Hơi Ấm
-
Chương 6
*[/align]
Vịnh Nhi chở Hạ Miên về đến dưới lầu thì chạy đi. Hạ Miên đứng trông theo xe Vịnh Nhi biến mất, nhưng không lập tức lên lầu. Cô lại kêu một chiếc xe khác rời đi.
Cô đứng trước căn hộ dù có nằm mơ cũng có thể nói ra địa chỉ, lấy hết can đảm rồi mới giơ tay lên ấn chuông cửa.
Đằng sau cánh cửa mở ra, một người đàn ông với gương mặt anh tuấn lẳng lặng nhìn cô. Thái độ vẫn lạnh nhạt như trong quá khứ. Ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước từ từ dừng ở mặt cô. Bỗng nhiên Hạ Miên không biết phải nói gì. Những lời nói, những chất vấn giận dữ cô đã suy nghĩ trước đó bỗng nhiên không biết phải cất lời như thế nào khi nhìn vào khuôn mặt thân quen lại hơi có chút xa lạ kia.
Người như Bạc Cận Yến thật sự là tên biến thái kia sao?
Nhưng tối hôm qua rõ ràng cô nghe được tiếng anh thì thầm bên tai, còn có hơi thở của anh… Trong đôi mắt Hạ Miên lại khôi phục chút ít kiên định.
Bạc Cận Yến nhìn cô xong lại không nói gì xoay người bước vào nhà.
Hạ Miên đi theo sau anh đóng cửa nhà lại. Cô không tự chủ được liếc mắt nhìn khắp trang trí trong phòng. Phong cách trước sau như một gọn gàng sạch sẽ giống như anh. Trong phòng còn có hương hoa cát cánh thoang thoảng… Bạc Cận Yến ngồi trên ghế salon, chống cằm yên tĩnh nhìn cô chăm chú.
Hạ Miên bước đến, lẳng lặng đứng trước mặt anh. Thật ra trước đây hai người họ không phải như vậy. Họ có rất nhiều lời để nói với nhau… Không ngờ rằng năm năm sau gặp lại, thế mà lại rơi vào cục diện đối mặt nhìn nhau không nói gì.
Bỗng nhiên cô cúi người kéo cổ áo sơ mi của anh ra, sờ vào gáy của anh. Như trong dự liệu, cô sờ thấy mấy đường vết trầy chưa khô máu, màu đỏ chói mắt nằm trên làn da trắng của anh. Mắt Bạc Cận Yến tối càng thêm tối, anh giơ tay hất những ngón tay lạnh lẽo của cô ra.
“Đây là cái gì?” Khóe miệng Hạ Miên nở nụ cười lạnh, vẫn nhìn anh từ trên cao như cũ.
Bạc Cận Yến từ từ sửa sang lại cổ áo, giọng nói của anh lạnh nhạt hơi trầm không hề có vẻ bối rối “Duy Nhất cào.”
Đấm tay Hạ Miên siết chặt hơn. Trái tim đang giận dữ càng không tự chủ được thốt ra lời lẽ châm chọc “Đúng không? Thạch Duy Nhất vô dụng như vậy mà anh cũng có thể làm cô ta hưng phấn đến thế ư?” Đích thân cô cào mà anh vẫn còn ngụy biện.
Sắc mặt Bạc Cận Yến sa sầm, phiền muộn liếc nhìn cô. Mặc dù tính tình anh lãnh đạm cao ngạo cũng không chịu được việc bị phụ nữ khiêu khích như thế.
Ánh mắt Hạ Miên giễu cợt rất chướng mắt. Bỗng nhiên Bạc Cận Yến đưa tay giữ lấy gáy cô. Trước khi cô kịp phản ứng đã trực tiếp đè cô lên ghế salon. Đôi mắt anh lạnh như băng nhìn xuống cô, giọng nói lạnh lẽo “Tối hôm qua em lên đỉnh không chỉ một lần. Thạch Duệ Khải có thể làm em sung sướng được vậy không?”
Hạ Miên tức giận nhìn anh chằm chằm, cô giơ tay muốn cho anh một cái tát “Biến thái! Rốt cuộc anh cũng dám thừa nhận rồi.”
Bạc Cận Yến vẫn bình tĩnh nhìn cô, không hề quẫn bách khi bị vạch trần “Vậy thì sao?”
Hạ Miên siết chặt quả đấm, nở nụ cười tàn khốc, nói chế giễu “Bạc Cận Yến, có phải anh quên mất lời nói của mình năm năm trước hay không? Là anh kêu em cút đi! Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Có cần em lặp lại lời anh đã nói khi đó không?”
“Im đi.” Bạc Cận Yến giận tái mặt. Anh ghét nhất dáng vẻ hung dữ này của cô. Trước đây cô rõ ràng không phải như vậy. Cuối cùng ai mới thật sự là cô?
Nhiều năm trôi qua, thật sự cô chỉ giả vờ trước mặt anh sao?
Nhưng mà rõ ràng cô đã nói yêu anh…
[align=center]
Vịnh Nhi chở Hạ Miên về đến dưới lầu thì chạy đi. Hạ Miên đứng trông theo xe Vịnh Nhi biến mất, nhưng không lập tức lên lầu. Cô lại kêu một chiếc xe khác rời đi.
Cô đứng trước căn hộ dù có nằm mơ cũng có thể nói ra địa chỉ, lấy hết can đảm rồi mới giơ tay lên ấn chuông cửa.
Đằng sau cánh cửa mở ra, một người đàn ông với gương mặt anh tuấn lẳng lặng nhìn cô. Thái độ vẫn lạnh nhạt như trong quá khứ. Ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước từ từ dừng ở mặt cô. Bỗng nhiên Hạ Miên không biết phải nói gì. Những lời nói, những chất vấn giận dữ cô đã suy nghĩ trước đó bỗng nhiên không biết phải cất lời như thế nào khi nhìn vào khuôn mặt thân quen lại hơi có chút xa lạ kia.
Người như Bạc Cận Yến thật sự là tên biến thái kia sao?
Nhưng tối hôm qua rõ ràng cô nghe được tiếng anh thì thầm bên tai, còn có hơi thở của anh… Trong đôi mắt Hạ Miên lại khôi phục chút ít kiên định.
Bạc Cận Yến nhìn cô xong lại không nói gì xoay người bước vào nhà.
Hạ Miên đi theo sau anh đóng cửa nhà lại. Cô không tự chủ được liếc mắt nhìn khắp trang trí trong phòng. Phong cách trước sau như một gọn gàng sạch sẽ giống như anh. Trong phòng còn có hương hoa cát cánh thoang thoảng… Bạc Cận Yến ngồi trên ghế salon, chống cằm yên tĩnh nhìn cô chăm chú.
Hạ Miên bước đến, lẳng lặng đứng trước mặt anh. Thật ra trước đây hai người họ không phải như vậy. Họ có rất nhiều lời để nói với nhau… Không ngờ rằng năm năm sau gặp lại, thế mà lại rơi vào cục diện đối mặt nhìn nhau không nói gì.
Bỗng nhiên cô cúi người kéo cổ áo sơ mi của anh ra, sờ vào gáy của anh. Như trong dự liệu, cô sờ thấy mấy đường vết trầy chưa khô máu, màu đỏ chói mắt nằm trên làn da trắng của anh. Mắt Bạc Cận Yến tối càng thêm tối, anh giơ tay hất những ngón tay lạnh lẽo của cô ra.
“Đây là cái gì?” Khóe miệng Hạ Miên nở nụ cười lạnh, vẫn nhìn anh từ trên cao như cũ.
Bạc Cận Yến từ từ sửa sang lại cổ áo, giọng nói của anh lạnh nhạt hơi trầm không hề có vẻ bối rối “Duy Nhất cào.”
Đấm tay Hạ Miên siết chặt hơn. Trái tim đang giận dữ càng không tự chủ được thốt ra lời lẽ châm chọc “Đúng không? Thạch Duy Nhất vô dụng như vậy mà anh cũng có thể làm cô ta hưng phấn đến thế ư?” Đích thân cô cào mà anh vẫn còn ngụy biện.
Sắc mặt Bạc Cận Yến sa sầm, phiền muộn liếc nhìn cô. Mặc dù tính tình anh lãnh đạm cao ngạo cũng không chịu được việc bị phụ nữ khiêu khích như thế.
Ánh mắt Hạ Miên giễu cợt rất chướng mắt. Bỗng nhiên Bạc Cận Yến đưa tay giữ lấy gáy cô. Trước khi cô kịp phản ứng đã trực tiếp đè cô lên ghế salon. Đôi mắt anh lạnh như băng nhìn xuống cô, giọng nói lạnh lẽo “Tối hôm qua em lên đỉnh không chỉ một lần. Thạch Duệ Khải có thể làm em sung sướng được vậy không?”
Hạ Miên tức giận nhìn anh chằm chằm, cô giơ tay muốn cho anh một cái tát “Biến thái! Rốt cuộc anh cũng dám thừa nhận rồi.”
Bạc Cận Yến vẫn bình tĩnh nhìn cô, không hề quẫn bách khi bị vạch trần “Vậy thì sao?”
Hạ Miên siết chặt quả đấm, nở nụ cười tàn khốc, nói chế giễu “Bạc Cận Yến, có phải anh quên mất lời nói của mình năm năm trước hay không? Là anh kêu em cút đi! Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Có cần em lặp lại lời anh đã nói khi đó không?”
“Im đi.” Bạc Cận Yến giận tái mặt. Anh ghét nhất dáng vẻ hung dữ này của cô. Trước đây cô rõ ràng không phải như vậy. Cuối cùng ai mới thật sự là cô?
Nhiều năm trôi qua, thật sự cô chỉ giả vờ trước mặt anh sao?
Nhưng mà rõ ràng cô đã nói yêu anh…
[align=center]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook