cô dậy đi học.
"Vâng...c..on dậy ngay đây, ừm....thêm 5 phút nữa thôi!"
5 phút trôi qua........
15 phút.......nhìn lên cầu thang, vẫn không thấy cô con gái đi xuống bà Trần Ngọc Lan quyết định, một lần nữa lên phòng ngủ của cô con gái yêu vấu. Mặt hằm hằm, giọng sư tử rống.
"Con nhỏ kia mày có dậy không thì bảo? Mẹ gọi từ nãy rồi mà còn không chịu dậy á?, hừ.....cẩn thận mẹ cắt thẻ ATM của con đó! Có dậy ngay không?"
Lúc đầu cô định bơ lời của mẹ cô nhưng nghe tới chuyện cắt thẻ ATM là Uyển Nhi bật dậy, lao vào phòng vệ sinh làm vscn với tốc độ ánh sáng. Cô đứng ngay ngắn trước mặt mẹ mình, cười he he, rụt rè hỏi:
"Con dậy rồi, mẹ....... có cắt... thẻ ATM của.... con không?"
Bà Lan nhìn đôi mắt long lanh như trực khóc của đứa con gái, bà nhìn đồng hồ đeo tay cười mỉm:
"Con...dậy chậm 20 phút? Nể tình vì hôm nào con cũng vậy nên tạm thời mẹ không làm gì hết! Thôi xuống ăn sáng đi Nhi!"_Bà Trần Ngọc Lan xoa đầu cô con gái, cười dịu dàng.
"Vâng!" hai mẹ con khoác tay nhau cùng đi xuống, ngồi vào bàn nhìn bát bún thịt bò mà mình thích nhất, Uyển Nhi mời mọi người ăn sáng. Chén tô bún ngon lành, Uyển Nhi chào mọi người bước vào xe Lamborghini tới trường.
Tại học viện The Heris.
Thiên Du vừa bước vào lớp bất ngờ một xô nước đổ xuống đầu cô ào ào. Tiếng cười khúc khích xung quanh, Thiên Du nhẫn nhịn, không nói không rằng đem balo xuống bàn của mình để. Vùng vằng đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm.
"Tưởng làm vậy, tôi sẽ bỏ đi à? Mơ đi. Đồ ướt hết rồi làm sao đây? Thôi kệ, thay đồng phục thể dục vào tạm vậy." Nói rồi cô mở tủ lấy bộ đồ trong ngăn tủ ra mặc, một đống rác tuôn ra từ đó không những thế còn có những con gián bò ra, ở giữa là con chuột to béo đã chết. Nhìn bộ đồ thể dục bị cắt tả tơi như cánh dơi. Mặt hằm hằm, trên đỉnh đầu cô tỏa ra vô số làn khói trắng.
"Khinh người quá đáng bọn họ nghĩ mình là cái gì chứ? Chuột cống hả? Được rồi đã tới lúc phản công, đừng tưởng tôi hiền mà dễ bắt nạt nhá."
Thiên Du cầm đuôi con chuột cống định đem vào lớp. Định bước đi thì đau bụng cần phải giải quyết nỗi buồn, cô vào phòng vệ sinh ngồi. Thiên Du đẩy cửa ra ngoài, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bạn nữ sinh, sự tò mò trỗi dậy Thiên Du núp vào góc tường nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
"Bà nghĩ nhỏ đó chịu được bao lâu? Chắc không đến tuần nữa đâu! Haiz.......ai bảo nhỏ đắc tội với anh Phong làm gì, đáng đời."_ns1 mỉm cười nói.
"Ừ, nghèo mà bày đặt. Thôi mình đi đi ".
"Ừ"
Hai tay Thiên Du nắm chặt, thì anh ta là chủ mưu gây ra mọi chuyện, thảo nào tự dưng thang máy bị hỏng trong ngày hôm đó rồi đống rác trong tủ và còn con chuột chết ngày hôm nay nữa, hừ....hãy đợi đó. Cô cầm con chuột cống tời khu hội trưởng tìm Hoàng Băng Phong. Thiên Du lao thẳng tới khu dành cho hội trưởng hội học sinh, đạp cửa xông vào. Băng Phong đang nói chuyện cùng Quân Hạo rất vui vẻ. Thiên Du không quan tâm tới bộ dạng rất nhếch nhác của mình khi vẫn mặc nguyên bộ đồng phục ướt nhèm, trên tay cầm con chuột cống. Anh ta nhìn cô rồi mỉm cười, giọng điệu không còn lạnh lẽo như trước đây nữa.
"Sao vậy? Cô biết bản thân mình sai ở đâu rồi hả?"
Thiên Du cười như không cười, cầm lấy cốc nước trên bàn tạt thẳng vào mặt anh, nghiến răng nói.
"Cốc nước này tượng trưng cho xô nước mà anh đã bảo họ tạt vào tôi,một cốc nước nhỏ này không là gì so với xô nước anh tặng tôi đâu. Còn đây là món quà anh tặng cho tôi, giờ tôi đem về trả lại cho chủ của nó."
Cô ném con chuột cống đến trước mặt Hoàng Băng Phong, khi sắp tới cửa Thiên Du quay đầu lại nói lời cảnh cáo với anh, ở câu nói cuối không quên buông lời đe dọa.
"Tốt nhất anh hãy dừng những trò bẩn thỉu của mình lại đi! Bằng không lần sau con chuột chết này không phải rơi trước mặt anh mà là...... trên khuôn mặt đẹp trai của anh đó."
Lau nước trên khuôn mặt rồi nhìn con chuột nằm lăn trên sàn nhà, lại nhìn theo hướng Thiên Du vừa mới đi khỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook