Học Viện Ma Pháp
-
Chương 8-2: Câu chuyện ngoài lề 1: Con mèo và lời ca
Kaharu Inoue:
Nhiều khi chính tôi cũng tự hỏi có phải chú mèo của mình hiểu được những gì mà tôi hát hay không? Hay đó chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi, chính tôi cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Chỉ biết rằng mỗi khi tôi hát, nó sẽ nhảy lên chiếc đàn piano nơi tôi đang ngồi, và nằm yên nhìn chằm chằm vào tôi. Bộ lông màu xám đen xinh đẹp mượt mà, ánh mắt đen láy trong trẻo, sẽ ở đó cho đến khi bài hát kết thúc, thực sự là một con mèo kỳ lạ.
Mun Mun:
Tôi nhớ lần đầu tiên nghe giọng hát của cô ấy là vào một đêm mưa nặng hạt, đường phố lạnh ngắt chẳng có mấy bóng người qua lại. Tôi lang thang trong màn mưa, xuyên qua các ngõ hẽm ngang dọc, có lẽ tôi khá kỳ lạ, nhưng tôi không quan tâm. Mặc cho cả người đã ướt đẫm, tôi vẫn cứ tiếp tục bước đi, cho đến khi tôi nghe được giọng hát của cô ấy. Một chất giọng mộc mạc và sâu lắng đến nỗi trái tim của tôi đã bị đánh gục ngay từ lần đầu tiên đó.
Chỉ là một cô gái với bộ dạng bên ngoài của một chàng thư sinh điển trai, ngồi trong quán cà phê tránh cơn mưa ngoài phố. Chiếc bút trên tay ghi lại những ký tự lên cuốn sổ, còn giai điệu thì ngân nga bên bờ môi.Giây phút ấy tôi đã phải lòng cô ấy, một người phải có trái tim thuần khiết đến thế nào mới có được giọng ca lay dộng lòng người đến vậy. Vì lý do đó, mà mỗi lần cô ấy hát, tôi đều sẽ ở bên cạnh, đối với tôi, đó là giai điệu của một thiên thần.
Sự khéo léo của định mệnh đã mang tôi và cô ấy đến gần nhau, và thật tình cờ cô ấy đã trở thành chủ nhân của tôi sau đó. Tôi là ai ư? Tôi là một con mèo với bộ lông màu xám đen và đôi mắt đen láy, cô ấy gọi tôi là Mun Mun. Thật sự thì lúc đầu tôi không thích cái tên này lắm, nhưng chỉ cần cô ấy thích thì được rồi, tôi cũng chẳng để tâm nữa. Cô ấy tên Kaharu Inoue, là một nghệ sĩ đa tài, hát, sáng tác nhạc và còn có thể chơi được rất nhiều loại nhạc cụ.
Những bản nhạc của cô ấy cũng giống như chính chủ nhân của nó, tinh tế sâu lắng và chạm vào đáy lòng người. Tôi cũng thích cả cái cách cô ấy đưa cá tính mạnh mẽ của mình vào chúng nữa, dù là một cô gái nhưng cô ấy lại ăn mặc không khác gì một người đàn ông. Mái tóc xoăn bồng bềnh được cắt rất ngắn, trang phục lúc nào cũng lịch lãm như một quý ông... Những thứ cô ấy mặc lên người tôi đều thấy đẹp... hay có lẽ... nói đúng hơn là vì tôi đã phải lòng cô ấy mất rồi nên trong mắt tôi cô ấy lúc nào cũng đẹp cả.
Kaharu Inoue:
Có những lúc Mun Mun rất nghịch thậm chí là phá phách, nhưng nó lại là một con mèo biết chừng mực. Trước đây tôi chưa từng nuôi mèo, nên không biết một con mèo bình thường sẽ hành xử ra sao. Từ ngày có Mun Mun về nhà, cuộc sống thoải mái ngày xưa bỗng bận rộn hơn trước. Nó rất kén ăn, nếu là thức ăn đóng hộp thì nhất định Mun Mun sẽ không động vào. Mun Mun thích những món được nấu chín và còn nóng, được bày trên những chiếc dĩa xinh xắn thay vì khay đựng thức ăn cho mèo.
Nó cũng rất thích tắm, ngày nào cũng phải tắm cho Mun, nếu không thì nó sẽ quanh quẫn bên chân của tôi suốt ngày với ánh mắt “ai oán”. Nó không thích đi long rong bên ngoài, chỉ ngoan ngoãn tìm một chỗ đầy nắng trong nhà và nằm yên. Thậm chí nó còn rất thích những tạp chí và sách báo trong nhà, thay vì xé nát chúng rồi vứt khắp nơi, thì nó lại nhìn chăm chú vào những hình ảnh trên đó và gật gù. Đúng là đến đây thì nó có hơi kỳ lạ, mèo thì thường phải khác thế này chứ nhỉ, tôi cũng có nói nó rất nghịch đúng không?
Phải đấy, Mun Mun vô cùng thích chuyện nhảy nhót trên những phím đàn piano của tôi. Dường như chiếc đàn có một mê lực nào đó thu hút con mèo vậy, chỉ cần tôi không chú ý quên đậy nắp đàn chiếc đàn lại thì y như rằng... Mun Mun nhất định sẽ thừa cơ nhảy lên những phím đàn, tạo lên những giai điệu không có bất kỳ trật tự nhạc lý nào. Tôi cũng đã thử nhiều cách, dụ dỗ, nghiêm khắc, đe dọa, khuyên nhũ, nhưng nó vẫn không nghe. Với lại Mun Mun chỉ có duy nhất một tật xấu đó, ngoài ra thì nó chẳng thèm động vào ngay cả là một cái móng vuốt nhỏ.
Mun Mun là một chú mèo cái xinh đẹp, từ khi nó bước vào cuộc sống của tôi, dường như từng giờ từng khắc nó và tôi luôn luôn ở cạnh nhau. Dần dần tôi cảm giác, mình không thể xa nó được, hơi ấm của nó cứ lẩn quẩn nơi những đầu ngón tay của tôi. Sự mềm mại của bộ lông khi tôi ngủ kế nó, hương thơm mùi trà thoang thoảng khắp nơi. Có nhiều lần tôi tự hỏi, nếu Mun Mun thật sự là người thì nó sẽ như thế nào, chắc là một cô gái với đôi mắt đen láy trong suốt. Một cô gái sẽ có chút kiêu ngạo vì sự xinh đẹp của mình, nhưng lại có sự trầm tĩnh đáng nể so với lứa tuổi.
Cô ấy cũng sẽ rất thích những giai điệu xinh đẹp, có lẽ cô ấy sinh ra là để dành cho những cái xinh đẹp nhất. Sẽ có những thói quen khiến người khác phải cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô ấy không quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Và có khi cô ấy còn trở thành một người bạn thân của tôi chẳng hạn, vì cô ấy sẽ hiểu tôi nghĩ gì dù tôi chẳng hề nói ra. Đồng điệu từ tâm trạng đến lời nói, trong suy nghĩ của tôi, hình dáng của Mun Mun khi là người sẽ như vậy đó. Trí tưởng tượng của con người thật phi thường nhỉ, dù tôi có suy diễn hay vẽ những bức tranh kia đẹp đẽ thể nào thì Mun Mun chỉ là một chú mèo. Thật đáng tiếc... Mun Mun nhỉ?
Tại sao tôi lại có những suy nghĩ kỳ cục ấy à, chính tôi cũng không hiểu mình muốn gì nữa. Hay có lẽ tôi đã yêu chính chú mèo của tôi rồi?
Nhiều khi chính tôi cũng tự hỏi có phải chú mèo của mình hiểu được những gì mà tôi hát hay không? Hay đó chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi, chính tôi cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Chỉ biết rằng mỗi khi tôi hát, nó sẽ nhảy lên chiếc đàn piano nơi tôi đang ngồi, và nằm yên nhìn chằm chằm vào tôi. Bộ lông màu xám đen xinh đẹp mượt mà, ánh mắt đen láy trong trẻo, sẽ ở đó cho đến khi bài hát kết thúc, thực sự là một con mèo kỳ lạ.
Mun Mun:
Tôi nhớ lần đầu tiên nghe giọng hát của cô ấy là vào một đêm mưa nặng hạt, đường phố lạnh ngắt chẳng có mấy bóng người qua lại. Tôi lang thang trong màn mưa, xuyên qua các ngõ hẽm ngang dọc, có lẽ tôi khá kỳ lạ, nhưng tôi không quan tâm. Mặc cho cả người đã ướt đẫm, tôi vẫn cứ tiếp tục bước đi, cho đến khi tôi nghe được giọng hát của cô ấy. Một chất giọng mộc mạc và sâu lắng đến nỗi trái tim của tôi đã bị đánh gục ngay từ lần đầu tiên đó.
Chỉ là một cô gái với bộ dạng bên ngoài của một chàng thư sinh điển trai, ngồi trong quán cà phê tránh cơn mưa ngoài phố. Chiếc bút trên tay ghi lại những ký tự lên cuốn sổ, còn giai điệu thì ngân nga bên bờ môi.Giây phút ấy tôi đã phải lòng cô ấy, một người phải có trái tim thuần khiết đến thế nào mới có được giọng ca lay dộng lòng người đến vậy. Vì lý do đó, mà mỗi lần cô ấy hát, tôi đều sẽ ở bên cạnh, đối với tôi, đó là giai điệu của một thiên thần.
Sự khéo léo của định mệnh đã mang tôi và cô ấy đến gần nhau, và thật tình cờ cô ấy đã trở thành chủ nhân của tôi sau đó. Tôi là ai ư? Tôi là một con mèo với bộ lông màu xám đen và đôi mắt đen láy, cô ấy gọi tôi là Mun Mun. Thật sự thì lúc đầu tôi không thích cái tên này lắm, nhưng chỉ cần cô ấy thích thì được rồi, tôi cũng chẳng để tâm nữa. Cô ấy tên Kaharu Inoue, là một nghệ sĩ đa tài, hát, sáng tác nhạc và còn có thể chơi được rất nhiều loại nhạc cụ.
Những bản nhạc của cô ấy cũng giống như chính chủ nhân của nó, tinh tế sâu lắng và chạm vào đáy lòng người. Tôi cũng thích cả cái cách cô ấy đưa cá tính mạnh mẽ của mình vào chúng nữa, dù là một cô gái nhưng cô ấy lại ăn mặc không khác gì một người đàn ông. Mái tóc xoăn bồng bềnh được cắt rất ngắn, trang phục lúc nào cũng lịch lãm như một quý ông... Những thứ cô ấy mặc lên người tôi đều thấy đẹp... hay có lẽ... nói đúng hơn là vì tôi đã phải lòng cô ấy mất rồi nên trong mắt tôi cô ấy lúc nào cũng đẹp cả.
Kaharu Inoue:
Có những lúc Mun Mun rất nghịch thậm chí là phá phách, nhưng nó lại là một con mèo biết chừng mực. Trước đây tôi chưa từng nuôi mèo, nên không biết một con mèo bình thường sẽ hành xử ra sao. Từ ngày có Mun Mun về nhà, cuộc sống thoải mái ngày xưa bỗng bận rộn hơn trước. Nó rất kén ăn, nếu là thức ăn đóng hộp thì nhất định Mun Mun sẽ không động vào. Mun Mun thích những món được nấu chín và còn nóng, được bày trên những chiếc dĩa xinh xắn thay vì khay đựng thức ăn cho mèo.
Nó cũng rất thích tắm, ngày nào cũng phải tắm cho Mun, nếu không thì nó sẽ quanh quẫn bên chân của tôi suốt ngày với ánh mắt “ai oán”. Nó không thích đi long rong bên ngoài, chỉ ngoan ngoãn tìm một chỗ đầy nắng trong nhà và nằm yên. Thậm chí nó còn rất thích những tạp chí và sách báo trong nhà, thay vì xé nát chúng rồi vứt khắp nơi, thì nó lại nhìn chăm chú vào những hình ảnh trên đó và gật gù. Đúng là đến đây thì nó có hơi kỳ lạ, mèo thì thường phải khác thế này chứ nhỉ, tôi cũng có nói nó rất nghịch đúng không?
Phải đấy, Mun Mun vô cùng thích chuyện nhảy nhót trên những phím đàn piano của tôi. Dường như chiếc đàn có một mê lực nào đó thu hút con mèo vậy, chỉ cần tôi không chú ý quên đậy nắp đàn chiếc đàn lại thì y như rằng... Mun Mun nhất định sẽ thừa cơ nhảy lên những phím đàn, tạo lên những giai điệu không có bất kỳ trật tự nhạc lý nào. Tôi cũng đã thử nhiều cách, dụ dỗ, nghiêm khắc, đe dọa, khuyên nhũ, nhưng nó vẫn không nghe. Với lại Mun Mun chỉ có duy nhất một tật xấu đó, ngoài ra thì nó chẳng thèm động vào ngay cả là một cái móng vuốt nhỏ.
Mun Mun là một chú mèo cái xinh đẹp, từ khi nó bước vào cuộc sống của tôi, dường như từng giờ từng khắc nó và tôi luôn luôn ở cạnh nhau. Dần dần tôi cảm giác, mình không thể xa nó được, hơi ấm của nó cứ lẩn quẩn nơi những đầu ngón tay của tôi. Sự mềm mại của bộ lông khi tôi ngủ kế nó, hương thơm mùi trà thoang thoảng khắp nơi. Có nhiều lần tôi tự hỏi, nếu Mun Mun thật sự là người thì nó sẽ như thế nào, chắc là một cô gái với đôi mắt đen láy trong suốt. Một cô gái sẽ có chút kiêu ngạo vì sự xinh đẹp của mình, nhưng lại có sự trầm tĩnh đáng nể so với lứa tuổi.
Cô ấy cũng sẽ rất thích những giai điệu xinh đẹp, có lẽ cô ấy sinh ra là để dành cho những cái xinh đẹp nhất. Sẽ có những thói quen khiến người khác phải cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô ấy không quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Và có khi cô ấy còn trở thành một người bạn thân của tôi chẳng hạn, vì cô ấy sẽ hiểu tôi nghĩ gì dù tôi chẳng hề nói ra. Đồng điệu từ tâm trạng đến lời nói, trong suy nghĩ của tôi, hình dáng của Mun Mun khi là người sẽ như vậy đó. Trí tưởng tượng của con người thật phi thường nhỉ, dù tôi có suy diễn hay vẽ những bức tranh kia đẹp đẽ thể nào thì Mun Mun chỉ là một chú mèo. Thật đáng tiếc... Mun Mun nhỉ?
Tại sao tôi lại có những suy nghĩ kỳ cục ấy à, chính tôi cũng không hiểu mình muốn gì nữa. Hay có lẽ tôi đã yêu chính chú mèo của tôi rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook