Học Viện Ma Pháp
-
Chương 17: Nhập học (4)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Author: Mai Tuyết Vân
Trận bóng rổ kết thúc với chiến thắng áp đảo nghiêng về phía trường Tairano, người được mệnh danh là con át chủ bài đã chứng tỏ cho mọi người thấy mình hoàn toàn xứng với danh hiệu đó. Trong khi đồng đội ăn mừng trên sân thì Dan lại vội vã lướt qua những người khác mà chạy về phía băng ghế chờ. Ở nơi đó không có ai cả, trên băng ghế chỉ có một tấm thẻ đeo cổ nằm ngay ngắn, “Cô ấy đâu rồi? Lavender đâu rồi?” Dan hoảng sợ thật sự, cậu đã có được cảm giác bị mất đi nay tìm lại được, để rồi cuối cùng lại vụt mất.
Oma là người đầu tiên phát hiện ra sự kỳ lạ của Dan, cậu tiến nhanh đến bên Dan, đặt bàn tay mình lên vai cậu. “Dan, cậu không sao chứ? Cảm thấy không ổn ư?” Dan vẫn không quay lưng lại, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi ban nãy rồi bỗng nhiên chạy vụt đi, để lại bàn tay đang lơ lửng trong không trung của Oma. Oma sững sờ trong giây lát: “Cậu ấy làm sao vậy?” Lúc này Dehansi mới đến gần chỗ cậu đang đứng, phủ lên đầu Oma một chiếc khăn mát lạnh: “Cậu ấy tìm kiếm bóng dáng của Lavender.”
“Cái gì?” Oma kinh ngạc nhìn Dehansi, cô mỉm cười buồn bã: “Lúc nãy, cậu ấy vô tình nhìn thấy một nữ sinh, tuy không nhìn rõ cô ấy như thế nào, nhưng khí chất và cả phong thái ấy rất giống với Lavender. Bây giờ, cô ấy đã đi mất rồi, sao cậu ấy lại không đuổi theo cơ chứ?” Oma chợt hiểu ra, thì ra ở cô gái ngồi ở băng ghế chờ đó chính là người Dan muốn tìm. Cậu còn tìm đó chỉ là học sinh khóa trên thuộc bộ phận giám sát hậu cần của ban tổ chức, lại không nghĩ rằng cô ấy có gì đặc biệt.
Lúc này, Dan vội vàng đến mức chẳng còn biết đã đụng phải ai nữa, cứ để mặc cho bản thân điên cuồng tìm kiếm. Không có ở đây, ở đây cũng không có, chỗ này không phải, cũng không phải chỗ kia. Hàng loạt những điều đó như nhấn chìm tâm trí của cậu, đúng lúc này Dan bất ngờ cảm thấy trước mặt mình tối sầm, rồi bất tỉnh lúc nào không biết. Thời gian ngừng lại khi cậu ngã xuống, mọi thứ xung quanh cậu hoàn toàn bất động, cậu ngã vào một bàn tay quen thuộc và ấm áp. “Tại sao lại tìm kiếm tớ trong tuyệt vọng như vậy? Cái chết của tớ chưa đủ để khiến cậu từ bỏ sao?”
Lời nói của cô chứa đầy sự đau khổ, cô ôm lấy cậu vào lòng, thời gian bị làm cho đóng băng bằng phép thuật của cô. Nixi miễn cưỡng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Dan, thứ ánh sáng thuần khiết bao phủ Dan. Cô xóa đi ký ức của cậu về cô, xóa đi tất cả mọi thứ đã từng ghi dấu tích của cô lại nơi này. Ánh sáng xuất phát từ Dan, lan tỏa ra mọi hướng, nó đi đến đâu thì những gì chứng tỏ cô từng tồn tại ở đây đều bị xóa sạch. Nixi thổn thức, chỉ cần một mình cô nhớ là đủ, không cần bất cứ ai nhớ đến cô nữa đâu, nhất là Dan, cậu chỉ nên có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc.
Đó là tất cả những gì cô muốn làm khi đến gặp Dan lần này, cô không thể cùng lúc làm tổn thương nhiều phía. Chỉ còn cách vẹn toàn là khiến họ quên cô là ai và đã từng xuất hiện như thế nào trong cuộc đời của bọn họ. Những ký ức đẹp đẽ đó, một mình cô cất giữ là được rồi, một mình cô chịu đựng sự giày vò này là đủ rồi. Nixi nhắm đôi mắt lại, che giấu cảm xúc phức tạp đang xoay chuyển bên trong, vẻ mặt đều không đổi bình thản như không hề suy nghĩ điều gì.
Bên cạnh cô là Kayuki, đối diện chỗ cô ngồi lại là Sol, bên ngoài cỗ xe này, Arnold, Isojin và Kaharu đang thay nhau điều khiển ngựa. Cỗ xe chậm rãi chạy về phía Kalem, lần này họ không di chuyển bằng cách dùng mê trận. Vì chỉ những trường hợp đặc biệt, những vị thần mới sử dụng đến cách thức tiêu hao thể lực này. Các mê trận cũng có giới hạn của nó, hệ thống quản lý vô cùng chặt chẽ, và vô sô quy tắc rắc rối trong việc sử dụng. Bình thường, các vị thần sẽ chọn những hình thức di chuyển thông thương như bọn Kayuki đang làm.
Mà nói đi cũng phải nói lại, bao quanh Học viện ma pháp là ba vùng kết giới vô cùng mạnh mẽ. Đến cả những vị thần nắm giữ sức mạnh tối cao hiện nay chắc chỉ có thể mở thông lộ để đưa mê trận đến bên ngoài rìa vùng kết giới thứ nhất mà thôi. Vì thế để tiện cho chuyến hành trình đi đến Học viện, bọn họ đã quyết định sẽ sử dụng xe ngựa. Bên trong cỗ xe yên tĩnh đến lạ thường, Sol vẫn cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bản nhạc cảm xúc bên trong Nixi rất mềm mại, cả Kayuki cũng không thấy điều gì bất thường, nhưng Sol thì có.
Cô không đọc được cảm xúc của Nixi, nhưng cô có mối liên kết chặt chẽ với Nixi, cảm xúc có thể được điều chỉnh để che giấu tâm sự thật, còn mối liên kết này lại không bao giờ nói dối. Sol biết Nixi cảm thấy như thế nào, một phần cảm xúc thật của Nixi cũng truyền sang cô khiến cô không thể không thở dài. “Tiểu thư, người chưa bao giờ như vậy.” Cô không nhìn Nixi, mà lại cất tiếng nói với Nixi điều này. Nixi nghe được lời cô nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, đôi mắt vẫn nhắm chặt: “Khi em lớn hơn một chút, ta tin em sẽ hiểu.” Sol vẫn không đồng tình với câu trả lời: “Có lẽ sẽ không, vì những điều này chỉ có người đã từng trải qua mà thôi.”
Lần này, Nixi mở mắt ra, trong con ngươi xanh biếc đã không còn nhìn thấy những tình cảm phức tạp nữa: “Phải, em nói đúng, chỉ có mình ta hiểu là được rồi.” Kayuki bị quên lãng trong cuộc đối thoại này, cô bé cũng không hề khó chịu, vì hiện giờ cô cũng đang có việc bận rộn cho riêng mình. Trên tay cô là bảng danh sách dài những thứ cần mua cho cả sáu người để có thể đến học viện nhập học.
Việc tổng hợp và phân chia lại số lượng một cách hợp lý nhất là điều cô thích nhất, ngoài ra cô còn quan sát cả bản đồ Kalem, tính toán xem sẽ bắt đầu đi đến nơi nào trước, và nếu quá đông phải đi đến đâu? Mùa nhập học là mùa cao điểm trong năm, nếu không lường trước vài trường hợp sẽ xảy ra thì e là bọn họ sẽ chết chìm trong dòng người đông đúc đổ xô về Kalem mua đồ.
Nhưng trước khi họ có cơ hội thực hiện kế hoạch hoàn mỹ của Kayuki thì phải đưa ba người là Sol, Nixi và Kaharu đến trình diện hội đồng phép thuật để tiến hành bài thi tăng cấp. Việc đó cũng không khiến Kayuki lo lắng nhiều, với năng lực của ba người bọn họ, Kayuki tin tưởng rằng họ sẽ đạt được kết quả tốt nhất có thể. Và thực vậy, những người trong cuộc cũng không hề cảm thấy lo lắng một chút nào.
Lúc đến cửa không gian nối kết giữa Trolem và Kalem, cỗ xe không hề dừng lại mà trực tiếp đi ngang qua đám lính canh. Vì người đánh xe lại chính là Quốc vương Kalem đáng kính Arnold, nếu một người có địa vị tối cao như vậy điều khiển xe ngựa, vậy ai sẽ là người có vinh hạnh ngồi bên trong đây? Chính vì lẽ đó mà quân lính không thể cũng không dám ngăn lại, để cho chiếc xe tự do vượt qua trạm kiểm tra an ninh.
Nhưng khi vào đến chốt kiểm tra an ninh phía trong, thì cỗ xe bắt buộc phải dừng lại, Nixi cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì mấy. Cô chậm rãi bước xuống xe cùng với Kayuki và Sol, Arnold đã đưa cho bọn họ những “Vỏ ốc của Ray” từ trước, đây cũng là lúc cần sử dụng đến thứ này. Sáu người bọn họ đứng trước cỗ xe ngựa, đối diện với họ lúc này có sáu người bí ẩn khoác áo choàng màu đen che kín mặt. Sự lạnh lẽo trong hơi thở toát ra khiến cho người khác rùng mình, họ là những kẻ thu thập linh hồn, thuộc hạ đắc lực của Thần chết. “Hãy cho chúng tôi xem giấy thông hành thưa các ngài.”
Sáu người bọn họ tiến lên phía trước, từng người một đứng đối diện với một người áo đen, họ đưa tay phải lên, đặt vào lòng bàn tay đang mở sẵn của người trước mặt mình. Một tia sáng phát ra lóe lên từ nơi hai bàn tay chạm nhau, kẻ sỡ hữu chìa khóa đang tra chìa vào ổ, khi chìa đã khớp, cánh cửa Kalem sẽ lập tức mở rộng chào mừng kẻ đó. Vỏ ốc của Ray chính là chìa khóa, còn những kẻ thu thập linh hồn lại đóng vai trò như những chiếc ổ khóa.
Nụ cười hiếm hoi nở trên môi những kẻ thu thập linh hồn, đã rất lâu rồi, cả sáu người này mới trở về Kalem cùng lúc. Và còn hơn thế nữa, người đặc biệt đó cũng đã đến đây, Kalem sẽ lại một lần nữa bừng sáng, tắm mình trong ánh nắng rực rỡ. Sau khi việc xác nhận hoàn thành, hàng người áo đen tách ra làm đôi rồi cung kính cúi người lui ra sau, “Chào mừng các vị đã đến với Kalem, vùng đất của những linh hồn.” Cánh cửa bằng sắt nặng nề mở ra sau lưng bọn họ, tiếng ma sát vang lên rất chói tai khiến Sol phải che đôi tai của mình lại.
Phía sau cánh cửa, thế giới Kalem đột nhiên bừng sáng, đường chân trời phía Đông bỗng nhiên chói lòa, mặt trời dần dần xuất hiện ở nơi đó, tỏa sáng rạng ngời. Nixi không kịp thích ứng, cô khẽ nheo mắt lại, nhưng trước khi cô kịp làm vậy thì đã có một bàn tay đưa ra che bớt ánh sáng đó lại. Arnold vui vẻ thì thầm bên tai cô: “Mừng cậu đã trở về Kalem, nơi này lại một lần nữa bừng sáng vì cậu.” Nixi mỉm cười, cậu ấy vẫn còn nhớ, thời tiết ở Kalem có một sự liên quan mật thiết đến tâm trạng của Quốc vương Kalem.
Chỉ cần Arnold muốn, thì mùa hè sẽ biến thành mùa đông, còn trời đang nắng sẽ lập tức đổ mưa. Kalem là nơi ở của những linh hồn, nó luôn ảm đạm và tu tối, mang trong mình sự bi thương của những kẻ đã chết. Nhưng một khi Nixi đặt chân đến nơi này, thì mặt trời sẽ lập tức mọc lên sưởi ấm vạn vật, vì cô từng nói cô rất ghét bóng tối ở nơi này. Và rồi Arnold đã luôn khắc sâu điều đó vào lòng, mỗi lần cô đến, cậu đều sẽ để cô nhìn thấy ánh nắng ấm áp của mặt trời, được tắm mình trong những điều đẹp đẽ nhất.
Kalem chỉ bừng sáng vì Nixi và sẽ mãi mãi là như vậy!
Trận bóng rổ kết thúc với chiến thắng áp đảo nghiêng về phía trường Tairano, người được mệnh danh là con át chủ bài đã chứng tỏ cho mọi người thấy mình hoàn toàn xứng với danh hiệu đó. Trong khi đồng đội ăn mừng trên sân thì Dan lại vội vã lướt qua những người khác mà chạy về phía băng ghế chờ. Ở nơi đó không có ai cả, trên băng ghế chỉ có một tấm thẻ đeo cổ nằm ngay ngắn, “Cô ấy đâu rồi? Lavender đâu rồi?” Dan hoảng sợ thật sự, cậu đã có được cảm giác bị mất đi nay tìm lại được, để rồi cuối cùng lại vụt mất.
Oma là người đầu tiên phát hiện ra sự kỳ lạ của Dan, cậu tiến nhanh đến bên Dan, đặt bàn tay mình lên vai cậu. “Dan, cậu không sao chứ? Cảm thấy không ổn ư?” Dan vẫn không quay lưng lại, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi ban nãy rồi bỗng nhiên chạy vụt đi, để lại bàn tay đang lơ lửng trong không trung của Oma. Oma sững sờ trong giây lát: “Cậu ấy làm sao vậy?” Lúc này Dehansi mới đến gần chỗ cậu đang đứng, phủ lên đầu Oma một chiếc khăn mát lạnh: “Cậu ấy tìm kiếm bóng dáng của Lavender.”
“Cái gì?” Oma kinh ngạc nhìn Dehansi, cô mỉm cười buồn bã: “Lúc nãy, cậu ấy vô tình nhìn thấy một nữ sinh, tuy không nhìn rõ cô ấy như thế nào, nhưng khí chất và cả phong thái ấy rất giống với Lavender. Bây giờ, cô ấy đã đi mất rồi, sao cậu ấy lại không đuổi theo cơ chứ?” Oma chợt hiểu ra, thì ra ở cô gái ngồi ở băng ghế chờ đó chính là người Dan muốn tìm. Cậu còn tìm đó chỉ là học sinh khóa trên thuộc bộ phận giám sát hậu cần của ban tổ chức, lại không nghĩ rằng cô ấy có gì đặc biệt.
Lúc này, Dan vội vàng đến mức chẳng còn biết đã đụng phải ai nữa, cứ để mặc cho bản thân điên cuồng tìm kiếm. Không có ở đây, ở đây cũng không có, chỗ này không phải, cũng không phải chỗ kia. Hàng loạt những điều đó như nhấn chìm tâm trí của cậu, đúng lúc này Dan bất ngờ cảm thấy trước mặt mình tối sầm, rồi bất tỉnh lúc nào không biết. Thời gian ngừng lại khi cậu ngã xuống, mọi thứ xung quanh cậu hoàn toàn bất động, cậu ngã vào một bàn tay quen thuộc và ấm áp. “Tại sao lại tìm kiếm tớ trong tuyệt vọng như vậy? Cái chết của tớ chưa đủ để khiến cậu từ bỏ sao?”
Lời nói của cô chứa đầy sự đau khổ, cô ôm lấy cậu vào lòng, thời gian bị làm cho đóng băng bằng phép thuật của cô. Nixi miễn cưỡng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Dan, thứ ánh sáng thuần khiết bao phủ Dan. Cô xóa đi ký ức của cậu về cô, xóa đi tất cả mọi thứ đã từng ghi dấu tích của cô lại nơi này. Ánh sáng xuất phát từ Dan, lan tỏa ra mọi hướng, nó đi đến đâu thì những gì chứng tỏ cô từng tồn tại ở đây đều bị xóa sạch. Nixi thổn thức, chỉ cần một mình cô nhớ là đủ, không cần bất cứ ai nhớ đến cô nữa đâu, nhất là Dan, cậu chỉ nên có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc.
Đó là tất cả những gì cô muốn làm khi đến gặp Dan lần này, cô không thể cùng lúc làm tổn thương nhiều phía. Chỉ còn cách vẹn toàn là khiến họ quên cô là ai và đã từng xuất hiện như thế nào trong cuộc đời của bọn họ. Những ký ức đẹp đẽ đó, một mình cô cất giữ là được rồi, một mình cô chịu đựng sự giày vò này là đủ rồi. Nixi nhắm đôi mắt lại, che giấu cảm xúc phức tạp đang xoay chuyển bên trong, vẻ mặt đều không đổi bình thản như không hề suy nghĩ điều gì.
Bên cạnh cô là Kayuki, đối diện chỗ cô ngồi lại là Sol, bên ngoài cỗ xe này, Arnold, Isojin và Kaharu đang thay nhau điều khiển ngựa. Cỗ xe chậm rãi chạy về phía Kalem, lần này họ không di chuyển bằng cách dùng mê trận. Vì chỉ những trường hợp đặc biệt, những vị thần mới sử dụng đến cách thức tiêu hao thể lực này. Các mê trận cũng có giới hạn của nó, hệ thống quản lý vô cùng chặt chẽ, và vô sô quy tắc rắc rối trong việc sử dụng. Bình thường, các vị thần sẽ chọn những hình thức di chuyển thông thương như bọn Kayuki đang làm.
Mà nói đi cũng phải nói lại, bao quanh Học viện ma pháp là ba vùng kết giới vô cùng mạnh mẽ. Đến cả những vị thần nắm giữ sức mạnh tối cao hiện nay chắc chỉ có thể mở thông lộ để đưa mê trận đến bên ngoài rìa vùng kết giới thứ nhất mà thôi. Vì thế để tiện cho chuyến hành trình đi đến Học viện, bọn họ đã quyết định sẽ sử dụng xe ngựa. Bên trong cỗ xe yên tĩnh đến lạ thường, Sol vẫn cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bản nhạc cảm xúc bên trong Nixi rất mềm mại, cả Kayuki cũng không thấy điều gì bất thường, nhưng Sol thì có.
Cô không đọc được cảm xúc của Nixi, nhưng cô có mối liên kết chặt chẽ với Nixi, cảm xúc có thể được điều chỉnh để che giấu tâm sự thật, còn mối liên kết này lại không bao giờ nói dối. Sol biết Nixi cảm thấy như thế nào, một phần cảm xúc thật của Nixi cũng truyền sang cô khiến cô không thể không thở dài. “Tiểu thư, người chưa bao giờ như vậy.” Cô không nhìn Nixi, mà lại cất tiếng nói với Nixi điều này. Nixi nghe được lời cô nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, đôi mắt vẫn nhắm chặt: “Khi em lớn hơn một chút, ta tin em sẽ hiểu.” Sol vẫn không đồng tình với câu trả lời: “Có lẽ sẽ không, vì những điều này chỉ có người đã từng trải qua mà thôi.”
Lần này, Nixi mở mắt ra, trong con ngươi xanh biếc đã không còn nhìn thấy những tình cảm phức tạp nữa: “Phải, em nói đúng, chỉ có mình ta hiểu là được rồi.” Kayuki bị quên lãng trong cuộc đối thoại này, cô bé cũng không hề khó chịu, vì hiện giờ cô cũng đang có việc bận rộn cho riêng mình. Trên tay cô là bảng danh sách dài những thứ cần mua cho cả sáu người để có thể đến học viện nhập học.
Việc tổng hợp và phân chia lại số lượng một cách hợp lý nhất là điều cô thích nhất, ngoài ra cô còn quan sát cả bản đồ Kalem, tính toán xem sẽ bắt đầu đi đến nơi nào trước, và nếu quá đông phải đi đến đâu? Mùa nhập học là mùa cao điểm trong năm, nếu không lường trước vài trường hợp sẽ xảy ra thì e là bọn họ sẽ chết chìm trong dòng người đông đúc đổ xô về Kalem mua đồ.
Nhưng trước khi họ có cơ hội thực hiện kế hoạch hoàn mỹ của Kayuki thì phải đưa ba người là Sol, Nixi và Kaharu đến trình diện hội đồng phép thuật để tiến hành bài thi tăng cấp. Việc đó cũng không khiến Kayuki lo lắng nhiều, với năng lực của ba người bọn họ, Kayuki tin tưởng rằng họ sẽ đạt được kết quả tốt nhất có thể. Và thực vậy, những người trong cuộc cũng không hề cảm thấy lo lắng một chút nào.
Lúc đến cửa không gian nối kết giữa Trolem và Kalem, cỗ xe không hề dừng lại mà trực tiếp đi ngang qua đám lính canh. Vì người đánh xe lại chính là Quốc vương Kalem đáng kính Arnold, nếu một người có địa vị tối cao như vậy điều khiển xe ngựa, vậy ai sẽ là người có vinh hạnh ngồi bên trong đây? Chính vì lẽ đó mà quân lính không thể cũng không dám ngăn lại, để cho chiếc xe tự do vượt qua trạm kiểm tra an ninh.
Nhưng khi vào đến chốt kiểm tra an ninh phía trong, thì cỗ xe bắt buộc phải dừng lại, Nixi cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì mấy. Cô chậm rãi bước xuống xe cùng với Kayuki và Sol, Arnold đã đưa cho bọn họ những “Vỏ ốc của Ray” từ trước, đây cũng là lúc cần sử dụng đến thứ này. Sáu người bọn họ đứng trước cỗ xe ngựa, đối diện với họ lúc này có sáu người bí ẩn khoác áo choàng màu đen che kín mặt. Sự lạnh lẽo trong hơi thở toát ra khiến cho người khác rùng mình, họ là những kẻ thu thập linh hồn, thuộc hạ đắc lực của Thần chết. “Hãy cho chúng tôi xem giấy thông hành thưa các ngài.”
Sáu người bọn họ tiến lên phía trước, từng người một đứng đối diện với một người áo đen, họ đưa tay phải lên, đặt vào lòng bàn tay đang mở sẵn của người trước mặt mình. Một tia sáng phát ra lóe lên từ nơi hai bàn tay chạm nhau, kẻ sỡ hữu chìa khóa đang tra chìa vào ổ, khi chìa đã khớp, cánh cửa Kalem sẽ lập tức mở rộng chào mừng kẻ đó. Vỏ ốc của Ray chính là chìa khóa, còn những kẻ thu thập linh hồn lại đóng vai trò như những chiếc ổ khóa.
Nụ cười hiếm hoi nở trên môi những kẻ thu thập linh hồn, đã rất lâu rồi, cả sáu người này mới trở về Kalem cùng lúc. Và còn hơn thế nữa, người đặc biệt đó cũng đã đến đây, Kalem sẽ lại một lần nữa bừng sáng, tắm mình trong ánh nắng rực rỡ. Sau khi việc xác nhận hoàn thành, hàng người áo đen tách ra làm đôi rồi cung kính cúi người lui ra sau, “Chào mừng các vị đã đến với Kalem, vùng đất của những linh hồn.” Cánh cửa bằng sắt nặng nề mở ra sau lưng bọn họ, tiếng ma sát vang lên rất chói tai khiến Sol phải che đôi tai của mình lại.
Phía sau cánh cửa, thế giới Kalem đột nhiên bừng sáng, đường chân trời phía Đông bỗng nhiên chói lòa, mặt trời dần dần xuất hiện ở nơi đó, tỏa sáng rạng ngời. Nixi không kịp thích ứng, cô khẽ nheo mắt lại, nhưng trước khi cô kịp làm vậy thì đã có một bàn tay đưa ra che bớt ánh sáng đó lại. Arnold vui vẻ thì thầm bên tai cô: “Mừng cậu đã trở về Kalem, nơi này lại một lần nữa bừng sáng vì cậu.” Nixi mỉm cười, cậu ấy vẫn còn nhớ, thời tiết ở Kalem có một sự liên quan mật thiết đến tâm trạng của Quốc vương Kalem.
Chỉ cần Arnold muốn, thì mùa hè sẽ biến thành mùa đông, còn trời đang nắng sẽ lập tức đổ mưa. Kalem là nơi ở của những linh hồn, nó luôn ảm đạm và tu tối, mang trong mình sự bi thương của những kẻ đã chết. Nhưng một khi Nixi đặt chân đến nơi này, thì mặt trời sẽ lập tức mọc lên sưởi ấm vạn vật, vì cô từng nói cô rất ghét bóng tối ở nơi này. Và rồi Arnold đã luôn khắc sâu điều đó vào lòng, mỗi lần cô đến, cậu đều sẽ để cô nhìn thấy ánh nắng ấm áp của mặt trời, được tắm mình trong những điều đẹp đẽ nhất.
Kalem chỉ bừng sáng vì Nixi và sẽ mãi mãi là như vậy!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook