Hồi Lai Quy Xuân
-
Chương 5: Xuống núi
Thiên Hạo cùng Mộ Nhung đi xuống núi, còn khá xa mới có thể về phủ. Trên đường đi, họ rộn rã kể cho nhau nghe những chuyện mà mình đã trải qua, có vui, có buồn, có trắc trở, có thành công.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Mộ Nhung nói khẽ: " Thiên Hạo! Tại sao chàng biết sư phụ đang bế quan?".
"Đồ ngốc! Ta đã ở cùng sư phụ từ bé rồi. Làm sao mà không biết được!".
"À!".
Thiên Hạo mỉm cười nhìn Mộ Nhung.
Thoáng chốc đã đến kinh thành, nơi này đông vui, nhộn nhịp vô cùng. Khắp nơi được treo đèn rực rỡ, người người khoác lên mình những bộ y phục bắt mắt để đi ra ngoài dạo chơi.
Thiên Hạo không hiểu gì, vì từ bé đã đến sống ở núi. Cũng rất lâu rồi, y chưa tiếp xúc cũng như đến kinh thành này.
"Mộ Nhung! Mọi người sao lại tập trung đông đúc ở đây thế?".
Mộ Nhung nhìn Thiên Hạo một hồi, nàng chợt mỉm cười lộ hai chiếc răng khểnh xinh xắn.
"Ta nói chàng nghe, Thiên Hạo. Ngoài luyện tập kiếm pháp thì chàng còn biết gì không?".
Y nhìn nàng chầm chầm, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu.
"Còn biết yêu nàng!".
Mộ Nhung xấu hổ ra mặt. Khuôn mặt bất chợt đỏ ửng lên, thấy thế nàng ta vội lấy hai tay che đi gò má ửng hồng, nói vội: "Chàng! Chàng trêu ta!".
Thiên Hạo tiến sát mặt nàng, hắn nhìn nàng chầm chầm, như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô nương năm ấy thật sự đã trưởng thành, trở thành một nữ nhân xinh đẹp, khuôn mặt của Mộ Nhung thanh thoát hơn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt đen láy vô cùng kì ảo.
Thấy Thiên Hạo nhìn mình châm chú như thế, nàng thật sự không quen.
Để tránh xảy ra chuyện "ngoài ý muốn" như hôm trước. Nàng vội quay đi, nói: "Chẳng phải chàng hỏi vì sao hôm nay mọi người lại tập trung đông đúc ở kinh thành sao? Vì hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu".
"...... Ta nhớ ra rồi!".
"Sao hả? Khi bé chàng ăn Tết này như thế nào? Có vui không?".
Y trầm lặng một hồi lâu, trong lòng bây giờ cảm xúc đang lẫn lộn. Một chút nhói ở trong tim khi nghe Mộ Nhung nhắc về quá khứ khi bé.
Mộ Nhung nhận ra mình không nên có những lời nói như vậy. Nàng quên mất hoàn cảnh lúc nhỏ của Thiên Hạo.
Để tránh tâm trạng của y không vui vào đúng ngày lễ Tết. Mộ đành đánh trống lảng: " Ta quên mất. Bây giờ chúng ta hãy đi tìm một quán trọ này đó nghỉ ngơi đi, tối nay ta sẽ cùng chàng đi "du xuân".
Chưa kịp để Thiên Hạo trả lời, nàng dắt tay y đi tìm một quán trọ
................................................
Loanh quanh cả buổi, cuối cùng hai người họ cũng tìm được một nơi để nghỉ chân.
Mộ Nhung hớn hở nói: "Ông chủ! Cho chúng tôi hai phòng".
"Rất tiếc thưa cô nương! Hiện tại chỗ của chúng tôi chỉ còn có một phòng".
Vẻ mặt hớn hở lúc nãy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngạc nhiên và có phần khó chịu của nàng.
"Sao cơ? Chỗ của các người chỉ còn một phòng?".
Thiên Hạo vội kéo nàng lại, không cho nàng ta làm càn. Nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nàng đừng có nóng nảy, cố gắng kiềm chế một chút đi".
Thiên Hạo nhìn chủ quầy, nhẹ giọng nói:
"Được! Cho chúng tôi thuê căn phòng đó".
Vẻ mặt của tên chủ quầy đó liền vui tươi, hớn hở.
"Vâng! Để tôi dẫn đường cho khách quan".
Thiên Hạo dắt tay nàng đi. Ánh mắt của nàng liếc nhìn hắn, không biết hắn có ý đồ gì mà lại chọn ở cùng phòng, lỡ đâu....... Nhưng đành thôi, vì kinh thành bây giờ, quán trọ này cũng chật kín cả người.
Tên chủ quầy đấy dẫn họ đến căn phòng sau đó nhanh chóng lui xuống.
Thiên Hạo bước vào, ngồi bệch xuống chiếc ghế gỗ đã ngả màu. Y rót một ngụm trà đưa vào miệng uống, ngồi nhâm nhi, thư giãn.
Lúc này Mộ Nhung cũng đến ngồi cạnh, nhìn y một hồi rồi nói:
"Ta quên hỏi chàng nữa, tại sao khi ta bước chân vào núi thì lại không có đệ tử khác vào nữa?".
"Đến bây giờ nàng vẫn không biết sao? Ta tưởng mọi người đã nói cho nàng nghe rồi chứ!".
Mộ Nhung vẫn không hiểu gì, nàng lơ ngơ nhìn Thiên Hạo.
"Vì nàng đã phá đi thử thách của ngọn núi đó rồi".
"Phá thử thách? Ý chàng là sao?".
Thiên Hạo búng nhẹ lên trán của nàng, tỏ vẻ nghiêm khắc.
"Nàng cũng không khác gì ta, ngoài việc luyện tập kiếm pháp thì nàng còn biết gì không?".
"..........".
"Thôi được rồi, ta nói! Con thủy quái mà nàng tiêu diệt hôm đó, chính là linh thú của sư phụ. Sư phụ cho nó ở đó là vì muốn tạo một thử thách khó cho ai muốn vào núi tu luyện, họ phải có bản lĩnh, sức mạnh thì mới có thể vượt qua".
Mộ Nhung há hốc mồm, nàng không tin lại có chuyện này. Vậy chẳng phải là nàng đã hủy đi "bảo bối" của sư phụ sao?
"....... Vậy lỡ như nó tấn công người thì phải làm sao? Lỡ như hôm đó không nhờ may mắn thì ta đã bị nó ăn thịt".
"Thuỷ quái đó và sư phụ có thần giao cách cảm. Nếu như người thực hiện thử thách đó gặp nguy hiểm, chắc chắn sư phụ sẽ đến kịp để giải cứu".
".... Ta đã lỡ tiêu diệt nó. Có phải sư phụ giận ta lắm không?".
Thiên Hạo mỉm cười nhìn nàng.
"Giận thì đương nhiên sẽ giận, vì dù sao nó cũng ở bên Người khá lâu rồi. Nhưng không sao, vì Người đã tìm được một đệ tử giỏi".
"Đệ tử giỏi? Ý chàng là ta?".
"Là nàng".
"...... Sao lại là ta được?".
"Vì nàng đã giết được thuỷ quái. Nó cũng không hẳn là một yêu quái mạnh, nhưng với linh lực lúc đó của nàng. Giết được nó không phải chỉ cần may mắn".
"Ý chàng là trong người ta có một sức mạnh gì đó?".
Thiên Hạo tiến lại gần nàng, liếc mắt đưa tình với nàng, ánh mắt châm chú của y khiến nàng ngượng ngùng đỏ mặt.
"Chắc chắn rồi! Đó là một sức mạnh chưa thức tỉnh trong cơ thể của nàng".
"...........".
Thiên Hạo vẫn còn tiếp tục nhìn Mộ Nhung.
Để lãng qua chuyện khác, nàng quay người về phía cửa phòng, ung dung nói: "Chàng nghỉ ngơi đi. Tối chúng ta sẽ ra ngoài du xuân".
"Ừa!".
..............................................
Bầu trời bắt đầu tối sầm lại, ánh mặt trời ban ngày đã nhường chỗ cho mặt trăng ban đêm. Trăng bây giờ đã nhô lên cao, toả sáng cả một vùng trời rộng lớn. Những đám mây đen sẫm cũng phải nhường chỗ cho ánh mắt thanh tịnh.
Kinh thành bây giờ bắt đầu nhộn nhịp, rộn rã. Rất nhiều người đổ ra đường để du xuân, chơi hội. Không khí náo nhiệt vô cùng, những đôi nam nữ kéo tay nhau ra ngoài "hẹn hò", ai ai cũng khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy.
Lúc này, Thiên Hạo đang đứng bên ngoài chờ Mộ Nhung thay y phục mới. Trời cũng khá tối rồi nhưng nàng vẫn chưa chọn xong.
"Mộ Nhung! Nàng xong chưa, bên ngoài náo nhiệt lắm này. Nàng muốn bỏ lỡ sao?".
"Chàng đừng hối ta, sắp xong rồi!".
Thiên Hạo nghĩ thầm: "Chỉ là chọn một bộ y phục thôi mà, có gì mà lâu đến như thế?".
Trong lúc Thiên Hạo đang trầm tư suy nghĩ thì cánh cửa phòng đột nhiên mở tung ra. Y quay người lại thì bị hút hồn bởi chính vẻ đẹp của Mộ Nhung.
Nàng không còn khoác lên người bộ y phục ở núi, đầu tóc không còn buộc dài sau lưng lưng. Mộ Nhung bây giờ đã trở thành một tiểu thư phủ Mộ chính hiệu.
Nàng mặc y phục màu tím nhạt, xen kẽ có phần màu trắng. Tóc xoã dài sau lưng, trên đầu còn đeo trâm cài đủ loại. Khác hẳn với lúc nàng còn ở núi.
Thiên Hạo nhìn nàng say mê, không rời mắt. Thì ra hình dáng tiểu thư của Mộ Nhung đẹp không tì vết, ánh mắt to tròn, đen láy nhìn vừa xinh đẹp vừa bí ẩn. Môi đỏ mọng, chiếc mũi cao và thon gọn càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng. Mộ Nhung có vẻ ngoài đáng yêu, tinh nghịch nhưng nếu nhìn kĩ vào ánh mắt của nàng, có thể thấy, trong vẻ đẹp trong sáng này lại có thứ gì đó huyền bí đến kì lạ.
"Này! Sao còn không mau đi. Chàng làm gì nhìn ta chầm chầm vậy?".
"Ờm! Chúng ta đi".
.......................................................
Thế là bọn họ dắt tay nhau đi khắp cả kinh thành. Nào là xem múa lân, diễn xiếc, cùng nhau ăn kẹo hồ lô, xem bán pháo hoa,....
Họ dừng chân ở một con sông nhỏ, thắp sáng hoa đăng rồi cùng nhau thả xuống mặt hồ. Không gian, thời gian, mọi thứ lúc này như ngừng trôi, bốn cánh tay của họ đan xen vào nhau, cùng nhau thả hoa đăng và thầm ước nguyện:
Mộ Nhung lấy hai tay chấp lại với nhau, nhắm mắt vào bắt đầu cầu nguyện:
"Mong rằng bản thân sau này có thể giúp đỡ được nhiều người. Là một nữ tử mạnh mẽ, không sợ bất kỳ kẻ xấu nào".
Thiên Hạo quay sang nhìn nàng, nghe nàng cầu nguyện như vậy. Y cũng nói theo:
"Mong rằng sau này ta và người ta yêu có thể sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Cùng nhau vượt qua tất cả những sóng gió ở phía trước".
Mộ Nhung nghe y nói như vậy, nàng liền quay đầu lại, hỏi: "Người chàng nói đến là ai vậy?".
"Ngốc quá! Là nàng đó".
Tim Mộ Nhung bất chợt đập mạnh, như muốn nhảy tung ra ngoài. Hai má đỏ ửng lên, ánh mắt mơ hồ thấy rõ.
Nắm bắt thời cơ, Thiên Hạo nhẹ nhàng đưa hai tay ghì lấy khuôn mặt xinh xắn của nàng. Hai môi tiến lại gần nhau.
Đây là lần thứ hai Thiên Hạo hôn nàng, nụ hôn này khác hẳn với lần trước. Nụ hôn mạnh bạo, khiến hai lưỡi quấn vào nhau, truyền hơi ấm từ miệng cho nhau đã không còn. Thay vào đó, nụ hôn lần này khá nhẹ nhàng, môi đỏ mọng của nàng chạm nhẹ vào môi của y, từng chút, từng chút một. Tuy nhẹ nhàng nhưng rất khó để quên.
Rất lâu sau họ mới dừng lại, tay Thiên Hạo vẫn ghì chặt lấy khuôn mặt nàng. Ánh mắt vẫn nhìn Mộ Nhung một cách thật say đắm, dường như y đã bị hút hồn bởi ánh mắt trong sáng có phần huyền bí của nàng. Thiên Hạo nói:
"Nàng sẽ mãi bên ta, không rời bỏ ta, có phải không?".
"Nếu chàng muốn, ta sẽ lẽo đẽo theo chàng suốt cuộc đời".
Nghe được những lời này, Thiên Hạo vui ra mặt. Y tiếp tục ghì chặt khuôn mặt nàng, cưỡng hôn nàng thêm một lần nữa.
Ánh sáng mặt trăng chiếu thẳng xuống mặt nước, phảng phất hình bóng của Thiên Hạo và Mộ Nhung, họ trao tình cảm cho nhau bằng cách như các đôi nam nữ khác.
............................................
Trời cũng đã khuya, họ phải về lại quán trọ để nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường để về phủ.
Khác với Mộ Nhung, khi đi du xuân trở về. Thiên Hạo lại có cảm giác khá mệt mỏi nên phải ngủ trước. Y luống cuống rồi ngã nhào ra giường mà ngủ.
Mộ Nhung thấy thế cũng chả muốn làm phiền, nàng ta đành ngồi cạnh giường, trông y ngủ.
Vừa lim dim được một lúc, Mộ Nhung lại bị đánh thức bởi tiếng nói của Thiên Hạo trong lúc y đang mộng du, y nắm chặt tay nàng theo phản xạ tự nhiên.
"Đồng Chi! Nàng đừng rời bỏ ta, ta cầu xin nàng. Đồng Chi!".
Không hiểu sao khi nghe được câu nói này của y, lòng Mộ Nhung lại trống rỗng. Nàng nhẹ nhàng kéo tay y ra rồi lặng lẽ đi ra bên ngoài.
Chắc cũng giống những lúc còn ở núi, hôm nay nàng khó ngủ và chắc hẳn cũng có nhiều tâm sự khó nói.
Nhìn cảnh vật về đêm, lòng người lại mang thêm nhiều ưu phiền, lo lắng.
Áng mây chập chờn bay giữa trời đêm, không gian im lặng đến đáng sợ. Mộ Nhung lại càng cảm thấy cô đơn.
Biết rằng bản thân mình chính là Đồng Chi của kiếp trước, nhưng nàng vẫn chưa thể hiểu rõ tất tần tật về những sự việc xảy ra đối với nàng ở kiếp trước. Có phải chăng Thiên Hạo vẫn chưa thoát khỏi hình bóng của Đồng Chi năm đó? Có phải y xem nàng như người thay thế để cố thuyết phục rằng Đồng Chi của chàng vẫn còn sống......
Nhưng rõ ràng nàng và cô ta rất khác nhau, tuy nhìn vẻ bề ngoài thì chắc chắn không khác một nét. Còn về tính cách.... Một Đồng Chi đoan trang, thùy mị, nết na, dịu dàng như cô ấy sao lại có thể là nàng - một Mộ Nhung bướng bỉnh, thích làm càn và có tính cách khá mạnh mẽ.....
Mộ Nhung suy nghĩ về chuyện này cả đêm.
[ Sáng hôm sau ]
Thiên Hạo và Mộ Nhung thu xếp đồ đạc từ rất sớm, họ đi ngay vào lúc trời còn tờ mờ sáng.
Cũng không còn xa nữa là đến phủ nhà nàng, Mộ Nhung cảm thấy tràn đầy sức sống vì sao bao nhiêu năm xa nhà, cuối cùng thì ngày hôm nay nàng cũng được về với mẹ cha.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Mộ Nhung nói khẽ: " Thiên Hạo! Tại sao chàng biết sư phụ đang bế quan?".
"Đồ ngốc! Ta đã ở cùng sư phụ từ bé rồi. Làm sao mà không biết được!".
"À!".
Thiên Hạo mỉm cười nhìn Mộ Nhung.
Thoáng chốc đã đến kinh thành, nơi này đông vui, nhộn nhịp vô cùng. Khắp nơi được treo đèn rực rỡ, người người khoác lên mình những bộ y phục bắt mắt để đi ra ngoài dạo chơi.
Thiên Hạo không hiểu gì, vì từ bé đã đến sống ở núi. Cũng rất lâu rồi, y chưa tiếp xúc cũng như đến kinh thành này.
"Mộ Nhung! Mọi người sao lại tập trung đông đúc ở đây thế?".
Mộ Nhung nhìn Thiên Hạo một hồi, nàng chợt mỉm cười lộ hai chiếc răng khểnh xinh xắn.
"Ta nói chàng nghe, Thiên Hạo. Ngoài luyện tập kiếm pháp thì chàng còn biết gì không?".
Y nhìn nàng chầm chầm, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu.
"Còn biết yêu nàng!".
Mộ Nhung xấu hổ ra mặt. Khuôn mặt bất chợt đỏ ửng lên, thấy thế nàng ta vội lấy hai tay che đi gò má ửng hồng, nói vội: "Chàng! Chàng trêu ta!".
Thiên Hạo tiến sát mặt nàng, hắn nhìn nàng chầm chầm, như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô nương năm ấy thật sự đã trưởng thành, trở thành một nữ nhân xinh đẹp, khuôn mặt của Mộ Nhung thanh thoát hơn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt đen láy vô cùng kì ảo.
Thấy Thiên Hạo nhìn mình châm chú như thế, nàng thật sự không quen.
Để tránh xảy ra chuyện "ngoài ý muốn" như hôm trước. Nàng vội quay đi, nói: "Chẳng phải chàng hỏi vì sao hôm nay mọi người lại tập trung đông đúc ở kinh thành sao? Vì hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu".
"...... Ta nhớ ra rồi!".
"Sao hả? Khi bé chàng ăn Tết này như thế nào? Có vui không?".
Y trầm lặng một hồi lâu, trong lòng bây giờ cảm xúc đang lẫn lộn. Một chút nhói ở trong tim khi nghe Mộ Nhung nhắc về quá khứ khi bé.
Mộ Nhung nhận ra mình không nên có những lời nói như vậy. Nàng quên mất hoàn cảnh lúc nhỏ của Thiên Hạo.
Để tránh tâm trạng của y không vui vào đúng ngày lễ Tết. Mộ đành đánh trống lảng: " Ta quên mất. Bây giờ chúng ta hãy đi tìm một quán trọ này đó nghỉ ngơi đi, tối nay ta sẽ cùng chàng đi "du xuân".
Chưa kịp để Thiên Hạo trả lời, nàng dắt tay y đi tìm một quán trọ
................................................
Loanh quanh cả buổi, cuối cùng hai người họ cũng tìm được một nơi để nghỉ chân.
Mộ Nhung hớn hở nói: "Ông chủ! Cho chúng tôi hai phòng".
"Rất tiếc thưa cô nương! Hiện tại chỗ của chúng tôi chỉ còn có một phòng".
Vẻ mặt hớn hở lúc nãy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngạc nhiên và có phần khó chịu của nàng.
"Sao cơ? Chỗ của các người chỉ còn một phòng?".
Thiên Hạo vội kéo nàng lại, không cho nàng ta làm càn. Nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nàng đừng có nóng nảy, cố gắng kiềm chế một chút đi".
Thiên Hạo nhìn chủ quầy, nhẹ giọng nói:
"Được! Cho chúng tôi thuê căn phòng đó".
Vẻ mặt của tên chủ quầy đó liền vui tươi, hớn hở.
"Vâng! Để tôi dẫn đường cho khách quan".
Thiên Hạo dắt tay nàng đi. Ánh mắt của nàng liếc nhìn hắn, không biết hắn có ý đồ gì mà lại chọn ở cùng phòng, lỡ đâu....... Nhưng đành thôi, vì kinh thành bây giờ, quán trọ này cũng chật kín cả người.
Tên chủ quầy đấy dẫn họ đến căn phòng sau đó nhanh chóng lui xuống.
Thiên Hạo bước vào, ngồi bệch xuống chiếc ghế gỗ đã ngả màu. Y rót một ngụm trà đưa vào miệng uống, ngồi nhâm nhi, thư giãn.
Lúc này Mộ Nhung cũng đến ngồi cạnh, nhìn y một hồi rồi nói:
"Ta quên hỏi chàng nữa, tại sao khi ta bước chân vào núi thì lại không có đệ tử khác vào nữa?".
"Đến bây giờ nàng vẫn không biết sao? Ta tưởng mọi người đã nói cho nàng nghe rồi chứ!".
Mộ Nhung vẫn không hiểu gì, nàng lơ ngơ nhìn Thiên Hạo.
"Vì nàng đã phá đi thử thách của ngọn núi đó rồi".
"Phá thử thách? Ý chàng là sao?".
Thiên Hạo búng nhẹ lên trán của nàng, tỏ vẻ nghiêm khắc.
"Nàng cũng không khác gì ta, ngoài việc luyện tập kiếm pháp thì nàng còn biết gì không?".
"..........".
"Thôi được rồi, ta nói! Con thủy quái mà nàng tiêu diệt hôm đó, chính là linh thú của sư phụ. Sư phụ cho nó ở đó là vì muốn tạo một thử thách khó cho ai muốn vào núi tu luyện, họ phải có bản lĩnh, sức mạnh thì mới có thể vượt qua".
Mộ Nhung há hốc mồm, nàng không tin lại có chuyện này. Vậy chẳng phải là nàng đã hủy đi "bảo bối" của sư phụ sao?
"....... Vậy lỡ như nó tấn công người thì phải làm sao? Lỡ như hôm đó không nhờ may mắn thì ta đã bị nó ăn thịt".
"Thuỷ quái đó và sư phụ có thần giao cách cảm. Nếu như người thực hiện thử thách đó gặp nguy hiểm, chắc chắn sư phụ sẽ đến kịp để giải cứu".
".... Ta đã lỡ tiêu diệt nó. Có phải sư phụ giận ta lắm không?".
Thiên Hạo mỉm cười nhìn nàng.
"Giận thì đương nhiên sẽ giận, vì dù sao nó cũng ở bên Người khá lâu rồi. Nhưng không sao, vì Người đã tìm được một đệ tử giỏi".
"Đệ tử giỏi? Ý chàng là ta?".
"Là nàng".
"...... Sao lại là ta được?".
"Vì nàng đã giết được thuỷ quái. Nó cũng không hẳn là một yêu quái mạnh, nhưng với linh lực lúc đó của nàng. Giết được nó không phải chỉ cần may mắn".
"Ý chàng là trong người ta có một sức mạnh gì đó?".
Thiên Hạo tiến lại gần nàng, liếc mắt đưa tình với nàng, ánh mắt châm chú của y khiến nàng ngượng ngùng đỏ mặt.
"Chắc chắn rồi! Đó là một sức mạnh chưa thức tỉnh trong cơ thể của nàng".
"...........".
Thiên Hạo vẫn còn tiếp tục nhìn Mộ Nhung.
Để lãng qua chuyện khác, nàng quay người về phía cửa phòng, ung dung nói: "Chàng nghỉ ngơi đi. Tối chúng ta sẽ ra ngoài du xuân".
"Ừa!".
..............................................
Bầu trời bắt đầu tối sầm lại, ánh mặt trời ban ngày đã nhường chỗ cho mặt trăng ban đêm. Trăng bây giờ đã nhô lên cao, toả sáng cả một vùng trời rộng lớn. Những đám mây đen sẫm cũng phải nhường chỗ cho ánh mắt thanh tịnh.
Kinh thành bây giờ bắt đầu nhộn nhịp, rộn rã. Rất nhiều người đổ ra đường để du xuân, chơi hội. Không khí náo nhiệt vô cùng, những đôi nam nữ kéo tay nhau ra ngoài "hẹn hò", ai ai cũng khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy.
Lúc này, Thiên Hạo đang đứng bên ngoài chờ Mộ Nhung thay y phục mới. Trời cũng khá tối rồi nhưng nàng vẫn chưa chọn xong.
"Mộ Nhung! Nàng xong chưa, bên ngoài náo nhiệt lắm này. Nàng muốn bỏ lỡ sao?".
"Chàng đừng hối ta, sắp xong rồi!".
Thiên Hạo nghĩ thầm: "Chỉ là chọn một bộ y phục thôi mà, có gì mà lâu đến như thế?".
Trong lúc Thiên Hạo đang trầm tư suy nghĩ thì cánh cửa phòng đột nhiên mở tung ra. Y quay người lại thì bị hút hồn bởi chính vẻ đẹp của Mộ Nhung.
Nàng không còn khoác lên người bộ y phục ở núi, đầu tóc không còn buộc dài sau lưng lưng. Mộ Nhung bây giờ đã trở thành một tiểu thư phủ Mộ chính hiệu.
Nàng mặc y phục màu tím nhạt, xen kẽ có phần màu trắng. Tóc xoã dài sau lưng, trên đầu còn đeo trâm cài đủ loại. Khác hẳn với lúc nàng còn ở núi.
Thiên Hạo nhìn nàng say mê, không rời mắt. Thì ra hình dáng tiểu thư của Mộ Nhung đẹp không tì vết, ánh mắt to tròn, đen láy nhìn vừa xinh đẹp vừa bí ẩn. Môi đỏ mọng, chiếc mũi cao và thon gọn càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng. Mộ Nhung có vẻ ngoài đáng yêu, tinh nghịch nhưng nếu nhìn kĩ vào ánh mắt của nàng, có thể thấy, trong vẻ đẹp trong sáng này lại có thứ gì đó huyền bí đến kì lạ.
"Này! Sao còn không mau đi. Chàng làm gì nhìn ta chầm chầm vậy?".
"Ờm! Chúng ta đi".
.......................................................
Thế là bọn họ dắt tay nhau đi khắp cả kinh thành. Nào là xem múa lân, diễn xiếc, cùng nhau ăn kẹo hồ lô, xem bán pháo hoa,....
Họ dừng chân ở một con sông nhỏ, thắp sáng hoa đăng rồi cùng nhau thả xuống mặt hồ. Không gian, thời gian, mọi thứ lúc này như ngừng trôi, bốn cánh tay của họ đan xen vào nhau, cùng nhau thả hoa đăng và thầm ước nguyện:
Mộ Nhung lấy hai tay chấp lại với nhau, nhắm mắt vào bắt đầu cầu nguyện:
"Mong rằng bản thân sau này có thể giúp đỡ được nhiều người. Là một nữ tử mạnh mẽ, không sợ bất kỳ kẻ xấu nào".
Thiên Hạo quay sang nhìn nàng, nghe nàng cầu nguyện như vậy. Y cũng nói theo:
"Mong rằng sau này ta và người ta yêu có thể sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Cùng nhau vượt qua tất cả những sóng gió ở phía trước".
Mộ Nhung nghe y nói như vậy, nàng liền quay đầu lại, hỏi: "Người chàng nói đến là ai vậy?".
"Ngốc quá! Là nàng đó".
Tim Mộ Nhung bất chợt đập mạnh, như muốn nhảy tung ra ngoài. Hai má đỏ ửng lên, ánh mắt mơ hồ thấy rõ.
Nắm bắt thời cơ, Thiên Hạo nhẹ nhàng đưa hai tay ghì lấy khuôn mặt xinh xắn của nàng. Hai môi tiến lại gần nhau.
Đây là lần thứ hai Thiên Hạo hôn nàng, nụ hôn này khác hẳn với lần trước. Nụ hôn mạnh bạo, khiến hai lưỡi quấn vào nhau, truyền hơi ấm từ miệng cho nhau đã không còn. Thay vào đó, nụ hôn lần này khá nhẹ nhàng, môi đỏ mọng của nàng chạm nhẹ vào môi của y, từng chút, từng chút một. Tuy nhẹ nhàng nhưng rất khó để quên.
Rất lâu sau họ mới dừng lại, tay Thiên Hạo vẫn ghì chặt lấy khuôn mặt nàng. Ánh mắt vẫn nhìn Mộ Nhung một cách thật say đắm, dường như y đã bị hút hồn bởi ánh mắt trong sáng có phần huyền bí của nàng. Thiên Hạo nói:
"Nàng sẽ mãi bên ta, không rời bỏ ta, có phải không?".
"Nếu chàng muốn, ta sẽ lẽo đẽo theo chàng suốt cuộc đời".
Nghe được những lời này, Thiên Hạo vui ra mặt. Y tiếp tục ghì chặt khuôn mặt nàng, cưỡng hôn nàng thêm một lần nữa.
Ánh sáng mặt trăng chiếu thẳng xuống mặt nước, phảng phất hình bóng của Thiên Hạo và Mộ Nhung, họ trao tình cảm cho nhau bằng cách như các đôi nam nữ khác.
............................................
Trời cũng đã khuya, họ phải về lại quán trọ để nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường để về phủ.
Khác với Mộ Nhung, khi đi du xuân trở về. Thiên Hạo lại có cảm giác khá mệt mỏi nên phải ngủ trước. Y luống cuống rồi ngã nhào ra giường mà ngủ.
Mộ Nhung thấy thế cũng chả muốn làm phiền, nàng ta đành ngồi cạnh giường, trông y ngủ.
Vừa lim dim được một lúc, Mộ Nhung lại bị đánh thức bởi tiếng nói của Thiên Hạo trong lúc y đang mộng du, y nắm chặt tay nàng theo phản xạ tự nhiên.
"Đồng Chi! Nàng đừng rời bỏ ta, ta cầu xin nàng. Đồng Chi!".
Không hiểu sao khi nghe được câu nói này của y, lòng Mộ Nhung lại trống rỗng. Nàng nhẹ nhàng kéo tay y ra rồi lặng lẽ đi ra bên ngoài.
Chắc cũng giống những lúc còn ở núi, hôm nay nàng khó ngủ và chắc hẳn cũng có nhiều tâm sự khó nói.
Nhìn cảnh vật về đêm, lòng người lại mang thêm nhiều ưu phiền, lo lắng.
Áng mây chập chờn bay giữa trời đêm, không gian im lặng đến đáng sợ. Mộ Nhung lại càng cảm thấy cô đơn.
Biết rằng bản thân mình chính là Đồng Chi của kiếp trước, nhưng nàng vẫn chưa thể hiểu rõ tất tần tật về những sự việc xảy ra đối với nàng ở kiếp trước. Có phải chăng Thiên Hạo vẫn chưa thoát khỏi hình bóng của Đồng Chi năm đó? Có phải y xem nàng như người thay thế để cố thuyết phục rằng Đồng Chi của chàng vẫn còn sống......
Nhưng rõ ràng nàng và cô ta rất khác nhau, tuy nhìn vẻ bề ngoài thì chắc chắn không khác một nét. Còn về tính cách.... Một Đồng Chi đoan trang, thùy mị, nết na, dịu dàng như cô ấy sao lại có thể là nàng - một Mộ Nhung bướng bỉnh, thích làm càn và có tính cách khá mạnh mẽ.....
Mộ Nhung suy nghĩ về chuyện này cả đêm.
[ Sáng hôm sau ]
Thiên Hạo và Mộ Nhung thu xếp đồ đạc từ rất sớm, họ đi ngay vào lúc trời còn tờ mờ sáng.
Cũng không còn xa nữa là đến phủ nhà nàng, Mộ Nhung cảm thấy tràn đầy sức sống vì sao bao nhiêu năm xa nhà, cuối cùng thì ngày hôm nay nàng cũng được về với mẹ cha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook