Hòe Viên
Chương 15

Cổ Lưu Thâm dẫn Tưởng Phẩm Nhất chơi trò tàu lượn siêu tốc. Khi xuống tàu lượn, Tưởng Phẩm Nhất suýt nữa đã nôn ra, cô vịn tường, hai chân bủn rủn, lạnh lùng liếc Cổ Lưu Thâm đang ra vẻ ân cần bên cạnh một cái, mơ hồ cảm thấy là anh ta cố ý.

Đến khi Tưởng Phẩm Nhất hồi phục lại một chút thể lực, Cổ Lưu Thâm lại lôi kéo cô đi chơi ngôi nhà ma, anh ta nói: "Thử trò này đi, cả ngày ở trong Hòe Viên cũng không biết là ngôi nhà ma thật sự dọa người hay nơi đó dọa người nữa."

Tưởng Phẩm Nhất vùng vẫy muốn giật cánh tay bị anh ta nắm ra, cau mày nói: "Tôi không muốn chơi, tôi muốn nói chuyện với anh, tôi không phải đến đây để chơi."

Cổ Lưu Thâm mỉm cười nhìn cô: "Phẩm Nhất à, trong ngôi nhà ma tối đen như mực, em muốn nói gì cũng được mà."

"Đúng vậy, trong đó tối đen như mực, cậu muốn làm gì cũng được cả."

Một giọng đàn ông xa lạ bất chợt vang lên, khiến hai người đồng loạt nhìn sang.

Khương Giảo dẫn cậu nhóc bảy tám tuổi đi đến trước mặt Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâm, nhìn bọn họ với hàm ý sâu xa nói: "Một cảnh vô cùng đặc sắc nhé, tôi muốn nói cho Phó Dục Thư biết tôi đã nhìn thấy gì đây, cô nói xem cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?”

Tưởng Phẩm Nhất cau mày, hơi băn khoăn liếc nhìn Cổ Lưu Thâm một cái. Cổ Lưu Thâm không nhìn cô, chỉ liếc nhìn Khương Giảo nói: "Anh là ai? Chuyện tôi và Phẩm Nhất đang làm gì hình như không liên quan đến Phó tiên sinh. Anh nói cho anh ta biết thì đã sao?"

Dường như Khương Giảo hết sức kinh ngạc nhướng chân mày, ôm cậu nhóc bên cạnh, nói với cậu nhóc: "Con cưng, con xem chị gái này không đứng đắn gì cả, trốn bạn trai mình ra ngoài hẹn hò còn chưa tính, vậy mà còn gạt người ta không để người ta biết mình chỉ là đồ dự phòng. Cô ta chẳng hiền lành gì, con lớn lên nhất thiết không được như vậy nhé."

Cậu nhóc gật đầu ngoan ngoãn nói: "Biết rồi ba."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nữa quay người liền bỏ đi, cũng không quan tâm Cổ Lưu Thâm sẽ nghĩ thế nào. Dù sao đã như vậy, cho dù cô có quan tâm hay không cũng không cần thiết.

Cổ Lưu Thâm nhìn bóng lưng Tưởng Phẩm Nhất đùng đùng nổi giận một cái, lườm Khương Giảo nói: "Vị tiên sinh này, tuy tôi không biết anh là ai, nhưng tôi phải khuyên anh. Tốt nhất anh nên bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi. Dù lời anh nói có thật hay không, những chuyện này cũng không đến phiên anh hỏi đến. Anh càng không có tư cách chửi chó mắng mèo, hành động như vậy của anh tốt nhất đừng nên để trẻ con học theo. Nếu không nó sẽ trở thành loại tiểu nhân hèn hạ." Dứt lời, anh ta cũng không quay đầu lại đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất, chỉ để lại cho Khương Giảo một bóng lưng.

Khương Giảo ôm đứa con, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nói khinh thường: "Tính tình như thế đáng đời cho mày làm dự bị." Dứt lời, anh ta buông cậu con trai ra, nói: "Con tự mình chơi đi, ba gửi tin nhắn cái đã."

Cậu nhóc con ngửa đầu nhìn cha mình lấy điện thoại ra nheo mắt bấm vài cái, sau đó khóe miệng nở nụ cười nắm tay cậu nhóc, vui vẻ nói: "Muốn chơi trò gì? Hôm nay chìu con hết."

Cậu nhóc con chỉ vào ngôi nhà ma nói: "Con muốn chơi trò này."

"Không thành vấn đề." Khương Giảo nắm tay con trai đi mua vé, có thể nói là chơi vui hết sức. Nhưng Phó Dục Thư ở nhà bận bịu viết bản thảo thì lại không được hạnh phúc như vậy.

Bông tuyết li ti vừa mới rơi xuống, Phó Dục Thư ngồi viết bản thảo tại chiếc bàn trước cửa sổ phòng sách, bệ cửa sổ ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, mái nhà thỉnh thoảng nhỏ xuống vài giọt nước tuyết tan. Nếu như không nhắc đến câu chuyện cũ của căn nhà này và Hòe Viên thì hoàn cảnh nơi này vẫn được xem là rất nên thơ.

Phó Dục Thư tạm dừng gõ bàn phím, tựa vào ghế, một tay cầm tách trà lên nhấp một miếng, một tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn.

Tin nhắn là do Khương Giảo gửi đến, nội dung đơn giản là báo cho Phó Dục Thư biết anh "vừa" bị cắm sừng. Hiện tại "bạn gái" anh đang hẹn hò với một người đàn ông trông cũng anh tuấn lịch sự tại khu vui chơi thành phố Bình Giang, chơi hết trò này đến trò khác, rất là ngọt ngào.

Phó Dục Thư yên lặng thờ ơ nhìn màn ảnh, rất lâu cũng không cử động, không biết đang suy nghĩ gì. Anh ngồi trơ ra một hồi, nhưng thay vì nói là ngây người, chẳng thà nói là suy tư. Anh suy nghĩ đến từ lúc mới quen Tưởng Phẩm Nhất cho đến lần gặp mặt gần đây nhất. Trong quá trình này không có gì đặc biệt và khác với mọi người. Nhưng lại luôn khiến anh cảm thấy cuộc gặp gỡ của bọn họ vô cùng đặc biệt.

Đặt điện thoại di động xuống, tìm chút nhạc trong máy vi tính bật lên nghe. Phó Dục Thư chỉnh lớn âm lượng, cầm tách trà đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bất giác rơi vào căn nhà đối diện kia. Anh nhìn chằm chằm vào con đường đi thông đến đó, như là sợ bỏ qua việc gì.

Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi khu vui chơi liền về nhà một mình, cô ngồi trên xe suy nghĩ chốc lát, rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Cổ Lưu Thâm. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ là đổi những lời cô muốn nói với anh ta tại khu với chơi thành cách nhắn tin cho anh ta biết.

Cô nói với anh ta: Sau này tôi sẽ không thực hiện cuộc hẹn hò bảy ngảy buồn cười thế nữa. Về phía cha tôi, tôi sẽ tự mình gánh trách nhiệm. Anh là bạn bè lớn lên từ nhỏ với tôi, tuy quan hệ của chúng ta không tính là thân mật, nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng quyết định của tôi.

Xe Cổ Lưu Thâm thật ra đang ở phía sau xe taxi Tưởng Phẩm Nhất. Anh ta nhận được tin nhắn liền mở ra xem. Sau khi xem xong thì bỏ điện thoại di động lên ghế lái phụ, siết chặt tay lái, khóe miệng hiện ra một nụ cười châm chọc.

Trở lại Hòe Viên, Tưởng Phẩm Nhất buồn bực đi về phía nhà, suốt quảng đường không nhìn bất cứ ai, là tác phong trước sau như một của người Hòe Viên.

Có điều là, cô đã quen với việc trước khi vào cửa sẽ quay đầu nhìn nhà Phó Dục Thư một cái. Cô vừa nhìn sang đã dễ dàng phát hiện ra anh đang đứng tại cửa sổ trên lầu.

Phó Dục Thư là người rất thích sạch sẽ. Sau khi anh dọn đến, cửa kiếng cả căn nhà đều được được lau rất sạch. Bây giờ sắc trời còn sớm, vẫn còn sáng rõ, anh lại đứng phía sau cửa thủy tinh trong suốt, Tưởng Phẩm Nhất có lòng tìm kiếm cho nên dễ dàng phát hiện ra ngay.

Trong lòng cô có một sự kích động, giống như một đóa hoa hồng nhiều gai, vừa khiến người ta say mê đồng thời vừa bị đâm đau nhói. Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy tình trạng như vậy chỉ có mình cô đấu tranh thì chẳng công bằng gì. Cho nên cô cũng không về nhà, trực tiếp quay người đi về phía đối diện.

Phó Dục Thư đứng trên lầu nhìn thấy cô đi đến, tuy khó hiểu nhưng cũng không chần chờ, anh bước nhanh xuống lầu mở cửa.

Lúc cô đến cửa nhà anh, anh cũng vừa mở cửa nhà.

Tưởng Phẩm Nhất mặc kệ Phó Dục Thư muốn nói gì, bằng mọi giá cô kiễng mũi chân ôm lấy anh, ngửa đầu hôn lên môi anh. Trong nháy mắt đó cô cảm giác mình thật sự quá kích động, hoàn toàn không băn khoăn đến hậu quả thì đã làm ra chuyện như vậy. Nhưng sau khi làm xong cô cũng chẳng hề hối hận.

Phó Dục Thư trợn to mắt ngạc nhiên nhìn cô gái nhào vào lòng anh, kéo áo sơ mi của anh. Mùi hương thoang thoảng trên người cô, đôi môi mềm mại ngọt ngào, hành động vụng về và ngây ngô cọ tới cọ lui trên môi anh, giống như là đang phát tiết điều gì lại vừa giống như đang muốn nói gì đó.

Phó Dục Thư cảm thấy hơi choáng váng, sau khi kịp phản ứng liền lập tức lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách của hai người. Anh đưa tay sờ sờ môi, nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất, muốn nói rồi lại thôi. Tưởng Phẩm Nhất không nhìn anh, cô đi thẳng vào nhà anh, đóng cửa bấm khóa lại, bắt đầu cởi áo khoác.

Phó Dục Thư vội nói: "Không được!"

Tưởng Phẩm Nhất liếc anh một cái, giọng điệu phức tạp: "Nhà anh lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng hôm nay lại rất ấm áp. Tôi nóng nên cởi áo khoác cũng không được sao?"

Phó Dục Thư nhớ đến hình như đúng là mình mở điều hòa cả ngày, trong nhà rất ấm áp, cho nên lời vừa định thốt ra khỏi miệng lại đột ngột nén xuống, nói vô cùng khó xử: "Được..."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ híp mắt, mái tóc đen dài được cột hết lên trên, lộ ra vầng trán xinh đẹp. Đôi tròng mắt sẫm màu khiến ánh mắt cô sâu lắng lại lạnh lẽo. Lúc cô híp mắt nhìn anh, anh cảm giác mình không có chỗ nào để ẩn náu cả.

"Hay là anh cho rằng tôi sẽ sà vào lòng anh?" Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói xong, vừa định đến gần anh, mặt đất lại bất chợt rung lên giống như động đất. Nhất thời mặt cô liền biến sắc, chạy vội đến bắt lấy cánh tay anh.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Cô cất cao giọng hỏi.

Phó Dục Thư xác định đây không phải là động đất, bởi vì trước đây nó từng xảy ra vài lần rồi. Nó rung lên giống như động đất, cả tòa nhà dao động như chuyện ma quái, kéo dài chừng năm phút mới dần dần khôi phục lại yên tĩnh. Sau khi yên tĩnh vẫn khiến người ta cảm thấy mặt đất tầng trệt vẫn còn rung lên.

Phó Dục Thư ôm Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không phải sợ, không việc gì đâu." Miệng anh trấn an cô, nhưng trong đầu cũng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ đến điều tra của mình về sự việc này.

Vì không để cho Tưởng Phẩm Nhất hoang mang, anh nói sang chuyện khác ngay: "Tôi đã tìm hiểu được ý nghĩa chữ trên tờ hôn thú lần trước cô cho tôi xem rồi."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức có tinh thần, nhìn anh nói: "Nó đại biểu cho cái gì?"

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng có thể là không chính xác. Tôi cảm thấy Tưởng đại biểu là 12, Cổ đại biểu là 5, Vương đại biểu là 4, Lưu đại biểu là 6. Theo thứ tự này là bốn họ trong Hòe Viên, mà chữ Chết cuối cùng tạm thời còn chưa biết."

Phó Dục Thư vừa giải thích vừa đi lên lầu. Tưởng Phẩm Nhất theo sát phía sau. Hai người cùng đi đến phòng sách của anh. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy mặt phòng sách hướng phía Nam, có một tấm bảng đen dựng bên cạnh vị trí tủ sách, trên bản đen dán hình một số người, dùng phấn xâu chuỗi lại quan hệ của mấy người họ, cùng với thời gian bắt đầu sống tại đây, nghề nghiệp tổ tiên và nghề nghiệp hiện tại. Trong đó bao gồm cả cha cô và chú Cổ.

Cô nhìn thấy dưới tấm ảnh chú Cổ viết "Không nghề nghiệp, trông chừng cây hòe". Còn dưới tấm ảnh cha thì viết là "Không biết."

"Tôi không điều tra được đơn vị cụ thể cha cô làm việc, có điều tôi tra được những thứ này". Anh cầm lấy một ít báo chí cũ và tài liệu được in ra. Tưởng Phẩm Nhất liếc nhìn một cái, nhìn thấy tin tức mấy năm trước mẹ gặp chuyện không may nhập viện, cùng với mấy tấm hình cha đến viện điều dưỡng nhìn lén từ bên ngoài.

Ông cũng không nhắc đến mẹ cô, cũng không dám tự mình xuất hiện trước mặt bà, nhưng ông lại lén lút đến đó. Cuối cùng là những tấm hình này làm sao mà có được?

Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ, Phó Dục Thư nói: "Những tấm hình này là do một người bạn làm thám tử của tôi chụp được, tôi xin lỗi vì đã lén chụp ảnh cha cô. Nhưng tôi nghĩ cô cũng muốn biết rõ tất cả, sau đó để cha mẹ cô khôi phục lại bình thường, như vậy cô mới có thể tự do hơn." Anh nói đến đây thì dừng lại, cũng không hề nói tiếp nữa, chỉ nhìn vào ánh mắt khó biết được vui giận của cô.

Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư một hồi, rồi đi xuống lầu không nói tiếng nào, cũng im lặng như thế đi về nhà.

Phó Dục Thư thở dài một cái, lần nữa đi đến bên cửa sổ nhìn về phía nhà họ Tưởng, vẻ mặt nghiêm túc.

Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà, không bao lâu thì cha cô cũng về. Biểu hiện của cha không khác gì với lúc trước, không có tức giận gì cả. Chắc là ông cũng không biết cô đã làm hỏng cuộc hẹn hôm nay, còn ngả bài với Cổ Lưu Thâm nữa.

Có lẽ, Cổ Lưu Thâm không nói cho cha biết cô đã làm gì, nếu không sao cha lại bỏ qua cho cô được?

Ôm may mắn tránh được một trận xui xẻo, lại bị nhắc đến chuyện của mẹ, Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được lại đi đến bệnh viện thăm mẹ cô. Lần này cô đến không tuân theo quy luật bình thường, cho nên đụng phải Nhậm Hi đang trực ban.

Vốn là lần tiếp theo cô thăm mẹ phải là nửa tháng sau, khi đó bác sị trực ban là người khác. Thái độ khác thường trong biểu hiện của cô khiến cô và Nhậm Hi phải lần nữa phải đối mặt với nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương