Hồi Sinh
-
Chương 5: Khốn Cảnh
Sự chú ý của đàn sói đang tập trung vào số 5, Tử Văn có thể lợi dụng để tránh thoát khỏi đây. Nhưng hiện tại trời đang tối đen, muốn quan sát để di chuyển trên cây như lúc sáng là điều rất khó. Nếu đang ở thời điểm đỉnh cao hắn có thể di chuyển dễ dàng dù ở trong hoàn cảnh này.
Thời gian không đợi người, Tử Văn cắn chặt răng quyết định leo xuống cây. Đàn sói quá đông, hắn không chạy nhanh bằng cũng không đủ sức để giết hết. Chỉ còn cách lợi dụng thời điểm đàn sói chưa chú ý tới hắn chạy nhanh nhảy xuống sông rồi bơi theo dòng chảy tránh thoát khốn cảnh bây giờ.
Tử Văn nhẹ nhàng leo xuống cây, tim hắn đang đập dồn dập như muốn phá tan lồng ngực, hoặc thành công hoặc thất bại, hắn phải thành công.
Tử Văn đã chạm chân xuống đất. Vị trí của hắn cách bầy sói gần hơn bờ sông, phải chạy thật nhanh mới có hi vọng. Hít một hơi thật sâu, Tử Văn lao nhanh về hướng con sông.
Qua hai nhịp thở hắn đã chạy được một phần ba đoạn đường nhưng không may là bầy sói đã phát hiện ra hắn, chúng nó để lại một nửa canh chừng số 5, nửa còn lại lập tức đuổi theo hắn. Tử Văn dùng hết sức bình sinh tăng tốc nhanh hơn nữa, con sông chỉ cách hắn khoảng năm mét thì một con trong bầy chợt nhảy lên vồ tới Tử Văn. Móng vuốt của nó đâm vào bả vai hắn, hàm răng mở rộng cắn tới cổ hắn.
Chỉ còn năm bước dài là tới được con sông. Tử Văn nhịn đau, tay nắm lấy cái liềm đâm vào một bên mắt con sói. Hắn nhanh chóng xoay người, lấy con sói làm đệm thịt nhảy vào sông “ầm” nước văng tung tóe. Nếu trễ một chút thôi thì những con còn lại đã vồ đến mặc sức xâu xé hắn.
Tử Văn lặn xuống độ sâu thích hợp, thuận theo dòng chảy để bơi xa khỏi nơi này. Bầy sói đuổi theo một lúc nhưng do đánh mất mùi con mồi nên đã quay lại chỗ số 5.
Khi chắc chắn bầy sói đã đi hắn mới ngoi lên mặt sông, há miệng thở dốc liên tục. Không dám dừng lại lâu, Tử Văn lấy một hơi sâu rồi lặng xuống sông tiếp, hắn phải đi càng xa càng tốt.
Bơi đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới lên bờ. Lết từng bước chân đi vào rừng cây bên cạnh, hắn ngồi bệt xuống ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa nói vừa thở: “Mệt quá, không còn chút sức lực nào.”
Lúc nguy hiểm không cảm nhận được, tránh thoát được nguy hiểm rồi thì cơn buồn ngủ, cơn đói lần lượt kéo đến. Cộng thêm việc ngâm mình trong nước lâu mà vết thương trên vai không được sơ cứu, Tử Văn chỉ thấy đầu óc mơ hồ, cơ thể nóng lạnh từng cơn.
Hắn ngồi nghỉ ngơi một chút rồi cố đứng dậy, cởi đồ ra vắt khô, treo lên cây. Rồi hắn ngồi co ro quan sát xung quanh, chẳng có động vật nhỏ nào để ăn. Chợt đập vào mắt hắn là rừng tre xanh um nằm biệt lập giữa đám cây rừng, Tử Văn lẩm bẩm: “Có đồ ăn cứu đói rồi.”
Tử Văn đi vào rừng tre, cúi người xuống chặt măng dưới gốc tre. Hắn cắt đi phần vỏ bên ngoài, há miệng cắn lấy phần non của cây măng. Vị hơi đắng nhưng ở điều kiện hiện tại là quá tốt rồi. Ăn liên tục ba cây măng thì bụng đã vơi đi phần nào cảm giác đói, hắn tiếp tục cắt tiếp để dự trữ lần tiếp theo ăn.
Quay lại chỗ phơi đồ, ngồi chợp mắt một lúc thì trời đã sáng. Hắn lấy đồ trên cây xuống mặc vào người, tình hình lúc này quá tệ nếu bị người chơi khác gặp được e là dữ nhiều lành ít.
Tử Văn quay lại rừng tre, dùng hết sức cắt được một ống tre rồi đi đến bờ sông lấy đầy ống nước. Hắn đi sâu vào rừng, tìm chỗ ẩn nấp đợi cơn sốt qua đi.
“Số 5 bị loại trừ.” Thông báo vang lên.
Số 5 đã phát hiện cây không ngừng hạ xuống nhưng hắn vẫn ôm tâm lí may mắn rằng cây chỉ hạ một chút mà thôi sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hắn không có thời cơ tốt như Tử Văn, hắn không có sự lựa chọn nào cả, tất cả giãy giụa là vô vọng mà thôi. Đến bây giờ, cây hạ xuống đủ độ cao mà đàn sói nhảy lên được thì hắn cũng bị cắn chết.
“Ngày thứ 2, người chơi còn lại 5 ngày.” Âm thanh Quản trọ lại vang lên.
Tử Văn nấp vào bụi cây, thời gian chầm chậm trôi qua cho đến tối. Tình hình của hắn không mấy khả quan, cơn sốt tiếp tục kéo dài.
Vào ngay lúc này Tử Văn nghe thấy tiếng nói của ai đó từ xa truyền đến: “Ngươi muốn lật lọng có phải không? Rõ ràng ta là người ra sức nhiều hơn!”
“Không phải đâu, ngươi tin ta đi, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà.” Tử Văn nhận ra đây là giọng nói của số 4, còn giọng nói phía trước chắc là của số 1. Những người chơi còn lại hắn đã nghe qua giọng nói, chỉ có số 1 bị loại sớm ở vòng khởi động là chưa được nghe, nên có thể suy đoán giọng nói đó của số 1.
Người chơi đều bắt cặp với nhau, hắn phải hoài nghi số người được sống sót cuối phó bản là hai mất.
“Tốt cho ta? Ngươi có thấy ngượng miệng hay không vậy, ngươi không chia cho ta nhiều hơn thì dừng hợp tác ở đây!” Số 1 giận giữ nói lớn.
Qua một lúc mới nghe thấy số 4 nhỏ giọng lên tiếng: “Được thôi, nhưng chỉ có thể cho ngươi thêm một ít, nhiều hơn nữa không được.”
“Hừ, như vậy mới biết điều.” Số 1 mỉa mai.
Tử Văn phỏng đoán số 1 và số 4 đang chia cái gì? Đồ ăn? Không, nếu là đồ ăn thì không đến mức cãi nhau như vậy, số 1 có thể đoạt mà không cần uy hiếp số 4.
Số 1 và số 4 đang tiến lại gần chỗ Tử Văn ẩn nấp, hắn ngồi yên như pho tượng không gây ra bất kì tiếng vang nào.
“Ra đến bờ sông nghỉ ngơi thôi, ngươi nghĩ nên loại ai tiếp theo?” Số 1 hỏi ý kiến số 4.
“Cái này... ta…ta cũng không biết. Số 3 bị thương chạy trốn đi đâu cũng khó xác định, hay là nhắm vào số 6?” Số 4 ngập ngừng lên tiếng.
“Cũng được thôi, số 3 bị thương không cần phải dè chừng. Loại số 6 trước rồi xử luôn số 3.” Số 1 nói bằng tông giọng đầy khinh thường như nắm chắc được thắng lợi trong tay.
Tử Văn khó nén kinh ngạc, số 1 và số 4 biết được hắn bị thương, rõ ràng lúc đó chỉ có số 5 thấy được. Chẳng lẽ cái thứ mà số 1 và số 4 tranh giành có công dụng biết được những người chơi khác ở đâu? Nếu vậy hắn đang ở rất gần mà hai người này không nhận ra?
Thời gian không đợi người, Tử Văn cắn chặt răng quyết định leo xuống cây. Đàn sói quá đông, hắn không chạy nhanh bằng cũng không đủ sức để giết hết. Chỉ còn cách lợi dụng thời điểm đàn sói chưa chú ý tới hắn chạy nhanh nhảy xuống sông rồi bơi theo dòng chảy tránh thoát khốn cảnh bây giờ.
Tử Văn nhẹ nhàng leo xuống cây, tim hắn đang đập dồn dập như muốn phá tan lồng ngực, hoặc thành công hoặc thất bại, hắn phải thành công.
Tử Văn đã chạm chân xuống đất. Vị trí của hắn cách bầy sói gần hơn bờ sông, phải chạy thật nhanh mới có hi vọng. Hít một hơi thật sâu, Tử Văn lao nhanh về hướng con sông.
Qua hai nhịp thở hắn đã chạy được một phần ba đoạn đường nhưng không may là bầy sói đã phát hiện ra hắn, chúng nó để lại một nửa canh chừng số 5, nửa còn lại lập tức đuổi theo hắn. Tử Văn dùng hết sức bình sinh tăng tốc nhanh hơn nữa, con sông chỉ cách hắn khoảng năm mét thì một con trong bầy chợt nhảy lên vồ tới Tử Văn. Móng vuốt của nó đâm vào bả vai hắn, hàm răng mở rộng cắn tới cổ hắn.
Chỉ còn năm bước dài là tới được con sông. Tử Văn nhịn đau, tay nắm lấy cái liềm đâm vào một bên mắt con sói. Hắn nhanh chóng xoay người, lấy con sói làm đệm thịt nhảy vào sông “ầm” nước văng tung tóe. Nếu trễ một chút thôi thì những con còn lại đã vồ đến mặc sức xâu xé hắn.
Tử Văn lặn xuống độ sâu thích hợp, thuận theo dòng chảy để bơi xa khỏi nơi này. Bầy sói đuổi theo một lúc nhưng do đánh mất mùi con mồi nên đã quay lại chỗ số 5.
Khi chắc chắn bầy sói đã đi hắn mới ngoi lên mặt sông, há miệng thở dốc liên tục. Không dám dừng lại lâu, Tử Văn lấy một hơi sâu rồi lặng xuống sông tiếp, hắn phải đi càng xa càng tốt.
Bơi đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới lên bờ. Lết từng bước chân đi vào rừng cây bên cạnh, hắn ngồi bệt xuống ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa nói vừa thở: “Mệt quá, không còn chút sức lực nào.”
Lúc nguy hiểm không cảm nhận được, tránh thoát được nguy hiểm rồi thì cơn buồn ngủ, cơn đói lần lượt kéo đến. Cộng thêm việc ngâm mình trong nước lâu mà vết thương trên vai không được sơ cứu, Tử Văn chỉ thấy đầu óc mơ hồ, cơ thể nóng lạnh từng cơn.
Hắn ngồi nghỉ ngơi một chút rồi cố đứng dậy, cởi đồ ra vắt khô, treo lên cây. Rồi hắn ngồi co ro quan sát xung quanh, chẳng có động vật nhỏ nào để ăn. Chợt đập vào mắt hắn là rừng tre xanh um nằm biệt lập giữa đám cây rừng, Tử Văn lẩm bẩm: “Có đồ ăn cứu đói rồi.”
Tử Văn đi vào rừng tre, cúi người xuống chặt măng dưới gốc tre. Hắn cắt đi phần vỏ bên ngoài, há miệng cắn lấy phần non của cây măng. Vị hơi đắng nhưng ở điều kiện hiện tại là quá tốt rồi. Ăn liên tục ba cây măng thì bụng đã vơi đi phần nào cảm giác đói, hắn tiếp tục cắt tiếp để dự trữ lần tiếp theo ăn.
Quay lại chỗ phơi đồ, ngồi chợp mắt một lúc thì trời đã sáng. Hắn lấy đồ trên cây xuống mặc vào người, tình hình lúc này quá tệ nếu bị người chơi khác gặp được e là dữ nhiều lành ít.
Tử Văn quay lại rừng tre, dùng hết sức cắt được một ống tre rồi đi đến bờ sông lấy đầy ống nước. Hắn đi sâu vào rừng, tìm chỗ ẩn nấp đợi cơn sốt qua đi.
“Số 5 bị loại trừ.” Thông báo vang lên.
Số 5 đã phát hiện cây không ngừng hạ xuống nhưng hắn vẫn ôm tâm lí may mắn rằng cây chỉ hạ một chút mà thôi sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hắn không có thời cơ tốt như Tử Văn, hắn không có sự lựa chọn nào cả, tất cả giãy giụa là vô vọng mà thôi. Đến bây giờ, cây hạ xuống đủ độ cao mà đàn sói nhảy lên được thì hắn cũng bị cắn chết.
“Ngày thứ 2, người chơi còn lại 5 ngày.” Âm thanh Quản trọ lại vang lên.
Tử Văn nấp vào bụi cây, thời gian chầm chậm trôi qua cho đến tối. Tình hình của hắn không mấy khả quan, cơn sốt tiếp tục kéo dài.
Vào ngay lúc này Tử Văn nghe thấy tiếng nói của ai đó từ xa truyền đến: “Ngươi muốn lật lọng có phải không? Rõ ràng ta là người ra sức nhiều hơn!”
“Không phải đâu, ngươi tin ta đi, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà.” Tử Văn nhận ra đây là giọng nói của số 4, còn giọng nói phía trước chắc là của số 1. Những người chơi còn lại hắn đã nghe qua giọng nói, chỉ có số 1 bị loại sớm ở vòng khởi động là chưa được nghe, nên có thể suy đoán giọng nói đó của số 1.
Người chơi đều bắt cặp với nhau, hắn phải hoài nghi số người được sống sót cuối phó bản là hai mất.
“Tốt cho ta? Ngươi có thấy ngượng miệng hay không vậy, ngươi không chia cho ta nhiều hơn thì dừng hợp tác ở đây!” Số 1 giận giữ nói lớn.
Qua một lúc mới nghe thấy số 4 nhỏ giọng lên tiếng: “Được thôi, nhưng chỉ có thể cho ngươi thêm một ít, nhiều hơn nữa không được.”
“Hừ, như vậy mới biết điều.” Số 1 mỉa mai.
Tử Văn phỏng đoán số 1 và số 4 đang chia cái gì? Đồ ăn? Không, nếu là đồ ăn thì không đến mức cãi nhau như vậy, số 1 có thể đoạt mà không cần uy hiếp số 4.
Số 1 và số 4 đang tiến lại gần chỗ Tử Văn ẩn nấp, hắn ngồi yên như pho tượng không gây ra bất kì tiếng vang nào.
“Ra đến bờ sông nghỉ ngơi thôi, ngươi nghĩ nên loại ai tiếp theo?” Số 1 hỏi ý kiến số 4.
“Cái này... ta…ta cũng không biết. Số 3 bị thương chạy trốn đi đâu cũng khó xác định, hay là nhắm vào số 6?” Số 4 ngập ngừng lên tiếng.
“Cũng được thôi, số 3 bị thương không cần phải dè chừng. Loại số 6 trước rồi xử luôn số 3.” Số 1 nói bằng tông giọng đầy khinh thường như nắm chắc được thắng lợi trong tay.
Tử Văn khó nén kinh ngạc, số 1 và số 4 biết được hắn bị thương, rõ ràng lúc đó chỉ có số 5 thấy được. Chẳng lẽ cái thứ mà số 1 và số 4 tranh giành có công dụng biết được những người chơi khác ở đâu? Nếu vậy hắn đang ở rất gần mà hai người này không nhận ra?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook