Đào Lễ chưa từng buồn rầu thường xuyên giống hiện giờ, có nên đi hay là không? Đó là một vấn đề. Đi rồi vạn nhất gặp Đồng học tỷ kia xấu hổ nhất định sẽ trầm mặc cả buổi tối, không đi thì Trữ học tỷ oán niệm nhất định sẽ làm cho phòng ngủ của nàng khó có thể bình an. Cho nên cuối cùng, sau một buổi tối khó chịu cùng ăn ngủ an bình Đào Lễ lựa chọn sau.

Có gì có thể quan trọng hơn ăn ngủ? Không có!

Vì thế Đào Lễ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang phó ước (hẹn), nhưng khi Lamborghini của Trương Thiên Trữ ở trước mắt nàng thì nàng cùng miệng mọi người chung quanh cùng nhau biến thành hình chữ O.

"Lên đây đi." Trương Thiên Trữ trong xe lộ đầu ra, cười híp mắt. Một cái tươi cười này khiến cho Đào Lễ đem chuyện Trương Thiên Trữ không có bằng lái quên đi, không chút ngập ngừng do dự liền chui vào trong xe. Trong lúc nàng ngồi ở ghế phụ — vị trí dễ dàng chết nhất khi gặp tai nạn xe hơi răng mới run cầm cập nhớ lại cảnh cáo của Đồng Ngưng, tìm dây an toàn.

Trương Thiên Trữ thấy Đào Lễ bộ dạng sợ hãi như thế, vẻ mặt hắc tuyến: "Em đối với kỹ thuật lái xe của tôi lo lắng như vậy sao?"

Đào Lễ hai mắt đẫm lệ cong cong: "Học tỷ, có phải chị không có bằng lái hay không a?"

"A?" Trương Thiên Trữ nghi hoặc, một bên đem quà ném cho Đào Lễ một bên hỏi, "Em nghĩ tôi như vậy sao?"

Đào Lễ mở quà của Trương Thiên Trữ ra, trên mặt biểu lộ chút nhăn nhó bất mãn

"Đồng học tỷ lại đùa giỡn em…" Đào Lễ nhỏ giọng nói thầm.

Trương Thiên Trữ tựa hồ đối với tên Đồng Ngưng thực mẫn cảm, như thế một câu nhỏ giọng cũng chạy không thoát lỗ tai của nàng: "Em nói Đồng Ngưng?"

"Đúng a, Đồng học tỷ nói chị không có bằng lái đâu."

"Đúng vậy sao?" Trương Thiên Trữ cười, khuôn mặt âm trầm. Hảo Tiểu Ngưng, cậu dám nói xấu tớ. Trương Thiên Ngữ vừa nghĩ, không khỏi cảm thấy buồn cười, Tiểu Ngưng thật sự là không lớn, trò chơi nữ yêu nữ này thật sự thích thú sao? Cậu không có khả năng tiếp tục chơi, mẹ cậu là người thứ nhất không thể bỏ qua cho cậu. Ai…

Tới quán bar chứng kiến đám quen thuộc trước mặt kia Trương Thiên Trữ lại sống lại, càng tối càng vui mừng.

"A! Thiên Thiên a, cậu lại mang học muội đến đây a."

Đào Lễ liếc mắt một cái liền nhìn ra đám người kia chính là mấy tỷ muội lần trước không nể mặt đem mặt nàng như cao su mà bóp qua bóp lại, tỷ tỷ ngực lớn nói chuyện kia hai tiếng "Học muội" càng thêm nhấn mạnh, còn hướng Đào Lễ nhíu mày. Đào Lễ vội vàng trốn phía sau Trương Thiên Trữ, sợ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của mình lại bị chịu khổ chà đạp.

Trương Thiên Trữ vừa định kéo đi liền nhìn thấy Đồng Ngưng cùng Kiến Phúc Quý một trước một sau đi tới. Đồng Ngưng đi vang vang mạnh mẽ, vẻ mặt đen xì, tóc dài đằng sau bay phấp phới. Kiến Phúc Quý sắc thái vui vẻ theo sau không nói một lời, hoàn toàn như lần trước xuất hiện.

Đồng Ngưng sắp bị Kiến Phúc Quý làm cho điên rồi, sống chết muốn ngồi cùng xe với nàng cùng đi, Đồng Ngưng không cho hắn liền mạnh mẽ nhảy vào, hóa ra xe không mui ở thời điểm cự tuyệt thật đúng là không có một chút tiện lợi nào cả. Không thể đem người đuổi xuống xe, Đồng Ngưng đành phải nhịn một bụng khí đem Kiến Phúc Quý đi cùng, lúc xuống xe Đồng Ngưng thực "không cẩn thận" mà đem giày cao gót hung hăng đạp vào bàn chân Kiến Phúc Quý.

"Em…" Kiến Phúc Quý đau đến ứa lệ, đang muốn hô to gọi nhỏ, Đồng Ngưng vẻ mặt vô tội an ủi: "Anh không sao chứ? Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Kiến Phúc Quý sinh khí, nữ nhân đáng giận này.

Tuy nhiên một chút báo thù nho nhỏ, Đồng Ngưng thật đúng là một chút cũng không vui, nghĩ đến mình và nam nhân hoa tâm ghê tởm này hít thở cùng bầu không khí cũng khiến nàng lên nổi da gà.

Trương Thiên Trữ đối với Kiến Phúc Quý đi theo phía sau Đồng Ngưng nhìn mà như không thấy hắn, trước sau như một nhiệt tình đi đến bên người Đồng Ngưng, hôn nàng một cái để hóa giải tức giận của nàng.

"Thân ái không nên tức giận, bằng không nhanh già."

"Cậu đừng nguyền rủa tớ." Đồng Ngưng hai tay tạo thành chữ thập, khó có lúc đùa giỡn nói, "Quan Âm tỷ tỷ con cầu Ngài mau đem yêu nghiệt kia thu phục, coi như phổ độ chúng sinh, xin thương xót." Trương Thiên Trữ bị Đồng Ngưng chọc cười, Kiến Phúc Quý ngay trước mặt Đồng Ngưng cũng chút kiêng dè hắn. Trương Thiên Trữ tiến đến bên tai Đồng Ngưng, thấp giọng nói: "Cái loại nam nhân này ta thu phục không được, con liền lấy độc trị độc đi." Đồng Ngưng nghiến răng: "Cám ơn Ngài đem nhiệm vụ trọng đại như vậy giao cho con a."

Đồng Ngưng cùng Trương Thiên Trữ sóng vai ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Đào Lễ, Trương Thiên Trữ lấy đồ uống đưa cho Đào Lễ uống, còn đặc biệt dặn các huynh đệ tỷ muội một câu: " Đào học muội của chúng ta vẫn là tiểu hài tử, mọi người đừng khi dễ mà chuốc rượu em ấy ha." Nhất thời tràng cười quỷ dị vang lên bốn phía.

"Ôi, khiến cho cậu lo lắng, đã biết rồi, chúng tớ không khi dễ Đào học muội yêu quý của cậu đâu." Mỹ nữ ngực lớn một bên nũng nịu cười, một bên dùng tay nâng cằm Đào Lễ, Đào Lễ cảm thán, năng lực thích ứng của mình thật đúng là mạnh mẽ, lại có thói quen bị trêu chọc, có thể triệt để hóa thân thành ba ba bất động mọi lúc. Chính là nàng có thể trấn định đối phó với nhiều sắc nữ thế này nhưng không cách nào tránh được ánh mắt Đồng Ngưng, bắt đầu từ khi Đồng Ngưng ngồi xuống Đào Lễ đã biết ánh mắt của nàng luôn luôn tập trung ở trên người mình, nhưng là nàng thật sự không có dũng khí nhìn lại cái nhìn chăm chú đối diện a.

Hôn môi người không quen quả nhiên là để lại di chứng.

"Ầm" một tiếng, chai rượu rơi trên mặt đất vỡ tan tành, bọt đầy đất.

Mọi người đang hi hi ha ha giải trí lập tức liền yên tĩnh trở lại, hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, nhìn thấy chính là Kiến Phúc Quý khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tan rả, rõ ràng là uống nhiều quá. Kiến Phúc Quý say khướt đứng lên, hướng nơi này chỉ, hắn vốn là với Trương Thiên Trứ không muốn nhường nhịn thêm nữa, tức giận liền mắng to lên: "Họ Trương, hôm nay cô phải nói rõ cho tôi biết, cô TMD(con mẹ nó) rốt cuộc là muốn như thế nào? Ân? Khi đó tôi là thật tâm thích cô, thật sự muốn cùng cô hảo hảo kết giao, nhưng là cô kêu Đồng Ngưng đến câu dẫn tôi, hiện tại lại làm bộ khoan dung nói cái gì chính là thử tôi, đây có phải đùa giỡn người không? Hôm nay cô nói rõ cho tôi! Có theo hay không cùng một chỗ với tôi, cô nói cho tôi nói cho tôi! Bằng không ai cũng không cho phép trở về!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai ngờ rằng đang vui vẻ sẽ xuất hiện ra một cái Trình Giảo Kim như vậy, mọi người nhìn Trương Thiên Trữ lại nhìn Đồng Ngưng. Đào Lễ nghĩ Thiên Trữ học tỷ luôn luôn ôn nhu đột nhiên phải đối mặt với sự kiện bạo lực như vậy sẽ khiếp đảm sợ hãi, không nghĩ tới nàng phi thường bình tĩnh, thậm chí là trong cả quá trình đối mặt với Kiến Phúc Quý chỉ trích như điên đều là mỉm cười. Mà Đồng Ngưng cả ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Kiến Phúc Quý một cái, như hắn không ở đó.

Đào Lễ nuốt nước bọt, hậu tri hậu giác phát hiện hai nữ nhân này âm trầm như nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương