Học Viện Ngôi Sao
-
Chương 10
Kỉ niệm cũ
Lúc Hà quay về cũng là lúc Đan đang trở về bàn. Cô hỏi Hà:
- Mệt hay sao mà ra nhiều mồ hôi thế?
- Về bàn sẽ biết! - Vỏn vẹn 4 từ đc Hà cất lên.
Và khi 2 cô nàng về bàn, Hà nhanh chóng hỏi mà như gắt lên dù giọng còn run run và đôi mắt thì đã đỏ hoe:
- Linh Linh, mày biết mà phải không?
- Có vấn đề gì vậy? - Ngọc ngu ngơ hỏi.
Nó đặt 1 tay lên bàn chống cằm, tay kia đưa lên không trung chỉ ra phía trước, buông 1 câu:
- Đó là vấn đề.
Ngọc nhìn theo ngon tay thon thả của nó. Cách bàn bọn nó 3 bàn là bàn của... bọn hắn. Ngọc lại hỏi tiếp 1 câu còn... ngu hơn câu trước:
- Thế thì sao?
- 3 chúng ta đều nhớ! Chỉ có Ngọc là không biết thôi! Vậy sao chúng ta không nói luôn để nó đỡ shock và đỡ khóc nhỉ? - Đan khẽ nhắm mắt và kéo ghế ngồi.
- Là sao? - Ngọc nghiêng đầu - Không hiểu!
Hà đành giải thích sau 1 hồi im lặng:
- Mày còn nhớ cách đây 11 năm, chúng ta đã chơi chung vs ai không?
Ngọc không trả lời mà chỉ gật gật.
- Chính là bọn họ đấy! - Hà nói và chỉ ngón tay cái ra phía sau.
Bọn nó sẽ nghĩ Ngọc ngạc nhiên cơ. Nhưng hoá ra, đâp lại chỉ là 1 nụ cười nhạt như nước ko đường:
- Thì sao? Tao đã biết từ lúc con Linh nó biết rồi!
- Vậy sao mày không nói? - Đan khẽ gắt lên, đủ nhỏ để cả 4 đứa nghe thấy.
Ngọc nghiêng người ra ghế, 2 tay gối ra sau, cô khẽ lắc đầu. Còn nó thì nhẹ nhàng lên tiếng sau cuộc đối thoại của 2 con bạn, đặt đan vào nhau, nó cũng cười nhạt:
- Có vẻ như... họ quên mất tất cả chúng ta rồi!
Không ai đáp lại, nhưng chung 1 suy nghĩ đồng tình. Bọn nó ai nấu đều im lặng, kể cả lúc cô phục vụ bưng kem ra cũng chẳng có 1 tiếng cảm ơn. Mỗi đứa đeefu có 1 suy nghĩ riêng nhưng giống nhau 1 điểm là đều hướng về bọn hắn. Mỗi khuôn mặt cũng mang 1 cung bậc cảm xúc riêng. Nó ngả đầu ra sau, đôi mắt nâu khẽ nhắm lại, đôi tay đặt lên bàn cứ gõ đều nên mặt bàn. Đan thì khoanh tay trước ngực và cũng ngả ra ghế như nó, chỉ khác là đôi mắt cô lại nhìn vào khoảng không vô định - tựa như 1 bầu trời xanh trong nhưng buồn bã. Còn Hà thì khác, 2 tay đều đặt trên mặt bàn nhưng 1 tay thì âp má, chống cằm vẻ suy tư. Riêng Ngọc, cô dùng cả 2 tay chống cằm, môi hơi chu ra như hờn dỗi ai đó. Tất cả đều đã ngừng suy nghĩ và cùng nhớ lại kỉ niệm chung giữa bọn nó và... bọn hắn.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tại 1 thảm cỏ xanh rờn, cạnh 1 cây anh đào cổ thụ đang rải những cánh hoa anh đào mềm mại xuống khiến chúng khẽ bay nghiêng theo chiều gió nhẹ, có 1 đám trẻ gồm 8 đứa 5 tuổi đang nô đùa vui vẻ. 4 nam 4 nữ cười đìa thoải mái trông thật ngây thơ và đáng yêu. Bỗng nhiên, ở đâu đó vang lên tiêng khóc của 1 đứa con nít. 8 đứa trẻ tò mó đi theo tiếng khóc. Xa xa cách đó khoảng 10m, một cô bé có mái tóc đen nhánh đang ôm mặt khóc, bên cạnh là 1 cô bé khác có mái tóc màu vàng ánh đồng, đôi tay vẫn còn trên không trung, đôi mắt giận dữ như cố dấu đi những giọt nước mắt.
- Linh Nhi, cô làm gì với My vậy? - Một cậu bé có mái tóc màu xanh đen liền lao ra ôm lấy cô gái đang khóc kia.
Chẳng ai nhận ra nụ cười gian xảo của cô bé đang đc cậu bé ôm cả, trừ 5 đứa bé gái kia. Linh Nhi thì hét lên:
- Tôi chẳng làm gì cả! Cô ta xúc phạm tới tôi và gia đinh tôi!
- M... mình không có... mà...! - My khóc lóc.
- Giả tạo. - 4 cô gái còn lại đồng thanh.
- Các cô thật nhẫn tâm và xấu xa! - Cậu bé có mái tóc cam vàng gắt lên rồi kéo 2 thằng bạn kia về phía mình. - Mau cút đi!
Nó, Đan, Hà và Ngọc chỉ tròn mắt ngạc nhiên - 1 sự ngạc nhiên kéo dài trong 1 giây rồi cả 4 cùng quay lưng bước đi, kéo theo cả Nhi. Dù chỉ 5t nhưng chúng đều biết thế nào là dối trá, thế nào là hạnh phúc và thế nào là đau khổ,
Về nhà, 3 chị em nó mỗi đứa 1 phòng và giam mình trong đó. Còn Hà và Ngọc thì cũng như vậy cả.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Trở về hiện tại, bọn hắn không hiểu tại sao lại ra chỗ bọn nó phá đám. Giọng lạnh lùng của hắn cất lên đầu tiên:
- Làm gì mà suy tư vậy?
Đôi mắt nó từ từ mở ra đc đúng 0,5 giây thì lại khép lại, nó buông 1 câu hỏi hững hờ chỉ vỏn vẹn 2 từ:
- Làm - gì?
- Tò mò thôi! - Kiệt nhún vai.
Đan khẽ nhếch môi cười đểu:
- Về mà lo cho cô ta đi!
Rồi Đan chỉ sang cạnh Kiệt cái con nhỏ mà cô đã gặp trong shop.
- Thay đổi nhiều quá... - Hà cười nhạt. - My à!
My khẽ giật mình. Nhìn nó và Đan, nhỏ lại có cảm giác như con bé nhỏ hại chết năm xưa quay trở lại trả thù. Giống như My, những con nhỏ đi cạnh hắn, Nhật và Khang đều thế. Bởi vì chính chúng cũng là người tham gia vào cái chết của cô bé năm xưa.
_ _ _
Nhân vật mới:
1/ Trần Ái My: là bồ của Kiệt. Gia đình là 1 chi nhánh nhỏ của công ty nhà nó nhưng lại lớn nhất VN nên lúc nào cũng vênh vênh lên. Con người nhỏ thì chỉ có thể miêu tả là "Sắc đẹp thì bình thường mà thủ đoạn thì chẳng bình thường chút nào.
2/ Tạ Khả Tâm: bồ của hắn, chảnh đến mức cờ hó cũng không bằng. Chỉ này đẹp nhờ son phấn. Nếu mà cạo lớp phấn trên mặt nhỏ ra thì có là cái cân trăm tấn cũng bị bật lò xo. Công ty của gđ nhỏ chuyên về kinh doanh - lớn nhì VN.
3/ Lưu Mỹ Lệ: là đứa có thể gọi là tạm nhất trong 4 con. Là loại người "xấu xí nhưng thích gây sự chú ý". Đi đâu cũng gây sự để làm cho mọi người sợ mình. Gia đình nhỏ chuyên về cung cấp vật liệu xây dựng cho các công trình lớn thứ 3 VN. Bồ của Nhật.
4/ Đỗ Tú Quyên: vừa xấu vừa kiêu vừa điêu vừa điệu là nhỏ. Trên người nhỏ thì có 80% là sử dụng máy móc. Có gia đình kinh doanh về các khách sạn lớn thứ 4 VN. Khả năng diễn kịch có thể đạt giải Oscar luôn. Bồ của Khang.
_ _ _
Bọn nó đứng dậy và trở về. Bỏ mặc bọn hắn cùng mấy nhỏ kia ở lại. Về đến nhà riêng của mình, bọn nó mỗi đứa 1 phòng y như 11 năm về trước - tự giam mình trong phòng - chỉ là thiếu duy nhất 1 người là cô bé năm xưa thôi. Bọn hắn không hề biết rằng, chính vì bọn hắn năm xưa đã khiến cho bọn nó như thế này. Chỉ 1 con bé giả tạo nên bọn hắn đã mắng bọn nó. Và cũng cái ngày ấy, bọn nó quyết định thay đổi mình. Các bạn có thể hỏi vì sao chỉ vì 1 thằng nhóc mà các nàng đều thay đổi? Đơn giản là vì đã có rất nhiều lần như thế rồi, và mỗi lần như vậy, bọn hắn đều bênh cho mấy con nhỏ kia. Ngày mà bọn nó bước ra khỏi cánh cửa hòng là ngày mà mọi người gặp những con người hoàn toàn mới. Nó - lạnh lùng, khò gần, Đan - vui vẻ cười nói trước mọi vấn đề, Hà - hay nóng giận, khó chịu và Ngọc - ngây thơ - mít ướt. Bọn nó thay đổi như vậy chỉ là muốn che giấu đi con người thật của mình thôi.
Mỗi đứa bọn nó 1 phòng nhưng lại cùng hướng về suy nghĩ ấy. Nó ngôi trên khung cửa sổ, khuôn mặt lạnh tanh có chút man mác buồn, đôi mắt chậm rãi nhắm lại - 1 giọt nước mắt lăn dài. Đan thì ngồi bó gối ở góc phòng, đôi hàng mi hơi cụp xuống , 2 hàng nước mắt nhưvchayr ta 1 cách vô thức nhưng chẳng nghe thấy 1 tiếng nấc nào. Hà thì nằm dài trên giường, đặt cánh tay phải lên ngang trán như che đi ánh sáng chiếu vào mắt, cô nhắm mắt lại và để cho đôi môi mở hờ, những giọt nước mắt chảy sang 2 bên. Còn Ngọc, người yếu đuối nhất trong 4 đứa, đang ngồi gục trên mặt bàn khóc, không to cũng không nhỏ, mà chỉ nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào như kìm nén những giọt nước mắt.
"Ngày tháng êm đềm giờ là quá khứ
Của một chuyện tình buồn đã qua
Nói thế nào, anh cũng vẫn còn yêu em nhiều!
Lần cuối khi em nhìn anh ấm áp
Đã trôi qua rất lâu rồi chẳng còn gì là tiếc nuối
Những kỉ niệm trong ánh mắt em…
Em nhớ những lúc khi ta mỉm cười nhìn nhau
Bao tiếng yêu sâu, không cần phải nói
Anh ngỡ như chúng mình sẽ chẳng thể nào
Ngày xa nhau… Sẽ mãi bên nhau!
Nào ngờ đâu sóng gió xô tan những ước mơ đầu khi vẫn bên nhau
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng
Em nhớ những lúc khi ta mỉm cười nhìn nhau
Bao tiếng yêu sâu, không cần phải nói
Anh ngỡ như chúng mình sẽ chẳng thể nào
Lìa xa nhau, sẽ mãi bên nhau!
Nào ngờ đâu sóng gió xô tan những ước mơ đầu khi vẫn bên nhau
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng
Nào ngờ đâu sóng gió đã mang anh đi rồi, đi thật xa!
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng" - Ở đâu đó vang lên bài hát Buông Tay của La Thăng và Khởi My, cảm giác buồn như tâm trạng của chính bọn nó vậy.
Lúc Hà quay về cũng là lúc Đan đang trở về bàn. Cô hỏi Hà:
- Mệt hay sao mà ra nhiều mồ hôi thế?
- Về bàn sẽ biết! - Vỏn vẹn 4 từ đc Hà cất lên.
Và khi 2 cô nàng về bàn, Hà nhanh chóng hỏi mà như gắt lên dù giọng còn run run và đôi mắt thì đã đỏ hoe:
- Linh Linh, mày biết mà phải không?
- Có vấn đề gì vậy? - Ngọc ngu ngơ hỏi.
Nó đặt 1 tay lên bàn chống cằm, tay kia đưa lên không trung chỉ ra phía trước, buông 1 câu:
- Đó là vấn đề.
Ngọc nhìn theo ngon tay thon thả của nó. Cách bàn bọn nó 3 bàn là bàn của... bọn hắn. Ngọc lại hỏi tiếp 1 câu còn... ngu hơn câu trước:
- Thế thì sao?
- 3 chúng ta đều nhớ! Chỉ có Ngọc là không biết thôi! Vậy sao chúng ta không nói luôn để nó đỡ shock và đỡ khóc nhỉ? - Đan khẽ nhắm mắt và kéo ghế ngồi.
- Là sao? - Ngọc nghiêng đầu - Không hiểu!
Hà đành giải thích sau 1 hồi im lặng:
- Mày còn nhớ cách đây 11 năm, chúng ta đã chơi chung vs ai không?
Ngọc không trả lời mà chỉ gật gật.
- Chính là bọn họ đấy! - Hà nói và chỉ ngón tay cái ra phía sau.
Bọn nó sẽ nghĩ Ngọc ngạc nhiên cơ. Nhưng hoá ra, đâp lại chỉ là 1 nụ cười nhạt như nước ko đường:
- Thì sao? Tao đã biết từ lúc con Linh nó biết rồi!
- Vậy sao mày không nói? - Đan khẽ gắt lên, đủ nhỏ để cả 4 đứa nghe thấy.
Ngọc nghiêng người ra ghế, 2 tay gối ra sau, cô khẽ lắc đầu. Còn nó thì nhẹ nhàng lên tiếng sau cuộc đối thoại của 2 con bạn, đặt đan vào nhau, nó cũng cười nhạt:
- Có vẻ như... họ quên mất tất cả chúng ta rồi!
Không ai đáp lại, nhưng chung 1 suy nghĩ đồng tình. Bọn nó ai nấu đều im lặng, kể cả lúc cô phục vụ bưng kem ra cũng chẳng có 1 tiếng cảm ơn. Mỗi đứa đeefu có 1 suy nghĩ riêng nhưng giống nhau 1 điểm là đều hướng về bọn hắn. Mỗi khuôn mặt cũng mang 1 cung bậc cảm xúc riêng. Nó ngả đầu ra sau, đôi mắt nâu khẽ nhắm lại, đôi tay đặt lên bàn cứ gõ đều nên mặt bàn. Đan thì khoanh tay trước ngực và cũng ngả ra ghế như nó, chỉ khác là đôi mắt cô lại nhìn vào khoảng không vô định - tựa như 1 bầu trời xanh trong nhưng buồn bã. Còn Hà thì khác, 2 tay đều đặt trên mặt bàn nhưng 1 tay thì âp má, chống cằm vẻ suy tư. Riêng Ngọc, cô dùng cả 2 tay chống cằm, môi hơi chu ra như hờn dỗi ai đó. Tất cả đều đã ngừng suy nghĩ và cùng nhớ lại kỉ niệm chung giữa bọn nó và... bọn hắn.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tại 1 thảm cỏ xanh rờn, cạnh 1 cây anh đào cổ thụ đang rải những cánh hoa anh đào mềm mại xuống khiến chúng khẽ bay nghiêng theo chiều gió nhẹ, có 1 đám trẻ gồm 8 đứa 5 tuổi đang nô đùa vui vẻ. 4 nam 4 nữ cười đìa thoải mái trông thật ngây thơ và đáng yêu. Bỗng nhiên, ở đâu đó vang lên tiêng khóc của 1 đứa con nít. 8 đứa trẻ tò mó đi theo tiếng khóc. Xa xa cách đó khoảng 10m, một cô bé có mái tóc đen nhánh đang ôm mặt khóc, bên cạnh là 1 cô bé khác có mái tóc màu vàng ánh đồng, đôi tay vẫn còn trên không trung, đôi mắt giận dữ như cố dấu đi những giọt nước mắt.
- Linh Nhi, cô làm gì với My vậy? - Một cậu bé có mái tóc màu xanh đen liền lao ra ôm lấy cô gái đang khóc kia.
Chẳng ai nhận ra nụ cười gian xảo của cô bé đang đc cậu bé ôm cả, trừ 5 đứa bé gái kia. Linh Nhi thì hét lên:
- Tôi chẳng làm gì cả! Cô ta xúc phạm tới tôi và gia đinh tôi!
- M... mình không có... mà...! - My khóc lóc.
- Giả tạo. - 4 cô gái còn lại đồng thanh.
- Các cô thật nhẫn tâm và xấu xa! - Cậu bé có mái tóc cam vàng gắt lên rồi kéo 2 thằng bạn kia về phía mình. - Mau cút đi!
Nó, Đan, Hà và Ngọc chỉ tròn mắt ngạc nhiên - 1 sự ngạc nhiên kéo dài trong 1 giây rồi cả 4 cùng quay lưng bước đi, kéo theo cả Nhi. Dù chỉ 5t nhưng chúng đều biết thế nào là dối trá, thế nào là hạnh phúc và thế nào là đau khổ,
Về nhà, 3 chị em nó mỗi đứa 1 phòng và giam mình trong đó. Còn Hà và Ngọc thì cũng như vậy cả.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Trở về hiện tại, bọn hắn không hiểu tại sao lại ra chỗ bọn nó phá đám. Giọng lạnh lùng của hắn cất lên đầu tiên:
- Làm gì mà suy tư vậy?
Đôi mắt nó từ từ mở ra đc đúng 0,5 giây thì lại khép lại, nó buông 1 câu hỏi hững hờ chỉ vỏn vẹn 2 từ:
- Làm - gì?
- Tò mò thôi! - Kiệt nhún vai.
Đan khẽ nhếch môi cười đểu:
- Về mà lo cho cô ta đi!
Rồi Đan chỉ sang cạnh Kiệt cái con nhỏ mà cô đã gặp trong shop.
- Thay đổi nhiều quá... - Hà cười nhạt. - My à!
My khẽ giật mình. Nhìn nó và Đan, nhỏ lại có cảm giác như con bé nhỏ hại chết năm xưa quay trở lại trả thù. Giống như My, những con nhỏ đi cạnh hắn, Nhật và Khang đều thế. Bởi vì chính chúng cũng là người tham gia vào cái chết của cô bé năm xưa.
_ _ _
Nhân vật mới:
1/ Trần Ái My: là bồ của Kiệt. Gia đình là 1 chi nhánh nhỏ của công ty nhà nó nhưng lại lớn nhất VN nên lúc nào cũng vênh vênh lên. Con người nhỏ thì chỉ có thể miêu tả là "Sắc đẹp thì bình thường mà thủ đoạn thì chẳng bình thường chút nào.
2/ Tạ Khả Tâm: bồ của hắn, chảnh đến mức cờ hó cũng không bằng. Chỉ này đẹp nhờ son phấn. Nếu mà cạo lớp phấn trên mặt nhỏ ra thì có là cái cân trăm tấn cũng bị bật lò xo. Công ty của gđ nhỏ chuyên về kinh doanh - lớn nhì VN.
3/ Lưu Mỹ Lệ: là đứa có thể gọi là tạm nhất trong 4 con. Là loại người "xấu xí nhưng thích gây sự chú ý". Đi đâu cũng gây sự để làm cho mọi người sợ mình. Gia đình nhỏ chuyên về cung cấp vật liệu xây dựng cho các công trình lớn thứ 3 VN. Bồ của Nhật.
4/ Đỗ Tú Quyên: vừa xấu vừa kiêu vừa điêu vừa điệu là nhỏ. Trên người nhỏ thì có 80% là sử dụng máy móc. Có gia đình kinh doanh về các khách sạn lớn thứ 4 VN. Khả năng diễn kịch có thể đạt giải Oscar luôn. Bồ của Khang.
_ _ _
Bọn nó đứng dậy và trở về. Bỏ mặc bọn hắn cùng mấy nhỏ kia ở lại. Về đến nhà riêng của mình, bọn nó mỗi đứa 1 phòng y như 11 năm về trước - tự giam mình trong phòng - chỉ là thiếu duy nhất 1 người là cô bé năm xưa thôi. Bọn hắn không hề biết rằng, chính vì bọn hắn năm xưa đã khiến cho bọn nó như thế này. Chỉ 1 con bé giả tạo nên bọn hắn đã mắng bọn nó. Và cũng cái ngày ấy, bọn nó quyết định thay đổi mình. Các bạn có thể hỏi vì sao chỉ vì 1 thằng nhóc mà các nàng đều thay đổi? Đơn giản là vì đã có rất nhiều lần như thế rồi, và mỗi lần như vậy, bọn hắn đều bênh cho mấy con nhỏ kia. Ngày mà bọn nó bước ra khỏi cánh cửa hòng là ngày mà mọi người gặp những con người hoàn toàn mới. Nó - lạnh lùng, khò gần, Đan - vui vẻ cười nói trước mọi vấn đề, Hà - hay nóng giận, khó chịu và Ngọc - ngây thơ - mít ướt. Bọn nó thay đổi như vậy chỉ là muốn che giấu đi con người thật của mình thôi.
Mỗi đứa bọn nó 1 phòng nhưng lại cùng hướng về suy nghĩ ấy. Nó ngôi trên khung cửa sổ, khuôn mặt lạnh tanh có chút man mác buồn, đôi mắt chậm rãi nhắm lại - 1 giọt nước mắt lăn dài. Đan thì ngồi bó gối ở góc phòng, đôi hàng mi hơi cụp xuống , 2 hàng nước mắt nhưvchayr ta 1 cách vô thức nhưng chẳng nghe thấy 1 tiếng nấc nào. Hà thì nằm dài trên giường, đặt cánh tay phải lên ngang trán như che đi ánh sáng chiếu vào mắt, cô nhắm mắt lại và để cho đôi môi mở hờ, những giọt nước mắt chảy sang 2 bên. Còn Ngọc, người yếu đuối nhất trong 4 đứa, đang ngồi gục trên mặt bàn khóc, không to cũng không nhỏ, mà chỉ nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào như kìm nén những giọt nước mắt.
"Ngày tháng êm đềm giờ là quá khứ
Của một chuyện tình buồn đã qua
Nói thế nào, anh cũng vẫn còn yêu em nhiều!
Lần cuối khi em nhìn anh ấm áp
Đã trôi qua rất lâu rồi chẳng còn gì là tiếc nuối
Những kỉ niệm trong ánh mắt em…
Em nhớ những lúc khi ta mỉm cười nhìn nhau
Bao tiếng yêu sâu, không cần phải nói
Anh ngỡ như chúng mình sẽ chẳng thể nào
Ngày xa nhau… Sẽ mãi bên nhau!
Nào ngờ đâu sóng gió xô tan những ước mơ đầu khi vẫn bên nhau
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng
Em nhớ những lúc khi ta mỉm cười nhìn nhau
Bao tiếng yêu sâu, không cần phải nói
Anh ngỡ như chúng mình sẽ chẳng thể nào
Lìa xa nhau, sẽ mãi bên nhau!
Nào ngờ đâu sóng gió xô tan những ước mơ đầu khi vẫn bên nhau
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng
Nào ngờ đâu sóng gió đã mang anh đi rồi, đi thật xa!
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng" - Ở đâu đó vang lên bài hát Buông Tay của La Thăng và Khởi My, cảm giác buồn như tâm trạng của chính bọn nó vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook