Hồi Sinh 2003
-
Chương 1: Trở lại năm 2003
Ngày mùng 1 tháng 9 năm 2003.
Trên chuyến xe lửa chạy về thành phố H.
Lục Dương mờ mịt mở hai mắt, nhất thời cũng không nhận ra mình đang ở chỗ nào.
Vừa tỉnh lại, trong tai đã vang lên tiếng trò chuyện, trong đó có vài giọng nói nghe rất quen tai, những người này hình như đang đánh bài, khi Lục Dương còn đang ngỡ ngàng thì chợt nghe một nam sinh kêu to:
- Ba con át với một đôi bốn.
Đầu óc Lục Dương còn hơi mơ hồ, nên lúc này vẫn chưa hiểu ra tình huống hiện tại, tối hôm qua sau khi say đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu mà lại có nhiều người nói chuyện như vậy?
Đảo mắt nhìn sang, Lục Dương chợt ngây ngẩn người ra.
Dưới chân rõ ràng là một chiếc tàu hoả đang chạy băng băng.
Mà tiếng ầm ầm vừa đánh thức hắn chính là do chiếc tàu hỏa này gây nên.
Còn tiếng nói cười tán gẫu xung quanh, là do hành khách trên tàu tạo ra.
Riêng tiếng đánh bài. . .
Tầm mắt Lục Dương vừa nhìn qua, đã lập tức nhận ra những người này đều là bạn học của hắn, có bạn cùng lớp, cũng có bạn học lớp sát vách.
Lục Dương thầm đếm qua một chút, chung lớp có bốn người, còn lớp cách vách có hai người.
Tất cả đều tầm tầm mười tám mười chín tuổi.
Nhìn thấy những người này đều còn trẻ như vậy, Lục Dương cũng cả kinh, theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn lại quần áo và hai tay của mình…
Quần jean màu xanh đơn giản, áo T-shirt màu đen, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn…
Không cần nhiều thời gian, Lục Dương cũng đã nhớ ra, đây chính là diện mạo lúc trẻ của mình.
Đây là chuyện gì?
Lục Dương lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, lặng lẽ không nói gì.
Mặt ngoài tuy bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng đang nổi lên sóng gió ầm ầm, vô số ý nghĩ trong nháy mắt đã lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng cũng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Nếu đây không phải là mơ, thì chính hắn đã quay về thủa mười tám tuổi năm ấy.
Tình huống trước mắt, hẳn là thời điểm hắn đi ghi danh học đại học năm đó.
Trong ký ức, chỉ có thời điểm đến trường đại học ghi danh, Lục Dương mới cùng những người bạn học này ngồi chung xe lửa. Vốn là người giỏi thích nghi với hoàn cảnh, lại là một tiểu thuyết gia quen thuộc với những câu chuyện trùng sinh lẫn xuyên việt, cho nên chỉ sau một lát, Lục Dương đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Không lâu sau, ánh mắt của hắn lặng lẽ chuyển tới gương mặt một nữ đồng học đang ngồi hơi chếch một chút phía đối diện với hắn.
Phùng Đình Đình.
Ba năm cao trung, nàng chính là nữ sinh Lục Dương thích nhất.
Bởi vì Phùng Đình Đình mà hắn từ năm lớp 11 đã chuyển từ ban khoa học tự nhiên sang ban ngữ văn, cũng chính vì nàng mà lúc kê khai nguyện vọng thi đại học, Lục Dương lại chọn trường đại học sư phạm thành phố H.
Trong ký ức, học kỳ hai năm thứ nhất đại học, sau khi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, Lục Dương đã tỏ tình với Phùng Đình Đình, sau đó hai người trở thành một đôi.
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, sau kì thực tập năm thứ tư, Phùng Đình Đình đã đề xuất chia tay với hắn.
Lục Dương từ chỗ bạn học biết được, trong thời gian thực tập, Phùng Đình Đình kết giao với một người đàn ông có tiền có thế, còn có cả một chiếc xe Porsche Cayenne (Pốt-chơ Ca-i-en).
Nàng là mối tình đầu của Lục Dương.
Cũng là cô gái khiến hắn chịu thương tổn nhất.
Vì thế, lúc này khi lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng Lục Dương cũng cực kỳ phức tạp.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Phùng Đình Đình vốn đang xem bạn học đánh bài bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, thấy Lục Dương đang nhìn mình không nháy mắt, nàng khẽ mĩm cười, đôi mắt to tròn mỹ lệ còn chớp chớp với hắn.
Ở tuổi này, nàng đã sớm nhân ra Lục Dương đang thầm mến mình, trên thực tế, cảm giác của nàng đối với hắn cũng không tệ lắm, cùng Lục Dương học chung ba năm cao trung, cả hai cũng xem như khá thân, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau chơi đùa.
Lúc này, nàng giống như ngày thường, dí dỏm chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn với hắn.
Phùng Đình Đình căn bản không hề biết, Lục Dương lúc này, cùng Lục Dương nàng biết hoàn toàn không giống nhau.
Lục Dương hiện tại, ý thức đến từ năm 2013.
Vĩnh viễn không quên tổn thương năm đó nàng gây ra cho hắn, từng quay lưng rời bỏ hắn.
Chính vì thế, nàng cũng không ngờ rằng, lần này Lục Dương lại không mỉm cười với mình, mà nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa xe.
Đối với Phùng Đình Đình, nàng và Lục Dương còn chưa bắt đầu.
Nhưng đối với Lục Dương, bọn họ đã sớm kết thúc.
Cho dù biết rõ sau học kỳ II, khi hắn tỏ tình với nàng, nàng sẽ nhận lời yêu hắn, hay coi như biết rõ lần này có thể khiến nàng không rời khỏi hắn, thì Lục Dương vẫn quyết định sẽ không dây dưa thêm với nàng.
Vết thương trong lòng, sẽ mãi mãi không biến mất.
Lục Dương không muốn có thêm bất kỳ hành vi thân mật nào với nàng.
Xe lửa đi thêm hai giờ đồng hồ nữa mới tới được thành phố H.
Lục Dương mang theo ba lô, trầm mặc theo mấy bạn học xuống xe, cùng dòng người hướng về lối ra nhà ga.
Phùng Đình Đình cũng nhận ra hôm nay Lục Dương hơi kỳ quái, cho nên sau khi xuống xe, không biết là vô tình hay cố ý mà lại sánh vai cạnh Lục Dương, lúc ra khỏi nhà ga, nàng dùng bả vai đẩy đẩy vai hắn một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Này! Lục Dương, cậu làm sao vậy?
Lục Dương liếc nàng một cái, nở nụ cười lịch sự, đáp:
- Không có gì.
- Thế vừa rồi là sao?
Phùng Đình Đình truy hỏi tiếp.
Lục Dương mở miệng cười nhạt, vẫn câu nói kia:
- Không có gì.
Phùng Đình Đình còn muốn hỏi thêm, nhưng Lục Dương đã bước nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách với nàng, khiến lời nàng vẫn chưa kịp buột ra khỏi miệng.
Có thể thi đỗ đại học, Phùng Đình Đình cũng không ngốc, trên thực tế, cảm giác của nàng rất nhạy bén, Lục Dương có ý định lạnh nhạt với mình, nàng lúc này đã nhìn ra được.
Nữ sinh vốn rụt rè, nên Phùng Đình Đình cũng nuốt lại lời muốn hỏi ra.
Nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, không hiểu tại sao hôm nay sau khi tỉnh ngủ, Lục Dương lại biến hoá lớn như vậy, trở nên lạnh nhạt với mình.
Bên ngoài nhà ga, đại học sư phạm thành phố H đã cho xe tới đưa đón tân sinh viên về trường.
Sau khi mấy người Lục Dương lên xe, không tới một tiếng đồng hồ, đã đến trước trường học.
Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh đăng ký nhập học, cho nên cả trong và ngoài trường học đều bao trùm trong bầu không khí vui tươi, sinh viên cũ nghênh đón sinh viên mới, mang theo tân sinh đi đến từng địa điểm làm thủ tục nhập học, vô số bóng người lui tới, cực kỳ nhộn nhịp.
Sau khi bước vào cổng trường không lâu, Lục Dương cùng mấy vị bạn học tách ra.
Bởi vì hắn từng học tập ở đây bốn năm, cho nên không giống với những người khác.
Lúc trước, khi kê khai nguyện vọng học, Lục Dương có ý định chọn chuyên ngành giống với Phùng Đình Đình, nhưng Phùng Đình Đình lại chọn ngành tiếng Anh, mà Lục Dương lại vừa ghét vừa kém nhất môn tiếng Anh, hết cách, hắn đành chọn ngành Lịch sử mà bản thân có hứng thú nhất.
Vừa nãy, sau khi cùng đám người Phùng Đình Đình tách ra, trong lòng Lục Dương rất vui mừng, vui mừng vì mình trước đó không nhắm mắt chọn bừa ngành tiếng Anh, bằng không, trong bốn năm đại học, nếu mỗi ngày phải giáp mặt với nàng, hắn cũng không biết bản thân mình có chịu đựng nổi hay không.
Hiện tại thì ổn rồi, tuy rằng cùng nàng học chung một trường, nhưng khoa tiếng Anh và khoa Lịch sử vốn cách nhau hơn nửa trường học, sau này chỉ cần mình không chủ động đi tìm nàng, cả hai cơ bản sẽ không gặp lại nhau, thời gian trôi qua, tất nhiên sẽ càng ngày càng xa lạ, sớm muộn gì cũng sẽ như mình mong muốn, đoạn tuyệt liên hệ.
Tối hôm đó, Lục Dương nằm trong ký túc xá, nghe năm vị bạn học cùng phòng tán gẫu, tâm tư dần dần bay xa. Đến tận bây giờ hắn rốt cuộc đã minh bạch những gì đang diễn ra hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Ông trời không biết vì sao lại bỗng dưng ban cho hắn một cơ hội làm lại cuộc đời không thể tưởng tượng được như vậy.
Lần này sống lại, nên hay không nên tiếp tục viết tiểu thuyết đây?
Con đường sau này nên đi như thế nào đây?
. . .
Hai ngày sau mới kết thúc đợt báo danh nhập học, cho nên trong hai ngày này Lục Dương có thể tự do an bài.
Bởi vì có trí nhớ trước kia, cho nên Lục Dương rất quen thuộc với ngôi trường này, bỏ lại bầu không khí nhộn nhịp sau lưng, hắn mang theo giấy viết cùng bút chì, một mình đi tới khu giảng đường số ba nằm ở ven rìa trường học.
Khu giảng đường số ba, là một tòa cao ốc cổ lão bậc nhất trong trường.
Nhà cao bốn tầng, gần như có hơn ba mươi năm lịch sử.
Tang thương và cũ kỹ.
Cộng thêm phía xa xa mới xây thêm hai khu giảng đường mới, lại nằm ở bên rìa trường học, cho nên bình thường có rất ít người lui tới đây, chỉ khi nào có tiết học, thì mới có sinh viên đến đây.
Tỷ như hai ngày nay, theo ký ức của Lục Dương, sẽ không có sinh viên nào tới.
Sau khi tiến vào bên trong, Lục Dương đi thẳng tới tầng cao nhất, bước vào một phòng học không người, ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ.
Để xấp giấy trắng tinh xuống trước mặt, rót một ly trà ngon vào chén, đốt một điếu thuốc bản địa, Lục Dương vừa chậm rãi gọt cái bút chì mới mua, vừa suy nghĩ về nội dung tiểu thuyết định viết.
Trước khi sống lại, hắn từng viết tiểu thuyết mười năm.
Đối với Lục Dương, bản lĩnh lớn nhất của hắn chính là gõ chữ.
Ngoại trừ viết tiểu thuyết ra, hắn không còn sở trường nào khác.
Vì thế, tối hôm qua trước khi đi ngủ, trong lòng hắn đã có quyết định, đời này hắn vẫn như đời trước tiếp tục sáng tác tiểu thuyết kiểu đại hồng đại tử (được nhiều người yêu mến).
Thực hiện lý tưởng, chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất, hắn muốn thông qua việc viết tiểu thuyết, trải nghiệm cuộc sống mình muốn.
Hắn tin tưởng dựa vào năng lực mười năm sáng tác của mình, so với mười năm trước, thành tựu hẳn sẽ lớn hơn.
Viết lại những tác phẩm được yêu thích của những đại thần (ý nói cây đa cây đề trong nghề) khác.
Ý niệm này vừa loé lên trong đầu, đã bị Lục Dương nhanh chóng gạt đi.
Không phải Lục Dương có ý xem thường, mà là hắn không phải cái máy tính, tình tiết cụ thể của những cuốn tiểu thuyết từng đọc qua, hắn đã sớm quên hết rồi.
Viết lại những tiểu thuyết mình từng xuất bản?
Ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu một thoáng, rồi cũng bị hắn bỏ qua.
Cho dù đó là những tác phẩm của mình, nhưng đã trôi qua mười năm thời gian, tình tiết cụ thể ra sao hắn cũng không còn nhớ nữa, huống chi, coi như nhớ kỹ, hắn cũng sẽ không đi viết lại.
Bởi vì, nếu luận tài nghệ, bút lực mười năm trước của hắn cùng hiện tại không thể cách nào đánh đồng với nhau.
Sở dĩ tác phẩm mười năm sau của hắn không huy hoàng bằng mười năm trước, không phải vì chất lượng kém hơn, mà là ở thời đại khác nhau, số lượng cao thủ cũng khác nhau. Giới tiểu thuyết năm 2013 có vô số cao thủ, số tác phẩm xuất sắc cũng đếm không hết, tác phẩm của hắn trong giai đoạn này chỉ có thể ngụp lặn qua lại trong trùng vây mà thôi.
Thời gian từng phút trôi qua.
Bút chì đã sớm gọt xong, thuốc lá hết một điếu lại tiếp một điếu, điếu thứ ba cũng đã sắp tàn.
Nhiều năm gõ chữ, Lục Dương đã có thói quen khi sáng tác phải có một gói thuốc để bên cạnh.
Mà gói thuốc đang hút cũng là do hắn tiện tay mua lúc mua bút chì và giấy viết.
Khi gõ chữ mà không có thuốc lá, hắn cảm thấy rất không quen, dường như trong tay thiếu đi cái gì đó.
Lúc này, dù miệng đang ngậm thuốc, nhưng suy nghĩ của Lục Dương cũng không bị gián đoạn, hai mắt xuyên qua khói thuốc mờ mịt, híp lại nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, từng tình tiết câu chuyện, dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Cốt truyện này, không nằm trong bất kỳ tác phẩm nào hắn từng viết, cũng không lấy từ bất kỳ tác phẩm của tác giả nào khác, mà là do hắn vừa nghĩ ra.
Hít sâu một hơi thuốc, bút chì trong tay bắt đầu lướt qua mặt giấy, tựa đề tác phẩm nhanh chóng hiện ra trước mắt - Tận Thế Đất Hoang
Trên chuyến xe lửa chạy về thành phố H.
Lục Dương mờ mịt mở hai mắt, nhất thời cũng không nhận ra mình đang ở chỗ nào.
Vừa tỉnh lại, trong tai đã vang lên tiếng trò chuyện, trong đó có vài giọng nói nghe rất quen tai, những người này hình như đang đánh bài, khi Lục Dương còn đang ngỡ ngàng thì chợt nghe một nam sinh kêu to:
- Ba con át với một đôi bốn.
Đầu óc Lục Dương còn hơi mơ hồ, nên lúc này vẫn chưa hiểu ra tình huống hiện tại, tối hôm qua sau khi say đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu mà lại có nhiều người nói chuyện như vậy?
Đảo mắt nhìn sang, Lục Dương chợt ngây ngẩn người ra.
Dưới chân rõ ràng là một chiếc tàu hoả đang chạy băng băng.
Mà tiếng ầm ầm vừa đánh thức hắn chính là do chiếc tàu hỏa này gây nên.
Còn tiếng nói cười tán gẫu xung quanh, là do hành khách trên tàu tạo ra.
Riêng tiếng đánh bài. . .
Tầm mắt Lục Dương vừa nhìn qua, đã lập tức nhận ra những người này đều là bạn học của hắn, có bạn cùng lớp, cũng có bạn học lớp sát vách.
Lục Dương thầm đếm qua một chút, chung lớp có bốn người, còn lớp cách vách có hai người.
Tất cả đều tầm tầm mười tám mười chín tuổi.
Nhìn thấy những người này đều còn trẻ như vậy, Lục Dương cũng cả kinh, theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn lại quần áo và hai tay của mình…
Quần jean màu xanh đơn giản, áo T-shirt màu đen, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn…
Không cần nhiều thời gian, Lục Dương cũng đã nhớ ra, đây chính là diện mạo lúc trẻ của mình.
Đây là chuyện gì?
Lục Dương lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, lặng lẽ không nói gì.
Mặt ngoài tuy bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng đang nổi lên sóng gió ầm ầm, vô số ý nghĩ trong nháy mắt đã lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng cũng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Nếu đây không phải là mơ, thì chính hắn đã quay về thủa mười tám tuổi năm ấy.
Tình huống trước mắt, hẳn là thời điểm hắn đi ghi danh học đại học năm đó.
Trong ký ức, chỉ có thời điểm đến trường đại học ghi danh, Lục Dương mới cùng những người bạn học này ngồi chung xe lửa. Vốn là người giỏi thích nghi với hoàn cảnh, lại là một tiểu thuyết gia quen thuộc với những câu chuyện trùng sinh lẫn xuyên việt, cho nên chỉ sau một lát, Lục Dương đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Không lâu sau, ánh mắt của hắn lặng lẽ chuyển tới gương mặt một nữ đồng học đang ngồi hơi chếch một chút phía đối diện với hắn.
Phùng Đình Đình.
Ba năm cao trung, nàng chính là nữ sinh Lục Dương thích nhất.
Bởi vì Phùng Đình Đình mà hắn từ năm lớp 11 đã chuyển từ ban khoa học tự nhiên sang ban ngữ văn, cũng chính vì nàng mà lúc kê khai nguyện vọng thi đại học, Lục Dương lại chọn trường đại học sư phạm thành phố H.
Trong ký ức, học kỳ hai năm thứ nhất đại học, sau khi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, Lục Dương đã tỏ tình với Phùng Đình Đình, sau đó hai người trở thành một đôi.
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, sau kì thực tập năm thứ tư, Phùng Đình Đình đã đề xuất chia tay với hắn.
Lục Dương từ chỗ bạn học biết được, trong thời gian thực tập, Phùng Đình Đình kết giao với một người đàn ông có tiền có thế, còn có cả một chiếc xe Porsche Cayenne (Pốt-chơ Ca-i-en).
Nàng là mối tình đầu của Lục Dương.
Cũng là cô gái khiến hắn chịu thương tổn nhất.
Vì thế, lúc này khi lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng Lục Dương cũng cực kỳ phức tạp.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Phùng Đình Đình vốn đang xem bạn học đánh bài bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, thấy Lục Dương đang nhìn mình không nháy mắt, nàng khẽ mĩm cười, đôi mắt to tròn mỹ lệ còn chớp chớp với hắn.
Ở tuổi này, nàng đã sớm nhân ra Lục Dương đang thầm mến mình, trên thực tế, cảm giác của nàng đối với hắn cũng không tệ lắm, cùng Lục Dương học chung ba năm cao trung, cả hai cũng xem như khá thân, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau chơi đùa.
Lúc này, nàng giống như ngày thường, dí dỏm chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn với hắn.
Phùng Đình Đình căn bản không hề biết, Lục Dương lúc này, cùng Lục Dương nàng biết hoàn toàn không giống nhau.
Lục Dương hiện tại, ý thức đến từ năm 2013.
Vĩnh viễn không quên tổn thương năm đó nàng gây ra cho hắn, từng quay lưng rời bỏ hắn.
Chính vì thế, nàng cũng không ngờ rằng, lần này Lục Dương lại không mỉm cười với mình, mà nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa xe.
Đối với Phùng Đình Đình, nàng và Lục Dương còn chưa bắt đầu.
Nhưng đối với Lục Dương, bọn họ đã sớm kết thúc.
Cho dù biết rõ sau học kỳ II, khi hắn tỏ tình với nàng, nàng sẽ nhận lời yêu hắn, hay coi như biết rõ lần này có thể khiến nàng không rời khỏi hắn, thì Lục Dương vẫn quyết định sẽ không dây dưa thêm với nàng.
Vết thương trong lòng, sẽ mãi mãi không biến mất.
Lục Dương không muốn có thêm bất kỳ hành vi thân mật nào với nàng.
Xe lửa đi thêm hai giờ đồng hồ nữa mới tới được thành phố H.
Lục Dương mang theo ba lô, trầm mặc theo mấy bạn học xuống xe, cùng dòng người hướng về lối ra nhà ga.
Phùng Đình Đình cũng nhận ra hôm nay Lục Dương hơi kỳ quái, cho nên sau khi xuống xe, không biết là vô tình hay cố ý mà lại sánh vai cạnh Lục Dương, lúc ra khỏi nhà ga, nàng dùng bả vai đẩy đẩy vai hắn một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Này! Lục Dương, cậu làm sao vậy?
Lục Dương liếc nàng một cái, nở nụ cười lịch sự, đáp:
- Không có gì.
- Thế vừa rồi là sao?
Phùng Đình Đình truy hỏi tiếp.
Lục Dương mở miệng cười nhạt, vẫn câu nói kia:
- Không có gì.
Phùng Đình Đình còn muốn hỏi thêm, nhưng Lục Dương đã bước nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách với nàng, khiến lời nàng vẫn chưa kịp buột ra khỏi miệng.
Có thể thi đỗ đại học, Phùng Đình Đình cũng không ngốc, trên thực tế, cảm giác của nàng rất nhạy bén, Lục Dương có ý định lạnh nhạt với mình, nàng lúc này đã nhìn ra được.
Nữ sinh vốn rụt rè, nên Phùng Đình Đình cũng nuốt lại lời muốn hỏi ra.
Nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, không hiểu tại sao hôm nay sau khi tỉnh ngủ, Lục Dương lại biến hoá lớn như vậy, trở nên lạnh nhạt với mình.
Bên ngoài nhà ga, đại học sư phạm thành phố H đã cho xe tới đưa đón tân sinh viên về trường.
Sau khi mấy người Lục Dương lên xe, không tới một tiếng đồng hồ, đã đến trước trường học.
Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh đăng ký nhập học, cho nên cả trong và ngoài trường học đều bao trùm trong bầu không khí vui tươi, sinh viên cũ nghênh đón sinh viên mới, mang theo tân sinh đi đến từng địa điểm làm thủ tục nhập học, vô số bóng người lui tới, cực kỳ nhộn nhịp.
Sau khi bước vào cổng trường không lâu, Lục Dương cùng mấy vị bạn học tách ra.
Bởi vì hắn từng học tập ở đây bốn năm, cho nên không giống với những người khác.
Lúc trước, khi kê khai nguyện vọng học, Lục Dương có ý định chọn chuyên ngành giống với Phùng Đình Đình, nhưng Phùng Đình Đình lại chọn ngành tiếng Anh, mà Lục Dương lại vừa ghét vừa kém nhất môn tiếng Anh, hết cách, hắn đành chọn ngành Lịch sử mà bản thân có hứng thú nhất.
Vừa nãy, sau khi cùng đám người Phùng Đình Đình tách ra, trong lòng Lục Dương rất vui mừng, vui mừng vì mình trước đó không nhắm mắt chọn bừa ngành tiếng Anh, bằng không, trong bốn năm đại học, nếu mỗi ngày phải giáp mặt với nàng, hắn cũng không biết bản thân mình có chịu đựng nổi hay không.
Hiện tại thì ổn rồi, tuy rằng cùng nàng học chung một trường, nhưng khoa tiếng Anh và khoa Lịch sử vốn cách nhau hơn nửa trường học, sau này chỉ cần mình không chủ động đi tìm nàng, cả hai cơ bản sẽ không gặp lại nhau, thời gian trôi qua, tất nhiên sẽ càng ngày càng xa lạ, sớm muộn gì cũng sẽ như mình mong muốn, đoạn tuyệt liên hệ.
Tối hôm đó, Lục Dương nằm trong ký túc xá, nghe năm vị bạn học cùng phòng tán gẫu, tâm tư dần dần bay xa. Đến tận bây giờ hắn rốt cuộc đã minh bạch những gì đang diễn ra hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Ông trời không biết vì sao lại bỗng dưng ban cho hắn một cơ hội làm lại cuộc đời không thể tưởng tượng được như vậy.
Lần này sống lại, nên hay không nên tiếp tục viết tiểu thuyết đây?
Con đường sau này nên đi như thế nào đây?
. . .
Hai ngày sau mới kết thúc đợt báo danh nhập học, cho nên trong hai ngày này Lục Dương có thể tự do an bài.
Bởi vì có trí nhớ trước kia, cho nên Lục Dương rất quen thuộc với ngôi trường này, bỏ lại bầu không khí nhộn nhịp sau lưng, hắn mang theo giấy viết cùng bút chì, một mình đi tới khu giảng đường số ba nằm ở ven rìa trường học.
Khu giảng đường số ba, là một tòa cao ốc cổ lão bậc nhất trong trường.
Nhà cao bốn tầng, gần như có hơn ba mươi năm lịch sử.
Tang thương và cũ kỹ.
Cộng thêm phía xa xa mới xây thêm hai khu giảng đường mới, lại nằm ở bên rìa trường học, cho nên bình thường có rất ít người lui tới đây, chỉ khi nào có tiết học, thì mới có sinh viên đến đây.
Tỷ như hai ngày nay, theo ký ức của Lục Dương, sẽ không có sinh viên nào tới.
Sau khi tiến vào bên trong, Lục Dương đi thẳng tới tầng cao nhất, bước vào một phòng học không người, ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ.
Để xấp giấy trắng tinh xuống trước mặt, rót một ly trà ngon vào chén, đốt một điếu thuốc bản địa, Lục Dương vừa chậm rãi gọt cái bút chì mới mua, vừa suy nghĩ về nội dung tiểu thuyết định viết.
Trước khi sống lại, hắn từng viết tiểu thuyết mười năm.
Đối với Lục Dương, bản lĩnh lớn nhất của hắn chính là gõ chữ.
Ngoại trừ viết tiểu thuyết ra, hắn không còn sở trường nào khác.
Vì thế, tối hôm qua trước khi đi ngủ, trong lòng hắn đã có quyết định, đời này hắn vẫn như đời trước tiếp tục sáng tác tiểu thuyết kiểu đại hồng đại tử (được nhiều người yêu mến).
Thực hiện lý tưởng, chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất, hắn muốn thông qua việc viết tiểu thuyết, trải nghiệm cuộc sống mình muốn.
Hắn tin tưởng dựa vào năng lực mười năm sáng tác của mình, so với mười năm trước, thành tựu hẳn sẽ lớn hơn.
Viết lại những tác phẩm được yêu thích của những đại thần (ý nói cây đa cây đề trong nghề) khác.
Ý niệm này vừa loé lên trong đầu, đã bị Lục Dương nhanh chóng gạt đi.
Không phải Lục Dương có ý xem thường, mà là hắn không phải cái máy tính, tình tiết cụ thể của những cuốn tiểu thuyết từng đọc qua, hắn đã sớm quên hết rồi.
Viết lại những tiểu thuyết mình từng xuất bản?
Ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu một thoáng, rồi cũng bị hắn bỏ qua.
Cho dù đó là những tác phẩm của mình, nhưng đã trôi qua mười năm thời gian, tình tiết cụ thể ra sao hắn cũng không còn nhớ nữa, huống chi, coi như nhớ kỹ, hắn cũng sẽ không đi viết lại.
Bởi vì, nếu luận tài nghệ, bút lực mười năm trước của hắn cùng hiện tại không thể cách nào đánh đồng với nhau.
Sở dĩ tác phẩm mười năm sau của hắn không huy hoàng bằng mười năm trước, không phải vì chất lượng kém hơn, mà là ở thời đại khác nhau, số lượng cao thủ cũng khác nhau. Giới tiểu thuyết năm 2013 có vô số cao thủ, số tác phẩm xuất sắc cũng đếm không hết, tác phẩm của hắn trong giai đoạn này chỉ có thể ngụp lặn qua lại trong trùng vây mà thôi.
Thời gian từng phút trôi qua.
Bút chì đã sớm gọt xong, thuốc lá hết một điếu lại tiếp một điếu, điếu thứ ba cũng đã sắp tàn.
Nhiều năm gõ chữ, Lục Dương đã có thói quen khi sáng tác phải có một gói thuốc để bên cạnh.
Mà gói thuốc đang hút cũng là do hắn tiện tay mua lúc mua bút chì và giấy viết.
Khi gõ chữ mà không có thuốc lá, hắn cảm thấy rất không quen, dường như trong tay thiếu đi cái gì đó.
Lúc này, dù miệng đang ngậm thuốc, nhưng suy nghĩ của Lục Dương cũng không bị gián đoạn, hai mắt xuyên qua khói thuốc mờ mịt, híp lại nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, từng tình tiết câu chuyện, dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Cốt truyện này, không nằm trong bất kỳ tác phẩm nào hắn từng viết, cũng không lấy từ bất kỳ tác phẩm của tác giả nào khác, mà là do hắn vừa nghĩ ra.
Hít sâu một hơi thuốc, bút chì trong tay bắt đầu lướt qua mặt giấy, tựa đề tác phẩm nhanh chóng hiện ra trước mắt - Tận Thế Đất Hoang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook