Học Viện Glamour
-
Chương 14: Henry và Khải Minh - Hai phe đối lập
Tại căn tin trường...
-Nè! Nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới đó! - Vân Du vừa uống xong lon nước cam liền nhanh nhảu nói.
-Vậy à? Nam hay nữ vậy? - Ken cho tay vào túi quần, lưng tựa vào thành ghế.
-Nam! Mà nghe nói là một học sinh ưu tú của trường Apollo đó nha! Còn nghe đâu, người này nhà rất giàu có! - Vân Du nhanh miệng, nói luyên thuyên về cái người sắp chuyển vào lớp Đặc Biệt.
-Mà sao cậu đó lại vào lớp đặc biệt, không phải lớp ta phải thi thực lực mới được vào sao? Cậu ta còn chưa thi mà! - Tôi nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.
-Haizz! Vậy thì phải giải thích cho cậu từng ngọn ngành thôi! Trường Apollo là một ngôi trường khét tiếng ở Anh, là ngôi trường dành cho các phù thủy quý tộc. Một lớp bình thường ở đó cũng được coi như là lớp Đặc Biệt ở trường ta, nên việc cậu ta vào được lớp ta dễ như vậy cũng không có gì khó hiểu. - Thái Ny nói thay lời Vân Du, còn cô bạn Du của tôi thì có vẻ hậm hực lắm.
-Trường Apollo ghê nhỉ! - Tôi cười híp mắt.
-------------------------
Chúng tôi ngồi vào chỗ ngay ngắn khi giáo viên vào lớp. Cô Stephen từ đầu năm tới giờ vẫn giữ được phong độ rất cừ và cách giảng dạy rất vui. Cô đã hơn 50 nhưng vẫn rất nhí nhảnh, vẻ đẹp mặn mà khiến con gái chúng tôi phải ngưỡng mộ.
-Cô có hai tin buồn dành cho lớp chúng ta. Các em muốn nghe tin nào trước? - Cô để chồng sách lên bàn giáo viên rồi quay xuống nhìn chúng tôi. -Lớp trưởng, Vũ Trình, em muốn nghe tin nào?
Vũ Trình nghe cô nói rồi đứng dậy, nhìn mọi người một cái rồi quay lên nói với cô.
-Là tin buồn trước thưa cô! -Nói rồi Vũ Trình ngồi xuống.
-Vậy....tin buồn là........- Cô cứ chập chừng khiến chúng tôi hồi hộp đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. -Doãn An đã chuyển sang Pháp du học rồi! - Nói rồi, cô hơi cúi mặt, học sinh cả lớp như bị đánh một gậy vào người. Người thì xụ mặt, người thì ngồi im không nhúc nhích. Tôi thì nghĩ có lẽ cậu tay không muốn phải đối diện với tôi và Khải Minh nữa. Quyết định như vậy là rất đúng, tôi ủng hộ cậu ta.
Tôi quay sang nhìn Khải Minh, cậu ấy ụp mặt lên bàn, có lẽ là rất buồn.
-Cô cũng chỉ mới biết tin này mới đây trông khi Doãn An đã sang Pháp 3 ngày rồi! Các em có thời gian nhớ gọi điện cho Doãn An nhé! - Cô nỡ một nụ cười xinh trên đôi môi màu đỏ sẫm quý phái, hàm răng trắng muốt nổi bật. - Và tin vui là...............hôm nay lớp ta có học sinh mới! - Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa. - Vào đi em!
Sau lời nói của cô là sự hồi hộp, chờ đợi của cả lớp và sau đó là tiếng bước chân rồi cả sự ngạc nhiên đến trầm trồ của cả lớp.
-Đẹp trai quá à! - Một cô bạn ngồi cạnh cửa ra vào reo lên
-Vẻ đẹp thật ngôn tình!
-Có gì hay ho chứ!
Từ những lời khe ngợi của các cô gái kể cả Vân Du, đến các lời nói không hề cí chút thiện cảm của bọn con trai.
-Tớ là Henry, mong mọi người giúp đỡ! - Giọng nói nam tính nhưng dễ nghe khiến mấy cô gái lớp tôi ôm ngực mà ngất xỉu, cái cúi chào lịch sự, quả là một người được nuôi dạy trong một gia đình quý tộc. Mái tóc tím quyến rũ và đuôi mắt dài với hàng mi đen, đôi mắt có chút mạnh mẽ mà đuộm buồn, một vẻ đẹp lãnh đạm mà ấm áp. Thật khiến mọi người phải trầm trồ khe ngợi và xiêu lòng.
-Em muốn ngồi ở đâu?
Không nói gì mà cậu chỉ tay vào chỗ của Khải Minh hiến mọi người ngạc nhiên.
Cậu ta điên sao? Chỗ này là của Khải Minh mà sao có thể đòi ngồi chứ?
-Chỗ đó đã có người ngồi rồi mà! - Cô Stephen vẫn giữ gương mặt bình tĩnh.
-Vậy em ngồi cạnh cửa sổ ngay chỗ cô bạn tóc đen ấy! - Vừa nói Henry vừa chỉ tay vào chỗ còn trống cạnh tôi. Mọi người quay xuống nhìn tôi, tôi cảm nhận không khí dày đặc mùi ám khí từ các cô gái lớp tôi. Henry thì không nói gì cứ bước về chỗ ngồi.
-Chào cậu! - Henry cười tươi. Ánh sáng mặt trời rọi vào lớp, nụ cười, gương mặt của cậu ta dưới ánh nắng trưa oi bức hòa huyện với nhau, nụ cười đó mang đến một làn gió mát cạnh tôi, cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
-Chào, tớ là Lâm Vi! Rất vui được làm quen! - Tôi cười với cậu ấy một cái rồi quay lên. Trông suốt các môn học, Henry học đều tất cả các môn và dường như cái hạnh 1 của Vũ Trình cũng có thêm một đối thủ nữa.
Henry cứ đi theo tôi, lúc ăn cơm, lúc đọc sách. Khiến cho Vân Du, Ken và cả Thái Ny có vẻ không được thoải mái. Nhiều lúc Vân Du có nói ới tôi về việc đó và khiến tôi cũng khó xử. Khải Minh thì có vẻ không hề có chút thiện cảm nào với Henry cả, cứ đụng nhau là đấu đá, khả năng dùng thuật chú của cả hai khiến mọi người nễ phục. Không ai hơn ai, bất phân thắng bại. Đến nỗi cả trường đặt cho hai cậu ấy những biệt danh ngộ nghĩnh. Khải Minh với vẻ ngoài lạnh lùng và hơi khó gần nên mọi người hay gọi là thiên thần xa đọa, còn Henry thì lại trái ngược với Khải Minh, vẻ ngoài năng động, luôn tươi cười và hòa đồng nên ai cũng bảo là báu vật của thần Zeus. Bây giờ trong trường tôi xuất hiện 3 phe đối lập, một là theo phe của Khải Minh, một phe là theo Henry và phe còn lại là theo cả Henry và Khải Minh.
Mấy cái phe này thường xuyên chụp hình ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên của Henry và Khải Minh. (Nói chung là chụp lén á).....
Riết rồi thấy cái trường này loạn quá trời.....Haizzzzzz
-Nè! Nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới đó! - Vân Du vừa uống xong lon nước cam liền nhanh nhảu nói.
-Vậy à? Nam hay nữ vậy? - Ken cho tay vào túi quần, lưng tựa vào thành ghế.
-Nam! Mà nghe nói là một học sinh ưu tú của trường Apollo đó nha! Còn nghe đâu, người này nhà rất giàu có! - Vân Du nhanh miệng, nói luyên thuyên về cái người sắp chuyển vào lớp Đặc Biệt.
-Mà sao cậu đó lại vào lớp đặc biệt, không phải lớp ta phải thi thực lực mới được vào sao? Cậu ta còn chưa thi mà! - Tôi nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.
-Haizz! Vậy thì phải giải thích cho cậu từng ngọn ngành thôi! Trường Apollo là một ngôi trường khét tiếng ở Anh, là ngôi trường dành cho các phù thủy quý tộc. Một lớp bình thường ở đó cũng được coi như là lớp Đặc Biệt ở trường ta, nên việc cậu ta vào được lớp ta dễ như vậy cũng không có gì khó hiểu. - Thái Ny nói thay lời Vân Du, còn cô bạn Du của tôi thì có vẻ hậm hực lắm.
-Trường Apollo ghê nhỉ! - Tôi cười híp mắt.
-------------------------
Chúng tôi ngồi vào chỗ ngay ngắn khi giáo viên vào lớp. Cô Stephen từ đầu năm tới giờ vẫn giữ được phong độ rất cừ và cách giảng dạy rất vui. Cô đã hơn 50 nhưng vẫn rất nhí nhảnh, vẻ đẹp mặn mà khiến con gái chúng tôi phải ngưỡng mộ.
-Cô có hai tin buồn dành cho lớp chúng ta. Các em muốn nghe tin nào trước? - Cô để chồng sách lên bàn giáo viên rồi quay xuống nhìn chúng tôi. -Lớp trưởng, Vũ Trình, em muốn nghe tin nào?
Vũ Trình nghe cô nói rồi đứng dậy, nhìn mọi người một cái rồi quay lên nói với cô.
-Là tin buồn trước thưa cô! -Nói rồi Vũ Trình ngồi xuống.
-Vậy....tin buồn là........- Cô cứ chập chừng khiến chúng tôi hồi hộp đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. -Doãn An đã chuyển sang Pháp du học rồi! - Nói rồi, cô hơi cúi mặt, học sinh cả lớp như bị đánh một gậy vào người. Người thì xụ mặt, người thì ngồi im không nhúc nhích. Tôi thì nghĩ có lẽ cậu tay không muốn phải đối diện với tôi và Khải Minh nữa. Quyết định như vậy là rất đúng, tôi ủng hộ cậu ta.
Tôi quay sang nhìn Khải Minh, cậu ấy ụp mặt lên bàn, có lẽ là rất buồn.
-Cô cũng chỉ mới biết tin này mới đây trông khi Doãn An đã sang Pháp 3 ngày rồi! Các em có thời gian nhớ gọi điện cho Doãn An nhé! - Cô nỡ một nụ cười xinh trên đôi môi màu đỏ sẫm quý phái, hàm răng trắng muốt nổi bật. - Và tin vui là...............hôm nay lớp ta có học sinh mới! - Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa. - Vào đi em!
Sau lời nói của cô là sự hồi hộp, chờ đợi của cả lớp và sau đó là tiếng bước chân rồi cả sự ngạc nhiên đến trầm trồ của cả lớp.
-Đẹp trai quá à! - Một cô bạn ngồi cạnh cửa ra vào reo lên
-Vẻ đẹp thật ngôn tình!
-Có gì hay ho chứ!
Từ những lời khe ngợi của các cô gái kể cả Vân Du, đến các lời nói không hề cí chút thiện cảm của bọn con trai.
-Tớ là Henry, mong mọi người giúp đỡ! - Giọng nói nam tính nhưng dễ nghe khiến mấy cô gái lớp tôi ôm ngực mà ngất xỉu, cái cúi chào lịch sự, quả là một người được nuôi dạy trong một gia đình quý tộc. Mái tóc tím quyến rũ và đuôi mắt dài với hàng mi đen, đôi mắt có chút mạnh mẽ mà đuộm buồn, một vẻ đẹp lãnh đạm mà ấm áp. Thật khiến mọi người phải trầm trồ khe ngợi và xiêu lòng.
-Em muốn ngồi ở đâu?
Không nói gì mà cậu chỉ tay vào chỗ của Khải Minh hiến mọi người ngạc nhiên.
Cậu ta điên sao? Chỗ này là của Khải Minh mà sao có thể đòi ngồi chứ?
-Chỗ đó đã có người ngồi rồi mà! - Cô Stephen vẫn giữ gương mặt bình tĩnh.
-Vậy em ngồi cạnh cửa sổ ngay chỗ cô bạn tóc đen ấy! - Vừa nói Henry vừa chỉ tay vào chỗ còn trống cạnh tôi. Mọi người quay xuống nhìn tôi, tôi cảm nhận không khí dày đặc mùi ám khí từ các cô gái lớp tôi. Henry thì không nói gì cứ bước về chỗ ngồi.
-Chào cậu! - Henry cười tươi. Ánh sáng mặt trời rọi vào lớp, nụ cười, gương mặt của cậu ta dưới ánh nắng trưa oi bức hòa huyện với nhau, nụ cười đó mang đến một làn gió mát cạnh tôi, cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
-Chào, tớ là Lâm Vi! Rất vui được làm quen! - Tôi cười với cậu ấy một cái rồi quay lên. Trông suốt các môn học, Henry học đều tất cả các môn và dường như cái hạnh 1 của Vũ Trình cũng có thêm một đối thủ nữa.
Henry cứ đi theo tôi, lúc ăn cơm, lúc đọc sách. Khiến cho Vân Du, Ken và cả Thái Ny có vẻ không được thoải mái. Nhiều lúc Vân Du có nói ới tôi về việc đó và khiến tôi cũng khó xử. Khải Minh thì có vẻ không hề có chút thiện cảm nào với Henry cả, cứ đụng nhau là đấu đá, khả năng dùng thuật chú của cả hai khiến mọi người nễ phục. Không ai hơn ai, bất phân thắng bại. Đến nỗi cả trường đặt cho hai cậu ấy những biệt danh ngộ nghĩnh. Khải Minh với vẻ ngoài lạnh lùng và hơi khó gần nên mọi người hay gọi là thiên thần xa đọa, còn Henry thì lại trái ngược với Khải Minh, vẻ ngoài năng động, luôn tươi cười và hòa đồng nên ai cũng bảo là báu vật của thần Zeus. Bây giờ trong trường tôi xuất hiện 3 phe đối lập, một là theo phe của Khải Minh, một phe là theo Henry và phe còn lại là theo cả Henry và Khải Minh.
Mấy cái phe này thường xuyên chụp hình ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên của Henry và Khải Minh. (Nói chung là chụp lén á).....
Riết rồi thấy cái trường này loạn quá trời.....Haizzzzzz
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook