Học Viện Ngôi Sao
-
Chương 21
Sát khí u ám và đáng sợ tỏa ra từ nó khiến đám nhỏ My bắt đầu run sợ. Tựa như có một thứ mùi gì đó từ người nó khiến nhỏ My và đám bạn thực sự kinh hãi, chân run run như đứng không vững nhưng cũng chẳng thể di chuyển nổi. Ngay cả Đan, Hà và Ngọc cũng có thể cảm nhận được con dã thú trong nó có lẽ sắp trỗi dậy, lập tức đứng ra cản lại.
- Cô mau đi đi thì hơn đấy! - Đan cau mày tặng cho đám nhỏ My một cái nhìn cảnh cáo.
Nhỏ My đương nhiên biết điều, tức tối nhưng ngoan ngoãn rời đi cùng đám bạn. Ngọc quay lại dựng chiếc ghế lên, phủi phủi bụi đi rồi kéo nó ngồi xuống, tay vuốt vuốt lưng nó:
- Rồi rồi, hạ hỏa, hạ hỏa nào!
Nó cố nén cơn giận dữ lại, hít một hơi thật sâu rồi hơi nhăn mày nhìn Ngọc, giọng có chút trêu đùa:
- Tao đâu phải trẻ con.
- Hehe, biết rồi! - Ngọc gãi gãi đầu cười khì khì.
Vừa lúc ấy, bọn hắn cũng đi lấy đồ ăn về. Thấy không khí xung quanh có chút âm u và tiếng xôn xao của các học viên, Nhật tò mò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có gì đâu. - Hà nhanh chóng đáp lại. - Hỏi lạ!
Hắn đặt khay kim loại có đựng đồ ăn của mình và nó xuống bàn, hỏi nó dịu dàng:
- Tiểu Linh, em sao vậy? Sao sắc mặt u ám quá vậy?
Nó lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn hắn cũng đầy trìu mến:
- Em không sao. Mau ăn đi, đói rồi!
Bọn hắn cũng không hỏi gì thêm nữa, bắt đầu ngồi xuống ăn trưa. Kiệt, Nhật và Khang phải dâng thức ăn tới cho Đan, Hà và Ngọc cứ như nô lệ và vua chúa vậy, làm ba cô nàng thích chí cười tít mắt. Ba chàng trai đau khổ nhìn hắn như muốn cầu cứu lần nữa, nhưng đáp lại sự cầu cứu trong tuyệt vọng đó chỉ là cái chống cằm thờ ơ cùng ánh nhìn say đắm của hắn hướng vào nó.
__ __ __
Tiết học buổi chiều, bọn nó đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết. Chắc chắn là cúp học, nhưng đi đâu thì bọn hắn không thể biết được. Thế nên bọn hắn cũng chán nản ngồi tại lớp, bởi có cúp học bây giờ thì bọn hắn cũng chán chả muốn đi đâu chơi.
"Cạch" - cánh cửa bar Demoni bật mở, bước vào là bốn cô gái. Trang phục học mặc trông đều rất sang trọng, toát lên vẻ kiêu kì lẫn vương giả và hiện rõ ra bốn phong cách khác nhau. Thiếu nữ đi đầu mặc nguyên một "cây" đen cùng chiếc khuyên hình thánh giá màu đen có đôi cánh ác quỷ, cặp kính bản rộng tối màu và đôi boot da đen. Ngay sau là một cô gái khác ăn mặc hoàn toàn đối lập với thiếu nữ này - toàn thân đều mặc màu trắng, chỉ trừ cặp kính bản rộng tối màu. Hai người còn lại, một người mặc áo pull lệch vai cùng quần jeans rách và chiếc khuyên dạng xích màu vàng đồng và cặp kính râm màu đen, một người mặc chiếc váy gothic lolita màu tím và trắng cùng chiếc băng đô y hệt kèm theo một chiếc ô màu tím đã che khuất nửa mặt. Bốn người đi với nhau tạo nên một sự huyền bí, lạnh lùng, lại không kém phần cô độc, lại có phần nào hoang dã và thêm chút gì đó dễ thương nhưng cũng thật ma mị.
- BANG CHỦ, BANG PHÓ!- Tất cả mọi người trong quán bar hô vang khi thấy bốn người con gái đó bước vào.
Nó đưa mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:
- Chris đâu?
- Dạ, anh ấy đang trong phòng VIP.1. Anh ấy nói là đang bận việc gì đó, dặn là nếu bang chủ và các bang phó có đến thì nói với họ như vậy. - Một tên đàn em bước đến cung kính nói.
- Hiểu rồi. - Nó phẩy tay ra lệnh cho tên đàn em lui đi, sau đó kiêu ngạo bước về phía lối vào vào căn phòng VIP. Đan, Hà và Ngọc cũng bước theo. Bất chợt, Ngọc quay lại, tuy đã che ô, mắt không nhìn nhưng hướng về phía tên đàn em lúc nãy, cô giơ tay lên như ra hiệu, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười thân thiện:
- Cảm ơn nhé!
Sau đó, Ngọc mới xoay người bước đi, để lại tên đàn em thẫn thờ nhìn theo mình.
"C... cô ấy dễ thương quá! Quả là bang phó Isumi..."
Trong lối đi đến các phòng VIP rồi, Đan và Hà mới nhếch môi lên cười. Ngọc thì vẫn giữ nụ cười mỉm nãy giờ, nhưng có chút gì đó rất ma quỷ. Lại thêm một tên đàn em bị Trịnh Minh Ngọc đốn ngã. Tuy bang chủ không hề ra lệnh và các bang phó chẳng hề nói gì với nhau, song họ tự hiểu đó là công việc cũng như nhiệm vụ mà bang phó Isumi luôn cần phải làm. Một lời cảm ơn nếu phát ra từ miệng bang chủ lạnh lùng của họ thì chắc chắn cả bar ngày hôm ấy đứng ngồi không yên, nếu là từ bang phó cá tính kia thì nghe có vẻ hơi khó khăn, còn nếu từ nữ sát thủ mới vào chưa rõ luật lệ bang là có cần cảm ơn hay không thì càng không được. Tốt hơn hết nên được phát ra từ một người dễ thương có khả năng gây thiện cảm và nắm rõ luật của bang - không ai khác ngoài bang phó Isumi. Ngọc luôn làm như vậy để hớp hồn mấy tên đàn em, để dễ bề cai trị, tránh việc phản loạn.
- Không ngờ dù đã biệt tích ba tháng mà mày vẫn tài như vậy! - Hà bật cười.
- Tao có nghe Elia kể vụ này, không ngờ là thật đấy! - Đan cười còn lớn hơn Hà. Cô không gọi Hà bằng tên thật vì dù sao ở đây cũng là lãnh địa của Diablos, không nên sử dụng tên thật.
Ngọc hơi chếch ô lên, để lộ rõ nửa khuôn mặt chứ không chỉ riêng đôi môi như lúc nãy. Cô khinh khỉnh nói:
- Sức quyến rũ của Isumi này không có chuyện thụt giảm, chỉ có tăng lên thôi, hehe...
Nó dừng bước chân trước căn phòng VIP.1, chậm rãi đưa tay lên mở cửa ra. Cánh cửa được đẩy vào, hiện ra trước mắt bốn cô gái là một không gian tối tăm lại mờ ảo ánh đèn vàng đỏ. Và trên chiếc ghế sofa dài, một chàng trai quyến rũ đang ngồi đó, ngửa cổ uống hết cả chai rượu.
- Cô mau đi đi thì hơn đấy! - Đan cau mày tặng cho đám nhỏ My một cái nhìn cảnh cáo.
Nhỏ My đương nhiên biết điều, tức tối nhưng ngoan ngoãn rời đi cùng đám bạn. Ngọc quay lại dựng chiếc ghế lên, phủi phủi bụi đi rồi kéo nó ngồi xuống, tay vuốt vuốt lưng nó:
- Rồi rồi, hạ hỏa, hạ hỏa nào!
Nó cố nén cơn giận dữ lại, hít một hơi thật sâu rồi hơi nhăn mày nhìn Ngọc, giọng có chút trêu đùa:
- Tao đâu phải trẻ con.
- Hehe, biết rồi! - Ngọc gãi gãi đầu cười khì khì.
Vừa lúc ấy, bọn hắn cũng đi lấy đồ ăn về. Thấy không khí xung quanh có chút âm u và tiếng xôn xao của các học viên, Nhật tò mò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có gì đâu. - Hà nhanh chóng đáp lại. - Hỏi lạ!
Hắn đặt khay kim loại có đựng đồ ăn của mình và nó xuống bàn, hỏi nó dịu dàng:
- Tiểu Linh, em sao vậy? Sao sắc mặt u ám quá vậy?
Nó lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn hắn cũng đầy trìu mến:
- Em không sao. Mau ăn đi, đói rồi!
Bọn hắn cũng không hỏi gì thêm nữa, bắt đầu ngồi xuống ăn trưa. Kiệt, Nhật và Khang phải dâng thức ăn tới cho Đan, Hà và Ngọc cứ như nô lệ và vua chúa vậy, làm ba cô nàng thích chí cười tít mắt. Ba chàng trai đau khổ nhìn hắn như muốn cầu cứu lần nữa, nhưng đáp lại sự cầu cứu trong tuyệt vọng đó chỉ là cái chống cằm thờ ơ cùng ánh nhìn say đắm của hắn hướng vào nó.
__ __ __
Tiết học buổi chiều, bọn nó đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết. Chắc chắn là cúp học, nhưng đi đâu thì bọn hắn không thể biết được. Thế nên bọn hắn cũng chán nản ngồi tại lớp, bởi có cúp học bây giờ thì bọn hắn cũng chán chả muốn đi đâu chơi.
"Cạch" - cánh cửa bar Demoni bật mở, bước vào là bốn cô gái. Trang phục học mặc trông đều rất sang trọng, toát lên vẻ kiêu kì lẫn vương giả và hiện rõ ra bốn phong cách khác nhau. Thiếu nữ đi đầu mặc nguyên một "cây" đen cùng chiếc khuyên hình thánh giá màu đen có đôi cánh ác quỷ, cặp kính bản rộng tối màu và đôi boot da đen. Ngay sau là một cô gái khác ăn mặc hoàn toàn đối lập với thiếu nữ này - toàn thân đều mặc màu trắng, chỉ trừ cặp kính bản rộng tối màu. Hai người còn lại, một người mặc áo pull lệch vai cùng quần jeans rách và chiếc khuyên dạng xích màu vàng đồng và cặp kính râm màu đen, một người mặc chiếc váy gothic lolita màu tím và trắng cùng chiếc băng đô y hệt kèm theo một chiếc ô màu tím đã che khuất nửa mặt. Bốn người đi với nhau tạo nên một sự huyền bí, lạnh lùng, lại không kém phần cô độc, lại có phần nào hoang dã và thêm chút gì đó dễ thương nhưng cũng thật ma mị.
- BANG CHỦ, BANG PHÓ!- Tất cả mọi người trong quán bar hô vang khi thấy bốn người con gái đó bước vào.
Nó đưa mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:
- Chris đâu?
- Dạ, anh ấy đang trong phòng VIP.1. Anh ấy nói là đang bận việc gì đó, dặn là nếu bang chủ và các bang phó có đến thì nói với họ như vậy. - Một tên đàn em bước đến cung kính nói.
- Hiểu rồi. - Nó phẩy tay ra lệnh cho tên đàn em lui đi, sau đó kiêu ngạo bước về phía lối vào vào căn phòng VIP. Đan, Hà và Ngọc cũng bước theo. Bất chợt, Ngọc quay lại, tuy đã che ô, mắt không nhìn nhưng hướng về phía tên đàn em lúc nãy, cô giơ tay lên như ra hiệu, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười thân thiện:
- Cảm ơn nhé!
Sau đó, Ngọc mới xoay người bước đi, để lại tên đàn em thẫn thờ nhìn theo mình.
"C... cô ấy dễ thương quá! Quả là bang phó Isumi..."
Trong lối đi đến các phòng VIP rồi, Đan và Hà mới nhếch môi lên cười. Ngọc thì vẫn giữ nụ cười mỉm nãy giờ, nhưng có chút gì đó rất ma quỷ. Lại thêm một tên đàn em bị Trịnh Minh Ngọc đốn ngã. Tuy bang chủ không hề ra lệnh và các bang phó chẳng hề nói gì với nhau, song họ tự hiểu đó là công việc cũng như nhiệm vụ mà bang phó Isumi luôn cần phải làm. Một lời cảm ơn nếu phát ra từ miệng bang chủ lạnh lùng của họ thì chắc chắn cả bar ngày hôm ấy đứng ngồi không yên, nếu là từ bang phó cá tính kia thì nghe có vẻ hơi khó khăn, còn nếu từ nữ sát thủ mới vào chưa rõ luật lệ bang là có cần cảm ơn hay không thì càng không được. Tốt hơn hết nên được phát ra từ một người dễ thương có khả năng gây thiện cảm và nắm rõ luật của bang - không ai khác ngoài bang phó Isumi. Ngọc luôn làm như vậy để hớp hồn mấy tên đàn em, để dễ bề cai trị, tránh việc phản loạn.
- Không ngờ dù đã biệt tích ba tháng mà mày vẫn tài như vậy! - Hà bật cười.
- Tao có nghe Elia kể vụ này, không ngờ là thật đấy! - Đan cười còn lớn hơn Hà. Cô không gọi Hà bằng tên thật vì dù sao ở đây cũng là lãnh địa của Diablos, không nên sử dụng tên thật.
Ngọc hơi chếch ô lên, để lộ rõ nửa khuôn mặt chứ không chỉ riêng đôi môi như lúc nãy. Cô khinh khỉnh nói:
- Sức quyến rũ của Isumi này không có chuyện thụt giảm, chỉ có tăng lên thôi, hehe...
Nó dừng bước chân trước căn phòng VIP.1, chậm rãi đưa tay lên mở cửa ra. Cánh cửa được đẩy vào, hiện ra trước mắt bốn cô gái là một không gian tối tăm lại mờ ảo ánh đèn vàng đỏ. Và trên chiếc ghế sofa dài, một chàng trai quyến rũ đang ngồi đó, ngửa cổ uống hết cả chai rượu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook