Đường đi vẫn còn khá xa khiến bọn họ cảm thấy mệt mỏi.

Mộ Nhung và Thiên Hạo cũng đã đi được hai canh giờ rồi, chân cũng đã mỏi nhừ, sức lực thì cạn kiệt.

Thế là họ dừng chân tại một ngôi miếu hoang.

Ngôi miếu cũ kĩ, hoang sơ lại " mọc " sừng sững ở giữa lòng Kinh Thành khiến cho Mộ Nhung và Thiên Hạo cảm thấy kì lạ.

Nhưng trời cũng gần tối rồi, không còn cách nào khác họ phải ở nhờ đêm nay.

Thiên Hạo lấy vài bó rơm gần đấy lót cho Mộ Nhung một chỗ để ngủ, tuy rằng không êm ái, ấm áp như ở phủ của nàng nhưng cũng đỡ được biết bao.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mộ Nhung đã không còn sức lực để chờ Thiên Hạo ngủ, nàng mệt mỏi lăn đùng ra đất ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Còn về phía Thiên Hạo, y ngồi nhóm lửa rồi lặng lẽ nhìn Mộ Nhung ngủ.

Do khá mệt mỏi vì chuyến đi xa này nên Thiên Hạo chợp mắt lúc nào không hay biết.

Y cứ như vậy rồi ngủ thiếp đi, rồi cứ mơ mơ màng màng như thường lệ.
Nếu như mọi khi, Thiên Hạo sẽ mơ về những ngày tháng tươi đẹp ở cùng với Đồng Chi thì bây giờ lại khác.

Đây là lần đầu tiên trong giấc mơ của Thiên Hạo có xuất hiện cái tên "Mộ Nhung".

Điều kì lạ là y chẳng được tận mắt nhìn thấy Mộ Nhung trong giấc mơ.

Xung quanh chỉ toàn là bóng đen bao phủ, không hề có một tia sáng.

Một giọng nói nghe vừa lạ lại vừa có cảm giác thân quen bất chợt vang lên: "Đừng để Mộ Nhung khôi phục kí ức.

Đừng để Mộ Nhung khôi phục kí ức.

Sẽ hối hận, sẽ hối hận....".

Giọng nói vừa dứt cũng là lúc Thiên Hạo tỉnh mộng, y giật mình dậy.

Khuôn mặt toát đầy mồ hôi, trái tim thì cứ đập loạn xạ, những lời nói trong mơ là có ý gì? Tại sao khi nghe người đó nói như vậy, tâm trạng của y lại cảm thấy bất an đến như thế?.

Theo phản xạ của mình, Thiên Hạo vội quay người sang phía Mộ Nhung đang ngủ.

Thấy nàng vẫn bình an vô sự khiến y nhẹ nhõm được phần nào.

Nhưng cũng vì những lời nói kì lạ đó mà khiến Thiên Hạo trằn trọc mãi không ngủ được.

Khó khăn lắm thì Thiên Hạo mới có thể gặp lại Mộ Nhung (Đồng Chi) và vô cùng khó khăn, vất vả thì y mới có thể khôi phục lại kí ức của mình, để một lần nữa được yêu nàng say đắm.

Lỡ đâu đúng như lời người trong mộng nói, nếu tìm lại kí ức cho Mộ Nhung, y sẽ phải hối hận, thế thì phải làm sao?.

Khó khăn lắm thì hai người mới có nhiều thời gian ở bên nhau, lỡ đâu trên đường vào núi đó Mộ Nhung gặp chuyện gì bất trắc, thì y biết xoay sở ra sao?.

Những câu hỏi này lần lượt hiện lên trong đầu Thiên Hạo, khiến y vừa cảm thấy mệt mỏi vừa não lòng.


[ Sáng hôm sau ]
Mộ Nhung và Thiên Hạo thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến đi.

Lúc này thấy Thiên Hạo có vẻ thẩn thờ, lo lắng, Mộ Nhung liền hỏi:
"Sao thế? Sao nhìn chàng có vẻ lo lắng vậy?".
Thiên Hạo quay lại nhìn nàng, những lời nói trong giấc mộng tối qua lại ùa về.

Bất chợt y lấy tay vịn vai Mộ Nhung, ánh mắt lo lắng, bất an hiện rõ trên khuôn mặt.

Biết rằng muốn khuyên nàng từ bỏ ý định là không thể, nhưng có lẽ nói ra sẽ tốt hơn.

"Mộ Nhung! Hay là chúng ta đừng đi đến ngọn núi đó nữa, hãy đi đến một nơi nào đó, một nơi bình yên chỉ có đôi ta".
Nghe được những lời này, ánh mắt Mộ Nhung có vẻ khó hiểu.

Nàng đẩy tay của Thiên Hạo ra, rồi nói: "Tại sao?".
".........".
"Thiên Hạo! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chàng lại ngăn cản ta khôi phục lại kí ức?......!Có phải chàng có chuyện gì giấu ta, đúng không?".

Không còn cách nào khác, Thiên Hạo đành kể cho Mộ Nhung nghe những gì đã xảy ra trong giấc mộng đêm qua của y.

Mộ Nhung nghe xong liền phá lên cười, nụ cười ngọt ngào trước đây đã quay lại trên khuôn mặt thanh thoát của nàng.

Kể từ ngày xuống núi đến tận bây giờ, Thiên Hạo mới được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng.

"Sao nàng lại cười?".
Mộ Nhung cố nhịn cười, rồi nàng đưa hai tay của mình ghì vào khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Thiên Hạo, nói:
"Ta cười vì chàng quá ngây thơ.

Tại sao chàng lại tin vào ba cái ác mộng đó chứ?".
"Nhưng ta cảm thấy nó.....".
Chưa kịp dứt lời, Mộ Nhung đã chặn ngang.

"Ta biết chàng rất lo cho ta.

Nhưng chàng hãy nghĩ kĩ xem, nếu như ta có thể khôi phục lại kí ức của mình.

Rồi ta sẽ nhớ tất cả mọi chuyện trước đây (kể cả kiếp trước) và ta sẽ yêu chàng thật nhiều, nhiều hơn cả bây giờ.

Chàng không muốn sao?".
Thiên Hạo nắm lấy đôi tay mền mại của Mộ Nhung, khẽ nói:
"Ta muốn, đương nhiên là muốn rồi".

"Vậy chàng phải ủng hộ ta, có phải không?".
"......".
"Thôi không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta xuất phát chắc hẳn còn kịp".

Thế là Mộ Nhung và Thiên Hạo nhanh chóng lên đường đến ngọn núi đó.

Những lời nói để trấn an tinh thần của Thiên Hạo lại không có hiệu nghiệm với Mộ Nhung.

Mặc dù nàng mỉm cười vui vẻ để Thiên Hạo đỡ lo nhưng thật ra trong lòng nàng cũng có một chút gì đó gọi là "bồn chồn" không yên.


Bọn họ cứ thế mà đi liên tục về phía Nam, đi rất lâu.

Đến khi trời tối mịt thì họ mới đến được ngọn núi kì quái đó.

Càng đi thì trong người của Thiên Hạo cảm ơn lo lắng, bồn chồn lạ thường.

Đứng trước cửa núi, y vội vã nói:
"Hay là chúng ta quay về đi, ta có cảm giác không hay lắm".
Mộ Nhung liên tục trấn an Thiên Hạo: "Dù gì cũng đã đến nơi rồi, sao có thể về được".
".......".
Mộ Nhung nắm chặt tay Thiên Hạo, dùng những lời nói nhẹ nhàng để thuyết phục Thiên Hạo.

"Chàng yên tâm, ta sẽ không sao đâu".
"Cẩn thận!".
Mộ Nhung mỉm cười rồi từ từ buông tay Thiên Hạo ra.

Hình bóng của nàng dần dần biến mất trong màn sương mù dày đặc của ngọn núi, cô nương nhỏ nhắn ấy đã bắt đầu cuộc hành trình tìm lại kí ức của mình.

........................................
Đi được một lúc thì màn sương mù ấy cũng tan biến mà thay vào đó là những ngọn lửa cháy bừng bừng, khói bốc lên nghi ngút khiến Mộ Nhung cảm thấy ngộp thở, khó chịu vô cùng.

Nàng nhanh chóng xé một mảnh vải trên y phục để che mũi, tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Đi được một đoạn thì mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội, các tảng đá từ trên cao rơi xuống nhiều vô số, nhờ giác quan nhạy bén mà Mộ Nhung có thể may mắn thoát được.

Nàng ngước nhìn về phía trước thì thấy có một con hồ ly nhỏ, dường như nó đang run sợ vì lần rung chuyển dữ dội của mặt đất.

Bất thình lình từ trên cao bỗng rơi xuống một tảng đá to nhắm vào con hồ yêu đó.

Không cần suy nghĩ, Mộ Nhung nhanh chóng chạy đến, dùng cơ thể của mình để che chắn cho nó, khiến nàng bị thương nặng.

Khi Mộ Nhung và hồ yêu đó chạm mặt, nàng cảm thấy cứ như bị hút hồn bởi ánh mắt ngây thơ, tội nghiệp của nó.

Bằng một cách nào đó, Mộ Nhung có ý định dùng tay của mình để móc trái tim ra, "tặng" cho con hồ yêu đó.

Cái gì?!!! Mộ Nhung muốn móc tim ra để đưa cho hồ yêu sao?.

Thực chất nó chẳng phải là một tiểu yêu bị lạc trong sơn động này, mà nó chính là thứ " không tốt " đã được Uất Quảng chân nhân cảnh báo cách đây bốn năm.

Nó dùng ánh mắt ngây thơ, trong sáng nhằm dụ dỗ những ai đến ngọn núi này để tìm lại kí ức, những kẻ không làm chủ được bản thân mà cứ mải mê nhìn chằm chằm vào ánh mắt ấy rồi sẽ có kết cục bi thảm.

.......!Cánh tay ấy đã dần dần chạm tới ngực, nơi trái tim ấm nồng vẫn đang đập nhanh, từng nhịp từng nhịp một.

Đến khi tay đã chạm tới ngực thì Mộ Nhung bỗng sựng lại, bất giác ngây người ra.

Con hồ yêu đó cũng bất ngờ về chuyện này, nó cứ đưa đôi mắt long lanh, trìu mến nhìn nàng.

Mặc dù bị thôi miên nhưng Mộ Nhung vẫn còn ý chí, nàng quyết định nhắm chặt đôi mắt lại.
Con hồ yêu ấy vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, nó cứ nhìn nàng chầm chầm.


Biết rằng nếu không thoát khỏi con hồ yêu đó thì mình sẽ không đi tiếp được, Mộ Nhung lại một lần nữa mở mắt ra.

Đôi mắt óng ánh của nàng dần dần mở ra như món mồi ngon của nó, nó cố tỏ ra đáng thương để có thể thôi miên được nàng.

Nào ngờ.....!
Không ngờ rằng đôi mắt ấy vừa mở ra khiến nó giật mình khiếp sợ và tránh ra xa.

Sao lại như vậy?.

Lúc này, Mộ Nhung đã không còn làm chủ được mình, nàng như một con người hoàn toàn khác.

Đôi mắt đen láy, dịu dàng khi trước đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt ngập tràn sát khí.

"Một ánh mắt có thể giết người" chính là câu nói dùng trong trường hợp này.

Phải! Ánh mắt của Mộ Nhung bây giờ như lưỡi dao sắc bén, bất kể ai nhìn vào cũng cảm thấy khiếp sợ huống hồ gì là một tiểu yêu nhỏ bé.

Nàng hướng mắt nhìn nó, nó e ấp sợ hãi mà lẩn tránh nàng.

Sao khác hẳn với cảnh tượng vừa rồi?.

Nàng quay người về phía nó, phong thái chậm rãi cùng cách nói bình thản khiến nó cảm thấy sợ hãi vạn lần.
"Đến cả ta mà ngươi còn muốn ra tay sao?".

Nó không dám nhìn nàng, chỉ e ấp nói khẽ: ".....Cô là ai?".
Mộ Nhung mỉm cười, giọng cười có phần ma mị chẳng giống nàng của ngày thường chút nào.

Mộ Nhung của ngày thường sẽ cười tươi như hoa, làm lộ chiếc răng khểnh xinh đẹp, nhưng bây giờ lại khác.

"Ngươi hãy nhìn cho kĩ, xem ta rốt cuộc là ai?".
Được nàng cho phép, nó mới dám quay lại nhìn.

Dường như nó thấy điểm khác biệt gì đó trên người nàng, khiến nó lùi về sau vài bước, chân run rẩy một cách kì lạ.

Mộ Nhung chậm rãi nói tiếp:
"Chắc là bây giờ ngươi đã tu luyện thành hình người rồi, sao không biến thành người đi?".
Con hồ ly ấy liền biến thành một cô nương xinh đẹp, khoác lên người một bộ y phục màu tím nhạt, dáng vẻ sợ hãi lúc nãy vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt của nó.

"Cô vẫn còn sống?".

Nó nói:
Mộ Nhung im lặng không trả lời.

Bên ngoài, từng khắc từng giây Thiên Hạo đứng ngồi không yên, lo lắng cho Mộ Nhung.

Nếu có thể thì y cũng muốn vào trong xem tình hình của nàng, nhưng không thể được.

Bởi vì theo lời của Uất Quảng chân nhân nói, chỉ những người muốn khôi phục lại kí ức mới có thể vào, bất kể kẻ nào muốn vào trợ giúp thì chỉ tốn công vô ích.

Vì khi vào cũng biến mất, có nghĩa là họ sẽ trở nên tàng hình, chỉ họ mới có thể nhìn thấy người muốn đi tìm kí ức, còn người đi tìm kí ức lại không thể thấy họ.

Nếu Thiên Hạo cố vào trong, ngộ nhỡ y nhìn thấy Mộ Nhung bị thương nặng mà không thể giúp được, liệu y có thể cam tâm hay không?.

Quay trở lại phía Mộ Nhung, nàng và hồ ly ấy cũng đã có một cuộc trò chuyện khá lâu.

Mộ Nhung thì cứ liên tục hỏi còn nó thì cứ việc trả lời.
"Ngươi tên gì?".
"Sương Ly".
"Tại sao ngươi lại ở đây? Với dung mạo xinh đẹp như thế này, sao lại không đến kinh thành để hưởng thụ cái gọi là cuộc sống phồn hoa?".

Sương Ly im lặng không nói một lời, ánh mắt đượm đờ lãng tránh Mộ Nhung.

Mộ Nhung cũng không hỏi thêm gì nữa.

.........................................
Vài ngày sau
Đã khá nhiều ngày trôi qua, Mộ Nhung vẫn ở trong đó, Thiên Hạo vẫn không biết động tĩnh gì của nàng.

Y lo lắng, sốt ruột, tâm trạng lo âu thấy rõ.

Chẳng hiểu sao đến tận bây giờ nàng vẫn không ra ngoài.

Bất ngờ trong hang động phát ra tiếng la thất thanh: "Aaaaaa!".
Theo quán tính Thiên Hạo vội quay người lại, đập vào mắt y là hình ảnh Mộ Nhung bị đánh trọng thương bay ra bên ngoài.

Nàng ngã xuống đất, máu từ trong miệng trào ra rất nhiều, thần sắc tái nhợt nhìn vô cùng xanh xao.

Thiên Hạo vội chạy đến dìu nàng vào lòng, hớt hải nói:
"Rốt cuộc ở trong đấy đã xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao vậy?".

Giọng nói yếu ớt của Mộ Nhung cất lên:
"Thiên Hạo! Ta xin lỗi, ta không thể thực hiện được lời hứa với chàng rồi".
"Nàng nói gì vậy? Nàng sẽ không sao đâu, bây giờ ta sẽ đưa nàng đi tìm đại phu".

Mộ Nhung nhẹ nhàng đưa bàn tay đầy máu của mình, dần dần chạm nhẹ vào khuôn mặt của Thiên Hạo, nàng mỉm cười lộ rõ chiếc răng khểnh xinh xắn, nói khẽ với Thiên Hạo.
"Kiếp này ta chỉ có thể ở bên chàng đến đây thôi, kiếp sau ta bù đắp lại cho chàng, có được không?".
Hai hàng mi của Thiên Hạo đã đẫm lệ, đây là lần đầu tiên Mộ Nhung nhìn thấy y khóc.

Bất thình lình trời đổ mưa to, những giọt mưa cứ xối xả mà rơi xuống đất.

Cỏ cây, muôn thú trong rừng và kể cả bọn họ đều ướt sũng vì trận mưa lớn này.

Cánh tay ấy đã buông lõng giữa cái thời tiết khắc nghiệt, đôi mắt ấy cùng những giọt lệ đã hoà vào cùng làn mưa.

Mộ Nhung đã chết!.
Thiên Hạo thất thần rồi cứ mặc kệ trận mưa to mà cứ ngồi gục ở đó, hai tay ôm chặt Mộ Nhung vào lòng.

Bây giờ thì thứ mà y lo sợ cũng đã xảy ra.

Tại sao vậy? Ai làm nàng ra nông nỗi như thế này?.
Thiên Hạo nhớ về bốn năm trước, cái lần mà y một mình đi vào cái động này để tìm lại kí ức.

Mọi việc mặc dù không được suôn sẻ là mấy nhưng đâu đến nỗi này, vả lại nàng còn tinh thông kiếm pháp, lại mang trong mình một thứ sức mạnh kì diệu gì đó.

Tại sao lại....?.
Cái cảnh tượng dưới mưa của họ sẽ mãi in đậm trong cánh rừng này.

Một nam tử đang ngồi gục dưới mưa, trên tay đang ôm chặt một cô nương mà trên người cô ấy dính đầy máu, không ai thấy rõ là y có khóc hay không, bởi lẽ dù y có khóc đến đâu thì những giọt lệ ấy cũng hoà vào trận mưa to mà rơi xuống đất.

Thi thể Mộ Nhung bị ướt sũng, người ngoài nhìn vào thì có lẽ đang thầm quở trách Thiên Hạo, tại sao lại không mang thi thể nàng vào một nơi nào đó khô ráo mà lại...?.

Nhưng có lẽ......đây là lần cuối cùng y được ở bên nàng.

Không ai đoán trước được rằng ở kiếp sau, hai người họ có thể may mắn mà được ở bên cạnh nhau hay không.

Nếu lỡ như Thiên Hạo có thể quay trở về Trời, y lại là Bạch Ân Phong của ngày trước thì liệu có duyên để cùng nàng trùng phùng hay không?.

* Dạo gần đây Thiên Hạo hay mơ về những giấc mơ kì quái, trong mơ luôn miệng gọi y quay về, quay trở lại thực hiện sứ mệnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương