Học Viện Ma Pháp
-
Chương 7: Vở nhạc kịch (2)
Khi cô và Daniel trở lại lớp thì một sự hỗn loạn không đáng có đang diễn ra ở bên trong, Oma đang cố gắng hết sức để Shin chú ý đến món ăn trên bàn. Dehansi cũng phá lệ bỏ sự trêu đùa xuống mà an ủi cậu bạn, chưa kể Ayuo còn phải hạ mình năn nỉ Shin hãy cười lên một chút. Lavender trợn tròn mắt khó hiểu nhìn tình hình kỳ dị này, cô đưa mắt nhìn sang Daniel bên cạnh, cũng chỉ nhận được một cái nhún vai bất lực.
Sokechi gượng cười bước về phía cô rồi giải thích. Hóa ra bạn nữ đóng vai nữ chính trong vở nhạc kịch của Shin đã bị thương trong quá trình bưng đồ cho quán ăn. Hiện tại đi lại còn khó khăn huống chi là chạy nhảy trên sân khấu để diễn kịch. Ngày mai là diễn rồi mà Shin vẫn chưa tìm ra được cách đối phó cho nên cậu ta mới có vẻ mặt u ám như trời sắp sập. Nghe xong câu chuyện, Lavender ồ lên một tiếng, khẽ nói: “Vậy thì chỉ cần tớ diễn thay bạn ấy là được chứ gì? Vì vai nam chính giao cho Daniel nên ngày nào tớ cũng phải tập kịch với cậu ấy. Từ lâu đã thuộc lời thoại còn hơn cả người phải thật sự đóng vai kia.”
Lời nói của cô còn hiệu quả hơn lời an ủi của cả đám cộng lại, Shin lập tức vứt bỏ bộ mặt u ám của mình, đứng phắt dậy nắm chặt tay Lavender. “Đúng rồi nhỉ, vai diễn này còn ai đóng hợp hơn cậu nữa đây, nhưng mà...” Vừa nói đến đây cậu vừa nhìn sang Daniel bên cạnh, cậu biết Dan không hề thích việc phô bày em gái của mình nơi đám đông. Nhưng trái ngược với dự đoán của cậu, Dan chỉ mỉm cười nhìn sự thích thú trong đôi mắt của Lavender, mà nói: “Rất sẵn lòng được đóng chung với tiểu thư!”
Một câu nói đơn giản đã hóa giải cục diện gần như bế tắc của cửa hàng, mọi việc bắt đầu trở lại với quỹ đạo vốn có của nó. Và những diễn viên của vở nhạc kịch cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho màn trình diễn sắp đến.
***
Phần hai của lễ hội mùa hè bắt đầu với lễ kỷ niệm thành lập trường Tairano, được tổ chức ở hội trường lớn nhất thành phố. Vì trường Tairano là một ngôi trường danh giá có bề dày lịch sử hơn 50 năm, chưa kể hiệu trưởng hiện giờ cũng là một người rất nổi tiếng trong lĩnh vực giáo dục. Cho nên những vị khách được mời đến tham dự lễ kỷ niệm, ngoại trừ học sinh ưu tú của ba trường Tairano, Usakin và Namiko, còn có những quan chức cấp cao của thành phố.
Tiết mục của lớp 10A2 ở vị trí thứ sáu, cho nên mọi việc được tiến hành khá suôn sẻ, ít áp lực hơn những tiết mục đầu tiên. Trong phòng thử đồ lúc này, Lavender đang xoay mình trong chiếc váy, cô dang rộng hai tay trước gương và hỏi: “Có kỳ cục không?” Dehansi lau mồ hôi trên trán sau khi giúp cô mặc chiếc váy cũng phải mỉm cười lắc đầu: “Rất dễ thương.” Lavender nhìn vào trong gương, mái tóc vàng được chải ra sau điểm xuyết bằng một chiếc nơ xanh da trời kẻ sọc trắng và những bông hoa hồng đỏ tươi.
Phần dưới là chiếc váy với tạp dề trắng may liền, xòe phồng hai lớp tạo điểm nhấn ở chân váy và màu chủ đạo của chiếc áo là xanh và trắng. Trông cô cứ như cô bé Alice đi lạc vào thế giới thần tiên vậy, mà cũng thật trớ trêu thay đó cũng sẽ chính là vai diễn của cô trong vở kịch lần này. Một phiên bản hoàn toàn mới dựa trên nội dung chủ yếu của câu truyện cổ tích đã quá quen thuộc kia. Shin đã viết lại một vở nhạc kịch chứa đựng nhiều yếu tố bất ngờ và kịch tính mang tên ‘Alice and her dreams.’
Lavender đứng sau cánh gà, chờ lời giới thiệu của người dẫn chương trình kết thúc để bước ra sân khấu. Đối diện cô là Dan, trang phục của cậu cũng phức tạp không kém, mái tóc màu gỗ đào nổi bật dưới chiếc mũ lịch lãm. Cậu nhìn thấy cô đang đưa mắt về phía mình, Dan bỏ chiếc mũ xuống cúi chào một cách đầy thanh lịch. Lavender cố mím môi nén nụ cười, đằng sau cậu Ayuo đã đến từ khi nào, cô đẩy khẽ lưng Lavender: “Hãy bước ra sân khấu đi, cố lên Lavender!” Lavender xoay người lại gật đầu với Ayuo, rồi tiến bước về phía thứ ánh sáng chói lòa trên sân khấu. Và câu chuyện “Alice and her dreams” bắt đầu!
Buổi chiều mùa đông lạnh giá, Alice ngồi phía sau khung cửa sổ của căn nhà cổ kính, phả hơi thở của mình lên cửa sổ. Hơi thở của cô làm mờ tấm kính, một màn sương đọng lại phía trên bề mặt, Alice dùng đầu ngón tay nhỏ nhắn viết tên mình lên màn hơi mờ ảo ấy. Bầu trời bên ngoài không có dấu hiệu nào cho thấy tuyết sẽ ngừng rơi, Alice thu mình tựa đầu vào khung cửa cao lớn phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Và rồi, trong đôi mắt xanh biếc xinh đẹp ánh lên một niềm vui thích vô hạn, thứ cô nhìn thấy chính là chiếc xe ngựa đen tuyền đang băng qua cổng nhà. Alice mỉm cười rạng rỡ, nhấc mình xuống khỏi bệ cửa sổ, tà váy lay động theo từng nhịp chân. Cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng, băng qua những dãy hành lang dài của căn nhà, trượt xuống cầu thang lót thảm thêu tay rồi dừng lại trước cánh cửa đại sảnh.
Alice đặt tay lên nắm đấm cửa trước khi nó được mở ra, và người đứng đằng sau cửa đang bỏ chiếc mũ bám đầy tuyết xuống khỏi mái tóc của mình chính là cha của Alice. Cô bé vui vẻ ôm chầm lấy người trước mặt, mặc kệ cái lạnh giá còn vương trên người ông ấy: “Cha, mừng cha đã về nhà!” Cha của Alice khẽ mỉm cười, ôm con gái bé bỏng vào lòng mình, “Ừ! Cha đã về rồi, Alice.” Mọi mệt mỏi dường như tan biến khỏi cơ thể ông, quả thật được ôm con gái nhỏ sau những ngày xa cách khiến ông rất hạnh phúc.
Bà quản gia tiến lại từ đằng sau, khuôn mặt nghiêm nghị già nua của bà cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa. Bà bước đến đón lấy chiếc áo choàng, mũ và gậy cầm tay của ông: “Chào mừng ngài đã về nhà! Tiểu thư đã nhớ ngài từng ngày đấy ạ.” Ông gật đầu đồng tình với bà, không chỉ có Alice nhớ ông, cả ông cũng rất nhớ cô ấy. Nếu không phải vì những chuyện công việc bận rộn cần ông đi công tác khắp nơi, thì ông cũng không nỡ lòng xa con gái mình.
Alice ôm lấy cánh tay kéo ông vào nhà, ấn ông ngồi xuống chiếc ghế bành nơi gần lò sưởi, pha cho ông một tách trà nóng hổi, rồi ngồi bệt dưới đất tựa đầu vào chân ông. Ông thong thả nhấm nháp hương vị trà thảo mộc do Alice pha, bàn tay còn lại dịu dàng xoa đầu con gái nhỏ. Ông hỏi Alice: “Hãy kể cho cha nghe, khi cha không có ở nhà, con đã làm những gì?” Cô gái trẻ không hài lòng lắc đầu: “Người phải kể cho con nghe phải là cha chứ? Cha đã làm gì trong suốt thời gian cha xa con?”
Ông nghiêm túc dụ dỗ: “Nếu con kể trước, cha sẽ kể cho con nghe.” Trong đôi mắt của ông ánh lên sự trêu chọc thú vị. Alice đã lớn hơn trước rất nhiều, con gái ông năm nay đã 16 tuổi, đã bắt đầu mang dáng dấp của một thiếu nữ trưởng thành. Được thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của người vợ quá cố của ông, Alice cứ như một đóa hoa hồng nở rực rỡ giữa mùa đông khắc nghiệt.
Alice chấp nhận giao kèo, cô gái đứng lên vuốt lọn tóc vàng ra sau tai bắt đầu kể cho ông nghe những việc mình làm. Giọng nói của cô ngân nga trầm bổng rót vào tai người cha như những tiếng hát của thiên thần. Khung cảnh xoay chuyển biến hóa liên tục theo từng câu nói của cô, cha cô nhắm mắt lại thả tâm hồn theo giai điệu thánh thót. Ông có thể thấy được, cô đã chăm chỉ học tập như thế nào với gia sư khi ông đi vắng.
Cảnh cô làm bài giữa vườn hoa thơm ngát sau nhà, và những tiếng chim lảnh lót xung quanh. Khi cô đi dạo giữa những con phố London cổ kính, đã có bao nhiêu ánh mắt ngoái nhìn theo bóng dáng của con gái ông. Và rồi những giờ phút thoải mái khi cô đến thăm những đứa trẻ mồ côi ở trại tế bần, sự ấm áp lan tỏa từ trái tim. Câu chuyện của cô về cuộc sống thường ngày, được diễn tả lại một cách sống động trong đầu óc của ông như vậy đó.
Khi cô ngừng lời, cũng là lúc giai điệu ngọt ngào trong ông kết thúc, ông mở mắt ra và mỉm cười đầy tự hào. Đã đến lúc rồi, Alice đã đủ lớn để ông có thể đưa cô ra ngoài thế giới xô bồ bên kia, giao cả gia nghiệp rộng lớn của ông vào tay cô. Nhưng ông vẫn không thể hoàn toàn yên lòng, vì cô mãi mãi là con gái bé bỏng bên cạnh ông như ngày nào. Chính vì lẽ đó, ông muốn tìm một người để ông có thể đủ tin tưởng giao cả con gái lẫn sản nghiệp cho người đó bảo vệ và chăm sóc.
Cuối cùng sau những năm dài tìm kiếm ông cũng đã tìm được chàng trai đó, kẻ sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà làm tổn hại đến con gái ông. Người sẽ nắm tay Alice đi đến hết cuộc đời, luôn che chờ cho Alice, khi ông không còn có thể ở bên Alice được nữa.
Ông nắm lấy đôi tay của cô nhẹ nhàng hỏi: “Con còn nhớ mùa hè ở Pháp, khi con tám tuổi hay không?” Cô lắc đầu nhưng rồi cũng gật đầu, có những điều cô còn không thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là sự thật nữa cơ mà. “Sao vậy con gái, bộ con đã quên cậu bé đã cõng con về từ đồi hoa oải hương vì con ngủ quên rồi sao?” Alice à một tiếng, thì ra là cha cô đang muốn nhắc đến người đó, vậy thì cô có thể khẳng định cậu bé đó có thật.
Là người đã tìm thấy cô khi cô đang lạc giữa những thứ vô định trên đồi hoa oải hương xinh đẹp, những ký ức thưở nhỏ mập mờ đan xen. Cô tin rằng mình đã từng đến một thế giới rất kỳ lạ, tràn ngập những điều thú vị, thỏ trắng biết xem đồng hồ, nữ hoàng đỏ và nữ hoàng trắng, còn có cả những người bạn tiệc trà... Cha cô nhăc đến khoảng thời gian ấy làm Alice càng trở nên mơ hồ, thực sự thì đó... có phải là một giấc mơ hay không?
“Tại sao cha lại đột ngột nhắc đến người đó?” Alice tò mò hỏi, cha cô mỉm cười hiền từ trả lời cô: “Cậu bé năm nào đã lớn, và người đó sẽ trở thành vị hôn phu của con.”Câu trả lời của cha làm cô giật mình, bàn tay đang được cha nắm bỗng không tự chủ được mà vùng ra. Cô thảng thốt lùi lại, tại sao cha lại nói như thế? Không phải cha nói sẽ để cô tự lựa chọn cho hôn sự của mình sao? Không phải cha đã hứa với con sẽ để con tự do trong hôn nhân của mình hay sao? Con... mới 16 tuổi, có phải là quá sớm hay không?”
Cha cô không còn cười nữa, đôi mắt trở nên cứng rắn và nghiêm khắc: “Con nói đúng, con chỉ mới 16 tuổi, ngay cả thế giới ngoài kia con còn chưa tiếp xúc được nhiều. Con chỉ như con cừu nhỏ giữa bầy sói hoang, cha đã sống hơn nữa đời người, vì thế cha biết điều gì là tốt nhất cho con. Khi cha hứa với con sẽ để con tự do trong hôn nhân của mình, lúc đó là sinh nhật 10 tuổi của con. Một đứa trẻ thì sẽ hiểu được chuyện gì kia chứ, vì muốn con vui cha đã hứa, nhưng nó không có giá trị, Alice. ”
Alice nghe những lời nói phủ nhận tất cả những ước mơ mà cô đã cất công xây dựng cho tương lai bấy lâu nay. Thế giới trong Alice hoàn toàn sụp đổ, cô lùi ra sau như muốn thoát khỏi cha mình, khi bàn chân cô sắp chạm vào lò sưởi sau lưng, cha cô đã hét lên: “Alice! Cẩn thận.” Nhưng dường như tất cả đã quá muộn, lửa liếm lấy tà váy của Alice, và như có ma lực, ngọn lửa trong lò nổi lên chuyển động như sinh vật sống.
Lưỡi lửa cuốn lấy cô như những xúc tu của bạch tuộc kéo cô rơi vào bên trong lò sưởi nóng bỏng. Alice đang bàng hoàng về những gì mình nghe được, khi cô chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ngọn lửa kéo xuống. Alice sợ hãi, có phải cô sẽ chết hay không? Bóng tối bao trùm lấy cô gái, chỉ có ngọn lửa bao quanh thân cô vẫn sáng rực. Cô nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi tột cùng của cha, trước khi cô bị kéo vào lò sưởi.
Những tưởng sẽ rất nóng, nhưng không...đáy lò sưởi như một chiếc hang sâu không đáy khiến Alice rơi mãi, rơi mãi chẳng có điểm dừng. Và rồi một cảm giác quen thuộc dấy lên trong tâm trí cô gái, trước đây... Cô đã từng rơi xuống một chiếc hang như vậy... vì mãi mê đuổi theo con thỏ trắng cầm chiếc đồng hồ vàng... Cơn gió mát lạnh ập đến giữ cho cô rơi chậm lại, và ký ức bị quên lãng ùa về như thác lũ... Thật sự cô đã đến một nơi được gọi là Xứ sở thần tiên...
Sokechi gượng cười bước về phía cô rồi giải thích. Hóa ra bạn nữ đóng vai nữ chính trong vở nhạc kịch của Shin đã bị thương trong quá trình bưng đồ cho quán ăn. Hiện tại đi lại còn khó khăn huống chi là chạy nhảy trên sân khấu để diễn kịch. Ngày mai là diễn rồi mà Shin vẫn chưa tìm ra được cách đối phó cho nên cậu ta mới có vẻ mặt u ám như trời sắp sập. Nghe xong câu chuyện, Lavender ồ lên một tiếng, khẽ nói: “Vậy thì chỉ cần tớ diễn thay bạn ấy là được chứ gì? Vì vai nam chính giao cho Daniel nên ngày nào tớ cũng phải tập kịch với cậu ấy. Từ lâu đã thuộc lời thoại còn hơn cả người phải thật sự đóng vai kia.”
Lời nói của cô còn hiệu quả hơn lời an ủi của cả đám cộng lại, Shin lập tức vứt bỏ bộ mặt u ám của mình, đứng phắt dậy nắm chặt tay Lavender. “Đúng rồi nhỉ, vai diễn này còn ai đóng hợp hơn cậu nữa đây, nhưng mà...” Vừa nói đến đây cậu vừa nhìn sang Daniel bên cạnh, cậu biết Dan không hề thích việc phô bày em gái của mình nơi đám đông. Nhưng trái ngược với dự đoán của cậu, Dan chỉ mỉm cười nhìn sự thích thú trong đôi mắt của Lavender, mà nói: “Rất sẵn lòng được đóng chung với tiểu thư!”
Một câu nói đơn giản đã hóa giải cục diện gần như bế tắc của cửa hàng, mọi việc bắt đầu trở lại với quỹ đạo vốn có của nó. Và những diễn viên của vở nhạc kịch cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho màn trình diễn sắp đến.
***
Phần hai của lễ hội mùa hè bắt đầu với lễ kỷ niệm thành lập trường Tairano, được tổ chức ở hội trường lớn nhất thành phố. Vì trường Tairano là một ngôi trường danh giá có bề dày lịch sử hơn 50 năm, chưa kể hiệu trưởng hiện giờ cũng là một người rất nổi tiếng trong lĩnh vực giáo dục. Cho nên những vị khách được mời đến tham dự lễ kỷ niệm, ngoại trừ học sinh ưu tú của ba trường Tairano, Usakin và Namiko, còn có những quan chức cấp cao của thành phố.
Tiết mục của lớp 10A2 ở vị trí thứ sáu, cho nên mọi việc được tiến hành khá suôn sẻ, ít áp lực hơn những tiết mục đầu tiên. Trong phòng thử đồ lúc này, Lavender đang xoay mình trong chiếc váy, cô dang rộng hai tay trước gương và hỏi: “Có kỳ cục không?” Dehansi lau mồ hôi trên trán sau khi giúp cô mặc chiếc váy cũng phải mỉm cười lắc đầu: “Rất dễ thương.” Lavender nhìn vào trong gương, mái tóc vàng được chải ra sau điểm xuyết bằng một chiếc nơ xanh da trời kẻ sọc trắng và những bông hoa hồng đỏ tươi.
Phần dưới là chiếc váy với tạp dề trắng may liền, xòe phồng hai lớp tạo điểm nhấn ở chân váy và màu chủ đạo của chiếc áo là xanh và trắng. Trông cô cứ như cô bé Alice đi lạc vào thế giới thần tiên vậy, mà cũng thật trớ trêu thay đó cũng sẽ chính là vai diễn của cô trong vở kịch lần này. Một phiên bản hoàn toàn mới dựa trên nội dung chủ yếu của câu truyện cổ tích đã quá quen thuộc kia. Shin đã viết lại một vở nhạc kịch chứa đựng nhiều yếu tố bất ngờ và kịch tính mang tên ‘Alice and her dreams.’
Lavender đứng sau cánh gà, chờ lời giới thiệu của người dẫn chương trình kết thúc để bước ra sân khấu. Đối diện cô là Dan, trang phục của cậu cũng phức tạp không kém, mái tóc màu gỗ đào nổi bật dưới chiếc mũ lịch lãm. Cậu nhìn thấy cô đang đưa mắt về phía mình, Dan bỏ chiếc mũ xuống cúi chào một cách đầy thanh lịch. Lavender cố mím môi nén nụ cười, đằng sau cậu Ayuo đã đến từ khi nào, cô đẩy khẽ lưng Lavender: “Hãy bước ra sân khấu đi, cố lên Lavender!” Lavender xoay người lại gật đầu với Ayuo, rồi tiến bước về phía thứ ánh sáng chói lòa trên sân khấu. Và câu chuyện “Alice and her dreams” bắt đầu!
Buổi chiều mùa đông lạnh giá, Alice ngồi phía sau khung cửa sổ của căn nhà cổ kính, phả hơi thở của mình lên cửa sổ. Hơi thở của cô làm mờ tấm kính, một màn sương đọng lại phía trên bề mặt, Alice dùng đầu ngón tay nhỏ nhắn viết tên mình lên màn hơi mờ ảo ấy. Bầu trời bên ngoài không có dấu hiệu nào cho thấy tuyết sẽ ngừng rơi, Alice thu mình tựa đầu vào khung cửa cao lớn phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Và rồi, trong đôi mắt xanh biếc xinh đẹp ánh lên một niềm vui thích vô hạn, thứ cô nhìn thấy chính là chiếc xe ngựa đen tuyền đang băng qua cổng nhà. Alice mỉm cười rạng rỡ, nhấc mình xuống khỏi bệ cửa sổ, tà váy lay động theo từng nhịp chân. Cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng, băng qua những dãy hành lang dài của căn nhà, trượt xuống cầu thang lót thảm thêu tay rồi dừng lại trước cánh cửa đại sảnh.
Alice đặt tay lên nắm đấm cửa trước khi nó được mở ra, và người đứng đằng sau cửa đang bỏ chiếc mũ bám đầy tuyết xuống khỏi mái tóc của mình chính là cha của Alice. Cô bé vui vẻ ôm chầm lấy người trước mặt, mặc kệ cái lạnh giá còn vương trên người ông ấy: “Cha, mừng cha đã về nhà!” Cha của Alice khẽ mỉm cười, ôm con gái bé bỏng vào lòng mình, “Ừ! Cha đã về rồi, Alice.” Mọi mệt mỏi dường như tan biến khỏi cơ thể ông, quả thật được ôm con gái nhỏ sau những ngày xa cách khiến ông rất hạnh phúc.
Bà quản gia tiến lại từ đằng sau, khuôn mặt nghiêm nghị già nua của bà cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa. Bà bước đến đón lấy chiếc áo choàng, mũ và gậy cầm tay của ông: “Chào mừng ngài đã về nhà! Tiểu thư đã nhớ ngài từng ngày đấy ạ.” Ông gật đầu đồng tình với bà, không chỉ có Alice nhớ ông, cả ông cũng rất nhớ cô ấy. Nếu không phải vì những chuyện công việc bận rộn cần ông đi công tác khắp nơi, thì ông cũng không nỡ lòng xa con gái mình.
Alice ôm lấy cánh tay kéo ông vào nhà, ấn ông ngồi xuống chiếc ghế bành nơi gần lò sưởi, pha cho ông một tách trà nóng hổi, rồi ngồi bệt dưới đất tựa đầu vào chân ông. Ông thong thả nhấm nháp hương vị trà thảo mộc do Alice pha, bàn tay còn lại dịu dàng xoa đầu con gái nhỏ. Ông hỏi Alice: “Hãy kể cho cha nghe, khi cha không có ở nhà, con đã làm những gì?” Cô gái trẻ không hài lòng lắc đầu: “Người phải kể cho con nghe phải là cha chứ? Cha đã làm gì trong suốt thời gian cha xa con?”
Ông nghiêm túc dụ dỗ: “Nếu con kể trước, cha sẽ kể cho con nghe.” Trong đôi mắt của ông ánh lên sự trêu chọc thú vị. Alice đã lớn hơn trước rất nhiều, con gái ông năm nay đã 16 tuổi, đã bắt đầu mang dáng dấp của một thiếu nữ trưởng thành. Được thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của người vợ quá cố của ông, Alice cứ như một đóa hoa hồng nở rực rỡ giữa mùa đông khắc nghiệt.
Alice chấp nhận giao kèo, cô gái đứng lên vuốt lọn tóc vàng ra sau tai bắt đầu kể cho ông nghe những việc mình làm. Giọng nói của cô ngân nga trầm bổng rót vào tai người cha như những tiếng hát của thiên thần. Khung cảnh xoay chuyển biến hóa liên tục theo từng câu nói của cô, cha cô nhắm mắt lại thả tâm hồn theo giai điệu thánh thót. Ông có thể thấy được, cô đã chăm chỉ học tập như thế nào với gia sư khi ông đi vắng.
Cảnh cô làm bài giữa vườn hoa thơm ngát sau nhà, và những tiếng chim lảnh lót xung quanh. Khi cô đi dạo giữa những con phố London cổ kính, đã có bao nhiêu ánh mắt ngoái nhìn theo bóng dáng của con gái ông. Và rồi những giờ phút thoải mái khi cô đến thăm những đứa trẻ mồ côi ở trại tế bần, sự ấm áp lan tỏa từ trái tim. Câu chuyện của cô về cuộc sống thường ngày, được diễn tả lại một cách sống động trong đầu óc của ông như vậy đó.
Khi cô ngừng lời, cũng là lúc giai điệu ngọt ngào trong ông kết thúc, ông mở mắt ra và mỉm cười đầy tự hào. Đã đến lúc rồi, Alice đã đủ lớn để ông có thể đưa cô ra ngoài thế giới xô bồ bên kia, giao cả gia nghiệp rộng lớn của ông vào tay cô. Nhưng ông vẫn không thể hoàn toàn yên lòng, vì cô mãi mãi là con gái bé bỏng bên cạnh ông như ngày nào. Chính vì lẽ đó, ông muốn tìm một người để ông có thể đủ tin tưởng giao cả con gái lẫn sản nghiệp cho người đó bảo vệ và chăm sóc.
Cuối cùng sau những năm dài tìm kiếm ông cũng đã tìm được chàng trai đó, kẻ sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà làm tổn hại đến con gái ông. Người sẽ nắm tay Alice đi đến hết cuộc đời, luôn che chờ cho Alice, khi ông không còn có thể ở bên Alice được nữa.
Ông nắm lấy đôi tay của cô nhẹ nhàng hỏi: “Con còn nhớ mùa hè ở Pháp, khi con tám tuổi hay không?” Cô lắc đầu nhưng rồi cũng gật đầu, có những điều cô còn không thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là sự thật nữa cơ mà. “Sao vậy con gái, bộ con đã quên cậu bé đã cõng con về từ đồi hoa oải hương vì con ngủ quên rồi sao?” Alice à một tiếng, thì ra là cha cô đang muốn nhắc đến người đó, vậy thì cô có thể khẳng định cậu bé đó có thật.
Là người đã tìm thấy cô khi cô đang lạc giữa những thứ vô định trên đồi hoa oải hương xinh đẹp, những ký ức thưở nhỏ mập mờ đan xen. Cô tin rằng mình đã từng đến một thế giới rất kỳ lạ, tràn ngập những điều thú vị, thỏ trắng biết xem đồng hồ, nữ hoàng đỏ và nữ hoàng trắng, còn có cả những người bạn tiệc trà... Cha cô nhăc đến khoảng thời gian ấy làm Alice càng trở nên mơ hồ, thực sự thì đó... có phải là một giấc mơ hay không?
“Tại sao cha lại đột ngột nhắc đến người đó?” Alice tò mò hỏi, cha cô mỉm cười hiền từ trả lời cô: “Cậu bé năm nào đã lớn, và người đó sẽ trở thành vị hôn phu của con.”Câu trả lời của cha làm cô giật mình, bàn tay đang được cha nắm bỗng không tự chủ được mà vùng ra. Cô thảng thốt lùi lại, tại sao cha lại nói như thế? Không phải cha nói sẽ để cô tự lựa chọn cho hôn sự của mình sao? Không phải cha đã hứa với con sẽ để con tự do trong hôn nhân của mình hay sao? Con... mới 16 tuổi, có phải là quá sớm hay không?”
Cha cô không còn cười nữa, đôi mắt trở nên cứng rắn và nghiêm khắc: “Con nói đúng, con chỉ mới 16 tuổi, ngay cả thế giới ngoài kia con còn chưa tiếp xúc được nhiều. Con chỉ như con cừu nhỏ giữa bầy sói hoang, cha đã sống hơn nữa đời người, vì thế cha biết điều gì là tốt nhất cho con. Khi cha hứa với con sẽ để con tự do trong hôn nhân của mình, lúc đó là sinh nhật 10 tuổi của con. Một đứa trẻ thì sẽ hiểu được chuyện gì kia chứ, vì muốn con vui cha đã hứa, nhưng nó không có giá trị, Alice. ”
Alice nghe những lời nói phủ nhận tất cả những ước mơ mà cô đã cất công xây dựng cho tương lai bấy lâu nay. Thế giới trong Alice hoàn toàn sụp đổ, cô lùi ra sau như muốn thoát khỏi cha mình, khi bàn chân cô sắp chạm vào lò sưởi sau lưng, cha cô đã hét lên: “Alice! Cẩn thận.” Nhưng dường như tất cả đã quá muộn, lửa liếm lấy tà váy của Alice, và như có ma lực, ngọn lửa trong lò nổi lên chuyển động như sinh vật sống.
Lưỡi lửa cuốn lấy cô như những xúc tu của bạch tuộc kéo cô rơi vào bên trong lò sưởi nóng bỏng. Alice đang bàng hoàng về những gì mình nghe được, khi cô chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ngọn lửa kéo xuống. Alice sợ hãi, có phải cô sẽ chết hay không? Bóng tối bao trùm lấy cô gái, chỉ có ngọn lửa bao quanh thân cô vẫn sáng rực. Cô nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi tột cùng của cha, trước khi cô bị kéo vào lò sưởi.
Những tưởng sẽ rất nóng, nhưng không...đáy lò sưởi như một chiếc hang sâu không đáy khiến Alice rơi mãi, rơi mãi chẳng có điểm dừng. Và rồi một cảm giác quen thuộc dấy lên trong tâm trí cô gái, trước đây... Cô đã từng rơi xuống một chiếc hang như vậy... vì mãi mê đuổi theo con thỏ trắng cầm chiếc đồng hồ vàng... Cơn gió mát lạnh ập đến giữ cho cô rơi chậm lại, và ký ức bị quên lãng ùa về như thác lũ... Thật sự cô đã đến một nơi được gọi là Xứ sở thần tiên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook