Chỉ vậy thôi rồi đi qua một đời..



Ánh đèn mờ nhạt lay động trên dãy hành lang, gió lùa đập vào khung cửa rung lên bần bật giữa căn phòng sáng ấm. So với không khí rét buốt bên ngoài như đánh vào tận xương tủy lúc này, thì không khí trên bàn ăn lại càng thêm mấy phần lạnh lẽo.

Không ai nói với ai một lời, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng chén đũa va chạm và tiếng phân phó người làm trong nhà. Bạch Lãng Vân quy củ dùng cơm, trừ phi được hỏi đến bằng không cũng im lặng chẳng đoái hoài.

"Vân nhi, ngươi ở bên ngoài vẫn tốt chứ? Nếu cảm thấy có gì không thích hợp, đừng ngại cứ theo cùng phụ thân nói, phụ thân nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi."

"Tạ phụ thân quan tâm, nhờ người và đại ca chiếu cố, nhi tử sống rất khoái hoạt, cũng không có chỗ nào không thích hợp."

Bạch Trung Sơn vuốt râu cười.

"Đều là người một nhà, không cần phải khách khí, nếu cần gì thì cứ theo đại ca ngươi lấy."

"Dạ, nhi tử đã biết!"

Nhìn Bạch Lãng Vân trên dưới bày ra một bộ hiểu chuyện, Tôn Trung Sơn chỉ cười không nói, nhưng mạt sáng nơi đáy mắt lại lạnh lùng lóe lên. Hắn có điểm không nhìn thấu người con thứ hiện tại.

Cơm đã dùng xong, trà nước cũng đã thưởng. Tôn Trung Sơn gật đầu, đối với Bạch Tư Mạc và Bạch Lãng Vân nói.

"Hai người các ngươi theo ta đến thư phòng, những người khác không có chuyện gì thì lui về nghỉ sớm."

Nói rồi tự mình đi trước, để lại không khí trong phòng càng thêm trầm mặc.

Đại phu nhân liếc mắt nhìn Bạch Lãng Vân ung dung tiêu sái, không khỏi mở miệng châm chọc.

"Uh, quả nhiên không sai, ngươi với mẫu thân ngươi đúng là một dạng người. Trước đây là mẫu thân ngươi lấy cái chết để uy hiếp lão gia viết tên ngươi lên gia phả, còn bây giờ là đến lượt ngươi giả chết để làm cho lão gia đối với ngươi nảy sinh thương tiếc. Đúng là thân tiện tì hạ đẳng, mẫu tử ngươi cũng thật lắm mưu mô."

Bạch Lãng Vân trong lòng cười lạnh, bề ngoài vẫn thản nhiên như không, đối với nữ nhân miệng lưỡi chanh chua kia chắp tay đối đáp.

"Đích mẫu quá lời, ta so với ngài chẳng qua chỉ là phận tiểu bối, luận về mưu mô tài cán, sao có thể nhận qua mặt được người chỉ mất hai năm đã ngồi lên chiếc ghế nữ chủ nhân nhà họ Bạch. Có thể từ ngũ di nương lên tới vị trí này, bản lĩnh quả nhiên không tầm thường!"

"Ngươi..!?"

Nghe Bạch Lãng Vân nói xong, đại phu nhân quả nhiên tức đến muốn hộc máu.

Từ khi nào mà một kẻ luôn luôn cúi đầu chịu sự đả kích của bà, lại có thể nhanh miệng giảo hoạt mồm mép như vậy? Trước đây đều là một bộ dáng ngoan ngoãn ẩn nhẫn chịu đựng, cho dù có bị đánh hay mắng chửi cũng bày ra vẻ mặt cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ dạo quanh một vòng quỷ môn quan tính tình liền đại biến như vậy sao?

Nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì cục tức này cũng khó lòng mà nuốt xuống được.

"Ngươi giỏi lắm nghiệt súc, cho ngươi ăn cho ngươi mặc, bây giờ còn dám trả treo với ta sao?"

Đại phu nhân tức giận lâm đầu liền dùng hết lực muốn đánh xuống Bạch Lãng Vân, nhưng bà lại không thấy được đáy mắt lạnh lùng xen lẫn lệ khí bức người kia.

Bạch Lãng Vân nhếch môi. Nữ nhân này đúng là tự tìm đường chết, y vốn chẳng phải loại người lương thiện gì, giết một hay mười người đối với y đều như nhau cả thôi, cái quan trọng, chỉ là phương thức chết như thế nào. Là một đại ma đầu từng gây sóng gió trên giang hồ, một thân thủ đoạn của y cũng không phải chỉ là nói chơi cho có.

Thình lình cánh tay vốn nên đáp xuống mặt y bỗng dưng bị giữ lại, Bạch Lãng Vân nâng mắt liền trông thấy Bạch Tư Mạc lạnh nhạt nhìn y. Đại phu nhân cũng quay lại, nhận ra người giữ tay bà là ai, sắc mặt liền vặn vẹo tức giận.

"Mạc nhi, con đang làm gì? Buông mẫu thân ra, mẫu thân muốn giáo huấn tên nghiệt súc không biết phân biệt trên dưới này!"

Bạch Tư Mạc nhíu mày.

"Mẫu thân, phụ thân còn đang chờ ta và y ở thư phòng. Nếu bây giờ người giữ y lại giáo huấn làm chậm trễ thời gian của phụ thân, mẫu thân, ta thật không biết phụ thân sẽ đối với người như thế nào?"

Lời của nhi tử như thức tỉnh bà, hơn ai hết, bà vô cùng rõ ràng tính tình của Bạch Trung Sơn. Người đàn ông này ngoài mặt thì thương con yêu cháu, nhưng chỉ khi đóng cửa lại, chỉ mình bà mới biết được sự hung tàn qua từng trận đòn roi của hắn.

Căm tức nhìn Bạch Lãng Vân một cái, đại phu nhân nghiến răng phất tay áo bỏ đi. Bạch Tư Mạc nhìn theo, không nói gì chỉ chậm rãi xoay người đi ra cửa.

"Đại ca, ngươi làm rơi!"

Bạch Tư Mạc khựng bước, quay lại nhìn Bạch Lãng Vân cười tủm tỉm bước tới.

"Của ngươi!"

Đưa cái túi hương tới trước mặt Bạch Tư Mạc, chỉ liếc qua một cái hắn đã ngẩng lên vẻ mặt quái dị nhìn y.

"Không phải của ta!"

Bạch Lãng Vân nhướng mày:"Nếu ta không lầm, nó rõ ràng là vừa rớt ra từ người của đại ca ngươi!"

Bạch Tư Mạc cười giễu, cầm lấy cái túi hương khẽ niết, đáy mắt khinh thường đảo sang nhìn Bạch Lãng Vân.

"Vốn chỉ là tùy tiện đeo bên người, đừng tự mình đa tình." Hắn lạnh nhạt vứt cái túi cho y:" Đồ của mình thì tự mà giữ lấy, đừng đem những thứ tầm thường này để tiếp cận với ta!"

"Nói vậy là sao?"

Nhìn Bạch Lãng Vân nhíu sâu mày nghi hoặc, Bạch Tư Mạc không nói rõ tư vị trong lòng như thế nào, nhưng ngoài miệng vẫn giữ ý cười trào phúng.

"Đừng nói với ta, ngay cả đồ của ngươi mà ngươi cũng không nhớ đi? Ân, chẳng phải lúc đó còn học theo nữ nhân hăng hái đi thêu thùa sao, mới đó mà đã quên nhanh như vậy?"

Chính xác là vậy!

Bạch Lãng Vân triệt để đứng hình, mặt cũng đơ ra một khúc. Thật khó mà hình dung được một đại nam nhân cao hơn 1m7, lại có thể ngồi ung dung xỏ kim thêu từng đôi long phượng tinh xảo như thế này.

Bạch Lãng Vân day trán. Mỗi người một sở thích, y cũng không có ý kiến gì, chỉ là.. Bạch Lãng Vân cười khổ. Hóa ra cái khố thêu hoa mà Đào Phi Ngôn vừa đào ra từ đống đồ của y, lại là kiệt tác của Bạch Lãng Vân trước đây làm sao? Rất.. ngược tâm đi!

Bạch Lãng Vân nhìn cái túi hương, chỉ cười một cái rồi thu hồi vào tay áo.

Đã là đồ của cố chủ, vậy thì y có nghĩa vụ giúp hắn thu hồi, bao gồm cả đoạn tình cảm gần như tuyệt vọng này.

"Nếu đã là đồ của ta, vậy thì ta sẽ mang về. Đa tạ đại ca đã giúp cất giữ trong thời gian qua."

Hơi khép mắt đối với người kia gật đầu, Bạch Lãng Vân không hề lưu luyến nâng bước rời đi.

Ngoài cửa, những bông tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi.

.....

Thời điểm bước ra khỏi tiền viện, xa xa đã thấy bóng người co rúm đừng dưới tán cây giữa một trời tuyết trắng. Thân ảnh đơn bạc như hòa vào gió tuyết, khiến cho người ta có loại lỗi giác hệt như người nọ có thể biến mất bất kì lúc nào.

Bạch Lãng Vân nheo mắt. Kia còn không phải là Đào Phi Ngôn sao?

Người được nhắc tên lúc này đang ôm lấy mình run rẩy, cái đầu nhỏ nhắn luôn luôn ngông nghênh thì giờ đây hệt như con rùa nhỏ chui rúc vào trong mai. Vài bông tuyết nghịch ngợm như nô đùa chạm vào chóp mũi hắn, khiến cho hắn đánh tiếng hắt xì rõ to rồi co đầu lại, trông thiệt là chọc người thương yêu. Dư quang nơi khóe mắt làm như vô tình đảo qua đại môn của Bạch gia, ngay lập tức, trong đôi mắt hắn hệt như chứa đựng những bông tuyết xinh đẹp bừng lên hào hứng vô cùng.

"Công tử!"

Đào Phi Ngôn chạy tới bổ nhào vào người Bạch Lãng Vân, hai tay giữ chặt lấy lớp lông thú mềm mại cọ mặt làm nũng. 

"Ngươi ngu ngốc sao, trời lạnh như vậy còn đến đây làm gì, cũng không biết mặc thêm nhiều áo, ngươi coi ngươi là người đá à?"

Bạch Lãng Vân mím môi, ngón tay thon dài lướt qua đỉnh đầu của Đào Phi Ngôn phủi đi bông tuyết ở bên trên. Đào Phi Ngôn trông thấy, ý cười càng thêm sâu, càng thêm ra sức chui rúc vào người Bạch Lãng Vân.

"Không lạnh không lạnh nữa, có công tử là hết lạnh rồi, hì hì!"

"Ngu ngốc!" 

Bỗng nghĩ tới gì đó, Đào Phi Ngôn đột nhiên ngẩng đầu.

"Công tử, người lạnh không?"

Bạch Lãng Vân cười, lắc đầu.

Y dẫu sao cũng là người luyện công, tâm pháp thiên về thể hàn. Nhớ lại năm đó là chính tay phụ thân ném y vào đầm băng, tuy hậu quả là suýt chút nữa thì y đã mất mạng, nhưng cũng nhờ vậy mà luyện thành một thân công phu.

Bạch Lãng Vân cười. Đối cái lạnh, y từ lâu đã không còn cảm giác.

"Công tử, ngài không lạnh nhưng người ta thì còn lạnh nha!"

Vạt áo bỗng dưng bị kéo xuống, Bạch Lãng Vân còn chưa kịp nghi hoặc thì đã thấy Đào Phi Ngôn rướn người lên chạm nhẹ vào môi y. Chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nhưng độ ấm kia quả thật là khiến lòng người rung động. 

Đào Phi Ngôn đặt chân xuống, đáy mắt luân chuyển mang theo sóng nước dịu dàng mỉm cười.

"Không lạnh nữa rồi!"

Bạch Lãng Vân đưa tay xoa cái gương mặt không có chút gì gọi là ấm áp kia, chợt y cúi đầu, mút nhẹ lên đôi môi còn đang khép mở, chiếc lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng len lỏi vào..

"Ưm...." Hôn đến khi toàn thân Đào Phi Ngôn đều run lên vì nức nở, Bạch Lãng Vân liền tách ra khỏi hắn. Ngón tay cái vuốt nhẹ lên đôi môi ẩm ướt, âm thanh trầm thấp tựa như men rượu say lòng.

"Nếu không lạnh nữa, vậy thì về thôi!"

Đào Phi Ngôn từ trong mê ly hồi thần, bắt gặp ánh mắt của y liền ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng.

"Dạ, công tử!"

Trên đầu bỗng nặng hơn một tầng vải, là tấm áo da cừu của Bạch Lãng Vân. Y không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa tay nắm lấy tay hắn rồi kéo về phía trước. 

Bên dưới tấm áo, Đào Phi Ngôn liếc mắt nhìn tay của hắn được tay của Bạch Lãng Vân bao bọc lấy bên trong, lần đầu tiên trong đời hắn thế nhưng lại cười ngây ngô, hai rặng mây đỏ trên mặt đủ để làm tan cả tuyết trời. 

Nếu có thể, hắn muốn cùng công tử cứ thế đi qua một đời.

Chỉ vậy thôi.....

Cách đó không xa, trường bào nhẹ phất, sáng tối chồng chất lên nhau khiến cho gương mặt Bạch Tư Mạc không phân rõ cảm xúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương