Hồi Kí Tội Lỗi
-
Chương 33: Chương 33
Chương 33
Gần 1 tuần sau đấy tôi vẫn vừa học vừa chạy xe ôm tại cái điểm tôi đã kiếm được và cho là khá lí tưởng ấy. Cho đến hôm tròn 1 tuần, như thường lệ tôi lại ra cái địa điểm quen thuộc của mình để bắt đầu một buổi như những buổi khác thì tôi thấy đã có ai đấy đã dựng xe chiếm chỗ của mình rồi. Tôi sững sờ nhìn một lúc rồi quyết định phải đánh đuổi kẻ lại ấy ra khỏi chỗ của mình vì đây là chỗ vất vả lắm mình mới kiếm được. Dừng xe ngay bên cạnh chiếc xe đấy với một thái độ hậm hực tôi ngồi chờ chủ xe xuất hiện. Khoảng 5’ sau đã có một giọng lạnh tanh thốc vào gáy tôi “Thằng ranh này mày làm gì ở đây! Cướp chỗ tao ah”, tôi quay lại nhìn thấy một người đàn ông tầm 35-36 tuổi dáng người cao ngang tôi tuy nhien hơi gầy một chút, gương mặt xương xẩu, da ngăm đen đội môt chiếc mũ cối trông khá là bặm trợn. Nhưng tôi cũng chẳng sợ sệt gì đanh giọng đáp lại “Chỗ này em chạy gần 1 tuần nay rồi! Sao là chỗ anh được”, người đàn ông ấy nhìn tôi kỹ 1 lần từ đầu đến chân rồi lạnh lùng từng tiếng rành mạch “Chỗ này tao chạy cả năm nay rồi, mới nghỉ một tuần mà đã chui ra một thằng như mày là sao”, tôi ngớ người bởi câu trả lời của người đàn ông đấy và tôi tin người đàn ông đấy nói sự thật.
Buồn bã và thất vọng bởi mất đi một chỗ mà kiếm mãi không ra nhưng tôi vẫn nhũn nhặn quay sang người đàn ông ấy nhỏ nhẹ “Dạ em xin lỗi! Em tưởng chỗ này không có ai! Vì e cũng chạy khắp nơi mới được chỗ này để chạy! Em không biết là của anh!” rồi tôi quay xe với dự định đi tìm một chỗ khác đề sống, để tồn tại. Nhưng người đàn ông kia đã cất giọng gọi tôi lại “Từ từ! quay lại đây đã”, tưởng ng ta gọi tôi để bắt bồi thường những ngày chiếm chỗ tôi cũng hơi lo lắng quay lại. Người đàn ông nhìn kỹ tôi lần nữa rồi cất giọng thân mật “Thế tên gì! Bao nhiêu tuổi! Nhà ở đâu! Sao lại ra đây chạy”, rôi cũng không dấu diếm gì mà trả lời người đàn ông ấy những câu hỏi một cách chân thật chỉ có lí do đi chạy là tôi bảo tôi đi làm thêm kiếm thêm tiền để học. Ra chiều nghĩ ngợi vài phút cuối cùng người đàn ông đấy cất giọng “Thôi ở lại đây chạy với anh! Chú mày chạy có nửa buổi cũng không sao! Hai anh em san sẻ cũng được”. Tôi mừng quá không nói được câu gì ngòai câu “Cá..m ơ..n anh” ấp úng.
Từ hôm ấy tôi có chỗ yên ổn thực sự để chạy xe, người đàn ông đấy tên là Tuấn. Anh Tuấn rất tốt với tôi, khách nào đi xa cũng nhường tôi chạy, nếu trời nắng nôi hoặc mưa gió quá thì a lại tranh khách của tôi chạy hoặc những buổi tối trời muộn a cũng tranh chạy của tôi. Tôi biết là anh không muốn tôi gặp nguy hiểm hay vất vả và rất cảm kích anh. Tôi coi anh như anh trai mình lúc nào không hay, tôi kể về những tháng ngày ăn chơi đua đòi để rồi bị đuổi học, kể về việc ăn trộm tiền để bố tôi phải mất việc, kể việc tôi làm ăn phi pháp rồi cuối cùng bố mẹ tôi cũng lại là người cáng đáng. Nghe tôi kể mặt anh lộ rõ vẻ tiếc nuối và trách móc dành cho tôi nhưng a vẫn cất những lời nói an ủi tôi. Nói chuyện nhiều với anh tôi thấy anh nói chuyện rất là tinh tế, hiểu biết, chắc chắn anh phải là người được học hành đầy đủ. Tôi cố gắng gạn hỏi anh về quá khứ, cuối cùng anh cũng kể cho tôi biết trước anh là một cảnh sát, chỉ vì chút lòng tham nhận tiền của người ta để rồi bị đuổi khỏi ngành, vì bố mẹ anh là người có công với tổ quốc nên chỉ bị xử án treo. Giờ cả nhà anh chẳng ai còn buồn để y’ đến vợ chồng anh, hai người đang thuê trọ. Vợ anh đang làm giáo viên mầm non, anh thì không có nghề ngỗng gì nên đành chạy xe ôm để dành dụm nuôi đứa con gái 4 tuổi. So với anh tôi còn sướng hơn nhiều, tôi còn có nhà, tôi còn có mẹ nấu cơm cho ăn, tôi chẳng phải nuôi ai cả chỉ lo kiếm tiền để đủ tiêu cho bản thân mình mà thôi. Tự dưng tôi thấy trân trọng những gì mình đang có đến thế.
Ba tháng học nghề của tôi nhanh chóng kết thúc, tôi đã có trong tay cái chứng chỉ nghề sửa chữa máy tính, ngày tôi tốt nghiệp hai anh em nghỉ chạy môt buổi để về nhà anh ăn mừng, tôi mua ít thịt chó rồi ghé qua nhà anh. Căn nhà trọ của anh chỉ vẻn vẹn 20m2 nằm sâu tít trong ngõ. Vợ anh đi làm cháu đi học theo mẹ luôn nên chỉ có 2 anh em ở nhà, sau vài ly rượu trắng anh hỏi thêm tôi về chuyện tình cảm, tôi kể về em của tôi với niềm tự hào và tiếc nuối(tôi không dám kể về L) tôi đã đánh mất e thế nào, em đã cố níu kéo tôi ra làm sao. Giờ đây tôi cũng chẳng biết em ở phương nào khi mà khóa em học đã tốt nghiệp trước ngày tôi từ Nam ra. Nghe xong anh cất giọng trầm ấm khuyên bảo tôi nên đi tìm em, đấy là người con gái tuyệt vời, là người không phải tìm đâu cũng được. Nhưng tôi chỉ ậm ờ với anh, tôi biết con người tôi giờ ra sao, tôi tự biết hoàn cảnh của mình thế nào, làm sao tôi dám gặp em chứ chưa nói gì đến việc nối lại tình cảm với em.
Tôi không còn ra chạy xe với anh nữa, tôi mang cái chứng chỉ nghề mình vừa có được để đi xin việc, lang thang khắp cái công ty máy tính để cố tìm một công việc kỹ thuật viên. Nhưng chẳng có công ty nào buồn nhận một kỹ thuật viên máy tính chẳng có tí kinh nghiệm nào mà chỉ có cái chứng chỉ học nghề ba tháng ở một cái trung tâm dậy nghề. Thêm một lần nữa tôi sáng mắt ra về cái gọi là chứng chỉ và bằng cấp, nó chỉ là điều kiện cần mà thôi, điều kiện đủ vẫn là phải có năng lực và kinh nghiệm thực sự. Những cái đấy thì tôi chưa thể có ngay được. Tôi không nản chí cắn răng tiếp tục đi xin việc cuối cùng tôi cũng xin được chân giao hàng ột công ty máy tính với lương khởi điểm là 600k/tháng. Tự an ủi mình tôi sẽ vừa làm vừa cố gắng học hỏi kinh nghiệm chắc sẽ lên được.
Những ngày làm giao hàng quả là vất vả nhưng tôi biết đây là cơ hội để tôi khẳng định mình và bắt đầu trên con đường lập nghiệp nên tôi không nản chí. Tôi làm việc chăm chỉ như một con ong thợ chính hiệu, tôi chưa bao giờ để khách hàng phải chờ lâu, xong việc tôi luôn về công ty nhanh nhất để nhận tiếp những đơn hàng khác đi giao chứ không phải kiếm cớ về muộn như nhiều người khác. Có những hôm trời tối, mưa gió mặc dù đã hết giờ làm nhưng vì kinh doanh vẫn bán được thêm hàng nên tôi tự nguyện ở lại để chờ giao hàng cho khách. Cũng có lần tôi tham chở nhiều hàng, dây đứt hàng đổ đầy đường và tôi bị ngã xe nhưng vẫn nén đau nhặt nhạnh cho đủ không thiếu một gói hàng nào để đến nơi cho kịp giờ.
Giờ nghỉ trưa tôi tranh thủ học cách lắp máy cài đặt máy, lôi những cuốn sách hướng dẫn đi kèm các dòng Main ra cố dịch để hiểu vừa nâng khả năng tiếng anh vừa nâng hiều biết của mình. Không bao lâu tôi đã thành thạo như một kỹ thuật cứng của công ty nhờ nỗ lực học hỏi không biết mệt mỏi của mình. Tôi được chuyển sang bộ phận kỹ thuật lắp ráp cài đặt máy tính và các thiết bị ngoại vi làm việc không còn phải đi giao hàng nữa, tôi dược nâng lương lên 1.5 triệu/tháng. Chưa hài lòng tôi vẫn lỗ lực học hỏi thêm các kiến thức về máy tính, về hệ thống mạng thông qua các tài liều và những lần đi lắp đặt máy móc. Cuối cùng vào một buổi họp trước khi nghỉ tết dương lịch tôi đã được anh Giám đốc tuyên dương bởi tinh thần cống hiến không mệt mỏi trong gần 1 năm làm việc trong công ty. Anh trao cho tôi chức trưởng phòng kỹ thuật thế chân anh trưởng phòng kỹ thuật cũ vừa chuyển sang bộ phận kinh doanh dự án và tăng lương cho tôi lên 2.5triệu/tháng. Đứng lên trong những chàng vỗ tay khen ngợi và những cái gật đầu biểu lộ sự khâm phục của mọi người trong công ty, tôi cảm thấy mình dường như đã được sinh ra một lần nữa. Tôi đã có thể làm một người có ích cho cái xã hội này rồi và tôi chạy như bay đến với anh Tuấn, người tôi coi như anh trai của mình.
Anh mừng lắm! bắt chặt tay tôi như chính anh là người vừa được tuyên dương và khen thưởng, tôi bảo anh bây giờ anh em mình lên Tăng Bạ Hổ uống 1 trận ăn mừng nhưng anh không hào hứng như mọi hôm, anh nhìn vào đôi mắt tôi và hỏi “Em đã thấy tự tin hơn chưa?” tôi trả lời anh vẫn với tâm trạng phấn khích “Rồi anh ạ! Chưa bao giờ em thấy tự tin như này”, anh nhìn tôi thêm một lần nữa rồi chậm rãi “Đi tìm cô bé ấy đi! Hãy đi tìm cô bé ấy! Hãy xin lỗi cô bé ấy! Và nếu có thể thì đừng để vuột mất cô bé ấy lần nữa em ạ!” tôi sững sờ nhìn anh ấp úng “Nh..ưng e..m, e..m..” tôi chưa kịp nói hêt câu a đã ngắt lời “Đừng nhưng gì cả! Nếu e đã có niềm tin vào bản thân, hãy tìm cô bé ấy đi! Anh tin là em làm được” nói rồi anh bảo bây giờ a phải đi chở khách đã hẹn trước, khuyên tôi về suy nghĩ kĩ đi đừng để lỡ thêm một ngày nào.
Tôi về nhà nằm dài trên chiếc giường quen thuộc vắt tay lên trán suy nghĩ. Tôi đã lấy lại được tự tin cho bản thân mình, tôi cũng đã vượt qua được mặc cảm của kẻ vô dụng và bất tài. Tuy tôi vẫn chưa phải là một người thành đạt nhưng tôi có niềm tin là tôi sẽ thành công. Em đã xa cách tôi gần 4 năm rồi chắc giờ em đang công tác ở quê hương như cái nguyện vọng của em vẫn mơ ước ngày xưa, tôi nợ em nhiều quá rồi, dù sao tôi cũng phải nói một câu xin lỗi. Và tôi quyết định xin nghỉ 2 ngày để đi tìm em…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook