Hơi Ấm Của Anh
-
Chương 24
Tan học, Tang Noãn đeo dụng cụ vẽ lên lưng, bước ra khỏi phòng vẽ.
Câu lạc bộ COS có một cuộc họp định kỳ nên Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã đã rời đi trước. Trong tay cô cầm bản phác họa vẽ trên lớp, đi về phía phòng nghệ thuật. Gần đến cửa, cô mới nhớ ra chiếc bút chì than mà cô dùng để vẽ phác họa đã rơi trong lớp, vì vậy cô chỉ có thể quay lại lớp để lấy.
Sau giờ học, không có lớp nào sử dụng phòng vẽ nữa. Tang Noãn sợ cô quản lý sẽ khóa cửa, vội chạy nhanh về phía phòng vẽ, nhưng cô vừa chạy đến góc cầu thang thì đột nhiên đụng phải một người.
“A!” Thân thể của Tang Noãn nhất thời nghiêng ngã, rồi sau đó ngã nhào xuống đất theo hướng nghiêng. Bức tranh trong tay cô bay thẳng đến chân người đó.
Người kia cũng bị đụng làm cho loạng choạng, cô ta kịp thời giữ tay nắm cầu thang nên chỉ suýt ngã chứ không có ngã sấp xuống, nhưng cơn giận thì đã bị đụng cho văng ra, cô ta quát lớn: “Đi đường không có mắt nhìn à!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi …” Đầu gối Tang Noãn bị đập đau, cô từ trên mặt đất đứng dậy, thấp giọng xin lỗi, lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên dừng lại.
Hừm … Cô đụng ai không đụng, lại đụng phải Diêm Vương.
Lâm Vi.
Lâm Vi hình như mới vừa ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật, theo sau cô ta còn một con nhỏ sai vặt, nhìn thấy Tang Noãn thì rõ ràng hơi sửng sốt.
Nhỏ sai vặt trái lại lanh mồm lanh miệng nói: “Ơ kìa? Đây không phải là Tang Noãn sao?”
“Đàn chị Lâm Vi.” Tang Noãn sợ hãi kêu lên một tiếng, xem như là lời chào.
Cô không muốn cùng với họ dây dưa nhiều, bèn bước tới nhặt bức tranh lên, thế nhưng con nhỏ sai vặt kia đã hành động trước cô một bước.
Cô ta nhìn bức tranh, bỗng nhiên cười xùy một tiếng, sau đó cầm bức tranh nói với Lâm Vĩ: “Đàn chị, chị xem nè.”
Lâm Vi chỉ nhìn lướt qua bức tranh, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên khó coi như thể ăn phải shit, sau đó cô ta nhìn Tang Noãn, nói: “Tang Noãn, về sau cô ngàn vạn lần đừng nói bản thân mình bước ra từ câu lạc bộ Mỹ Thuật nhé.”
Trong lời nói không hề che giấu sự ghét bỏ.
Sắc mặt của Tang Noãn tức khắc trở nên xấu hổ.
Lần gần đây nhất câu lạc bộ Mỹ Thuật có tổ chức một cuộc họp thường kỳ, cô đã đề nghị từ chức với Lâm Vi trước mặt tất cả các thành viên của câu lạc bộ, sau đó không đợi cô ta chấp thuận đã bỏ ra ngoài. Mọi người đều biết Lâm Vi vừa mời cô làm phó ban ngoại giao, cô làm như vậy trước mặt mọi người chẳng khác nào không cho Lâm Vi mặt mũi. Cho nên bây giờ thái độ Lâm Vi đối với cô châm chọc khiêu khích như vậy cũng không có gì lạ. Nếu đổi ngược lại là cô, phỏng chừng cô cũng sẽ tức giận như vậy.
Tang Noãn nhắc nhở bản thân phải nhịn một chút, cô bước tới trước mặt nhỏ tay sai, đưa tay ra rồi khẽ nói: “Trả nó cho tôi.”
Nhỏ sai vặt hiển nhiên không muốn trả lại cho cô nhanh như vậy, hơn nữa còn đang nhìn bức tranh bình phẩm: “Tang Noãn à Tang Noãn, suy nhược màu sắc thì cũng thôi đi! Quan trọng là ngay cả màu xanh lá và màu vàng cô cũng không phân biệt được nữa, thật là đáng buồn quá mà!”
“Bùm” một tiếng, bốn chữ “suy nhược màu sắc” giống như quả lựu đạn từ đâu ném tới, làm cho Tang Noãn hoa mắt chóng mặt.
Cô vội vàng tiến lên một bước giật lại bức tranh, khiến cho nhỏ sai vặt giật bắn cả mình.
“Không cần cô quan tâm.”
Gương mặt Tang Noãn đỏ bừng vì tức giận, cô nắm chặt bức tranh trong tay, tức giận buông một câu rồi xoay người rời đi.
Nhỏ sai vặt ở phía sau cười lạnh một tiếng, cố ý khuếch đại giọng nói với theo sau lưng cô: “Tang Noãn, về sau cô đừng nên vẽ vời làm gì nữa, bản thân mình mắc chứng suy nhược màu sắc mà còn muốn làm ô uế ánh mắt của người khác. Như vậy là không được đâu nhaaa!”
“Về sau cô đừng nên vẽ vời làm gì nữa, bản thân mình mắc chứng suy nhược màu sắc mà còn muốn làm ô uế ánh mắt của người khác. Như vậy là không được đâu nhaaa!”
Từng câu từng chữ rõ ràng lọt vào tai của Tang Noãn.
Sống mũi Tang Noãn cay cay, cô siết chặt bức tranh trong tay, bước đi với tốc độ nhanh chóng. Chiếc bút chì than bị rơi ở phòng vẽ sớm đã bị cô quên mất. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, tránh xa bọn họ, rút lui khỏi tầm mắt của bọn họ.
Tang Noãn chạy một mạch đến vườn hoa nhỏ trước tòa nhà Mỹ Thuật, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.
Cô lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, tùy tiện tìm một băng ghế đá ngồi xuống. Bức tranh bị cô siết chặt trong tay đến nhăn nhúm.
Cô rơm rớm nước mắt mở bức tranh ra, toàn cảnh bức tranh đập vào mắt cô chính là một màu xanh biếc. Màu nước bên trên cũng đã gần khô. Cô vừa nhìn đã thấy buồn, bèn vò bức tranh thành một cục rồi ném đi.
Nhưng cô vừa giơ tay lên, bàn tay đang ở giữa không trung đột nhiên khựng lại, trong lòng như thắt lại, cô lại đặt tay xuống, đập mạnh bức tranh xuống băng ghế.
“Khả năng nhận biết màu sắc tốt thì có gì hơn người ta chứ!”
Tang Noãn vừa lẩm bẩm vừa lau đi nước mắt, giọng nói ồm ồm: “Không phải chỉ là nhận biết thêm màu sắc thôi sao? Chưa chắc vẽ tốt hơn mình…”
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời như vậy.
Trước đây lúc cô muốn tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật tạo hình thì đã nghe có người nói cô như vậy rồi. Theo lý, cô nên sớm đã quen với việc đó từ lâu, nhưng chỉ cần nghe người khác nói về mình như thế, cô vẫn không khỏi buồn bã.
Trên đời này chẳng ai lại hi vọng rằng những khuyết điểm của mình luôn thường trực trong miệng người khác, trở thành một trò đùa cho thiên hạ chê cười.
Cho dù là một người luôn lạc quan như Tang Noãn.
Tang Noãn khóc thút thút một lúc, tâm tình cũng dần dần khá hơn. Cô vừa lau khô giọt nước mắt trên mặt thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói nhàn nhạt:
“Em làm sao vậy?”
Tang Noãn quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Tư Nguyên đã đứng đằng sau cô một lúc.
Cô lập tức lúng túng nghiêng đầu qua chỗ khác: “Không cần anh lo.”
Không biết tại sao cô lại phát hiện anh như có mặt ở khắp nơi, hơn nữa còn luôn xuất hiện vào những lúc cô khó xử nhất, điều này thực sự rất khó chịu.
Vừa quay đầu lại, Tang Noãn đã nhìn thấy cách cô không xa có một cái bàn đá, ngăn cách bởi vành đai khuôn viên. Trên bàn đá có một cuốn sách, gió thổi qua, từng trang sách nhẹ nhàng lật đổi theo gió.
Cô sửng sốt, lập tức đoán được ban đầu có lẽ anh đang học ở đó, nhưng do lúc đi tới đây cô quá vội vàng nên không để ý đến anh. Hơn nữa động tĩnh của cô có chút ồn ào, làm phiền đến anh, nên anh mới đến hỏi thăm tình hình.
Tang Noãn ngượng ngùng lè lưỡi, hối hận về những gì mình vừa nói. Nhưng vì thể diện, cô sẽ không chủ động cúi đầu với anh.
Mạc Tư Nguyên cũng không hỏi nữa, anh nhìn thấy bức tranh nhàu nhĩ trên bàn, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ, dứt khoát cầm bức tranh lên.
“Ế! Không cho anh xem!”
Tang Noãn chợt nhận ra anh đang muốn làm cái gì, cô bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Trả cho em!”
Mạc Tư Nguyên mở bức tranh ra, ung dung giơ cao lên, dễ dàng tránh khỏi tay cô.
“Mạc Tư Nguyên, tên khốn kiếp! Trả lại cho em! Trả lại cho em mau!”
Anh cao lớn, lại cầm bức tranh giơ cao, Tang Noãn ở bên cạnh anh nhảy trái nhảy phải cả buổi trời vẫn không với tới để đoạt lại được. Cuối cùng, cô hoàn toàn bỏ cuộc, ủ rũ ngồi xuống ghế.
“Quên đi, anh muốn nhìn thì nhìn cho đã đi! Muốn cười thì cứ cười đi! Dù sao mọi người ai cũng cười nhạo em, có thêm hay bớt anh nữa cũng chẳng sao!” Cô bất chấp tất cả, nghẹn ngào nói.
Mạc Tư Nguyên nhìn kỹ toàn bộ bức tranh hồi lâu, cuối cùng đặt xuống: “Không tệ.”
“Hả?” Mắt Tang Noãn đột nhiên sáng lên, vừa lóe sáng hai giây thì trở lại như cũ.
“Anh đang an ủi em chứ gì, nói cho anh biết, em không cần anh thương hại đâu!”
“Em coi trọng những gì người khác nói như vậy à?” Mạc Tư Nguyên cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Anh đặt bức tranh lên bàn, vuốt thẳng, sau đó xé vài cánh hoa và vài chiếc lá của bụi hoa bên cạnh, dùng tay bóp nát chúng thành nhiều mảnh.
Nước hoa từ đầu ngón tay chảy ra, anh nhân cơ hội đó bôi nước hoa lên bức tranh.
“Trên đời này, thứ không cần tốn kém nhất chính là lời nói, vì vậy buồn bực vì người khác nói năng không lịch sự về mình mới là điều ngu ngốc nhất.”
“Em biết!” Giọng Tang Noãn buồn buồn.
Lần trước đàn anh Thẩm Phong đã nói với cô rồi, đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng mà nói là một chuyện, còn làm được lại là chuyện khác, nào có dễ dàng như vậy?
Đầu ngón tay thon dài từ từ di chuyển khắp bức tranh.
Rất nhanh, Mạc Tư Nguyên đã thu tay lại.
Sau khi dùng đầu ngón tay xoa nhẹ điểm cuối cùng của bức tranh, anh lật bức tranh lại, đưa đến trước mặt Tang Noãn.
Tang Noãn kinh ngạc nhìn bức tranh.
Bức tranh này vẽ một bó hoa hướng dương. Ban đầu vốn dĩ nó vẫn ổn, chỉ là bị cô dùng sai màu xanh biếc để tô lên, hơn nữa trong lúc tô màu cô không làm cho màu nước lấp đầy các chỗ trống khác, khiến cho màu xanh lá cây trở nên nhợt nhạt, vô cùng thê thảm.
Nước hoa có màu, Mạc Tư Nguyên dùng nước hoa lá để bôi lên bức tranh. Màu nước khô hút nước, anh lợi dụng màu sơn tự nhiên này tách ra từng lớp cánh hoa trên bức tranh, tuy rằng màu sắc của toàn bộ bức tranh vẫn còn rất lạ, nhưng xác thực đẹp hơn lúc trước một chút.
“Wow, Mạc Tư Nguyên, anh đỉnh thật!” Tang Noãn nhìn bức tranh được hồi sinh, không khỏi há to miệng.
“Bức tranh của em phác thảo nền rất tốt, không có vấn đề gì, thậm chí còn tốt hơn người bình thường, có điều màu sắc của nó thì hơi tệ thật.”
Mạc Tư Nguyên lấy khăn giấy từ trong túi áo đồng phục ra, vừa lau đầu ngón tay thấm nước hoa, vừa nhẹ giọng nói: “Đây rõ ràng là thế mạnh của em, sao không nghĩ tới việc lấy dài bù ngắn?”
“Lấy thế nào mà bù thế nào?” Tang Noãn gục đầu xuống, vẻ mặt mất mát: “Phác thảo nền có tốt đến mấy thì có ích lợi gì! Vẽ tranh cần phải có màu sắc, chỉ cần vừa tô màu lên thì nền tốt đến mấy cũng bị em hủy hoại…”
“Chưa từng nghĩ đến việc vẽ tranh không cần màu sao?”
“Chỗ nào có tranh vẽ mà không cần màu chứ!” Tang Noãn ngửa cổ, trừng mắt nhìn anh, trực giác cảm thấy anh đang đùa cợt cô: “Cái anh nói là vẽ giản lược.”
Mạc Tư Nguyên liếc nhìn cô, ném khăn giấy vào thùng rác.
Xa xa trong trường học vang lên tiếng chuông vào lớp.
Tiết này là giờ hoạt động của lớp Mười Hai, Mạc Tư Nguyên không cần quay lại. Anh dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh trên bàn thay Tang Noãn, nhưng quay đầu lại thì thấy Tang Noãn vẫn đang vùi đầu ngơ ngác nhìn bức tranh. Anh khẽ đẩy cô, cô lại không có phản ứng gì, bèn dứt khoát đưa tay vỗ đầu cô,”Đi học nào, đồ ngốc.”
“Ui da!” Tang Noãn đang ngơ ngẩn thì bị vỗ đầu, cô liền che đầu lại, muốn tiến lên một bước đánh anh: “Mạc Tư Nguyên, anh…”
“Về lớp trước đi.”
Mạc Tư Nguyên đặt thẳng một tay lên đầu cô, đứng xa cô một khoảng, dù cô có làm thế nào cũng không thể tiếp cận được anh..
Anh ném công cụ vẽ tranh vào tay cô, trước khi cô hoàn toàn bùng nổ, anh nói: “Tan học đợi tôi, tôi đưa em đến một nơi.”
Câu lạc bộ COS có một cuộc họp định kỳ nên Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã đã rời đi trước. Trong tay cô cầm bản phác họa vẽ trên lớp, đi về phía phòng nghệ thuật. Gần đến cửa, cô mới nhớ ra chiếc bút chì than mà cô dùng để vẽ phác họa đã rơi trong lớp, vì vậy cô chỉ có thể quay lại lớp để lấy.
Sau giờ học, không có lớp nào sử dụng phòng vẽ nữa. Tang Noãn sợ cô quản lý sẽ khóa cửa, vội chạy nhanh về phía phòng vẽ, nhưng cô vừa chạy đến góc cầu thang thì đột nhiên đụng phải một người.
“A!” Thân thể của Tang Noãn nhất thời nghiêng ngã, rồi sau đó ngã nhào xuống đất theo hướng nghiêng. Bức tranh trong tay cô bay thẳng đến chân người đó.
Người kia cũng bị đụng làm cho loạng choạng, cô ta kịp thời giữ tay nắm cầu thang nên chỉ suýt ngã chứ không có ngã sấp xuống, nhưng cơn giận thì đã bị đụng cho văng ra, cô ta quát lớn: “Đi đường không có mắt nhìn à!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi …” Đầu gối Tang Noãn bị đập đau, cô từ trên mặt đất đứng dậy, thấp giọng xin lỗi, lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên dừng lại.
Hừm … Cô đụng ai không đụng, lại đụng phải Diêm Vương.
Lâm Vi.
Lâm Vi hình như mới vừa ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật, theo sau cô ta còn một con nhỏ sai vặt, nhìn thấy Tang Noãn thì rõ ràng hơi sửng sốt.
Nhỏ sai vặt trái lại lanh mồm lanh miệng nói: “Ơ kìa? Đây không phải là Tang Noãn sao?”
“Đàn chị Lâm Vi.” Tang Noãn sợ hãi kêu lên một tiếng, xem như là lời chào.
Cô không muốn cùng với họ dây dưa nhiều, bèn bước tới nhặt bức tranh lên, thế nhưng con nhỏ sai vặt kia đã hành động trước cô một bước.
Cô ta nhìn bức tranh, bỗng nhiên cười xùy một tiếng, sau đó cầm bức tranh nói với Lâm Vĩ: “Đàn chị, chị xem nè.”
Lâm Vi chỉ nhìn lướt qua bức tranh, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên khó coi như thể ăn phải shit, sau đó cô ta nhìn Tang Noãn, nói: “Tang Noãn, về sau cô ngàn vạn lần đừng nói bản thân mình bước ra từ câu lạc bộ Mỹ Thuật nhé.”
Trong lời nói không hề che giấu sự ghét bỏ.
Sắc mặt của Tang Noãn tức khắc trở nên xấu hổ.
Lần gần đây nhất câu lạc bộ Mỹ Thuật có tổ chức một cuộc họp thường kỳ, cô đã đề nghị từ chức với Lâm Vi trước mặt tất cả các thành viên của câu lạc bộ, sau đó không đợi cô ta chấp thuận đã bỏ ra ngoài. Mọi người đều biết Lâm Vi vừa mời cô làm phó ban ngoại giao, cô làm như vậy trước mặt mọi người chẳng khác nào không cho Lâm Vi mặt mũi. Cho nên bây giờ thái độ Lâm Vi đối với cô châm chọc khiêu khích như vậy cũng không có gì lạ. Nếu đổi ngược lại là cô, phỏng chừng cô cũng sẽ tức giận như vậy.
Tang Noãn nhắc nhở bản thân phải nhịn một chút, cô bước tới trước mặt nhỏ tay sai, đưa tay ra rồi khẽ nói: “Trả nó cho tôi.”
Nhỏ sai vặt hiển nhiên không muốn trả lại cho cô nhanh như vậy, hơn nữa còn đang nhìn bức tranh bình phẩm: “Tang Noãn à Tang Noãn, suy nhược màu sắc thì cũng thôi đi! Quan trọng là ngay cả màu xanh lá và màu vàng cô cũng không phân biệt được nữa, thật là đáng buồn quá mà!”
“Bùm” một tiếng, bốn chữ “suy nhược màu sắc” giống như quả lựu đạn từ đâu ném tới, làm cho Tang Noãn hoa mắt chóng mặt.
Cô vội vàng tiến lên một bước giật lại bức tranh, khiến cho nhỏ sai vặt giật bắn cả mình.
“Không cần cô quan tâm.”
Gương mặt Tang Noãn đỏ bừng vì tức giận, cô nắm chặt bức tranh trong tay, tức giận buông một câu rồi xoay người rời đi.
Nhỏ sai vặt ở phía sau cười lạnh một tiếng, cố ý khuếch đại giọng nói với theo sau lưng cô: “Tang Noãn, về sau cô đừng nên vẽ vời làm gì nữa, bản thân mình mắc chứng suy nhược màu sắc mà còn muốn làm ô uế ánh mắt của người khác. Như vậy là không được đâu nhaaa!”
“Về sau cô đừng nên vẽ vời làm gì nữa, bản thân mình mắc chứng suy nhược màu sắc mà còn muốn làm ô uế ánh mắt của người khác. Như vậy là không được đâu nhaaa!”
Từng câu từng chữ rõ ràng lọt vào tai của Tang Noãn.
Sống mũi Tang Noãn cay cay, cô siết chặt bức tranh trong tay, bước đi với tốc độ nhanh chóng. Chiếc bút chì than bị rơi ở phòng vẽ sớm đã bị cô quên mất. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, tránh xa bọn họ, rút lui khỏi tầm mắt của bọn họ.
Tang Noãn chạy một mạch đến vườn hoa nhỏ trước tòa nhà Mỹ Thuật, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.
Cô lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, tùy tiện tìm một băng ghế đá ngồi xuống. Bức tranh bị cô siết chặt trong tay đến nhăn nhúm.
Cô rơm rớm nước mắt mở bức tranh ra, toàn cảnh bức tranh đập vào mắt cô chính là một màu xanh biếc. Màu nước bên trên cũng đã gần khô. Cô vừa nhìn đã thấy buồn, bèn vò bức tranh thành một cục rồi ném đi.
Nhưng cô vừa giơ tay lên, bàn tay đang ở giữa không trung đột nhiên khựng lại, trong lòng như thắt lại, cô lại đặt tay xuống, đập mạnh bức tranh xuống băng ghế.
“Khả năng nhận biết màu sắc tốt thì có gì hơn người ta chứ!”
Tang Noãn vừa lẩm bẩm vừa lau đi nước mắt, giọng nói ồm ồm: “Không phải chỉ là nhận biết thêm màu sắc thôi sao? Chưa chắc vẽ tốt hơn mình…”
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời như vậy.
Trước đây lúc cô muốn tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật tạo hình thì đã nghe có người nói cô như vậy rồi. Theo lý, cô nên sớm đã quen với việc đó từ lâu, nhưng chỉ cần nghe người khác nói về mình như thế, cô vẫn không khỏi buồn bã.
Trên đời này chẳng ai lại hi vọng rằng những khuyết điểm của mình luôn thường trực trong miệng người khác, trở thành một trò đùa cho thiên hạ chê cười.
Cho dù là một người luôn lạc quan như Tang Noãn.
Tang Noãn khóc thút thút một lúc, tâm tình cũng dần dần khá hơn. Cô vừa lau khô giọt nước mắt trên mặt thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói nhàn nhạt:
“Em làm sao vậy?”
Tang Noãn quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Tư Nguyên đã đứng đằng sau cô một lúc.
Cô lập tức lúng túng nghiêng đầu qua chỗ khác: “Không cần anh lo.”
Không biết tại sao cô lại phát hiện anh như có mặt ở khắp nơi, hơn nữa còn luôn xuất hiện vào những lúc cô khó xử nhất, điều này thực sự rất khó chịu.
Vừa quay đầu lại, Tang Noãn đã nhìn thấy cách cô không xa có một cái bàn đá, ngăn cách bởi vành đai khuôn viên. Trên bàn đá có một cuốn sách, gió thổi qua, từng trang sách nhẹ nhàng lật đổi theo gió.
Cô sửng sốt, lập tức đoán được ban đầu có lẽ anh đang học ở đó, nhưng do lúc đi tới đây cô quá vội vàng nên không để ý đến anh. Hơn nữa động tĩnh của cô có chút ồn ào, làm phiền đến anh, nên anh mới đến hỏi thăm tình hình.
Tang Noãn ngượng ngùng lè lưỡi, hối hận về những gì mình vừa nói. Nhưng vì thể diện, cô sẽ không chủ động cúi đầu với anh.
Mạc Tư Nguyên cũng không hỏi nữa, anh nhìn thấy bức tranh nhàu nhĩ trên bàn, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ, dứt khoát cầm bức tranh lên.
“Ế! Không cho anh xem!”
Tang Noãn chợt nhận ra anh đang muốn làm cái gì, cô bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Trả cho em!”
Mạc Tư Nguyên mở bức tranh ra, ung dung giơ cao lên, dễ dàng tránh khỏi tay cô.
“Mạc Tư Nguyên, tên khốn kiếp! Trả lại cho em! Trả lại cho em mau!”
Anh cao lớn, lại cầm bức tranh giơ cao, Tang Noãn ở bên cạnh anh nhảy trái nhảy phải cả buổi trời vẫn không với tới để đoạt lại được. Cuối cùng, cô hoàn toàn bỏ cuộc, ủ rũ ngồi xuống ghế.
“Quên đi, anh muốn nhìn thì nhìn cho đã đi! Muốn cười thì cứ cười đi! Dù sao mọi người ai cũng cười nhạo em, có thêm hay bớt anh nữa cũng chẳng sao!” Cô bất chấp tất cả, nghẹn ngào nói.
Mạc Tư Nguyên nhìn kỹ toàn bộ bức tranh hồi lâu, cuối cùng đặt xuống: “Không tệ.”
“Hả?” Mắt Tang Noãn đột nhiên sáng lên, vừa lóe sáng hai giây thì trở lại như cũ.
“Anh đang an ủi em chứ gì, nói cho anh biết, em không cần anh thương hại đâu!”
“Em coi trọng những gì người khác nói như vậy à?” Mạc Tư Nguyên cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Anh đặt bức tranh lên bàn, vuốt thẳng, sau đó xé vài cánh hoa và vài chiếc lá của bụi hoa bên cạnh, dùng tay bóp nát chúng thành nhiều mảnh.
Nước hoa từ đầu ngón tay chảy ra, anh nhân cơ hội đó bôi nước hoa lên bức tranh.
“Trên đời này, thứ không cần tốn kém nhất chính là lời nói, vì vậy buồn bực vì người khác nói năng không lịch sự về mình mới là điều ngu ngốc nhất.”
“Em biết!” Giọng Tang Noãn buồn buồn.
Lần trước đàn anh Thẩm Phong đã nói với cô rồi, đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng mà nói là một chuyện, còn làm được lại là chuyện khác, nào có dễ dàng như vậy?
Đầu ngón tay thon dài từ từ di chuyển khắp bức tranh.
Rất nhanh, Mạc Tư Nguyên đã thu tay lại.
Sau khi dùng đầu ngón tay xoa nhẹ điểm cuối cùng của bức tranh, anh lật bức tranh lại, đưa đến trước mặt Tang Noãn.
Tang Noãn kinh ngạc nhìn bức tranh.
Bức tranh này vẽ một bó hoa hướng dương. Ban đầu vốn dĩ nó vẫn ổn, chỉ là bị cô dùng sai màu xanh biếc để tô lên, hơn nữa trong lúc tô màu cô không làm cho màu nước lấp đầy các chỗ trống khác, khiến cho màu xanh lá cây trở nên nhợt nhạt, vô cùng thê thảm.
Nước hoa có màu, Mạc Tư Nguyên dùng nước hoa lá để bôi lên bức tranh. Màu nước khô hút nước, anh lợi dụng màu sơn tự nhiên này tách ra từng lớp cánh hoa trên bức tranh, tuy rằng màu sắc của toàn bộ bức tranh vẫn còn rất lạ, nhưng xác thực đẹp hơn lúc trước một chút.
“Wow, Mạc Tư Nguyên, anh đỉnh thật!” Tang Noãn nhìn bức tranh được hồi sinh, không khỏi há to miệng.
“Bức tranh của em phác thảo nền rất tốt, không có vấn đề gì, thậm chí còn tốt hơn người bình thường, có điều màu sắc của nó thì hơi tệ thật.”
Mạc Tư Nguyên lấy khăn giấy từ trong túi áo đồng phục ra, vừa lau đầu ngón tay thấm nước hoa, vừa nhẹ giọng nói: “Đây rõ ràng là thế mạnh của em, sao không nghĩ tới việc lấy dài bù ngắn?”
“Lấy thế nào mà bù thế nào?” Tang Noãn gục đầu xuống, vẻ mặt mất mát: “Phác thảo nền có tốt đến mấy thì có ích lợi gì! Vẽ tranh cần phải có màu sắc, chỉ cần vừa tô màu lên thì nền tốt đến mấy cũng bị em hủy hoại…”
“Chưa từng nghĩ đến việc vẽ tranh không cần màu sao?”
“Chỗ nào có tranh vẽ mà không cần màu chứ!” Tang Noãn ngửa cổ, trừng mắt nhìn anh, trực giác cảm thấy anh đang đùa cợt cô: “Cái anh nói là vẽ giản lược.”
Mạc Tư Nguyên liếc nhìn cô, ném khăn giấy vào thùng rác.
Xa xa trong trường học vang lên tiếng chuông vào lớp.
Tiết này là giờ hoạt động của lớp Mười Hai, Mạc Tư Nguyên không cần quay lại. Anh dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh trên bàn thay Tang Noãn, nhưng quay đầu lại thì thấy Tang Noãn vẫn đang vùi đầu ngơ ngác nhìn bức tranh. Anh khẽ đẩy cô, cô lại không có phản ứng gì, bèn dứt khoát đưa tay vỗ đầu cô,”Đi học nào, đồ ngốc.”
“Ui da!” Tang Noãn đang ngơ ngẩn thì bị vỗ đầu, cô liền che đầu lại, muốn tiến lên một bước đánh anh: “Mạc Tư Nguyên, anh…”
“Về lớp trước đi.”
Mạc Tư Nguyên đặt thẳng một tay lên đầu cô, đứng xa cô một khoảng, dù cô có làm thế nào cũng không thể tiếp cận được anh..
Anh ném công cụ vẽ tranh vào tay cô, trước khi cô hoàn toàn bùng nổ, anh nói: “Tan học đợi tôi, tôi đưa em đến một nơi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook