Hòe Thụ Lý
-
Chương 14: Bàng hoàng tỉnh mộng
Chu Hà Sinh nằm mơ thấy mình xách trên tay 1 cái vali bằng da màu đen. Anh còn nói với Cố Viễn Thần: “Anh mang giúp cậu.” Hồ Bích Mai thì tựa vào thành cửa mà sơn móng tay, là màu hồng hồng đỏ đỏ gì đó. Chị ta nói: Thầy xách giúp cậu ta. Cậu ta bê giùm tôi chậu hoa. Nếu ko, nó mà rớt xuống thì ai cũng trốn ko thoát ah.”
Chu Hà Sinh liền ôm chiếc gương bước lên lầu, 11 bậc thang, lại 11 bậc thang. Anh cứ xăm xăm đi tới như thế. Rồi lại đụng ngay vào người của Hồ Bích Mai. Chị ta vẫn cứ vừa ô ô a a vừa vẫy vẫy móng tay, vẫn cứ nói: Thầy xách giúp cậu ta. Cậu ta bê giùm tôi chậu hoa. Nếu ko nó mà rớt xuống thì ai cũng trốn ko thoát ah
Đây ko phải là đã lên lầu rồi sao? Chu Hà Sinh hơi nhướng người, thấy trên cửa có gắn 1 bản lớn đề số 401. Anh mơ mơ màng màng xách lên vali, tiếp tục bước về phía trước. 11 bậc thang, lại 11 bậc thang.
Lại buông chiếc vali xuống, ngẩng đầu lên vẫn là số 401. Một bản, rồi 1 bản. Chu Hà Sinh bực mình nắm lấy Cố Viễn Thần đang ở phía sau anh mà hỏi: “Cậu có biết gì ko? Chúng ta đi mãi cũng chẳng hết được tầng này. Phòng 501 chừng nào mới đến được, phòng 501.”
Cố Viễn Thần giống như chẳng nghe thấy lời anh nói. Cậu vẫy tay anh ra mà hỏi: “Chậu hoa đâu? Ko có chậu hoa nào cả!”
Chu Hà Sinh đang cương quyết muốn nói rõ, thì cánh cửa trước mặt bỗng kẽo kẹt mở ra. Hồ Bích Mai dẫn bọn họ vào trong phòng, đóng cửa lại.
Chị đứng ở khoảng ko hư hư ảo ảo giữa phòng. Miệng đỏ tươi, móng tay cũng đỏ tươi mà nói: “Thầy nói muốn giúp tôi mang chậu hoa. Chậu hoa mất rồi. Ai cũng trốn ko thoát.”
Cánh cửa bỗng run lên dữ dội. Có ai đó đang gõ binh binh thật mạnh vào, kêu lên: “Chu Hà Sinh! Chu Hà Sinh! Mau đi đi!”
Chu Hà Sinh từ trong mơ giật mình tỉnh lại. Cả người đã lăn đến mép giường. Anh chẳng kịp lau lấy mồ hôi trên trán mình, đã ngồi dậy ngay. Quả nhiên bên ngoài có người. Biện Trung Thành đang gấp gáp gọi: “Tiểu Chu, tiểu Chu, cậu mau lên!”
Vẫn còn ngái ngủ, anh vội vã đi ngay ra cửa. Trong phòng khách giờ chỉ mở có mỗi 1 ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ nhìn ko rõ ràng gì cả. Khiến cho Chu Hà Sinh va ngay vào bậc cửa. Một cơn đau đớn truyền đến khiến anh tỉnh táo hoàn toàn. Dùng tốc độ nhanh nhất đến mở cửa ra.
Bên ngoài là Biện Trung Thành với sắc mặt vô cùng lo lắng. Đứng sau lưng là Biện Chân đang mở to mắt nhìn anh.
“Anh Chu àh, anh mau đi cùng chúng tôi đi. Mẹ của Nha Nha vừa điện thoại cho biết, cha của Nha Nha đi ra ngoài tìm kẻ đã gõ cửa nhà mình, hiện giờ vẫn chưa về nữa đó!” Biện Chân vốn rất gan dạ, miệng nói năng lưu loát. Chỉ hai ba câu đã kể lại sự việc 1 cách rõ ràng.
Chu Hà Sinh nghe xong cũng hoảng lên. Trong chung cư này, ngoại trừ lầu 2 và lầu 3 là có mấy cậu mới lớn ra, thì chỉ có mình anh và Du Lộ Cương là đàn ông có thể trông cậy được mà thôi. Du Lộ Cương lần trước đã bị hoảng sợ rất lớn. Giờ xảy ra chuyện ko đến tìm anh thì có thể tìm ai đây?
Lập tức, ko cần dài dòng gì nữa mà định đi theo bọn họ. Bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Nhìn lại vào nhà thì thấy ngay Cố Viễn Thần. Hình như là cậu ta đã tỉnh rồi, giờ đang dọn dẹp tàn cuộc sau cơn say.
Chu Hà Sinh vỗ vỗ đầu, sao có thể ngủ mê đến độ quên mất là trong nhà mình vẫn còn 1 người nữa chứ. Thế là anh chẳng nói chẳng rằng kéo ngay Cố Viễn Thần theo mình. Mọi người cùng rời khỏi cửa.
Xuống tới lầu 1, thì thấy mẹ Nha Nha đang sợ hãi mà khóc ko ngừng. Chị ta từ lúc Nha Nha gặp nạn thì sinh bệnh nặng. Tuy chuyện xảy ra chưa được bao lâu, nhưng so với trước kia đã gầy đi nhiều lắm.
Vừa thấy người đến, chị như có được chỗ dựa. Vô cùng tin tưởng nắm lấy cánh tay của Chu Hà Sinh mà khóc rống lên: “Làm sao bây giờ ah. . . Anh ấy…..Anh ấy đã đi được vài tiếng rồi.”
Biện Chân ngay lập tức đỡ lấy mẹ Nha Nha. Dù gì thì thiếu nữ vẫn hợp với mấy chuyện an ủi người khác hơn. Cô để chị dựa vào mình mà vỗ về: “Ko sao đâu, ko sao đâu. Chắc là trì hoãn để làm gì thôi. Chị hãy đem chuyện kể lại thật chi tiết đi. Mọi người sẽ tận tình giúp chị tìm anh Trần ngay mà.”
Mẹ Nha Nha biết lúc này khóc cũng chẳng giúp được gì. Chị liền mạnh mẽ trấn định tinh thần, miễn cưỡng kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Thì ra là từ lúc Nha Nha gặp chuyện không may, trong nhà chị yên ắng buồn bã vô cùng. Chị lại sinh bịnh triền miên, chẳng thể làm việc gì cho ra hồn được cả. Mấy ngày nay, vất vả lắm, người mới khá lên đôi chút. Ko ngờ, tối nay lúc hai vợ chồng chuẩn bị đi ngủ, thì nghe bên ngoài có tiếng chuông gió đang kêu đinh đang. Sau đó là tiếng gõ vào cửa sổ giống như trước kia.
Từng tràng, từng tràng, làm thế nào cũng ko dứt.
Liền nhớ đến, vì tiếng gõ cửa này mà nhà mình mới mắc dây câu. Vì dây câu mà Nha Nha mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ba Nha Nha sao lại ko nổi điên lên được kia chứ? Chẳng nói chẳng rằng, anh cầm cây chống cửa bằng sắt ra ngoài. Mẹ Nha Nha quyết sống chết căn ngăn nhưng chẳng được. Chính là đi đã nhiều giờ, vẫn chưa thấy người về. Ko còn cách nào khác, chị đành phải điện thoại nhờ vả mọi người.
Này phải ra ngoài tìm người thôi. Chu Hà Sinh liền kéo Biện Trung Thành và Cố Viễn Thần ra ngoài tìm người, còn Biện Chân thì ở lại cùng với mẹ Nha Nha.
Ko ngờ, Biện Chân lập tức phản đối. Vốn gan dạ, lại đang tò mò, giờ bảo ở nhà chờ khác nào trêu ghẹo tính nóng nảy của cô kia chứ. Thêm 1 người thì nhiều hơn được hai con mắt mà.
Không còn cách nào, bốn người liền đi thành hàng. Một người cầm đèn pin, từ lầu một hướng đến bãi đất trống có cây hòa, loạng choạng soi sáng mà tìm kiếm.
Chu Hà Sinh liền ôm chiếc gương bước lên lầu, 11 bậc thang, lại 11 bậc thang. Anh cứ xăm xăm đi tới như thế. Rồi lại đụng ngay vào người của Hồ Bích Mai. Chị ta vẫn cứ vừa ô ô a a vừa vẫy vẫy móng tay, vẫn cứ nói: Thầy xách giúp cậu ta. Cậu ta bê giùm tôi chậu hoa. Nếu ko nó mà rớt xuống thì ai cũng trốn ko thoát ah
Đây ko phải là đã lên lầu rồi sao? Chu Hà Sinh hơi nhướng người, thấy trên cửa có gắn 1 bản lớn đề số 401. Anh mơ mơ màng màng xách lên vali, tiếp tục bước về phía trước. 11 bậc thang, lại 11 bậc thang.
Lại buông chiếc vali xuống, ngẩng đầu lên vẫn là số 401. Một bản, rồi 1 bản. Chu Hà Sinh bực mình nắm lấy Cố Viễn Thần đang ở phía sau anh mà hỏi: “Cậu có biết gì ko? Chúng ta đi mãi cũng chẳng hết được tầng này. Phòng 501 chừng nào mới đến được, phòng 501.”
Cố Viễn Thần giống như chẳng nghe thấy lời anh nói. Cậu vẫy tay anh ra mà hỏi: “Chậu hoa đâu? Ko có chậu hoa nào cả!”
Chu Hà Sinh đang cương quyết muốn nói rõ, thì cánh cửa trước mặt bỗng kẽo kẹt mở ra. Hồ Bích Mai dẫn bọn họ vào trong phòng, đóng cửa lại.
Chị đứng ở khoảng ko hư hư ảo ảo giữa phòng. Miệng đỏ tươi, móng tay cũng đỏ tươi mà nói: “Thầy nói muốn giúp tôi mang chậu hoa. Chậu hoa mất rồi. Ai cũng trốn ko thoát.”
Cánh cửa bỗng run lên dữ dội. Có ai đó đang gõ binh binh thật mạnh vào, kêu lên: “Chu Hà Sinh! Chu Hà Sinh! Mau đi đi!”
Chu Hà Sinh từ trong mơ giật mình tỉnh lại. Cả người đã lăn đến mép giường. Anh chẳng kịp lau lấy mồ hôi trên trán mình, đã ngồi dậy ngay. Quả nhiên bên ngoài có người. Biện Trung Thành đang gấp gáp gọi: “Tiểu Chu, tiểu Chu, cậu mau lên!”
Vẫn còn ngái ngủ, anh vội vã đi ngay ra cửa. Trong phòng khách giờ chỉ mở có mỗi 1 ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ nhìn ko rõ ràng gì cả. Khiến cho Chu Hà Sinh va ngay vào bậc cửa. Một cơn đau đớn truyền đến khiến anh tỉnh táo hoàn toàn. Dùng tốc độ nhanh nhất đến mở cửa ra.
Bên ngoài là Biện Trung Thành với sắc mặt vô cùng lo lắng. Đứng sau lưng là Biện Chân đang mở to mắt nhìn anh.
“Anh Chu àh, anh mau đi cùng chúng tôi đi. Mẹ của Nha Nha vừa điện thoại cho biết, cha của Nha Nha đi ra ngoài tìm kẻ đã gõ cửa nhà mình, hiện giờ vẫn chưa về nữa đó!” Biện Chân vốn rất gan dạ, miệng nói năng lưu loát. Chỉ hai ba câu đã kể lại sự việc 1 cách rõ ràng.
Chu Hà Sinh nghe xong cũng hoảng lên. Trong chung cư này, ngoại trừ lầu 2 và lầu 3 là có mấy cậu mới lớn ra, thì chỉ có mình anh và Du Lộ Cương là đàn ông có thể trông cậy được mà thôi. Du Lộ Cương lần trước đã bị hoảng sợ rất lớn. Giờ xảy ra chuyện ko đến tìm anh thì có thể tìm ai đây?
Lập tức, ko cần dài dòng gì nữa mà định đi theo bọn họ. Bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Nhìn lại vào nhà thì thấy ngay Cố Viễn Thần. Hình như là cậu ta đã tỉnh rồi, giờ đang dọn dẹp tàn cuộc sau cơn say.
Chu Hà Sinh vỗ vỗ đầu, sao có thể ngủ mê đến độ quên mất là trong nhà mình vẫn còn 1 người nữa chứ. Thế là anh chẳng nói chẳng rằng kéo ngay Cố Viễn Thần theo mình. Mọi người cùng rời khỏi cửa.
Xuống tới lầu 1, thì thấy mẹ Nha Nha đang sợ hãi mà khóc ko ngừng. Chị ta từ lúc Nha Nha gặp nạn thì sinh bệnh nặng. Tuy chuyện xảy ra chưa được bao lâu, nhưng so với trước kia đã gầy đi nhiều lắm.
Vừa thấy người đến, chị như có được chỗ dựa. Vô cùng tin tưởng nắm lấy cánh tay của Chu Hà Sinh mà khóc rống lên: “Làm sao bây giờ ah. . . Anh ấy…..Anh ấy đã đi được vài tiếng rồi.”
Biện Chân ngay lập tức đỡ lấy mẹ Nha Nha. Dù gì thì thiếu nữ vẫn hợp với mấy chuyện an ủi người khác hơn. Cô để chị dựa vào mình mà vỗ về: “Ko sao đâu, ko sao đâu. Chắc là trì hoãn để làm gì thôi. Chị hãy đem chuyện kể lại thật chi tiết đi. Mọi người sẽ tận tình giúp chị tìm anh Trần ngay mà.”
Mẹ Nha Nha biết lúc này khóc cũng chẳng giúp được gì. Chị liền mạnh mẽ trấn định tinh thần, miễn cưỡng kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Thì ra là từ lúc Nha Nha gặp chuyện không may, trong nhà chị yên ắng buồn bã vô cùng. Chị lại sinh bịnh triền miên, chẳng thể làm việc gì cho ra hồn được cả. Mấy ngày nay, vất vả lắm, người mới khá lên đôi chút. Ko ngờ, tối nay lúc hai vợ chồng chuẩn bị đi ngủ, thì nghe bên ngoài có tiếng chuông gió đang kêu đinh đang. Sau đó là tiếng gõ vào cửa sổ giống như trước kia.
Từng tràng, từng tràng, làm thế nào cũng ko dứt.
Liền nhớ đến, vì tiếng gõ cửa này mà nhà mình mới mắc dây câu. Vì dây câu mà Nha Nha mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ba Nha Nha sao lại ko nổi điên lên được kia chứ? Chẳng nói chẳng rằng, anh cầm cây chống cửa bằng sắt ra ngoài. Mẹ Nha Nha quyết sống chết căn ngăn nhưng chẳng được. Chính là đi đã nhiều giờ, vẫn chưa thấy người về. Ko còn cách nào khác, chị đành phải điện thoại nhờ vả mọi người.
Này phải ra ngoài tìm người thôi. Chu Hà Sinh liền kéo Biện Trung Thành và Cố Viễn Thần ra ngoài tìm người, còn Biện Chân thì ở lại cùng với mẹ Nha Nha.
Ko ngờ, Biện Chân lập tức phản đối. Vốn gan dạ, lại đang tò mò, giờ bảo ở nhà chờ khác nào trêu ghẹo tính nóng nảy của cô kia chứ. Thêm 1 người thì nhiều hơn được hai con mắt mà.
Không còn cách nào, bốn người liền đi thành hàng. Một người cầm đèn pin, từ lầu một hướng đến bãi đất trống có cây hòa, loạng choạng soi sáng mà tìm kiếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook