Hòe Viên
Chương 49

Năm mới đã qua, người trên phố dần dần đông hơn, tất cả những người nghỉ tết đều đã quay trở về đi làm. Lớp học múa của Tưởng Phẩm Nhất đã ngừng quá lâu, rất nhiều phụ huynh đã chuyển lớp khác cho con mình, học sinh còn lại của cô cũng chẳng được mấy.

Hôm nay thời tiết tốt, Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư lái xe đến đoàn kịch để lấy vài món đồ trong phòng dạy múa. Hiện tại Phó Dục Thư tuyệt đối không cho phép Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi nhà một mình. Anh đã quá sợ hãi vì việc cô bị bắt cóc lần đó.

Đoàn kịch nói cách Hòe Viên không xa, đến nơi này giống như đến gần Hòe Viên khiến lòng Tưởng Phẩm Nhất không thoải mái.

"Anh cùng vào với em." - Phó Dục Thư tắt máy xe.

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu nói: "Cả ngày anh cứ theo em suốt, không bận chuyện của anh à?"

Phó Dục Thư quan sát bên ngoài có gì khác thường không, điềm tĩnh nói: "Hiện tại chuyện anh phải bận tâm chính là em."

Tưởng Phẩm Nhất hơi đỏ mặt, mở cửa xuống xe đi chung với Phó Dục Thư vào đoàn kịch.

Gần đây đoàn kịch nói thành phố Bình Giang đang luyện tập cho buổi biểu diễn đầu năm, tất cả mọi người đều ở đây, đương nhiên Phương Dập Đồng làm đoàn trưởng cũng sẽ có mặt. Tình cờ cô ta ra ngoài hóng mát một chút đã thấy Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất cùng đến. Hiển nhiên cô ta cũng nhìn ra được gì đó từ cử chỉ thân mật của hai người.

"Giáo sư Phó?" - Phương Dập Đồng lịch sự bước lên chào hỏi.

Phó Dục Thư nhìn cô ta, gật đầu với vẻ bình thản xa cách: "Đoàn trưởng Phương, thật khéo."

"Đúng vậy, thật khéo quá. Anh cùng với cô giáo Tưởng đến chơi à."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói: "Tôi đến lấy ít đồ, anh ấy đi theo tôi."

Nghe vậy Phương Dập Đồng cũng đã hiểu, cô ta xấu hổ cười cười rồi nhanh chóng chào bọn họ trở về phòng diễn.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo bóng lưng của cô ta, không nhịn được nói: "Xem ra anh được rất nhiều người thích."

"Vậy thì sao?" - Phó Dục Thư hỏi ngược lại.

Tưởng Phẩm Nhất cùng anh đi vào lớp dạy múa của mình, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Đương nhiên là có sao rồi. Nhiều khi anh không nhìn ra nhưng em là phụ nữ. Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất. Ánh mắt kia của đoàn trưởng Phương rõ ràng là thiếu nữ hoài xuân."

Phó Dục Thư chắp tay sau lưng đứng đợi cô, nghe nói vậy chỉ trả lời một câu: "Cô ta đâu phải thiếu nữ."

Nếu Phương Dập Đồng nghe thấy lời này chắc sẽ đau lòng chết mất? Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu lại liếc anh một cái, cô hỏi: "Anh thấy đoàn trưởng Phương xinh đẹp không?"

Đại khái phụ nữ quan tâm nhất mãi mãi đều là những vấn đề này. Phó Dục Thư thành thật nói: "Kém xa em."

"Kém chỗ nào?" - Tưởng Phẩm Nhất hỏi tới.

Phó Dục Thư khoanh hai tay trước ngực, mím môi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Thật ra thì không thể so sánh. Hai người là hai kiểu khác nhau. Cô ta cũng không xấu, chỉ là xinh đẹp theo kiểu đoan trang, khiến người ta không hứng thú nổi."

Tưởng Phẩm Nhất cất hết đồ vào ba lô đi ra ngoài, lúc đi ngang qua anh nói một câu quái gở: "Không hứng thú nổi?"

Phó Dục Thư chỉ nhìn vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhất thôi cũng biết "hứng thú" mà cô nói không phải là "hứng thú" (1) mà anh nói rồi. Anh lập tức sầm mặt, kéo cánh tay cô đi ra ngoài, không vui nói: "Cả ngày đầu óc em nghĩ đi đâu vậy hả? Đâu thấy em ra cửa bao giờ, chẳng biết là học được từ đâu."

(1) Trong câu này Tưởng Phẩm Nhất nói là "tính thú" (ham muốn), còn Phó Dục Thư là nói "hứng thú". Hai chữ này có cách đọc giống nhau, đều là "xing qu"

Tưởng Phẩm Nhất chẳng buồn để ý: "Xem tiểu thuyết thôi, trong đó hay nói như vậy."

Phó Dục Thư nói: "Trong tiểu thuyết của anh cũng không viết mấy thứ này."

"Anh là đại thần, viết quá cao siêu em đọc không hiểu. Hơn nữa còn quá kinh dị, em chỉ thích xem tiểu thuyết ngôn tình thôi."

Tối nay về nhà nhất định sẽ tịch thu hết mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình của cô, bây giờ còn có chuyện khác phải làm.

Phó Dục Thư dẫn Tưởng Phẩm Nhất trở lại xe, hỏi cô: "Còn có gì phải chuẩn bị nữa không?"

Tưởng Phẩm Nhất muốn nhanh chóng gặp được cha nên lắc đầu nói: "Không có, đi thôi. Vất vã lắm mới được gặp ba, em chờ không nổi nữa rồi đây."

Phó Dục Thư gật đầu đồng ý, nổ máy xe. Đang định đi thì phát hiện xe có vấn đề.

Phó Dục Thư ngồi trên ghế lái chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó mở cửa xuống xe kiểm tra. Lúc này chỉ có Tưởng Phẩm Nhất ngồi bên ghế lái phụ, cô nhìn về phía ghế lái, chợt nghe cửa sổ xe phía sau có tiếng gõ. Cô vốn tưởng là Phó Dục Thư nhưng khi quay đầu lại kết quả chỉ nhìn thấy gương mặt Cổ Lưu Thâm.

Tưởng Phẩm Nhất sợ đến mức hét lên một tiếng. Cổ Lưu Thâm nở nụ cười kỳ quái với cô rồi lập tức chạy về phía sau, chỉ trong chốc lát đã biến mất sau tòa nhà và cây cối um tùm.

Phó Dục Thư chạy lên hỏi thăm Tưởng Phẩm Nhất xảy đã ra chuyện gì. Tưởng Phẩm Nhất sợ hãi chỉ vào cửa sổ xe, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Rốt cuộc là sao? Em nhìn thấy ai?" - Phó Dục Thư cau mày nói - "Lẽ nào là Cổ Lưu Thâm?" - Nhìn cô sợ đến mức đó chỉ có thể là hắn.

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, hít vào một hơi rồi nói: "Em xin lỗi, em mất bình tĩnh quá."

Phó Dục Thư lên xe đóng cửa lại, nhẹ giọng trấn an cô: "Không có, là thái độ của anh có vấn đề, mới vừa rồi em nhìn thấy hắn à?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Mới vừa rồi em nghe thấy có người gõ cửa sổ xe phía sau, tưởng là anh, quay đầu lại nhìn, nào ngờ là hắn..."

Phó Dục Thư nghe xong, trong lòng cũng đã có quyết định. Đôi lông mày anh cau chặt lại, đôi mắt dưới cặp kính cũng có vẻ thù địch khiến người ta sợ hãi. Tưởng Phẩm Nhất chưa từng thấy anh như thế, cô hơi lo lắng.

"Anh không sao chứ? Xe bị sao vậy?" - Tưởng Phẩm Nhất lo lắng hỏi anh.

Phó Dục Thư nhìn về phía trước nói: "Lốp xe bị thủng, không có gì lớn, anh xuống xe thay là được, chắc là do Cổ Lưu Thâm làm."

"Hắn... sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ?" - Tưởng Phẩm Nhất không biết nên nói sao. Không gì có thể biểu đạt được tâm trạng của cô lúc này.

Lần này Phó Dục Thư xuống xe không quên khóa cửa lại, tránh để Tưởng Phẩm Nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Anh nhanh chóng thay vỏ xe, cố gắng tranh thủ làm nhanh nhất có thể vì không an lòng để một mình Tưởng Phẩm Nhất trong xe.

Sau khi thu dọn xong, hai người lại lần nữa lên đường thăm Tưởng Thặng.

Đối với hành động trêu đùa khi nãy của Cổ Lưu Thâm, chắc chắn camera giám sát gần đây có quay lại. Nhưng điều này cũng không đủ làm được gì Cổ Lưu Thâm cả. Cho dù quay được cũng chẳng có ích gì. Hiện nay điều cần nhất là phải nắm được chứng cớ hắn phạm tội, đưa hắn ra để pháp luật trừng trị.

Thật ra trong khoảng thời gian này vụ án Hòe Viên đã có tiến triển rất lớn. Thông qua tin tức điều tra từ chỗ Tưởng Thặng, cảnh sát đã cơ bản biết được đầu dây mối nhợ của những người trong Hòe Viên, hơn nữa đã bắt giam toàn bộ để tránh xảy ra tình trạng có người bỏ trốn.

Hòe Viên mới được xây dựng khoảng mấy mươi năm trước. Khi đó người mấy nhà xây dựng chỗ này đều là dân trộm mộ. Cổ Gia là kẻ cầm đầu, những người khác chỉ là phụ, thu hoạch được rất nhiều đồ cổ quý phi pháp. Những người này mai danh ẩn tích ở Hòe Viên, sống cuộc đời tách biệt với bên ngoài, dự định sẽ từ từ cẩn thận bán đi những món đồ cổ kia để hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặc sướng.

Tuy nhiên một khi liên quan đến tiền bạc, chuyện gì cũng sẽ phức tạp lên. Mấy nhà bọn họ cũng sẽ không ngoại lệ. Chia chác không đồng đều dẫn đến mọi người dần dần chia rẽ. Có mấy nhà nhớ tình cảm cũ dự định ngậm bồ hòn cho qua, lập tức dọn đi không qua lại với Cổ gia nữa. Nhưng người Cổ gia lo lắng sau khi bọn họ rời khỏi Hòe Viên sẽ đi mật báo nên không cho phép họ dọn đi, còn nhốt bọn họ ở nơi cất giấu bảo tàng dưới cây hòe, tra tấn họ để cảnh tỉnh sai lầm của mình, tự kiểm điểm với vị thần đã bị bọn họ phản bội.

Mấy nhà trộm mộ này thờ riêng một vị thần của mình, mỗi lần trước khi xuống lòng đất đều sẽ cầu khấn thần linh phù hộ, nhiều năm qua vẫn chưa từng thay đổi. Bọn họ có hàng nghìn hình phạt kỳ lạ để tra tấn người phản bội, những người bị giam ở đây có thể nói là chịu đủ mọi hành hạ.

Bởi vì chuyện này nên những người còn lại không dám nhắc đến việc dọn khỏi Hòe Viên. Mà con cái của những người bị giam giữ hành hạ kia đều hi vọng có thể cứu được cha mẹ họ ra. Bọn họ tìm Cổ gia thương nghị không chỉ một lần, nhưng dù bọn họ hứa bỏ qua hết tất cả, Cổ gia vẫn khăng khăng không chịu thả người. Cho đến khi những người này bị hành hạ đến chết mới được trả về cho người thân của họ để răn đe.

Lúc những người này nhận được thi thể của cha mẹ mình, những thi thể kia cũng đã bị tra tấn đến mức độ chẳng ai đành lòng nhìn. Bọn họ chỉ còn cách sửa soạn sạch sẽ cho cha mẹ, trang điểm lại cho người chết, thay quần áo mới, chụp lại những di ảnh, quay lại phim. Đây chính là lai lịch của những cuộn băng cổ xưa mà Phó Dục Thư đã xem lúc trước.

Bởi vì người thân bị chết oan, thân phận của bản thân lại khiến họ không thể cầu cứu cảnh sát, nhiều năm bị áp bức đã khiến cho họ không dám phản kháng lại Cổ gia. Dần dà tích tụ thành căm hận, những người này liền tự sát xem như là giải thoát.

Chờ con cái đều trưởng thành không cần mình chăm sóc nữa, bọn họ liền cùng nhau tự sát trong nhà, thanh thản bình yên giống như được hồi sinh. Ông bà của Tưởng Phẩm Nhất cũng là một trong những người đó.

Bản thân Tưởng Thặng vẫn muốn thoát khỏi Hòe Viên, báo thù cho người thân. Nhưng ông lại lo lắng sau khi mình thất bại sẽ liên lụy đến Tưởng Phẩm Nhất. Trong lòng ông có ý nghĩ giống như cha mẹ, luôn cảm giác rằng trước mắt chỉ có thể bảo vệ cho con gái an toàn, sau khi cô lớn lên sẽ tự giải thoát bằng cách tự sát.

Nhưng khác với quá khứ chính là người thừa kế Cổ gia lại thích con gái của ông. Cổ An Hòa thậm chí còn tỏ vẻ bằng lòng không tính toán hiềm khích lúc trước, chia sẻ của cải với bọn họ. Chỉ cần Tưởng Thặng trung thành với ông ta, gả con gái mình cho con trai ông ta là được.

Khi đó Tưởng Tặng cũng nghĩ đến thù hận bao đời có nên liên lụy tiếp đến thế hệ này nữa hay không? Nếu như con gái ông có được cuộc sống tốt, ông có nên tiếp tục ôm mối hận thù mãi không thôi?

Vợ ông kiên quyết không chịu gả con gái cho Cổ gia đã gây gỗ một trận ầm ĩ với ông, khiến cho Cổ gia cũng biết được. Trong một đêm vợ ông gần như đã bị điên, thần trí không rõ, thấy ai cũng không nhận ra. Ông đành phải đưa vào viện điều dưỡng tâm thần, cũng vì vậy tránh được kiếp số.

Sau đó Tưởng Thặng đã thỏa hiệp, bởi vì ông thấy Cổ Lưu Thâm đối xử với con gái mình không tệ. Dường như con gái ông cũng không ác cảm với đối phương. Nếu như bọn họ có thể vui vẻ, có lẽ con đường tương lai của Tưởng Phẩm Nhất sẽ dễ chịu hơn ông nhiều. Dù sao đó là người thừa kế của Cổ gia, nếu như cô có thể sinh con cho Cổ Lưu Thâm, cuộc sống sẽ tốt hơn hẳn.

Có điều là bọn họ chẳng ai nghĩ đến sẽ có một Phó Dục Thư dọn vào Hòe Viên.

Tưởng Thặng vì con gái đồng thời cũng vì thế khó của bản thân nên phải biến thành đồng lõa với Cổ gia ra tay độc ác với Phó Dục Thư và cả những người bên ngoài dọn đến Hòe Viên. Ông không phải tự nguyện mà là bị ép buộc, hơn nữa thái độ rất hợp tác, nếu sau này biểu hiện tốt sẽ có kết quả không tệ như sống ở Hòe Viên.

Trên thực tế, ngay cả Tưởng Phẩm Nhất cũng thấy lao tù là một nơi tốt. Nhìn theo một hướng nào đó, cha vào tù chính là khôi phục lại tự do.

Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất đến thăm Tưởng Thặng, bất ngờ gặp Hàn Cẩn Du cũng ở đây.

Dường như anh ta đến thẩm vấn những hộ gia đình khác trong Hòe Viên, ngoại trừ Cổ Lưu Thâm đã bị điều tra và được thả ra, những hộ gia đình khác bị nhốt ở đây đều hợp tác. Hiện tại toàn bộ Hòe Viên đã bị phong tỏa, chỉ còn lại một khu trống không.

Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư đến, Hàn Cẩn Du cong môi cười tỏ vẻ thân thiết với họ. Nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng hơi là lạ.

Ngẩng đầu nhìn Phó Dục Thư, Tưởng Phẩm Nhất ngầm hỏi ý kiến anh, không biết nên nói chuyện với Hàn Cẩn Du thế nào. Mà có một số chuyện thật ra chẳng cần cô quan tâm, bởi vì Phó Dục Thư đã phản ứng trước rồi.

Đàn ông với đàn ông, độ mẫn cảm phát hiện tình địch cũng không thua gì phụ nữ với phụ nữ. Chỉ một dấu hiệu nhỏ cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Phó Dục Thư có EQ rất cao.

Bắt gặp Hàn Cẩn Du nhìn Tưởng Phẩm Nhất thêm vài lần, Phó Dục Thư liền chắn trước mặt cô bắt tay với Hàn Cẩn Du. Anh khẽ ngước mắt nhìn chằm chằm người đối diện. Tuy cách một cặp kính, cũng có thể cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt anh.

"Cục trưởng Hàn, lại gặp nhau rồi." - Phó Dục Thư nhạt nhẽo cất lời, tuy trong ánh mắt có nhiều giễu cợt nhưng vẻ mặt lại hết sức thản nhiên.

Hàn Cẩn Du nắm tay anh khẽ lắc lắc, lòng hiếu thắng gần như lộ ra trong mắt: "Giáo sư Phó, mấy ngày không gặp phong thái càng hơn hẳn."

Tưởng Phẩm Nhất ở bên cạnh nhìn bọn họ chào hỏi nhau, cảm giác được trong ánh mắt họ có tia lửa bắn ra tung tóe, vô cùng kịch liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương