Hồi Quy Tu Tiên Truyện
-
Chapter 2. Số phận chia ly (1)
Chương 2. Số phận chia ly (1)
"Đại lý Sở... Đây là chuyện gì vậy...?"
"Chuyện... chuyện đó là cái gì vậy?"
Trưởng phòng Kim và Đại lý Khang lo lắng hỏi nhau.
Nhưng tôi không để ý đến câu hỏi của họ, bởi tâm trí tôi đang tập trung vào dòng nước dãi đang nhỏ xuống từ con cáo trước mắt.
[Trong nhóm các ngươi có kẻ hiểu lễ nghi của loài người, ta sẽ không gây hại bừa bãi. Nhưng nếu muốn ở lại trong lãnh thổ của ta, các ngươi phải trả một cái giá. Chỉ cần một trong các ngươi dâng một chi của mình, ta sẽ tạm thời cho phép các ngươi trú ngụ. Ai sẽ dâng lên chi của mình?]
Phải rồi.
Đã như thế này rồi thì...
"Tôi... tôi sẽ dâng lên."
Tôi run rẩy đưa cánh tay trái của mình ra.
Trong kiếp trước, khi tất cả chúng tôi chẳng biết gì, tất cả đều hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy con cáo.
Và vì chọc giận con cáo, tất cả bọn họ đều bị xé xác mà chết, tay chân bị ăn sống.
Việc tôi có thể sống sót trong lần đó quả là một kỳ tích.
Nhưng giờ đây, tôi hiểu được quy tắc của khu rừng và đã lấy được thiện cảm từ con cáo.
Không phải tất cả tay chân của mọi người đều phải hy sinh.
Không cần phải là toàn bộ tay chân.
Chỉ cần một chi từ một người.
Chỉ cần một chi mà thôi.
Và hai ngày sau, các tu sĩ sẽ đến và chữa lành cho tôi.
[Ngươi quả là kẻ hiểu lễ nghi. Đã hiểu rõ ý của ngươi, ta sẽ ăn ngươi một cách nhẹ nhàng nhất có thể.]
Con cáo mở rộng miệng to lớn và cắn mạnh vào cánh tay tôi.
“...!!!! AAAAAAAA!!! KHÔNGGGGG! AAAAAGHHHH!”
Da thịt tôi bị răng nanh lớn xé toạc.
Xương nát vụn, mạch máu vỡ toang.
Tiếng nứt vỡ, xé rách vang lên không ngừng.
Rắc! Rắc!
Tách!
Phụt!
Sau một lúc nhai cánh tay của tôi, con cáo mạnh mẽ giật đứt cánh tay tôi ra khỏi cơ thể.
"Ahh... khục... khụ... Aahhh..."
Trong cơn đau đớn, tôi cố gắng nhặt lấy một nắm cỏ giảm đau đã chuẩn bị từ trước, nhét cả gốc rễ vào miệng.
Dù cỏ dính đầy đất và cát làm răng tôi nghe kêu răng rắc, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để bận tâm.
Đau quá!
Tôi không biết mình đã nhai bao nhiêu cỏ giảm đau, nhưng sau một lúc, tác dụng của thuốc bắt đầu lan tỏa và cơn đau dịu bớt.
Rắc, rắc... chóp chép.
Và rồi, sau khi đã nhai nuốt hết cánh tay của tôi, con cáo liếm môi mình.
[Ta tưởng mùi vị của ngươi khác thường nên nghĩ sẽ có gì đặc biệt, nhưng không khác mấy so với loài người bình thường. Ngược lại, máu của ngươi đầy tạp chất, làm cho mùi vị trở nên đắng ngắt.]
"Miếu... ngu muội... dâng lên lễ vật."
[Ta đã nhận lễ vật của ngươi, cho phép các ngươi ở lại trong lãnh thổ của ta suốt bảy ngày bảy đêm. Đừng lo, ta đã truyền chút pháp lực vào vết thương của ngươi, ngươi sẽ không chết vì nó.]
Nói xong, con cáo nhảy vọt qua những hàng cây và biến mất trong rừng.
"Hộc, hộc... Hộc... hộc..."
Tôi lấy nhánh cây cỏ cầm máu nhai nát rồi bôi lên phần tay đã bị giật đứt.
Một lúc sau, máu ngừng chảy, và cơn đau từ từ lắng xuống.
"Khụ... ugh..."
"Đại lý Sở!"
"Đại lý Sở Ân Hiên!"
Trưởng phòng Kim và Quản lý Khang vội vàng chạy đến đỡ tôi.
"Đây... đây là chuyện gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra thế?"
"...Chúng ta... vào trong trước rồi tôi sẽ giải thích cho mọi người."
Tôi để họ dìu mình vào trong hang động.
Rồi tôi quyết định nói cho họ sự thật, kèm thêm một vài lời nói dối.
"Sáng nay, tôi dậy sớm ra ngoài hang và đã gặp con cáo đó. Nó đã nói với tôi."
Dù sao vài ngày sau họ cũng sẽ biết mọi chuyện, nên tôi bịa chuyện rằng tôi đã nhận được thông tin từ con cáo.
Tôi nói với họ rằng nơi này không phải là thế giới chúng ta từng sống, mà là một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới mà tiên nhân, tu sĩ và những người trong võ lâm thực sự tồn tại.
“...Võ lâm sao. Nghe thôi cũng khiến tim tôi đập rộn ràng rồi.”
“Haha, sống đến giờ vẫn không thể tưởng tượng nổi lại có ngày như thế này...”
Trưởng phòng Kim và Phó phòng Ngô vừa ngạc nhiên, vừa có chút hưng phấn, bắt đầu pha trò về võ lâm.
"Haha, Đại lý Sở, nếu là thế giới võ lâm thì tôi là chuyên gia rồi. Vậy là..."
Nhưng dù cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói của Trưởng phòng Kim vẫn run rẩy.
"Đừng có chết đấy. Nếu cậu chết... thì..."
Ông ta không phải đang phấn khích vì đã đến thế giới võ lâm.
Chỉ đơn giản là cố đùa giỡn để phân tán sự đau đớn tôi đang phải chịu vì bị mất đi một cánh tay.
Cả Trưởng phòng Kim và Phó phòng Ngô đều đang cố làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Vì họ là những người lớn tuổi nhất trong nhóm, họ không thể tỏ ra yếu đuối.
"...Tôi sẽ không chết đâu. Chẳng phải con cáo đã nói rồi sao? Nó đã truyền pháp lực của mình vào vết thương, tôi sẽ không chết vì nó."
Thực tế, trong kiếp trước, vì không hiểu lễ nghi, tất cả bọn họ đều bị xé xác tàn nhẫn.
Dù đau đớn đến mức muốn chết đi cho rồi, nhưng chẳng ai trong chúng tôi chết cả.
Không ai có thể chết.
"...Nhưng tiên nhân là gì? Còn tu sĩ là ai?"
Lúc đó, Phó phòng Ngô nghiêng đầu hỏi, có vẻ chưa hiểu rõ.
Lần này, Trưởng phòng Toàn đứng lên giải thích.
"Có một thể loại tiểu thuyết gọi là Tiên Hiệp, khác với Võ Hiệp..."
Toàn Minh Huân giải thích sơ lược về khái niệm Tiên Hiệp cho Trưởng phòng Kim và Phó phòng Ngô.
"Thì ra là thế..."
"Không ngờ Trưởng phòng Toàn cũng biết nhiều chuyện thú vị thế."
"Trước đây tôi cũng có chút hứng thú nên tìm hiểu qua thôi."
‘Hóa ra khi làm việc cậu ta toàn mải mê đọc tiểu thuyết Tiên Hiệp chứ không chịu làm gì...’
Đó là lý do mà cậu ta luôn đẩy công việc cho tôi làm thay.
Cơn giận trong lòng tôi suýt bùng lên, nhưng rồi tôi cố nuốt nó xuống và tiếp tục nói.
"Dù sao thì, chủ nhân của khu rừng này yêu cầu phải có lễ vật nếu muốn trú ngụ ở đây, và tôi đã dâng cánh tay của mình. Đổi lại, chúng ta có thể an toàn ở lại đây trong một tuần."
"Một... một tuần? Sau một tuần thì sao?"
"...Chắc sẽ phải dâng thêm một lễ vật nữa thôi."
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Ai nấy đều tái mét mặt.
"À mà, có thể giúp tôi lấy thêm ít cỏ giảm đau không? Vẫn còn đau quá."
"À, được rồi, cái này đúng không?"
"Cảm ơn."
Tôi nhai thêm một nhúm cỏ giảm đau nữa.
“Cho phép tôi ngủ một lát nhé. Tôi mệt quá...”
Có lẽ do quá sốc nên khi căng thẳng giảm đi, tôi nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ.
Dùng cỏ giảm đau để xoa dịu cơn đau, tôi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Người ta thường nói trong số các giác quan, thính giác là thứ tồn tại lâu nhất.
Có lẽ vì vậy mà khi tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng nói của những người khác.
“Không thể nào! Cái gọi là lễ vật gì đó chẳng phải vô lý lắm sao?”
“Vậy là sau một tuần, chúng ta lại phải dâng thêm lễ vật như thế nữa à?”
“Chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này trong vòng một tuần.”
“Tội nghiệp Đại lý Sở quá…”
“Đại lý Sở đã là người đầu tiên đối mặt với chuyện đó và bị xé xác, chẳng khác gì bị ăn thịt cả.”
“Đúng vậy, anh ấy chính là người đầu tiên hy sinh.”
Tôi lơ mơ trong cơn mê, nghe thấy cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn.
"Nhưng nếu sau một tuần, chúng ta vẫn không thoát được khỏi khu rừng này thì sao?"
Toàn Minh Huân lạnh lùng hỏi, nhưng không ai trả lời.
"Vậy thì ai sẽ là người tiếp theo bị xé xác?"
Trong hang, một sự im lặng đáng sợ lan tỏa.
‘Dù sao thì ba ngày nữa, các tu sĩ cũng sẽ đến và bắt họ đi, nên mình không cần lo lắng nhiều…’
Tôi không định tiết lộ chuyện mình đã quay ngược thời gian, và vì vậy tôi cũng chẳng cần nói rõ sự thật với họ.
Lúc đó, một tiếng động gây khó chịu lọt vào tai tôi.
“Chắc là Đại lý Sở vẫn còn đang ngủ, phải không?”
“Vâng... hoàn toàn ngất đi rồi.”
“Đại lý Sở, nếu anh tỉnh rồi thì có thể ra đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Tôi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, không cử động.
Toàn Minh Huân chắc chắn tôi đang ngủ say, sau đó đứng lên và nói.
“Mọi người ra ngoài cửa hang một lát.”
“Gì cơ? Chúng ta có thể nói chuyện ở đây mà…”
“Không, ra đây.”
Cuối cùng, Toàn Minh Huân kéo tất cả mọi người ra ngoài cửa hang.
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng xì xào và những lời khiển trách vọng đến từ bên ngoài.
“Trưởng phòng Toàn! Sao anh có thể nghĩ ra chuyện đó được?”
“Đại lý Sở đã hy sinh cả cánh tay của mình để cứu chúng ta…”
“Đúng vậy, Toàn à, chuyện đó thật không thể chấp nhận được.”
“Ừm…”
Từ bên ngoài cửa hang, Toàn Minh Huân nói với giọng bực tức.
"Vậy thì, sau một tuần, ai sẽ tự nguyện để con cáo đó xé xác đây?"
"Dù sao đi nữa..."
"Phó phòng Ngô, ông nghĩ sao? Tôi thấy đây là phương án hợp lý nhất."
"Ừm... tôi cũng không biết. Nhưng mà Đại lý Sở là người rất có năng lực, anh ấy biết rất nhiều về cỏ thuốc, thức ăn nữa..."
"Vậy thì trong một tuần này, hãy học hỏi thật nhiều từ Đại lý Sở, rồi sau đó..."
Dù tôi không nghe rõ hết, nhưng cũng đủ để đoán ra ý định của họ.
‘Họ định dùng mình làm vật hy sinh, cứ cắt tay chân của mình ra dâng cho con cáo từng tuần một, giờ mình đã là kẻ tàn phế rồi mà.’
Dù kết cục đó sẽ không xảy ra, nhưng nghĩ đến cũng thấy bực mình.
Rất, rất bực.
‘Mình có nên giết hắn không nhỉ?’
Ngay cả khi chỉ còn một tay, với 50 năm kinh nghiệm học hỏi và luyện tập về bạo lực trong kiếp trước, việc giết Toàn Minh Huân – một kẻ vẫn còn bám vào thế giới hiện đại – sẽ dễ như trở bàn tay.
‘...Không. Đừng vội.’
Hai ngày nữa, các tu sĩ sẽ đến tìm chúng tôi. Họ không phải đến để cứu chúng tôi, mà là để tìm những người có tài năng.
‘Phó phòng Ngô, Đại lý Khang, và Trưởng phòng Toàn – ba người này là những người có năng lực khiến các tu sĩ ngạc nhiên.’
Nếu thiếu bất kỳ ai trong số họ, chưa chắc tu sĩ sẽ đến.
‘Mình có nên đánh hắn cho gần chết? Hoặc làm hắn tàn phế?’
Dù trong kiếp trước, khi tất cả mọi người đều bị xé xác, các tu sĩ vẫn đến tìm chúng tôi.
Việc làm Toàn Minh Huân bị thương nặng chắc không thay đổi gì, tu sĩ vẫn sẽ đến.
Nhưng rồi tôi ngừng suy nghĩ và lắc đầu.
‘...Mọi người có lẽ chỉ bị sợ hãi đến tê liệt thôi. Bình thường họ là những người tốt, nhưng tình thế quá đột ngột và phi lý khiến họ không biết phải làm gì.’
Nếu tôi thể hiện sự tàn ác ngay lúc này, khi sau này tôi có thể cần dựa vào Trưởng phòng Kim, điều đó sẽ không hay.
Hơn nữa, nếu Trưởng phòng Kim tham gia vào âm mưu này, sau này ông ta sẽ cảm thấy tội lỗi và chăm sóc tôi nhiều hơn.
‘Thật ra đây cũng không phải chuyện tệ. Mọi chuyện sẽ được giải quyết vào ngày thứ ba.’
Hai ngày nữa, Toàn Minh Huân, Phó phòng Ngô và Đại lý Khang sẽ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Ba ngày sau, Đại lý Ngô và Trợ lý Kim sẽ rời đi, và tôi cùng Trưởng phòng Kim sẽ nhận được sự giúp đỡ từ một tu sĩ để thoát khỏi rừng.
Tôi tiếp tục giả vờ ngủ trên sàn.
Một lúc sau, có vẻ như họ đã đạt được một thỏa thuận đáng kinh tởm, khi tất cả bước vào hang với gương mặt u ám.
“Này, Đại lý Sở. Anh ổn chứ? Thử tỉnh dậy xem.”
Toàn Minh Huân cố đánh thức tôi.
“Haha, Đại lý Sở, tôi xin lỗi vì mọi chuyện đã xảy ra. Tôi không ngờ anh lại có tinh thần hy sinh như vậy.”
“…”
“Từ giờ mong được anh giúp đỡ.”
Toàn Minh Huân nhìn tôi với nụ cười giả tạo và vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi nhìn quanh xem thái độ của những người khác thế nào. Ai nấy đều mang vẻ mặt trầm lặng, đượm buồn.
‘Thằng khốn này chắc đã dùng miệng lưỡi ba tấc của mình để thuyết phục tất cả.’
Trong một thoáng, tôi muốn bóp cổ hắn đến chết ngay tại chỗ.
‘Nhịn đi. Phải nhẫn nhịn.’
“…Vâng. Trong tình cảnh khó khăn này, tất cả chúng ta phải cùng nhau sống sót.”
“Haha, đúng vậy. Nhân tiện, anh có thể chỉ cho tôi chỗ anh hái quả hôm qua không?”
“…”
‘Thằng khốn này, hóa ra mày đánh thức tao chỉ để hỏi chỗ hái quả thôi hả?’
“…Tôi có thể chỉ cho anh. Thực ra, từ trước tôi đã định dạy anh điều đó rồi.”
“Thật sao! Cảm ơn anh rất nhiều!”
“Đừng lo, tôi sẽ chỉ cho các anh cách sinh tồn trong khu rừng này.”
Tôi cười nham hiểm với hắn.
Phải rồi, mấy cái kiến thức vớ vẩn này cứ dạy cho mày đi.
Dù sao khi vào tiên phái, mấy kiến thức này cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
“Trưởng phòng Toàn, không phải loại quả đó, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Anh không tập trung sao?”
“Không, rõ ràng là...”
“Quả có cuống bị tách đôi là loại khác, ăn nó là chết đấy. Hiểu chưa?”
“…”
Tôi dạy Toàn Minh Huân về các loại thảo mộc và quả ăn được, nhưng giờ tôi không còn gọi hắn là trưởng phòng nữa.
Dù bị tôi mắng chửi, hắn vẫn nhếch mép cười và tiếp tục học hỏi.
‘Ngay cả khi học mấy kiến thức này, nó cũng chỉ là mấy loại thảo mộc rẻ tiền. Vào tiên phái rồi thì chẳng còn giá trị gì.’
Chẳng biết hắn sẽ tức giận thế nào khi nhận ra điều đó.
“Thôi nào, Trưởng phòng Toàn. Anh không hiểu sao? Tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi. Anh có vấn đề về tập trung à?”
“…Tôi… hiểu rồi.”
Khuôn mặt Toàn Minh Huân đỏ lên như quả dâu tây chín mọng.
Hồi mới vào làm, Toàn Minh Huân cũng từng bị tôi mắng chửi y hệt như thế này.
Có lẽ hắn đang nhẫn nhịn, muốn tận dụng thời gian này để học hỏi được nhiều nhất.
Tiếc là chúng tôi sẽ chẳng gặp lại nhau sau hai ngày nữa.
“Nhìn đây, đây là ‘diệp ngọc thanh’, khi nhai thì tỏa ra hương thơm độc đáo. Nó còn có thể dùng để chải răng và đuổi côn trùng.”
“Diệp ngọc thanh... diệp ngọc thanh…”
“Hừm, mấy thứ này trước giờ ở Hàn Quốc tôi chưa từng nghe qua.”
Phó phòng Ngô trông có vẻ bối rối.
“Đây là những loại thảo mộc đặc biệt, không phải ở trong nước nên ông không biết cũng đúng thôi.”
Tất nhiên là không thể có trên Trái Đất rồi.
Vì tôi học được tất cả những kiến thức về thảo dược này từ thế giới này mà.
Nhưng Phó phòng Ngô không phải chuyên gia, nên ông ta chỉ gật gù tin lời tôi.
“Ừ, tiếp tục chỉ dạy đi.”
“Còn đây là ‘thanh huyết thảo’, còn gọi là ‘tiểu thủ thanh mạch’. Nó có công dụng thanh lọc máu và giải độc. À, Trưởng phòng Toàn, anh có đang nghe tôi nói không?”
“…Tôi xin lỗi, tôi đang nghe đây.”
Tôi cố tình nhấn mạnh khi dạy Toàn Minh Huân, không quên nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý. Rõ ràng là tôi cố tình làm khó hắn, nhưng hắn vẫn cúi đầu học hỏi, cố gắng ghi nhớ từng chút kiến thức.
‘Thật là buồn cười, mấy cái thảo mộc thấp kém này chỉ có giá trị cho phàm nhân. Sau khi trở thành đệ tử tiên môn, hắn sẽ chẳng cần đến chúng nữa.’
Càng nghĩ đến việc hắn đang cố gắng học hỏi những điều vô nghĩa, tôi càng thấy buồn cười.
“Thôi, nhìn đây. Đây là một loại cây khác gọi là ‘ngọc diệp sơ’, nó có tác dụng đuổi côn trùng rất hiệu quả, nhai còn có thể làm sạch răng.”
“Ngọc diệp sơ... ngọc diệp sơ…”
“Ừm, những thứ này lạ thật, chưa bao giờ nghe thấy ở Hàn Quốc.”
Phó phòng Ngô trông khá lạ lẫm, ông ấy lắc đầu như thể cố gắng tiếp nhận những kiến thức mới.
“Đúng vậy, vì những loại thảo mộc này không thuộc về thế giới của chúng ta nên mọi người không biết là phải.”
Tất nhiên, đó là sự thật. Những loại thảo mộc này chỉ có trong thế giới mà tôi đã học được từ kiếp trước, ở thế giới này không có.
Tuy nhiên, Phó phòng Ngô không phải là chuyên gia về thảo mộc nên ông ấy chỉ gật đầu tin tưởng vào lời tôi.
“Vậy thì, tiếp tục đi.”
Một ngày dài học về thảo mộc và cách sinh tồn qua đi như vậy.
Ngày hôm sau, chúng tôi lại đối mặt với một sinh vật đáng sợ hơn nhiều.
Ngày tiếp theo, trời vẫn còn sớm, nhưng tôi cảm nhận được bầu không khí có chút căng thẳng. Chúng tôi vẫn ở gần hang động, thì một sinh vật khổng lồ, có hai cái đầu, xuất hiện trước mặt.
Đó là một con rắn đỏ khổng lồ với hai cái đầu to lớn.
“Hiiiiiikkkk...”
“Khèee...”
Mọi người đều run rẩy, cầm những cành cây khô, đứng chôn chân tại chỗ.
Tôi từ tốn tiến lại gần và nhẹ nhàng hỏi:
“...Ngài đến đây có việc gì sao?”
Rắn đỏ nhìn xuống tôi, rồi một trong hai đầu của nó lên tiếng.
[Chủ nhân của vùng lãnh thổ này đã nếm thử mùi vị của loài người có hương thơm đặc biệt.]
Dù không đến mức ám ảnh như con cáo, nhưng tôi vẫn rất sợ hãi trước con rắn này.
Tuy nhiên, so với con cáo, nó không phải là cơn ác mộng đáng sợ nhất của tôi.
[Chủ nhân của lãnh thổ này đã cho các ngươi trú ngụ trong bảy ngày bảy đêm vì đã dâng lễ vật. Ta sẽ không làm hại các ngươi trong khoảng thời gian đó. Tuy nhiên...]
Con rắn liếm môi với cả hai cái đầu.
[Nếu ta có thể nếm thử một chút máu của các ngươi, ta hứa sẽ không đụng đến các ngươi sau khi bảy ngày qua đi.]
Không giống con cáo, con rắn này có vẻ mềm mỏng hơn rất nhiều.
Trong kiếp trước, chúng tôi không nhận được sự cho phép của con cáo để trú ngụ, nên con rắn này đã đến và cắn vào tay Phó phòng Ngô, hút máu ông ấy rồi bỏ đi.
Nhưng bây giờ, con rắn đã đến và yêu cầu một cách lịch sự, chỉ cần nếm chút máu thôi.
‘Chắc sẽ không sao đâu.’
Cơ thể chúng tôi là phàm nhân hiện đại, đầy mỡ và cholesterol. Trong kiếp trước, sau khi nếm máu của Phó phòng Ngô, con rắn đã chê bai vì máu quá tệ và bỏ đi.
“Ngài cần bao nhiêu máu?”
[Chỉ một nắm thôi. Chừng đó là đủ để ta rời đi.]
Tôi cười nham hiểm, liếc nhìn Toàn Minh Huân.
“Trưởng phòng Toàn, ngài ấy chỉ muốn một chút máu thôi, anh có thể cho ngài ấy một chút được không?”
“Cái... cái gì cơ?”
“Không phải tôi đang yêu cầu anh hy sinh cả cánh tay như tôi đã làm, chỉ một nắm máu thôi. Điều đó không phải là quá khó đâu.”
“Anh... anh…”
“À, Trưởng phòng Toàn. Chẳng lẽ anh không cần học thêm kiến thức về thảo mộc nữa?”
“…Được rồi.”
Mặt đỏ gay, Toàn Minh Huân cầm lấy một hòn đá sắc bén, rạch vào tay mình.
Từng giọt máu chảy xuống, con rắn liếm môi, nhìn hắn với vẻ hài lòng.
Một lúc sau, con rắn lắc cả hai cái đầu, nhổ một ngụm máu ra.
[Máu của ngươi chứa đầy tạp chất. Thậm chí còn có độc. Thật là kinh khủng… chưa từng thấy máu nào tệ đến vậy từ loài người.]
Con rắn quay người rời đi, không thèm nếm thêm một giọt máu nào nữa.
Cơ thể của một nhân viên văn phòng thế kỷ 21, đầy cholesterol và nicotine, quả thật không dễ nuốt.
[Dù sao thì, ta cũng đã nếm thử máu rồi, ta sẽ rời đi.]
Sau khi con rắn biến mất, tôi bôi thuốc cầm máu lên vết thương của Toàn Minh Huân.
Hắn vẫn còn khó chịu vì bị rắn liếm, vẻ mặt đầy căm ghét.
“Đại lý Sở, tôi biết là tôi đã từng làm khó dễ anh lúc mới vào công ty, nhưng cái này thật sự là quá đáng lắm đấy!”
“Thế thì anh định làm gì? Tôi không thể yêu cầu những người phụ nữ làm chuyện này, và Trưởng phòng Kim hay Phó phòng Ngô cũng lớn tuổi rồi, không tiện để họ mất máu.”
“Vậy thì cậu...”
“…Tôi vừa mất cả một cánh tay, máu của tôi không đủ nữa. Ngay cả một chút máu cũng có thể làm tôi ngất đấy.”
“Khặc…”
Toàn Minh Huân nghiến chặt răng và hít một hơi sâu, kìm nén cơn giận.
‘Thật là buồn cười. Hắn đang tính bán đứng tôi cho con cáo mà lại nổi giận vì tôi bảo hắn dâng chút máu.’
Dù hắn có căm ghét tôi đến đâu, hắn cũng chẳng làm được gì cả.
‘Chỉ còn hai ngày nữa, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau…’
Tôi nghĩ rằng trước khi chia tay, mình nên tận dụng cơ hội này để hành hạ hắn thêm một chút.
Vậy là chúng tôi đã trải qua ba ngày trong khu rừng.
Gió bắt đầu thổi mạnh từ lúc sáng sớm.
Không khí xung quanh dường như đang dao động.
Tôi khẽ cười, rồi đánh thức Toàn Minh Huân từ sáng sớm.
“Trưởng phòng Toàn, dậy đi. Hôm nay chúng ta đi hái thảo mộc.”
“Giờ này sao…?”
“Đi nhanh lên nào.”
“…Được rồi.”
Tôi dẫn Toàn Minh Huân đi lòng vòng trong khu rừng, lùng sục thảo mộc ở khắp mọi nơi.
Một lúc sau, tôi dừng lại trước một cây lớn.
“Ồ, nhìn xem! Tìm thấy rồi!”
“Đây là… thảo mộc quý sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhìn giống nhân sâm quá…”
Toàn Minh Huân nhìn cây trước mặt, trông giống như một loại nhân sâm, hắn nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Thứ mà hắn đang nhìn là Hoàng Chu Sâm, một loại sâm đặc biệt của thế giới này.
Thực ra, loại sâm này không quá hiếm hoi.
Nhưng điều đáng chú ý là kích cỡ của nó.
Nhờ khí thiên địa dồi dào của vùng Đăng Tiên Hương, vốn dĩ Hoàng Chu Sâm chỉ to bằng ngón tay út, nhưng ở đây nó lớn hơn cả bắp tay tôi.
“Thật là khổng lồ... Đây chắc là nhân sâm thật chứ?”
“Đúng vậy. Nhưng có thể còn nhiều loại khác quanh đây, hãy tìm thêm.”
“Được, chúng ta tìm thêm.”
Toàn Minh Huân, với niềm hứng khởi về việc tìm thấy nhân sâm, bắt đầu hăng hái theo tôi lùng sục khắp nơi.
Kết quả, chúng tôi tìm được hai, ba gốc Hoàng Chu Sâm nữa.
“Haha, thật tuyệt vời. Chúng ta có thể mang nhiều nhân sâm về như thế này sao?”
“…”
Hắn đang cảm thấy phấn khích đến nỗi chẳng còn biết trời đất gì nữa, trong khi tôi chỉ cười nhạt.
‘Dù sao, ngươi sẽ không có cơ hội để sử dụng chúng đâu.’
Ngay cả những gốc Hoàng Chu Sâm mà hắn tự tay đào lên, hắn cũng sẽ chẳng bao giờ được ăn.
Đối với tu sĩ, Hoàng Chu Sâm chỉ là một loại dược thảo tầm thường dành cho phàm nhân.
‘Chắc sau này mình sẽ tặng chúng cho Trưởng phòng Kim để tăng nội công cho ông ấy.’
“Được rồi, trước tiên cứ cất sâm vào đây đi.”
Tôi đưa hắn một cái túi vải mà tôi đã làm từ việc xé quần áo của mình. Toàn Minh Huân cẩn thận cất mấy gốc sâm vào túi.
“Giờ thì chúng ta về thôi.”
Tôi biết thời điểm đã đến.
Chúng tôi trở lại hang động, và tôi bảo Toàn Minh Huân nhóm lửa. Sau khi ngồi xuống, tôi ngước nhìn bầu trời.
Ngay lúc đó.
KABOOM! KABOOOOOM!
Đột nhiên, những ánh sáng chói lóa xuất hiện trên bầu trời, như thể một trận chiến dữ dội đang diễn ra giữa các nguồn sức mạnh to lớn.
Những tia sáng đen, vàng và trắng va vào nhau trên không trung.
Và sau đó.
“Khụ!... KHỤ KHỤ!”
Toàn Minh Huân đột ngột nôn ra máu, ngã quỵ xuống đất.
“Aaaaaaaaahhh!”
Đại diện Khang cũng quỳ sụp xuống, hét lên trong đau đớn. Tiếng thét của cô vang vọng khắp nơi như một âm thanh quỷ dị.
Phó phòng Ngô cũng ôm lấy ngực, khụy xuống, cố gắng chịu đựng cơn đau đang xé rách lồng ngực.
‘Đến lúc rồi.’
Ngay sau đó.
Phùuuu!
Ba tia sáng lớn từ trên trời hạ xuống trước cửa hang động.
[Hửm, thật bất ngờ. Đang đối phó với mấy kẻ phiền phức thì lại phát hiện ra những viên ngọc quý thế này.]
[Hãy tránh ra, Vàng Hổ. Những kẻ này đều là của ta.]
[Ngươi thật là tham lam đấy, Hư Khắc.]
Từ ba luồng sáng xuất hiện ba tu sĩ.
Một người mặc áo choàng vàng, tuổi trung niên.
Một người mặc áo đen, không rõ là nam hay nữ.
Người cuối cùng là một đại hán mặc giáp xanh.
“Các... các ngài... là ai?”
Trưởng phòng Kim run rẩy hỏi, nhưng họ chỉ liếc qua ông rồi phớt lờ.
[Không có căn cơ.]
[Chỉ là phàm nhân thôi.]
[Không liên quan gì đến bảo vật của ta cả.]
Ba người họ lướt mắt qua tất cả bảy người chúng tôi.
[Căn cơ chỉ có ở ba người này.]
[Thật là đáng kinh ngạc. Làm sao mà những kẻ phàm nhân chưa từng tu luyện lại có thể tồn tại ở Đăng Tiên Hương chứ?]
[Haha, nhìn kẻ này bị con cáo xé xác kìa. Nhưng hắn tự nguyện dâng lên. Thật là một người phàm nhưng dũng cảm.]
RẦM!
Đại hán mặc giáp xanh dậm mạnh chân xuống đất, một làn sóng xanh mờ ảo lan tỏa ra xung quanh.
Khi làn sóng đó chạm vào tôi, một điều kinh ngạc đã xảy ra. Ánh sáng xanh bao quanh tôi, và cánh tay tôi, bị mất trước đó, từ từ mọc lại.
“Cảm... cảm ơn ngài!”
Tôi cúi đầu cảm tạ đại hán kia. Ông ta cười lớn và nói:
[Chỉ là một phàm nhân, việc chữa lành máu thịt của ngươi chẳng phải là việc gì khó khăn. Nhưng... xem nào...]
Đại hán mặc giáp xanh giơ tay lên, khẽ phất nhẹ trong không khí.
Ngay lập tức, tôi bị đẩy lùi về phía sau, và ba người khác – Toàn Minh Huân, Phó phòng Ngô và Đại lý Khang – bị kéo đến trước mặt ông ta.
[Ba người này có căn cơ. Để ta kiểm tra kỹ hơn.]
Người đàn ông mặc áo choàng vàng bước tới, giơ tay lên.
Ngay lập tức, một thanh kiếm vàng hiện ra trên không trung trước mặt ông.
Ooooong!
Crackle!
Cùng lúc đó, những tia sét vàng rền vang, và Toàn Minh Huân ngã gục xuống, phun ra máu.
[Quả nhiên, một thể chất trời sinh! Thiên Thượng Kim Lôi Chi Thể! Đúng là kinh ngạc!]
[Tránh ra, đến lượt ta.]
Người mặc áo đen, giới tính không rõ, đẩy người đàn ông áo vàng ra và lấy ra một cây tỳ bà màu đen từ trong không khí.
Tưng—
Khi một sợi dây đàn của tỳ bà vang lên, Đại dện Khang ôm đầu, hét lên trong đau đớn.
“Aaaaahhhh!”
Tiếng hét của cô vang vọng khắp nơi như một âm thanh của ma quỷ.
Người mặc áo đen nở nụ cười mãn nguyện.
[Quỷ Đạo Âm Hóa Tiên Căn! Không ngờ thứ này thực sự tồn tại!]
[Haha, xem ra ta không lầm rồi.]
Đại hán mặc giáp xanh bước đến trước mặt Phó phòng Ngô, đưa tay nắm lấy cổ tay ông để bắt mạch.
Chỉ sau một lúc ngắn ngủi, ông ta tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
[Nhất Vấn(chương 0 là Hỗn) Thánh Thể! Điều này thật khó tin! Không thể nào...]
Ba người bọn họ sau khi bình tĩnh lại, trao đổi một chút rồi hỏi ba người kia.
[Các ngươi có muốn tu luyện tiên đạo không?]
Người đàn ông áo choàng vàng mỉm cười dịu dàng, nói với Toàn Minh Huân.
[Mỗi người trong các ngươi đều có tài năng lật đổ cả thế giới. Để tài năng đó bị chôn vùi thật sự là điều không thể chấp nhận được.]
Người mặc áo đen liếc nhìn Đại lý Khang với ánh mắt đầy ham muốn.
[Bất tử! Sức mạnh lật đổ trời đất! Tài sản và danh vọng vô biên! Các ngươi không muốn có tất cả những điều đó sao? Ta hứa với các ngươi, nếu theo ta, trong vòng 100 năm các ngươi sẽ đạt được mọi thứ.]
Đại hán mặc giáp xanh tiến đến trước mặt Phó phòng Ngô, vừa nắm lấy vai ông vừa cười nói:
[Ta là Thái thượng môn chủ của Kim Thần Thiên Lôi Môn, tên là Kim Bích Hổ. Ba người các ngươi hãy gia nhập môn phái của ta!]
[Hừ, thật là tham lam! Các ngươi hãy gia nhập Cốt Ma Cốc của ta. Trong cốc có vô số công pháp đỉnh cao, các ngươi sẽ đạt được sức mạnh tối thượng.]
[Ta không cần hai người kia. Nhất Vấn Thánh Thể, chỉ cần ngươi đến Thiên Khai Bích Môn của ta. Ta là Khai Tổ Sư, sáng lập môn phái. Nếu muốn, ta sẽ truyền lại cả môn phái cho ngươi. Còn nếu hai người kia muốn theo, ta cũng sẽ nhận.]
Cả ba người này tỏ ra như đang cho các phàm nhân lựa chọn, nhưng thực chất là ép buộc.
Kim Bích Hổ, đại hán mặc giáp xanh, còn mạnh tay bóp vai Phó phòng Ngô như muốn nghiền nát xương ông.
Người mặc áo đen, kẻ tự xưng là Bạch Cốt Quỷ Ma, nhìn thẳng vào mắt Đại diện Khang, dường như dùng thần lực điều khiển tâm trí cô, khiến ánh mắt cô dần trở nên mờ mịt.
Kim Bích Hổ thì liên tục phát ra một áp lực vô hình, ép buộc Toàn Minh Huân phải lựa chọn, nếu không có thể sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Cuối cùng, cả ba người – Toàn Minh Huân, Phó phòng Ngô và Đại lý Khang – đều bị ép buộc phải gia nhập ba môn phái tiên đạo khác nhau.
[Haha, chào mừng đến với môn phái của ta!]
[Cốt Ma Cốc sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.]
[Đồ đệ, đi thôi.]
Ba tu sĩ đó chuẩn bị bay lên cùng với những người họ vừa ép buộc gia nhập.
Lúc này, Trưởng phòng Kim, trong trạng thái hoảng loạn, vội vã chạy ra.
“Khoan đã! Khoan đã! Làm ơn! Các ngài có thể giúp chúng tôi thoát khỏi khu rừng này không? Nếu chúng tôi còn ở lại đây, tất cả chúng tôi sẽ chết mất!”
[Hừ, loài phàm nhân thật lắm lo lắng. Có phải ngươi lo về con cáo kia không? Đừng lo.]
Kim Bích Hổ cười lớn và nói:
[Trên đường đến đây, ta đã tiêu diệt tất cả yêu quái và ma vật trong Đăng Tiên Hương rồi! Giờ ta sẽ đi tiêu diệt con cáo đó. Từ giờ, trong vòng 10 năm, Đăng Tiên Hương sẽ an toàn!]
“Nhưng... nhưng... Trưởng phòng Toàn! Phó phòng Ngô! Đại diện Khang! Nói gì đó đi!”
Tuy nhiên, lúc này Toàn Minh Huân đã bị Kim Bích Hổ nhốt vào một cái bình nhỏ bằng vàng.
Đại lý Khang thì hoàn toàn bị Bạch Cốt Quỷ Ma mê hoặc, thần trí chẳng còn tỉnh táo.
Còn Phó phòng Ngô thì bị Khai Tổ Sư của Thiên Khai Bích Môn kéo đi, dù ông có nói gì thì người đó cũng chỉ cười khinh bỉ.
‘Trong kiếp trước cũng thế.’
Ba người bọn họ đã bị cuốn theo những kẻ tu tiên này, chẳng màng đến chúng tôi.
Dù tôi và Trưởng phòng Kim có la hét thế nào, họ cũng chẳng đoái hoài gì, chỉ đơn giản rời đi như thể chúng tôi là những con côn trùng vô hại.
Tôi chẳng quan tâm đến việc gọi họ nữa, thay vào đó tôi bắt đầu sờ lại cánh tay vừa được chữa lành.
‘Ít ra họ cũng giúp mình mọc lại cánh tay.’
Tôi thở dài và trong lòng thầm cảm ơn Khai Tổ Sư đã chữa lành cho tôi.
Trưởng phòng Kim tiếp tục gào thét, nhưng chẳng có ai hồi đáp.
“Hộc… hộc… Chết tiệt thật…”
Cuối cùng, Trưởng phòng Kim sụp xuống, mệt mỏi vì tuyệt vọng.
“Bọn họ bỏ chúng ta lại... chúng ta sẽ sống thế nào ở khu rừng này…”
Giờ chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
Tôi, Trưởng phòng Kim, Quản lý Ngô Huệ Thư, và Trợ lý Kim Diễn.
‘Chắc ngày mai, Quản lý Ngô và Trợ lý Kim cũng sẽ bị bắt đi...’
Thời gian tôi ở lại với Trưởng phòng Kim không còn nhiều nữa.
Dù Trưởng phòng Kim lúc đầu còn buồn bã, nhưng sau khi thấy tôi hồi phục lại cánh tay, ông ấy rất vui mừng, chúc mừng tôi liên tục.
“Thật là may mắn quá, may mắn thật…”
“Đúng vậy, thật tốt lành. Hơn nữa, Khai Tổ Sư đã nói sẽ tiêu diệt con cáo, vậy chúng ta sẽ an toàn nếu muốn sống sót.”
“Phải, phải…”
“Lúc Đại lý Sở bị cáo xé xác, tôi đã nghĩ mình phát điên lên rồi... Thật ra, dù hiện tại có ba người đồng nghiệp vừa bị bắt đi, tôi cũng không biết nên khóc hay cười nữa…”
“Đại lý Sở, anh đã thật sự may mắn.”
Chúng tôi ngồi xuống, không thể khóc hay cười trước tình huống oái oăm này.
Một lúc sau, tôi ngước nhìn bầu trời.
Những tia sáng lại xuất hiện trên trời, lần này giống như những cơn mưa sao băng đang xé ngang bầu trời.
“Ơ… gì thế kia…”
Không chỉ một hai tia, mà hàng chục, hàng trăm tia sáng khác nối tiếp nhau lao về phía xa, hướng theo hướng mà ba tu sĩ trước đó vừa đi.
“Có chuyện gì bên đó à...”
Trưởng phòng Kim lo lắng nhìn về hướng những tia sáng, còn tôi vẫn tiếp tục nhóm lửa, chuẩn bị nướng vài quả cây để ăn.
‘Ngày mai, mình sẽ chia tay Quản lý Ngô và Trợ lý Kim.’
Ngày hôm sau.
Hôm nay trời mưa.
Những đám mây đen giăng kín bầu trời, sấm chớp vang rền.
“...Thế này thì chúng ta không thể ra ngoài kiếm quả được rồi. Giờ phải làm sao đây?”
Trợ lý Kim lo lắng nhìn tôi và Trưởng phòng Kim.
“...Quản lý Ngô vẫn đang ốm, tình hình tệ quá.”
Đúng như lời Kim Diễn nói, Ngô Huệ Thư đang nằm liệt giường, sốt cao, ánh mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
“…Chờ thêm chút nữa xem. Có lẽ hôm nay cũng sẽ có điều kỳ diệu như ngày hôm qua.”
Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời.
“Biết đâu lại có ai đó xuất hiện và chữa lành cho Quản lý Ngô.”
Tôi mỉm cười nói với Kim Diễn và Trưởng phòng Kim, cả ba chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đầy mong chờ.
Đến trưa.
RẦMMMM!
Sấm sét nổ vang trên bầu trời.
Khụ khụ!
Ngô Huệ Thư ho mạnh, sốt cao khiến cô chảy máu mũi.
“Đại lý Sở, có loại thảo dược nào chữa bệnh này không? Chúng ta nên làm gì đây…”
“Thử dùng cỏ hạ nhiệt xem sao.”
Lúc đó.
Lộp cộp, lộp cộp...
Tiếng bước chân vang lên, ai đó đang tiến vào trong hang.
Một người đàn ông trung niên, mặc áo dài màu xanh lam, với búi tóc gọn gàng, bước vào. Trên đầu ông ta có một cặp sừng nhỏ như sừng nai.
[Loài người phàm tục trong Đăng Tiên Hương sao. Thật là cảnh tượng thú vị trong trận đấu của Chân Long.]
"Ông là ai?"
Trưởng phòng Kim lo lắng đứng dậy, cảnh giác với người lạ này. Người đàn ông nọ khẽ cười, rồi ung dung tự giới thiệu.
[Ta là Hải Long Vương, tên gọi Thư Huyền. Ta cảm nhận thấy sự dao động của thiên khí, nên lần theo dấu vết đến đây. Hóa ra, người phụ nữ này đang sử dụng sức mạnh của Hô Phong Hoán Vũ.]
Người đàn ông tên Thư Huyền chỉ tay về phía Ngô Huệ Thư.
[Đúng là thú vị. Cô ta không sử dụng thuật pháp, nhưng lại đang điều khiển sức mạnh của Hô Phong Hoán Vũ. Một phàm nhân không có căn cơ lại có thể làm điều này, thật là hiếm thấy.]
“Hô Phong Hoán Vũ?”
[Đúng vậy, Hô Phong Hoán Vũ. Một sức mạnh lớn điều khiển gió và mưa. Thật là kỳ lạ, làm sao một người phàm không có căn cơ như cô ta lại sở hữu quyền năng như vậy… Mà cô ta thậm chí không hề nhận thức được điều đó.]
Kỳ lạ thật…
Tôi không kìm được thắc mắc, liền lên tiếng hỏi Hải Long Vương Thư Huyền:
“Thật sự, chúng tôi cũng thấy rất kỳ lạ. Hôm qua, ba vị tu sĩ đã đến, mỗi người trong số họ đều chọn một người từ nhóm chúng tôi để làm đệ tử. Họ bảo rằng những người được chọn đều có tư chất phi thường. Vậy sao hôm nay ngài lại xuất hiện đúng lúc để nhìn thấy Quản lý Ngô? Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?”
Nghe câu hỏi của tôi, Thư Huyền chỉ im lặng trong giây lát rồi bật cười lớn.
[Haha, tức là cậu thấy lạ vì những tu sĩ đến tìm đệ tử rồi hôm nay ta lại đến đúng không? Thật thú vị.]
Ông ta nhìn tôi, nét mặt đầy thích thú.
[Cậu có biết nơi này là đâu không, loài phàm nhân?]
“Chúng tôi chỉ biết đại khái nơi này được gọi là Đăng Tiên Hương, nhưng không rõ lắm.”
[Đăng Tiên Hương, đúng vậy. Cũng có người gọi nơi này là Phi Thăng Độ, một cánh cửa dẫn đến thượng giới. Và vài tháng nữa, cánh cổng Phi Thăng Môn – một lối vào không gian dị giới – sẽ mở ra. Sự kiện này chỉ xảy ra một lần mỗi nghìn năm.]
[Vào thời điểm này, không gian xung quanh trở nên bất ổn, thu hút hàng loạt tu sĩ và linh vật từ khắp nơi tụ họp lại để tìm kiếm cơ hội thăng thiên lên thượng giới. Có rất nhiều tu sĩ cấp cao ở đây, vì vậy việc có những người tìm thấy đệ tử trong nhóm của các ngươi cũng không có gì khó hiểu. Còn về cô gái này, nếu ta không phát hiện ra cô ta hôm nay, thì chắc chắn sẽ có một tu sĩ khác hoặc linh vật tìm đến.]
“Vậy sao… ra là như vậy…”
Tôi thở dài nhẹ nhõm, vì trước đây tôi từng nghĩ rằng có một ý đồ nào đó phía sau sự xuất hiện của những tu sĩ. Nhưng hóa ra mọi chuyện chỉ đơn giản là sự ngẫu nhiên do không gian nơi này.
Trưởng phòng Kim thấy tôi trò chuyện dễ dàng với Hải Long Vương Thư Huyền thì cũng bớt căng thẳng, ông liền hỏi:
“Những tu sĩ đó nói sẽ nhận các đồng nghiệp của chúng tôi làm đệ tử, thậm chí còn bảo sẽ truyền lại cả môn phái cho họ. Nhưng nếu họ thăng thiên lên thượng giới, sao có thể giữ lại môn phái dưới hạ giới này?”
Thư Huyền khẽ gật đầu, như thể hiểu rõ sự băn khoăn của Trưởng phòng Kim.
[À, ta hiểu rồi. Phàm nhân như các ngươi có thể không rõ lắm về điều này. Các tu sĩ có thể sử dụng một loại pháp thuật gọi là thu nhỏ vật thể để cất giữ trong pháp bảo của mình.]
Tôi nghe mà không khỏi kinh ngạc.
[Các môn phái mà bọn họ nói đến có thể đã được thu nhỏ và cất giữ trong những bảo vật của họ. Khi Phi Thăng Môn mở ra, họ sẽ đưa cả môn phái của mình lên thượng giới cùng. Thật ra, ta cũng có một thành trì của tộc Hải Long ta, hiện giờ nó đang được ta cất giữ trong pháp bảo của mình. Trong thành đó có hơn một nghìn tám trăm người của tộc Hải Long đang chìm trong giấc ngủ.]
Câu trả lời của Thư Huyền khiến tôi và Trưởng phòng Kim cứng họng, không thốt nên lời vì quá kinh ngạc.
Sột soạt…
Lúc này, Thư Huyền nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Ngô Huệ Thư. Ông đưa tay chạm nhẹ lên trán cô, và chỉ trong tích tắc, cơn sốt dữ dội và hơi thở gấp gáp của cô đã dịu đi.
[Thật kỳ lạ… Cô gái này, nếu được ta nhận làm huyết mạch của tộc Hải Long, cô ta sẽ có tiềm năng trở thành một tồn tại vô cùng đáng sợ.]
Ông ta vừa nói vừa bế Ngô Huệ Thư lên trong vòng tay.
Trưởng phòng Kim hoảng hốt, lao tới định ngăn ông ta lại nhưng bị một sức mạnh vô hình đẩy lùi.
“Ôi trời!”
[Cô gái này sẽ được ta truyền huyết mạch của Hải Long. Điều này tốt cho cả cô ta lẫn tộc ta. À, mà còn điều này nữa...]
Phùuuu!
Đôi mắt của Thư Huyền bất ngờ biến đổi, đồng tử của ông ta kéo dài thành hình dọc, giống như mắt của loài rồng.
Trưởng phòng Kim và tôi ngay lập tức cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp đang đè nặng lên cơ thể. Cả hai chúng tôi đều thở dốc, khuỵu xuống đất.
[Tốt hơn hết là đừng tùy tiện chất vấn các tu sĩ cấp cao. Ta là người dễ tính nên đã trả lời các ngươi, nhưng có những tu sĩ tính tình khó chịu, chỉ cần ngươi hỏi một câu, họ có thể nghiền nát các ngươi như nghiền nát côn trùng.]
Nói xong, Thư Huyền bước ra khỏi hang.
Xẹt!
RẦM RẦM!
Một tia chớp lóe lên, kèm theo tiếng sấm nổ đinh tai. Sau đó, tôi nhìn thấy một con rồng xanh khổng lồ bay lên trời cao.
Ào ào…
Mưa vẫn rơi tầm tã không dứt.
Kim Diễn đứng nhìn trời, lẩm bẩm với ánh mắt trống rỗng:
“...Tất cả đã bị bắt đi. Tôi thực sự không biết đây là thật hay là mơ nữa. Trận lở đất, rồi đến một thế giới khác, rồi thì các vị tiên nhân, bây giờ là cả một con rồng nữa… Tất cả đồng nghiệp của chúng ta đều bị ‘bắt cóc’... Thật là…”
Cô ấy ôm mặt, trông như sắp khóc.
Trưởng phòng Kim thở dài buồn bã, trong lòng đầy lo lắng:
“Chúng ta giờ biết phải làm gì đây? Chẳng biết đường nào để thoát khỏi khu rừng này. Những tiên nhân hay long vương này, họ chỉ toàn nói những thứ mà chúng ta không thể hiểu nổi... Chết tiệt.”
“…”
Tôi lặng lẽ vỗ nhẹ vai họ, an ủi.
Đột nhiên, Kim Diễn nắm chặt lấy cánh tay tôi, nước mắt dâng lên trong đôi mắt đỏ hoe của cô:
“Đại lý Sở… anh đừng bỏ chúng tôi lại nhé…?”
“…”
“Anh đừng để mình bị bắt đi như họ… Nếu anh cũng bị bắt đi, tôi sẽ không thể sống sót nổi trong khu rừng này nữa...”
Tôi cười nhạt, lắc đầu.
Tối nay, Kim Diễn sẽ là người cuối cùng trong nhóm bị đưa đi bởi một kẻ nào đó nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook