Hơi Ấm Của Anh
-
Chương 17
Tiếng đàn vi-ô-lông du dương vang lên.
Ở trong phòng ngủ, Tang Noãn mặt đối mặt với Mạc Tư Nguyên, từ từ đưa tay lên đặt lên bả vai của đối phương.
Trong máy vi tính trên bàn sách truyền ra âm thanh của video: “Đầu tiên chúng ta bước lên trước ba bước, mỗi lần ba nhịp, nhịp đầu tiên người nam phải bước chân trái ra trước, người nữ lùi chân phải về phía sau, nhịp thứ hai thì ngược lại, cứ như vậy thay phiên…”
Mạc Tư Nguyên nghe theo bước ra trước một bước, nhưng một chân lại giẫm lên mu bàn chân của Tang Noãn, giẫm đến nỗi Tang Noãn kêu loạn lên: “Ai ui, đau đau đau!”
Mạc Tư Nguyên nhíu mày: “Bước đi chứ, em còn đợi gì nữa?”
“A….A.” Tang Noãn ngơ ngác gật đầu, cẩn thận từng li từng tí lùi về sau một bước.
Bước đầu tiên thuận lợi.
“Rất tốt, tiếp tục.”
Mạc Tư Nguyên thấp giọng ra lệnh.
Toàn thân Tang Noãn đều căng cứng, hệ thống điều khiển trong đầu nhanh chóng chuyển động xem bước tiếp theo là chân trái hay là chân phải, vì sợ mình không cẩn thận sẽ phạm sai lầm.
Cô run rẩy cúi đầu xuống đất, lần lượt bước vài bước thuận lợi sau đó ngẩng đầu cười cười: “Hì hì, được rồi!”
Mạc Tư Nguyên khẽ gật đầu: “Lần này em đừng cúi đầu, thả lỏng ra.”
Tay Tang Noãn đầy mồ hôi, run rẩy thở ra một hơi. Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên.
So với chiều cao chỉ có một mét năm mấy của Tang Noãn thì Mạc Tư Nguyên cao đến một mét tám, dù cô có duỗi thẳng cánh tay cũng không thể khoác lên vai anh, nên chỉ có thể vịn loạn xạ vào cánh tay của anh. Hai người đứng chung một chỗ như thế này, cô vừa hay chỉ có thể đứng đến lồng ngực của anh. Ở khoảng cách gần như vậy, nhịp tim của anh còn rõ ràng hơn âm nhạc trong video, tiếng bịch bịch ngắn ngủi mà mạnh mẽ vang lên bên tai Tang Noãn.
Bước chân của Tang Noãn dần dần quen với tiết tấu của nhịp điệu. Lực chú ý chậm rãi dời từ dưới chân đến ngực của Mạc Tư Nguyên, nghe một hồi liền cảm thấy thích thú.
“Ha ha, Mạc Tư Nguyên, trái tim của anh đang đập này!”
“…”
Mạc Tư Nguyên im lặng, cúi đầu liếc cô một cái: “Tim của em không đập sao?”
“Nhưng đâu có nhanh như vậy!” Tang Noãn trả lời như chuyện đương nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Ơ? Mặt của anh thật là đỏ!”
“……”
Lần đầu tiên Mạc Tư Nguyên cảm nhận được một loại ngượng ngùng trước nay chưa từng có trước mặt Tang Noãn.
Thật ra thì chính anh cũng có thể cảm nhận được mặt mình rất nóng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ở gần một cô gái như vậy, lại còn hai tay đan vào nhau. Anh không phải tảng đá, phản ứng mà một nam sinh bình thường nên có thì anh đương nhiên cũng có, nhưng lại cứ như vậy bị cô nói ra, nên thực sự anh vẫn có chút xấu hổ.
Mạc Tư Nguyên tránh né ánh mắt của Tang Noãn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc em có nhảy hay không!”
“Nhảy nhảy nhảy….” Tang Noãn bĩu môi, vội vàng trả lời.
Hừ! Đúng là hung dữ, nếu đổi lại là đàn anh Thẩm Phong chắc chắn sẽ rất dịu dàng.
Tang Noãn nghĩ đến Thẩm Phong lại thấy buồn bã trong lòng. Ôi, nếu thật là đàn anh Thẩm Phong vậy thì tốt quá.
Tang Noãn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng giờ phút này mình đang khiêu vũ với Thẩm Phong. Trong đầu vừa mới xuất hiện hình dáng của Thẩm Phong, trên chân lại bỗng nhiên thấy đau nhói, một hơi lập tức bị giữ lại trong cổ họng khiến cô ho khan dữ dội một trận.
“Má ơi! Khụ khụ, khụ khụ khụ….Anh khụ, anh giẫm em làm gì vậy!”
“Có chuyện nhắm mắt lại để khiêu vũ sao?” Mạc Tư Nguyên lạnh giọng nói: “Đến lúc xoay quanh rồi.”
“À.”
Tang Noãn lườm anh một cái, nén cơn giận xuống, nâng cao cơ thể xoay một cái về phía bên phải. Nhưng lại mắc vào cánh tay của Mạc Tư Nguyên, toàn bộ cánh tay của Mạc Tư Nguyên đang vòng trên cổ Tang Noãn, một động tác đúng chuẩn siết cổ. Tang Noãn cứng cổ kêu lên: “Mạc Tư Nguyên, anh, anh, anh, anh đang làm gì vậy! Em nói cho anh biết, giết người là phạm pháp đó!”
Mạc Tư Nguyên rất bất lực: “Em quay ngược lại đi, bên trái là phía bên kia.”
“….À.”
Tang Noãn thè lưỡi. Bỗng nhiên quay trở về hướng ngược lại, sau đó lại quay một vòng tròn ở bên trái. Nhưng khi cô quay hai vòng, lực quán tính có chút lớn khiến cô đột nhiên thoát khỏi tay của Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên sững sờ, tiếp theo đã nhìn thấy Tang Noãn quay lòng vòng theo quán tính giống như con quay nhỏ lệch khỏi quỹ đạo, trực tiếp quay về phía khung cửa, không khỏi hít vào một hơi: “Tang Noãn!”
“A a a cứu mạng a!”
Tang Noãn căn bản không thể khống chế được cơ thể của mình, lớn tiếng hô to. Mạc Tư Nguyên còn chưa kịp giữ lấy tay của cô, chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảng”.
…..
Mười phút sau…..
Mạc Tư Nguyên ra khỏi phòng về sinh, lấy khăn bọc đá lạnh, không khách khí chút nào đặt lên trên trán Tang Noãn, khiến cô “Ai ui” một tiếng.
“Còn đau không?” Anh lạnh nhạt hỏi.
“Nói nhảm!” Tang Noãn dựa vào bên giường ngồi trên sàn nhà, xung quanh đầy đĩa CD. Cô nhẹ nhàng dùng khăn lạnh lau trán, tức giận nói: “Đổi lại là anh bị đụng thử xem.”
“Không có chuyện đó.”
Mạc Tư Nguyên đá văng đĩa CD xung quanh cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay cầm một cái đĩa CD lên xem.
“Khiêu vũ cũng không phải là khối băng, đâu phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành. Em nghĩ ăn một miếng sẽ trở nên mập mạp, nhưng kết quả sẽ chỉ là ăn đến bể bụng mà thôi.”
“Em cũng biết.” Tang Noãn xoa xoa bàn tay đã đỏ lên vì bị đá làm lạnh, giọng nói khó chịu: “Nhưng mà em không có cách khác…”
“Tại sao phải chọn khiêu vũ?” Mạc Tư Nguyên hỏi. Ở đây có nhiều loại vũ đạo như vậy, nhưng cô hết lần này tới lần khác chọn bộ đôi duy nhất không phải là múa đơn.
Tang Noãn vuốt vuốt mái tóc: “Bởi vì em thấy trong tất cả vũ đạo, hình như chỉ có khiêu vũ là đơn giản nhất, cho nên…”
“Đơn giản sao?” Mạc Tư Nguyên từ chối cho ý kiến: “Thử khách của khiêu vũ chính là độ ăn ý giữa hai người, trong cùng một đoạn nhạc, động tác và nhịp điệu của hai người nhất định phải hoàn toàn ăn khớp. Việc này đòi hỏi phải ăn ý rất cao, cũng không phải một lát là có thể luyện tập được. Em cảm thấy đơn giản sao?”
“Trời ơi em biết rồi!” Tang Noãn không kiên nhẫn ngắt lời anh, trong lòng vừa khổ sở buồn bực lại mờ mịt: “Anh nói những thứ này với em cũng vô dụng thôi, còn không phải là do không có cách giải quyết sao?”
“Không có cái khác ư?”
Mạc Tư Nguyên sắp xếp lại toàn bộ đĩa CD xung quanh, lật xem từng cái một.
Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Tang Noãn lần đầu tiên cảm thấy Mạc Tư Nguyên rất ngu ngốc rất ngây thơ, cô ngẩng đầu lên giải thích cho anh từng cái từng cái một.
“Điệu múa dân tộc, phải có nền tảng!”
“Múa latin, quá lộ liễu!”
“Hip hop, nhịp điệu quá nhanh không theo kịp!”
“Múa cổ điển, eo nhỏ hình chữ S, hơi một tí lại hạ eo dang rộng chân! Không làm được!”
“Ballet, ha ha!”
“Múa ca kịch, #*&%&**..”
….
Giải thích xong tất cả vũ đạo, Mạc Tư Nguyên bỏ đĩa CD xuống, cảm thấy hơi nhức đầu.
Thật ra cô nói cũng không sai, đối với một người mới không có chút nền tảng vũ đạo nào, hình như thật sự chỉ có khiêu vũ là đơn giản nhất.
“Vậy trừ những thứ này ra, em cũng không biết một chút nào về hoạt động thể thao sao? Ví dụ như bộ môn nhảy cổ vũ tương tự như vũ đạo vậy?”
Trước đó ở đại hội thể dục thể thao anh đã thấy các nữ sinh lớp Năng khiếu thể dục nhảy cổ vũ, mặc dù không thể so với vũ đạo thực sự, nhưng nhìn qua cũng không tệ.
Hoạt động thể thao tương tự với vũ đạo?
Tang Noãn cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Có!”
“Cái gì?”
“Tập thể dục theo đài!”
“…”
Ấn đường của Mạc Tư Nguyên khẽ giật giật.
Đầu óc anh thật sự chập mạch cỡ nào mới hỏi cô, nền tảng của cô như thế nào anh lại còn không biết sao?
Anh thở dài: “Trước đó em có nói chỉ cần đoạt giải là được đúng không?”
“Ừm.”
“Có những giải gì?”
“Rất nhiều!” Tang Noãn đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu kể ra từng cái một: “Ngoại trừ quán quân, á quân, còn có người ăn ảnh nhất, biểu diễn tốt nhất, sáng tạo nhất, nghệ thuật múa tốt nhất, tốt nhất…”
“Được rồi.”
Mạc Tư Nguyên đột nhiên ngắt lời cô: “Không cần nói nữa.”
Tang Noãn lập tức ngừng miệng.
Cô quay đầu nhìn Mạc Tư Nguyên, trên mặt Mạc Tư Nguyên vẫn không có biểu cảm gì. Nhưng môi của anh lại mím chặt, hai đầu lông mày còn thấp thoáng ý cười như có như không.
Tang Noãn chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên hít sâu một hơi. À! biểu cảm này của anh, đã nói lên….
“Tôi đã có cách.”
Ở trong phòng ngủ, Tang Noãn mặt đối mặt với Mạc Tư Nguyên, từ từ đưa tay lên đặt lên bả vai của đối phương.
Trong máy vi tính trên bàn sách truyền ra âm thanh của video: “Đầu tiên chúng ta bước lên trước ba bước, mỗi lần ba nhịp, nhịp đầu tiên người nam phải bước chân trái ra trước, người nữ lùi chân phải về phía sau, nhịp thứ hai thì ngược lại, cứ như vậy thay phiên…”
Mạc Tư Nguyên nghe theo bước ra trước một bước, nhưng một chân lại giẫm lên mu bàn chân của Tang Noãn, giẫm đến nỗi Tang Noãn kêu loạn lên: “Ai ui, đau đau đau!”
Mạc Tư Nguyên nhíu mày: “Bước đi chứ, em còn đợi gì nữa?”
“A….A.” Tang Noãn ngơ ngác gật đầu, cẩn thận từng li từng tí lùi về sau một bước.
Bước đầu tiên thuận lợi.
“Rất tốt, tiếp tục.”
Mạc Tư Nguyên thấp giọng ra lệnh.
Toàn thân Tang Noãn đều căng cứng, hệ thống điều khiển trong đầu nhanh chóng chuyển động xem bước tiếp theo là chân trái hay là chân phải, vì sợ mình không cẩn thận sẽ phạm sai lầm.
Cô run rẩy cúi đầu xuống đất, lần lượt bước vài bước thuận lợi sau đó ngẩng đầu cười cười: “Hì hì, được rồi!”
Mạc Tư Nguyên khẽ gật đầu: “Lần này em đừng cúi đầu, thả lỏng ra.”
Tay Tang Noãn đầy mồ hôi, run rẩy thở ra một hơi. Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên.
So với chiều cao chỉ có một mét năm mấy của Tang Noãn thì Mạc Tư Nguyên cao đến một mét tám, dù cô có duỗi thẳng cánh tay cũng không thể khoác lên vai anh, nên chỉ có thể vịn loạn xạ vào cánh tay của anh. Hai người đứng chung một chỗ như thế này, cô vừa hay chỉ có thể đứng đến lồng ngực của anh. Ở khoảng cách gần như vậy, nhịp tim của anh còn rõ ràng hơn âm nhạc trong video, tiếng bịch bịch ngắn ngủi mà mạnh mẽ vang lên bên tai Tang Noãn.
Bước chân của Tang Noãn dần dần quen với tiết tấu của nhịp điệu. Lực chú ý chậm rãi dời từ dưới chân đến ngực của Mạc Tư Nguyên, nghe một hồi liền cảm thấy thích thú.
“Ha ha, Mạc Tư Nguyên, trái tim của anh đang đập này!”
“…”
Mạc Tư Nguyên im lặng, cúi đầu liếc cô một cái: “Tim của em không đập sao?”
“Nhưng đâu có nhanh như vậy!” Tang Noãn trả lời như chuyện đương nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Ơ? Mặt của anh thật là đỏ!”
“……”
Lần đầu tiên Mạc Tư Nguyên cảm nhận được một loại ngượng ngùng trước nay chưa từng có trước mặt Tang Noãn.
Thật ra thì chính anh cũng có thể cảm nhận được mặt mình rất nóng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ở gần một cô gái như vậy, lại còn hai tay đan vào nhau. Anh không phải tảng đá, phản ứng mà một nam sinh bình thường nên có thì anh đương nhiên cũng có, nhưng lại cứ như vậy bị cô nói ra, nên thực sự anh vẫn có chút xấu hổ.
Mạc Tư Nguyên tránh né ánh mắt của Tang Noãn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc em có nhảy hay không!”
“Nhảy nhảy nhảy….” Tang Noãn bĩu môi, vội vàng trả lời.
Hừ! Đúng là hung dữ, nếu đổi lại là đàn anh Thẩm Phong chắc chắn sẽ rất dịu dàng.
Tang Noãn nghĩ đến Thẩm Phong lại thấy buồn bã trong lòng. Ôi, nếu thật là đàn anh Thẩm Phong vậy thì tốt quá.
Tang Noãn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng giờ phút này mình đang khiêu vũ với Thẩm Phong. Trong đầu vừa mới xuất hiện hình dáng của Thẩm Phong, trên chân lại bỗng nhiên thấy đau nhói, một hơi lập tức bị giữ lại trong cổ họng khiến cô ho khan dữ dội một trận.
“Má ơi! Khụ khụ, khụ khụ khụ….Anh khụ, anh giẫm em làm gì vậy!”
“Có chuyện nhắm mắt lại để khiêu vũ sao?” Mạc Tư Nguyên lạnh giọng nói: “Đến lúc xoay quanh rồi.”
“À.”
Tang Noãn lườm anh một cái, nén cơn giận xuống, nâng cao cơ thể xoay một cái về phía bên phải. Nhưng lại mắc vào cánh tay của Mạc Tư Nguyên, toàn bộ cánh tay của Mạc Tư Nguyên đang vòng trên cổ Tang Noãn, một động tác đúng chuẩn siết cổ. Tang Noãn cứng cổ kêu lên: “Mạc Tư Nguyên, anh, anh, anh, anh đang làm gì vậy! Em nói cho anh biết, giết người là phạm pháp đó!”
Mạc Tư Nguyên rất bất lực: “Em quay ngược lại đi, bên trái là phía bên kia.”
“….À.”
Tang Noãn thè lưỡi. Bỗng nhiên quay trở về hướng ngược lại, sau đó lại quay một vòng tròn ở bên trái. Nhưng khi cô quay hai vòng, lực quán tính có chút lớn khiến cô đột nhiên thoát khỏi tay của Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên sững sờ, tiếp theo đã nhìn thấy Tang Noãn quay lòng vòng theo quán tính giống như con quay nhỏ lệch khỏi quỹ đạo, trực tiếp quay về phía khung cửa, không khỏi hít vào một hơi: “Tang Noãn!”
“A a a cứu mạng a!”
Tang Noãn căn bản không thể khống chế được cơ thể của mình, lớn tiếng hô to. Mạc Tư Nguyên còn chưa kịp giữ lấy tay của cô, chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảng”.
…..
Mười phút sau…..
Mạc Tư Nguyên ra khỏi phòng về sinh, lấy khăn bọc đá lạnh, không khách khí chút nào đặt lên trên trán Tang Noãn, khiến cô “Ai ui” một tiếng.
“Còn đau không?” Anh lạnh nhạt hỏi.
“Nói nhảm!” Tang Noãn dựa vào bên giường ngồi trên sàn nhà, xung quanh đầy đĩa CD. Cô nhẹ nhàng dùng khăn lạnh lau trán, tức giận nói: “Đổi lại là anh bị đụng thử xem.”
“Không có chuyện đó.”
Mạc Tư Nguyên đá văng đĩa CD xung quanh cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay cầm một cái đĩa CD lên xem.
“Khiêu vũ cũng không phải là khối băng, đâu phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành. Em nghĩ ăn một miếng sẽ trở nên mập mạp, nhưng kết quả sẽ chỉ là ăn đến bể bụng mà thôi.”
“Em cũng biết.” Tang Noãn xoa xoa bàn tay đã đỏ lên vì bị đá làm lạnh, giọng nói khó chịu: “Nhưng mà em không có cách khác…”
“Tại sao phải chọn khiêu vũ?” Mạc Tư Nguyên hỏi. Ở đây có nhiều loại vũ đạo như vậy, nhưng cô hết lần này tới lần khác chọn bộ đôi duy nhất không phải là múa đơn.
Tang Noãn vuốt vuốt mái tóc: “Bởi vì em thấy trong tất cả vũ đạo, hình như chỉ có khiêu vũ là đơn giản nhất, cho nên…”
“Đơn giản sao?” Mạc Tư Nguyên từ chối cho ý kiến: “Thử khách của khiêu vũ chính là độ ăn ý giữa hai người, trong cùng một đoạn nhạc, động tác và nhịp điệu của hai người nhất định phải hoàn toàn ăn khớp. Việc này đòi hỏi phải ăn ý rất cao, cũng không phải một lát là có thể luyện tập được. Em cảm thấy đơn giản sao?”
“Trời ơi em biết rồi!” Tang Noãn không kiên nhẫn ngắt lời anh, trong lòng vừa khổ sở buồn bực lại mờ mịt: “Anh nói những thứ này với em cũng vô dụng thôi, còn không phải là do không có cách giải quyết sao?”
“Không có cái khác ư?”
Mạc Tư Nguyên sắp xếp lại toàn bộ đĩa CD xung quanh, lật xem từng cái một.
Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Tang Noãn lần đầu tiên cảm thấy Mạc Tư Nguyên rất ngu ngốc rất ngây thơ, cô ngẩng đầu lên giải thích cho anh từng cái từng cái một.
“Điệu múa dân tộc, phải có nền tảng!”
“Múa latin, quá lộ liễu!”
“Hip hop, nhịp điệu quá nhanh không theo kịp!”
“Múa cổ điển, eo nhỏ hình chữ S, hơi một tí lại hạ eo dang rộng chân! Không làm được!”
“Ballet, ha ha!”
“Múa ca kịch, #*&%&**..”
….
Giải thích xong tất cả vũ đạo, Mạc Tư Nguyên bỏ đĩa CD xuống, cảm thấy hơi nhức đầu.
Thật ra cô nói cũng không sai, đối với một người mới không có chút nền tảng vũ đạo nào, hình như thật sự chỉ có khiêu vũ là đơn giản nhất.
“Vậy trừ những thứ này ra, em cũng không biết một chút nào về hoạt động thể thao sao? Ví dụ như bộ môn nhảy cổ vũ tương tự như vũ đạo vậy?”
Trước đó ở đại hội thể dục thể thao anh đã thấy các nữ sinh lớp Năng khiếu thể dục nhảy cổ vũ, mặc dù không thể so với vũ đạo thực sự, nhưng nhìn qua cũng không tệ.
Hoạt động thể thao tương tự với vũ đạo?
Tang Noãn cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Có!”
“Cái gì?”
“Tập thể dục theo đài!”
“…”
Ấn đường của Mạc Tư Nguyên khẽ giật giật.
Đầu óc anh thật sự chập mạch cỡ nào mới hỏi cô, nền tảng của cô như thế nào anh lại còn không biết sao?
Anh thở dài: “Trước đó em có nói chỉ cần đoạt giải là được đúng không?”
“Ừm.”
“Có những giải gì?”
“Rất nhiều!” Tang Noãn đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu kể ra từng cái một: “Ngoại trừ quán quân, á quân, còn có người ăn ảnh nhất, biểu diễn tốt nhất, sáng tạo nhất, nghệ thuật múa tốt nhất, tốt nhất…”
“Được rồi.”
Mạc Tư Nguyên đột nhiên ngắt lời cô: “Không cần nói nữa.”
Tang Noãn lập tức ngừng miệng.
Cô quay đầu nhìn Mạc Tư Nguyên, trên mặt Mạc Tư Nguyên vẫn không có biểu cảm gì. Nhưng môi của anh lại mím chặt, hai đầu lông mày còn thấp thoáng ý cười như có như không.
Tang Noãn chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên hít sâu một hơi. À! biểu cảm này của anh, đã nói lên….
“Tôi đã có cách.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook