Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 34: Douglas sợ hãi

Trần Lạc đi theo Fitch về phía của Douglas, còn Isabella lủi thủi theo sau nhưng chẳng thèm nói tiếng nào, hiển nhiên nàng vẫn còn đang tức giận.

Trên mặt Alice lộ ra vẻ suy tư, một lát sau, nàng nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Niên đệ, cuối cùng số kia là bao nhiêu?"

Trần Lạc lắc đầu: "Không biết."

Alice nhìn hắn một chút, không tiếp tục hỏi nữa, suốt nãy giờ nàng cũng đang tự hỏi chính mình, nhưng mà bình thường, số có bình phương là 2, các nàng đều dùng một ký hiệu đơn giản để thay thế, từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới thật sự muốn tìm ra số này.

Dù sao, đây cũng là một chuyện rất rườm rà.

Giáo viên nói cho các nàng biết, các nàng chỉ cần biết rằng số này có thể dùng hai phân số của số nguyên đến biểu thị, về phần cụ thể là hai số nguyên nào, đây là chuyện của những học giả kia mới cần suy nghĩ.

Mặc dù nàng không xác định Trần Lạc có phải thật không biết hay không, nhưng rất hiển nhiên, hắn hỏi Fitch vấn đề này, tựa hồ cũng không phải trả lời dễ dàng như vậy.

...

Douglas ngồi một mình trong góc, hai tay nắm chặt, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Giải Edwin bị cướp, huân chương vinh dự cũng bị cướp, giao lưu học thuật tối nay vốn nên là vinh quang của hắn, lại không nghĩ rằng trở thành sỉ nhục của hắn.

Douglas đứng dậy, hắn muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, hắn đã chẳng thể đợi được đến lúc buổi giao lưu kết thúc, cô gái tên Britney kia và cả tên Blair đoạt huân chương danh dự của hắn, sớm muộn gì hắn cũng từ trên người của họ, tìm về vinh quang thuộc về mình!

"Anh Douglas, hóa ra anh ở chỗ này!" Đang lúc Douglas chuẩn bị rời đi nơi này, Fitch vừa thốt lên một cách kinh ngạc, vừa từ bên cạnh đi tới.

"Chuyện gì?" Bởi vì tâm tình kém đến cực điểm, đối với người em ruột này, Fitch cũng không cho sắc mặt tốt.

"Em đánh cược với thằng Blair ngốc nghếch kia..." Fitch hưng phấn kể lại chuyện vừa rồi cho Douglas.

Trên mặt Douglas lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn cả kinh hỏi: "Hắn cược huân chương vinh dự với ngươi?"

Fitch cười lạnh một tiếng: "Thằng ngu này chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của Isabella, anh, anh nhìn giúp em đề này, lần này em muốn để danh hiệu học giả vinh dự của hắn biến thành học giả sỉ nhục!"

Douglas đã không vội mà rời đi, mặc dù vấn đề của Blair đưa ra có thể sẽ rất khó, nhưng ở buổi giao lưu tối nay, cũng có không ít bạn bè của hắn, liền xem như bọn hắn giải không ra đề bài kia cũng sẽ không tổn thất cái gì.

Nhưng nếu thắng, có lẽ có thể đòi lại một chút sỉ nhục từ chỗ của Blair.

Douglas nhìn về phía Fitch, hỏi: "Vấn đề gì?"

Fitch vội vàng nói: "Hình vuông cạnh là 1, đường chéo dài bao nhiêu?"

Douglas nghe vậy sửng sốt một chút, hắn còn tưởng rằng Blair sẽ đưa ra vấn đề nan giải gì đến khó xử Fitch, thậm chí đã chuẩn bị tốt tìm kiếm trợ giúp từ bạn bè, có thể vấn đề này ------ vấn đề này với hắn mà nói, căn bản cũng không thể xem như vấn đề.

Hắn nhíu mày nhìn Fitch rồi nói: "Ngươi không biết đáp án của bài toán này?"

Là người gia tộc Howard, nếu như Fitch dám nói hắn không biết định lý Howard, sợ rằng sẽ bị cha đánh chết ngay lập tức, Fitch vội vàng giải thích: "Blair đòi em phải tìm ra phân số của hai số nguyên đó.”

Douglas nhìn Fitch một chút, lần nữa ngồi xuống, đoạn cầm lên giấy bút, hắn nói: "Ngươi chờ."

Vấn đề này hắn cũng chưa từng nghiên cứu qua, nhưng các số trên thế gian ngoại trừ số nguyên chính là có thể dùng phân số của số nguyên để thể hiện, hắn phí chút thời gian chắc chắn có thể tìm ra số này.

Mặc dù hắn đã mất đi giải Edwin, đã mất đi huân chương vinh dự, nhưng hắn có rất nhiều thời gian.

Tuy rằng điều này cũng không thể hủy bỏ danh hiệu học giả vinh dự của Blair, nhưng lại có thể làm cho hắn trở thành học giả sỉ nhục...

Ba người Trần Lạc đi đến bên cạnh Fitch, Fitch khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Chuẩn bị kỹ càng huân chương của ngươi đi."

Trần Lạc đặt huân chương lên bàn, nói: "Nó ngay ở chỗ này, có bản lĩnh thì tới lấy đi."

Hắn dường như chẳng thèm để việc đánh cược vừa rồi trong lòng chút nào, sau đó hắn mở ra một chai rượu đỏ, bèn ngồi trên ghế chậm rãi thưởng thức.

Sự bình tĩnh của Trần Lạc dường như cảm nhiễm đến Isabella, để nàng nhớ tới hai tảng đá đã phá vỡ nhận biết của nàng, Trần Lạc chỉ cần dùng hai hòn đá liền có thể đẩy ngã kết luận của tiên hiền, còn từ chỗ nàng gạt đi 10 đồng vàng.

Nàng nhìn Trần Lạc với ánh mặt hồ nghi, hỏi: "Blair, cậu có phải biết chút gì phải không?"

Trần Lạc không trực tiếp trả lời, rót cho nàng một ly rượu vang đỏ, hắn nói tiếp: "Xem tiếp đi."

Cặp lông mày xinh đẹp của Isabella nhăn tít lại, nàng trừng mắt liếc hắn một cái: "Nếu cậu thua huân chương, xem tôi thu thập cậu như thế nào!"

Trong lúc vô hình, nàng đã bắt đầu bày ra giá đỡ học tỷ với Trần Lạc.

Rất nhiều người ở học viện Thánh Donas gọi nàng là học tỷ, nhưng chỉ có Blair mới là thân niên đệ của nàng, làm học tỷ, Isabella cảm thấy nàng có quyền lực thay mặt cô Britny giáo huấn hắn.

Gặp Trần Lạc không có ý định rót rượu cho nàng, Alice tự mình lấy một chiếc ly đế cao sạch sẽ, đoạn rót cho mình nhàn nhạt nửa ly, nàng và Isabella ngồi trái phải bên cạnh Trần Lạc.

Ánh mắt nàng khi nhìn về phía Trần Lạc, mang theo nghi hoặc và mê mang, vị niên đệ trước mắt này tuổi còn nhỏ hơn nàng, nằng bắt đầu có cảm giác nhìn không thấu...

Một bên khác, Fitch vốn cho rằng Douglas có thể nhanh chóng đưa hắn đáp áp, nhưng hắn đợi một hồi lâu, Douglas vẫn còn đang vùi đầu tính toán.

Fitch nhìn thoáng qua Trần Lạc đang nhàn nhã, nhịn không được cúi đầu hỏi Douglas: "Còn chưa xong sao?”

Douglas cau mày, bực bội nạt lại: "Đừng nói chuyện."

Hắn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ tiến triển rất thuận lợi, dễ dàng tìm ra phân số của số nguyên, điều này người mới học toán cũng có thể làm được, đối với một học giả có một ít danh tiếng như hắn tới nói, đây được coi là một loại vũ nhục.

Nhưng mà Douglas đã thử rất nhiều loại phương pháp, đều không đạt được đán án hắn mong muốn, điều này khiến hắn không khỏi hơi bực bội.

Fitch bị đỗi không dám nói nữa, nhưng trong lòng lại chẳng lo lắng gì.

Douglas là một trong những học giả ưu tú của gia tộc Howard, đây cùng lắm là để hắn tính chiều dài một đoạn thẳng mà thôi, vấn đề không lớn.

Hắn thậm chí cảm thấy, chỉ cần cho hắn một ít thời gian, tự mình hắn cũng có thể giải ra đáp án.

Cùng lúc đó, Douglas đang vùi đầu khổ sở tính toán, rốt cục hắn ngồi không yên được nữa.

Hắn hoảng sợ phát hiện, đối với hình vuông có cạnh là 1, chiều dài đường chéo của nó, thế mà hắn không cách nào dùng một con số chính xác để biểu thị...

Quan niệm của phái Số và gia tộc Howard là vạn vật đều có thể đo lường, bất kể thực thể gì tồn tại trong tự nhiên đều có thể dùng một con số để biểu diễn.

Trên thế giới này, tại sao lại có đoạn thẳng không thể dùng con số để biểu thị, điều này chẳng phải nói rằng quan niệm của phái Số là sai hay sao, tiền hiền của gia tộc Howard cũng sai, toàn bộ giới toán học đều sai rồi?

Ý nghĩ này đơn giản quá hoang đường, Douglas kịp thời vứt bỏ loại ý nghĩ tội ác này ra khỏi đầu, hắn ngẩn đầu nhìn về phía cách đó không xa, nói: “Debbie, Baker, Benson, các người mau tới đây một chút...”

Lực lượng một người có hạn, hắn quyết định tập hợp bốn người lại với nhau để tìm ra con số chết tiệt này.

Ba người từ bên cạnh đi tới, thanh niên tên Benson nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Douglas, có chuyện gì không?"

Douglas đưa cho ba người một trang giấy, nói: "Các cậu nhìn vấn đề này mà xem."

Sau khi ánh mắt của Benson lướt qua mặt giấy, một lần nữa hắn nhìn về phía Douglas, hơi kinh ngạc nói: "Không thể nào, ngay cả định lý Howard cậu cũng quên, thế nhưng nó là..."

Douglas dằn xuống lửa giận trong lòng: "Cậu trước tiên coi kỹ lại đề bài đi!"

Ba người liếc nhìn một lần nữa, lúc này bọn họ mới ngồi xuống bên cạnh Douglas, Benson lắc đầu nói: "Loại vấn đề trình độ này chỉ sợ ngay cả em của cậu cũng biết làm, thế mà cậu lại kêu ba người chúng ta tới hỗ trợ, Douglas, tớ cảm thấy cậu cần nghỉ ngơi thật tốt..."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn cầm bút lên, cúi xuống bắt đầu tính toán.

Debbie và Baker thì không nói thêm tiếng nào nữa, ngồi ở một bên yên lặng tính toán.

Nửa giờ Thần Ân trôi qua.

Một giờ Thần Ân trôi qua.

...

Isabella đã uống xong ly rượu đỏ trong tay, thậm chí cả chai rượu đỏ cũng bị ba người các nàng uống sạch sẽ, nàng hơi mất kiên nhẫn nhìn về phía đám người Douglas vẫn cặm cụi tính toán, hỏi: “Làm sao bọn hắn còn chưa tính xong?”

Đứng bên cạnh Douglas, Fitch đã chờ đến sốt cả ruột, ngay tới chân đều tê rần, nhưng hắn lại không dám quấy rầy bọn họ, hắn nhìn chung quanh một chút, thấy một bóng người quen thuộc bên cạnh mấy vị học giả, hắn lại cúi đầu thoáng nhìn qua Douglas, cắn răng một cái, hắn bèn nhanh chân bước đi qua: "Chú Duke, cháu có một vấn đề muốn hỏi..."

Mặc dù Duke không phải là người của gia tộc Howard, nhưng hắn có không ít quan hệ với gia tộc Howard, bản thân hắn cũng là học giả vinh dự của hiệp hội Toán Học, đám người Douglas lâu như vậy đều không có kết quả, Fitch quyết định đi xin giúp đỡ từ Duke.

Chỉ là, lúc này Fitch cũng không phát hiện, anh trai của hắn, Douglas ngồi ì ở chỗ đó, sắc mặt sợ hãi đến cực điểm, bút lông chim đã rơi khỏi tay từ bao giờ, mồ hôi trên đầu ràn rụa như mưa rơi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương