[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em
-
Quyển 2 - Chương 174: Giải thích
Kétttt! -xịch.
Tiếng thắng xe vang dội ngay trước cửa quán cafe MK, tôi bước xuống xe, thằng A thì đã bước xuống trước và nhìn vào trong quán. Ngay sau đó, đám ae cũng đổ xịt phía trước cửa quán, rồi dắt xe vào trong trong ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò của thằng bảo vệ và cả đám nhân viên nhìn theo bọn tôi.
Cũng phải thôi, chúng tôi là học sinh, vẫn mặc áo trắng đồng phục, chỉ có điều thằng nào thằng nấy cũng lấm lem vết bẩn, vết đất cát, vết giầy dây trên áo, và lấm tấm vết máu loang lổ trên quần áo của tôi và thằng A. Chưa kể vừa vào quán thằng Đ đã bô bô cái miệng kể công với chiến tích của vụ huyết chiến vừa rồi.
_Má nãy đánh đã tay thật chứ mày -nó hét lớn vào bọn tôn khiến cho cả quán ai cũng nhìn.
_Câm lại đi mày -tôi nhắc nhở.
Rồi tôi bước thẳng vào bên trong, xuyên qua những chậu cây xanh làm đẹp cho quán. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kím bàn của em. Kia rồi, em và nhỏ MNgọc, cùng với nhỏ U đang ngồi ở bàn cuối cùng trong góc.
Thấy tôi, mặt nhỏ Ngọc có vẻ lạ lẫm khác thường.
_Cô gọi tôi ra đây có gì không? -tôi kéo ghế ra ngồi vào bàn luôn. Nhỏ U thì tự động rời bàn sang bàn của thằng K mập ngồi cùng nó, bàn của đám ae tôi ấy mà, tụi nó ngồi ngay phía sau lưng tôi.
_Anh đã làm gì Khang? -nhỏ MNgọc nhìn tôi sắc lạnh.
_Quan tâm nó thế? -tôi mỉm cười.
_Đừng nhiều lời! Trả lời tôi đi. -nhỏ đứng phắt dậy
_Bình tĩnh đi, rồi tôi sẽ cho hai người biết kết quả mà -tôi lại mỉm cười với hai nhỏ.
Nhưng 1 cảm giác choáng choáng cứ đến với tôi, đầu tôi ong ong lên vậy, nhưng vẫn cố gắng ngồi đó tỏ vẻ bình thường để nói chuyện với hai nhỏ này.
_Hai thằng đó... chắc giờ này nhập viện rồi -tôi bật cười ha hả.
Choang!
Ly cafe trên bàn mọc cánh bay thẳng vào đầu tôi theo lực tán của nhỏ MNgọc. Nhỏ hành động nhanh nhẹn lạ thường, ngay cả em cũng há hốc ngạc nhiên trước hành động của nhỏ này.
Khẽ cựa đầu cho rơi hết những mãnh thuỷ tinh bám vào tóc, tôi lấy tay lau đi dòng nước cafe đen đắng lẫn lộn với những giọt máu đỏ tươi đang lăn dài trên khuôn mặt.
Rồi tôi nhìn chằm chằm thẳng vào mắt nhỏ MNgọc, lúc này thì nhỏ quả thật là nóng giận lắm rồi, mặt tức đỏ cả lên, khoé mắt rưng rưng. Còn em thì sững sờ nhìn theo hành động của tôi. Đám bạn bè thì như bất động trước cái cảnh ấy của tôi.
_Ngồi xuống! Tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô, và cả em -tôi hết nhìn nhỏ rồi lại nhìn sang em.
_Tôi không muốn nghe gì hết! Tôi không ngờ anh lại là con người như vậy? -nhỏ hét lớn.
_Người như tôi là sao? -tôi tức giận cãi nhau với nhỏ.
_Tại sao anh cứ chen vào chuyện tình cảm của tôi vậy? Có phải anh căm ghét Khang vì đã vạch trần cái kế hoạch khốn khiếp kia phải không?
_Haha căm ghét nó hả, phải nói là có tôi thì không có nó mới đúng -tôi đanh mặt lại.
_Anh thật đúng là hết thuốc chữa, tôi ghét anh.
_Tuỳ cô! Nhưng cô nhìn nhận sai mọi chuyện rồi đấy! Nếu không có tôi thì chắc giờ này cô nổi tiếng rồi -tôi nhìn nhỏ cười đểu
_Bây giờ thì anh nói gì chẳng được, nhưng nói cho anh biết tôi không bao giờ tin lời anh nói đâu! Không bao giờ!
_Thế còn em thì sao? Tin lời anh không? -tôi quay sang em mỉm cười.
Em bất động nhìn tôi, nhưng không đưa ra câu trả lời, trong khi tôi vẫn đang cố gắng nở nụ cười giả tạo.
Đầu tôi lại choáng váng, có vẻ như ảnh hưởng từ cú tán ly của nhỏ MNgọc mất rồi, cảm thấy xây xẩm mặt mày, tôi ngồi muốn không vững luôn vậy. Bám chặt vào ghế, tôi cố gắng giữ cho bản thân ngồi vững.
_Vậy là hai người không tin lời tôi nói chứ gì? -tôi kiên nhẫn hỏi lại
Đáp lại tôi là cái nhìn đầy căm phẫn của nhỏ Ngọc, ánh mắt chẳng biết nói gì hơn của em, và...
_Mày giải thích chi cho mệt vậy N, mày nói cho nhiều thì cũng đâu làm cho người ta tin -thằng A từ bên bàn bên kia nói vọng qua, giọng đầy cay đắng.
_Đúng đó! Mày xem như đổ máu vô ích đi, phí công cứu nó về để rồi nó trả ơn cho mày thế đấy -thằng Đ bực tức thay tôi.
_Được rồi, để tao giải quyết -tôi ngắt lời tụi nó
Cơn đau đầu ập đến, dường như hút hết sức lực trong tôi vậy, mồ hôi túa ra như suối trên người tôi. Tay quơ quào móc túi, lấy cái máy ghi âm ra đặt trên bàn. Rồi nhìn cả hai người, tôi nói:
_Trong đó có câu trả lời đấy. Không tin tôi cũng được, nhưng cái này thì không biết nói dối -tôi mỉm cười cay đắng.
Đặt lên bàn tờ 50k, tôi quay sang nói với lũ bạn, mặc cho em và nhỏ MNgọc đang nhìn chằm chằm vào cái máy ghi âm đặt trên bàn.
_Tao về trước. Tụi mày ngồi chơi lát về sau nhé. Hôm nay rất cảm ơn tụi mày, những người anh em. -tôi nói rồi cười với cả đám, sau đó thì rời bàn đi loạng choạng ra ngoài cổng.
Bầu trời xám xịt không một cơn gió thổi qua, tôi bước đi về nhà luôn, vì tính ra nhà tôi cũng khá gần với quán cafe này.
Mỗi bước chân của tôi ngày càng nặng hơn, kéo chùng xuống cả thân người, tôi cứ thế cố gắng mà bước đi. Nhưng có vẻ ông trời không thương tôi lắm, vì ngay sau đó một cơn mưa đầu mùa trút xuống biết bao nhiêu là nước. Và từng giọt nước mưa kia cứ đập xuống đôi vai gầy của tôi, khiến bước chân ngày một năng thêm.
Mệt mỏi, tôi chẳng chống chịu được nổi nữa, đỗ ập xuống đường như một cây chuối.
Đọng lại trong tâm trí tôi chỉ là tiếng gào khóc của nhỏ MNgọc, và bên cạnh là em. Hai người đang khóc thương cho tôi sao? Đâu đó có tiếng thằng A, à rồi có ai đó kéo tôi dậy... và rồi tôi ngất đi trong màn mưa trắng xoá.
Tỉnh dậy, tôi cảm thấy hơi choáng, nhưng ít ra cũng đã tỉnh táo lại được phần nào rồi. Đưa mắt nhìn quanh quẩn trong căn phòng trắng xoá kia, tôi lại cảm thấy quen thuộc. Ừ thì bệnh viện mà, phòng nào cũng như phòng nấy thôi, cách bày trí cũng như nội thất đâu khác nhau bao nhiêu.
Bật cười trong im lặng, tôi nghĩ lại xem mình đã bao nhiêu lần nằm bệnh viện rồi nhỉ?
Cựa mình định ngồi dậy, nhưng mà chẳng được vì lúc này tôi hầu như chẳng còn tì sức nào cả, tay thì dính một đống dây nhợ lòng thòng (ống truyền nước ấy mà)
À khoan đã, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, cái gì đang ở dưới chân tôi vậy kì[email protected]@ không thể nhìn được, khổ ghê.
Gáng gượng ngóng đầu dậy xem xét, ít ra cũng nhận được ai đang ở phía chân tôi. Là em và nhỏ Ngọc đang gục đầu vào giường mà ngủ. Quan tâm vậy sao haha, không tin tưởng tôi mà? Vậy đến đây làm gì? Xem coi tôi sống chết ra sao à?
Cửa phòng chợt mở, thằng A đưa mặt vào xem xét
_Nhìn cái cc -tôi chữi nó.
_Á đù người anh mày tỉnh rồi à- nó ngạc nhiên, đóng cửa lại rồi bước vào luôn.
_Chứ sao? Mà sao tao nằm đây -tôi thều thào
_Hôm qua mày làm bọn tao sợ quá, tự dưng mày xĩu vậy. May mà thấy trời mưa nên tụi tao ùa ra kím mày, chứ không thì mày đi bán muối rồi con -nó nói
_Vậy à, chắc ăn cục gạch từ thằng chó kia nên choáng thôi -tôi thở dài.
_Ờ còn tính thêm cái ly của nhỏ Ngọc nữa -thằng A đưa mắt nhìn về phía hai nhỏ kia đang ngủ
_À mà hai nhỏ đó vào đây lúc nào vậy?
_Từ lúc mày vào đây. Mấy tiếng rồi. -nó nói
_Haizz khổ ghê.
_Mày có duyên với bệnh viện này quá, à mà hai nhỏ kia biết hết rồi đấy, chắc chờ mày tỉnh để xin lỗi kia.
_Tao chẳng cần -tôi thở dài đưa mắt nhìn lên trần nhà.
_Tuỳ mày.
Bầu không khí lại trở về im lặng, chỉ còn lại hơi thở từ hai bà cô đang ngủ say kia mà thôi. Ừ thì biết rồi đấy, nhưng xin lỗi thì có ích gì?
Tiếng thắng xe vang dội ngay trước cửa quán cafe MK, tôi bước xuống xe, thằng A thì đã bước xuống trước và nhìn vào trong quán. Ngay sau đó, đám ae cũng đổ xịt phía trước cửa quán, rồi dắt xe vào trong trong ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò của thằng bảo vệ và cả đám nhân viên nhìn theo bọn tôi.
Cũng phải thôi, chúng tôi là học sinh, vẫn mặc áo trắng đồng phục, chỉ có điều thằng nào thằng nấy cũng lấm lem vết bẩn, vết đất cát, vết giầy dây trên áo, và lấm tấm vết máu loang lổ trên quần áo của tôi và thằng A. Chưa kể vừa vào quán thằng Đ đã bô bô cái miệng kể công với chiến tích của vụ huyết chiến vừa rồi.
_Má nãy đánh đã tay thật chứ mày -nó hét lớn vào bọn tôn khiến cho cả quán ai cũng nhìn.
_Câm lại đi mày -tôi nhắc nhở.
Rồi tôi bước thẳng vào bên trong, xuyên qua những chậu cây xanh làm đẹp cho quán. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kím bàn của em. Kia rồi, em và nhỏ MNgọc, cùng với nhỏ U đang ngồi ở bàn cuối cùng trong góc.
Thấy tôi, mặt nhỏ Ngọc có vẻ lạ lẫm khác thường.
_Cô gọi tôi ra đây có gì không? -tôi kéo ghế ra ngồi vào bàn luôn. Nhỏ U thì tự động rời bàn sang bàn của thằng K mập ngồi cùng nó, bàn của đám ae tôi ấy mà, tụi nó ngồi ngay phía sau lưng tôi.
_Anh đã làm gì Khang? -nhỏ MNgọc nhìn tôi sắc lạnh.
_Quan tâm nó thế? -tôi mỉm cười.
_Đừng nhiều lời! Trả lời tôi đi. -nhỏ đứng phắt dậy
_Bình tĩnh đi, rồi tôi sẽ cho hai người biết kết quả mà -tôi lại mỉm cười với hai nhỏ.
Nhưng 1 cảm giác choáng choáng cứ đến với tôi, đầu tôi ong ong lên vậy, nhưng vẫn cố gắng ngồi đó tỏ vẻ bình thường để nói chuyện với hai nhỏ này.
_Hai thằng đó... chắc giờ này nhập viện rồi -tôi bật cười ha hả.
Choang!
Ly cafe trên bàn mọc cánh bay thẳng vào đầu tôi theo lực tán của nhỏ MNgọc. Nhỏ hành động nhanh nhẹn lạ thường, ngay cả em cũng há hốc ngạc nhiên trước hành động của nhỏ này.
Khẽ cựa đầu cho rơi hết những mãnh thuỷ tinh bám vào tóc, tôi lấy tay lau đi dòng nước cafe đen đắng lẫn lộn với những giọt máu đỏ tươi đang lăn dài trên khuôn mặt.
Rồi tôi nhìn chằm chằm thẳng vào mắt nhỏ MNgọc, lúc này thì nhỏ quả thật là nóng giận lắm rồi, mặt tức đỏ cả lên, khoé mắt rưng rưng. Còn em thì sững sờ nhìn theo hành động của tôi. Đám bạn bè thì như bất động trước cái cảnh ấy của tôi.
_Ngồi xuống! Tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô, và cả em -tôi hết nhìn nhỏ rồi lại nhìn sang em.
_Tôi không muốn nghe gì hết! Tôi không ngờ anh lại là con người như vậy? -nhỏ hét lớn.
_Người như tôi là sao? -tôi tức giận cãi nhau với nhỏ.
_Tại sao anh cứ chen vào chuyện tình cảm của tôi vậy? Có phải anh căm ghét Khang vì đã vạch trần cái kế hoạch khốn khiếp kia phải không?
_Haha căm ghét nó hả, phải nói là có tôi thì không có nó mới đúng -tôi đanh mặt lại.
_Anh thật đúng là hết thuốc chữa, tôi ghét anh.
_Tuỳ cô! Nhưng cô nhìn nhận sai mọi chuyện rồi đấy! Nếu không có tôi thì chắc giờ này cô nổi tiếng rồi -tôi nhìn nhỏ cười đểu
_Bây giờ thì anh nói gì chẳng được, nhưng nói cho anh biết tôi không bao giờ tin lời anh nói đâu! Không bao giờ!
_Thế còn em thì sao? Tin lời anh không? -tôi quay sang em mỉm cười.
Em bất động nhìn tôi, nhưng không đưa ra câu trả lời, trong khi tôi vẫn đang cố gắng nở nụ cười giả tạo.
Đầu tôi lại choáng váng, có vẻ như ảnh hưởng từ cú tán ly của nhỏ MNgọc mất rồi, cảm thấy xây xẩm mặt mày, tôi ngồi muốn không vững luôn vậy. Bám chặt vào ghế, tôi cố gắng giữ cho bản thân ngồi vững.
_Vậy là hai người không tin lời tôi nói chứ gì? -tôi kiên nhẫn hỏi lại
Đáp lại tôi là cái nhìn đầy căm phẫn của nhỏ Ngọc, ánh mắt chẳng biết nói gì hơn của em, và...
_Mày giải thích chi cho mệt vậy N, mày nói cho nhiều thì cũng đâu làm cho người ta tin -thằng A từ bên bàn bên kia nói vọng qua, giọng đầy cay đắng.
_Đúng đó! Mày xem như đổ máu vô ích đi, phí công cứu nó về để rồi nó trả ơn cho mày thế đấy -thằng Đ bực tức thay tôi.
_Được rồi, để tao giải quyết -tôi ngắt lời tụi nó
Cơn đau đầu ập đến, dường như hút hết sức lực trong tôi vậy, mồ hôi túa ra như suối trên người tôi. Tay quơ quào móc túi, lấy cái máy ghi âm ra đặt trên bàn. Rồi nhìn cả hai người, tôi nói:
_Trong đó có câu trả lời đấy. Không tin tôi cũng được, nhưng cái này thì không biết nói dối -tôi mỉm cười cay đắng.
Đặt lên bàn tờ 50k, tôi quay sang nói với lũ bạn, mặc cho em và nhỏ MNgọc đang nhìn chằm chằm vào cái máy ghi âm đặt trên bàn.
_Tao về trước. Tụi mày ngồi chơi lát về sau nhé. Hôm nay rất cảm ơn tụi mày, những người anh em. -tôi nói rồi cười với cả đám, sau đó thì rời bàn đi loạng choạng ra ngoài cổng.
Bầu trời xám xịt không một cơn gió thổi qua, tôi bước đi về nhà luôn, vì tính ra nhà tôi cũng khá gần với quán cafe này.
Mỗi bước chân của tôi ngày càng nặng hơn, kéo chùng xuống cả thân người, tôi cứ thế cố gắng mà bước đi. Nhưng có vẻ ông trời không thương tôi lắm, vì ngay sau đó một cơn mưa đầu mùa trút xuống biết bao nhiêu là nước. Và từng giọt nước mưa kia cứ đập xuống đôi vai gầy của tôi, khiến bước chân ngày một năng thêm.
Mệt mỏi, tôi chẳng chống chịu được nổi nữa, đỗ ập xuống đường như một cây chuối.
Đọng lại trong tâm trí tôi chỉ là tiếng gào khóc của nhỏ MNgọc, và bên cạnh là em. Hai người đang khóc thương cho tôi sao? Đâu đó có tiếng thằng A, à rồi có ai đó kéo tôi dậy... và rồi tôi ngất đi trong màn mưa trắng xoá.
Tỉnh dậy, tôi cảm thấy hơi choáng, nhưng ít ra cũng đã tỉnh táo lại được phần nào rồi. Đưa mắt nhìn quanh quẩn trong căn phòng trắng xoá kia, tôi lại cảm thấy quen thuộc. Ừ thì bệnh viện mà, phòng nào cũng như phòng nấy thôi, cách bày trí cũng như nội thất đâu khác nhau bao nhiêu.
Bật cười trong im lặng, tôi nghĩ lại xem mình đã bao nhiêu lần nằm bệnh viện rồi nhỉ?
Cựa mình định ngồi dậy, nhưng mà chẳng được vì lúc này tôi hầu như chẳng còn tì sức nào cả, tay thì dính một đống dây nhợ lòng thòng (ống truyền nước ấy mà)
À khoan đã, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, cái gì đang ở dưới chân tôi vậy kì[email protected]@ không thể nhìn được, khổ ghê.
Gáng gượng ngóng đầu dậy xem xét, ít ra cũng nhận được ai đang ở phía chân tôi. Là em và nhỏ Ngọc đang gục đầu vào giường mà ngủ. Quan tâm vậy sao haha, không tin tưởng tôi mà? Vậy đến đây làm gì? Xem coi tôi sống chết ra sao à?
Cửa phòng chợt mở, thằng A đưa mặt vào xem xét
_Nhìn cái cc -tôi chữi nó.
_Á đù người anh mày tỉnh rồi à- nó ngạc nhiên, đóng cửa lại rồi bước vào luôn.
_Chứ sao? Mà sao tao nằm đây -tôi thều thào
_Hôm qua mày làm bọn tao sợ quá, tự dưng mày xĩu vậy. May mà thấy trời mưa nên tụi tao ùa ra kím mày, chứ không thì mày đi bán muối rồi con -nó nói
_Vậy à, chắc ăn cục gạch từ thằng chó kia nên choáng thôi -tôi thở dài.
_Ờ còn tính thêm cái ly của nhỏ Ngọc nữa -thằng A đưa mắt nhìn về phía hai nhỏ kia đang ngủ
_À mà hai nhỏ đó vào đây lúc nào vậy?
_Từ lúc mày vào đây. Mấy tiếng rồi. -nó nói
_Haizz khổ ghê.
_Mày có duyên với bệnh viện này quá, à mà hai nhỏ kia biết hết rồi đấy, chắc chờ mày tỉnh để xin lỗi kia.
_Tao chẳng cần -tôi thở dài đưa mắt nhìn lên trần nhà.
_Tuỳ mày.
Bầu không khí lại trở về im lặng, chỉ còn lại hơi thở từ hai bà cô đang ngủ say kia mà thôi. Ừ thì biết rồi đấy, nhưng xin lỗi thì có ích gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook