Thời gian ăn cơm trưa, đứng ở ngã tư có lưu lượng học viên đông nhất trường, Đào Lễ thực bàng hoàng.

Trương Thiên Trữ cùng Đồng Ngưng hiển nhiên ở trong tối ngầm đấu đá lẫn nhau, loạn thất bát tao khiến Đào Lễ không biết phải làm sao! Ước chừng có hẹn với ai cũng đều đắc tội người kia.

"Thiệt là…"

Đào Lễ che mặt.

"Vì sao mà chuyện tình xui xẻo cứ nhằm vào đầu mình mà phang vậy trời?"

"Không được!!"

Đào Lễ nắm tay,

"Mình phải tỉnh lại! Bây giờ không phải là lúc oán trời trách đất, mình phải hảo hảo nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được!"

Chung quanh đám người lui tới nhìn Đào Lễ đứng tại chỗ, lúc thì uể oải lúc lại thanh tỉnh, bộ dáng sôi nổi kỳ quái khiến họ đổi ý đi đường vòng lại.

"Gặp Thiên Trữ học tỷ? Dù sao tối qua mình đắc tội nàng nha, cần bồi thường một chút mới tốt. Nhưng là Đồng Ngưng học tỷ có hẹn với mình trước, chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau mới phải chứ? Ô, sự tình cứ luẩn quẩn chưa dứt… Khoảng thời gian kê khai nguyện vọng thi vào trường cao đẳng còn chẳng đau não như vậy! Chẳng lẽ mình lại một lần nữa tiếp tục đứng ở ngã tư nhân sinh sao?"

Đào Lễ than thở, lúc này nếu có một cơn mưa lớn thì thật rất phù hợp với tình huống này…

"Chính là, Đồng học tỷ thật sự muốn có hẹn với mình? Nhưng mà Thiên Trữ học tỷ lại đang dỗi."

Đào Lễ sờ sờ lồng ngực mình.

"Kỳ thật, mình muốn cùng đi vs Thiên Trữ học tỷ hơn, ở bên nàng tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng nàng săn sóc cũng rất ôn nhu. Không giống Đồng học tỷ, gặp nàng đều có cảm giác sống lưng lạnh toát, khí tràng lớn thật khiến mình thở không nổi."

Vì thế Đào Lễ quyết định, vẫn là trung thực với tình cảm của mình nên ưu tiên, nàng rõ ràng càng thích Thiên Trữ học tỷ ôn hòa a! Được! Cứ như vậy quyết định!

Quyết định xong xuôi, Đào Lễ liền vui vẻ đi ăn cơm.

Đào Lễ mua cơm xong, mới từ phòng ăn đi ra đã bị một nữ sinh đụng vào. Nữ sinh kia tay cầm ly nước Coca, vừa đi vừa nói chuyện với người đi cùng nàng ở phía sau, không nhìn thấy Đào Lễ vừa đi ra từ góc kia, hai người "Ôi" một tiếng đụng vào nhau. Ly nước trong tay nàng tràn ra đáp xuống chiếc áo T-Shirt trắng tinh của Đào Lễ.

"Thực xin lỗi…"

Nữ sinh kia giải thích, nhìn đối phương chỉnh lại bộ y phục đều dính vết Coca, chột dạ vô cùng, sợ đối phương nộ khí.

"Không có việc gì, không có việc gì."

Đào Lễ tính tình tốt khoát tay áo, túm lấy góc áo khẽ run, quần áo bị thấm ướt, nội y hảo trong suốt a, Đào Lễ có điểm xấu hổ.

"A! Là ngươi!"

Nữ sinh kia nhìn rõ mặt Đào Lễ, tính tình liền quay ngoắt 180 độ, đột nhiên hung dữ.

"Là tôi?"

Đào Lễ không hiểu gì, nhìn nữ sinh trước mặt, di, sao nhìn nàng ta có phần quen mắt nhỉ? Đào Lễ lộ ra khuôn mặt mỉm cười, ôn hòa hỏi:

"Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Vừa hỏi xong, khuôn mặt bị "Bá" một cái liền hơi đỏ lên, cô gái đối diện trừng mắt với Đào Lễ như muốn lột da nàng. Đào Lễ bị khí tràng đối phương làm sợ tới mức lui về phía sau, trong lòng vô hạn buồn bực:

"Cô ta là ai a, sao nhìn quen quen vậy nhỉ? Mình đã thấy ở nơi nào đây?"

"Cái tên lưu manh này!"

Đối phương vừa mắng ra những lời này, Đào Lễ nhất thời tỉnh ngộ, nắm tay bên trái đập lên bàn tay bên phải, buột miệng nói ra:

"Cô chính là tân sinh viên báo danh mặc qυầи ɭóŧ màu nude ngày hôm đó!"

Vẻ mặt nụ cười thân thiết vừa mới bày ra, Đào Lễ liền khắc sâu cảm giác mình biểu đạt nhầm diễn cảm, đối phương là tới trả thù a! Vì thế Đào Lễ lập tức tẩu vi là thượng sách, nữ sinh kia ở phía sau phóng đôi mắt sắc như dao trừng nàng.

"Thiệt là có duyên phận như vậy a, lại có thể gặp lại. Cô ta còn kêu mình là lưu manh, xem ra không phải là từ ác mộng chui ra đâu."

Đào Lễ một bên chạy chậm, một bên gắt gao bảo vệ lồng đựng cơm trong tay, sợ bị túm đánh, bảo bối sẽ bị cướp đi mất.

"Gần đây thật kỳ quái, chung quanh đều là nữ sinh, đây gọi là đào hoa trong tuyền thuyết sao?"

Một nữ nhân cao gầy xinh đẹp đang ngồi trong quán cà phê ở nhà ăn lầu ba, nàng tao nhã cầm lên ly cà phê nhấp một nhụm, ánh mắt lại gắt gao nhìn theo thân ảnh Đào Lễ từng bước nhỏ chạy đi. Từ lầu ba nhìn xuống, thấy Đào Lễ giống nhân vật Lý Q, em bé đầu to trong phim hoạt hình, năng động chọc người yêu thích.

"Tiểu Ngưng, nhìn cái gì đấy?"

Kiến Phúc Quý ngồi đối diện Đồng Ngưng thấy nàng xuất thần, đưa tay đến trước mắt nàng đung đưa.

"Không có gì."

Đồng Ngưng mỉm cười buông chén cà phê. Tách cà phê trắng tinh cùng cái khay nhỏ chạm vào nhau phát ra tiếng thanh thúy. Café đã bỏ xuống, ánh mắt cũng biến chuyển, khóe miệng phát ra ý cười của Đồng Ngưng chưa tan đi, vẫn tinh tế còn ở chỗ cũ.

Kiến Phúc Quý uống một hớp lớn café, nói:

"Đêm nay anh mời em đi ăn cơm."

Đồng Ngưng lắc đầu:

"Tôi có hẹn rồi."

Kiến Phúc Quý nhíu mày:

"Có hẹn? Sao anh không biết?"

Đồng Ngưng nhìn hắn liếc mắt một cái:

"Anh vì sao không biết? Chả lẽ chuyện gì tôi cũng phải báo cáo với anh sao?"

Kiến Phúc Quý cầm tay Đồng Ngưng, thâm tình hỏi:

"Em chừng nào mới chính thức tiếp nhận anh a tiểu Ngưng, cứ như vậy khiến anh rất khó chịu a."

Đồng Ngưng rút tay, nói:

"Tôi không có nói nhất định sẽ đáp ứng anh."

Kiến Phúc Quý trợn mắt:

"Em! Nữ nhân này, sao cứ như vậy thay đổi thất thường!"

Đồng Ngưng cầm túi xách đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kiến Phúc Quý nói: "Anh nên nhớ lúc trước theo đuổi Thiên Trữ, có từng nói qua anh sẽ dành cả đời yêu cô ấy, kết quả chưa được bao lâu anh liền thay lòng. Nói tôi thay đổi thất thường, tôi so sánh được với anh chắc? Anh cũng biết bị người "thay đổi thất thường" là cái cảm giác gì chứ. Anh không có tư cách làm bạn trai Thiên Trữ, nam nhân như vậy tôi cần làm quái gì?"

Kiến Phúc Quý nóng nảy, đứng lên chất vấn:

"Vậy em vì sao để cho tôi tiếp cận em? Để cho tôi thích em? Em từ trước đến giờ đều không cự tuyệt tôi a!"

Người xung quanh đều tò mò nhìn họ, Đồng Ngưng không nói một câu đi thanh toán tiền, không quan tâm Kiến Phúc Quý kêu la ở sau lưng, lập tức ra khỏi quán café."Vì sao muốn tiếp cận cái tên nam nhân theo đuổi Thiên Trữ? Chỉ vì muốn nhìn xem cái tên luôn miệng nói chỉ yêu mỗi mình Thiên Trữ, vĩnh viễn không thay lòng kia có thể giữ vững lời hứa được bao lâu. Kết quả chỉ một thời gian ngắn, gã đó liền lộ nguyên hình."

Đồng Ngưng nện bước đi nhanh hơn, Thiên Trữ lúc trước biết chuyện Kiến Phúc Quý từ bỏ theo đuổi nàng, chạy theo Đồng Ngưng liền đối mặt Đồng Ngưng nói:

"Tiểu Ngưng, loại nam nhân này mình không lạ gì, cũng không muốn vì hắn mà ảnh hưởng đến tình bạn hơn hai mươi năm của chúng ta, nhưng mà mình muốn nói, cách làm của cậu thực cố chấp. Vì bạn tốt nên mới thử cướp bạn trai? Cậu làm vậy là trăm phần truyền ra tai tiếng, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Có phải cậu thích mình? Nói vậy tuy có phần tự mình đa tình, nhưng mà ngay cả mình cũng cảm thấy nghi ngờ."

"Thích Thiên Trữ sao? Loại này đối với Thiên Trữ là thích sao?" Đồng Ngưng tự hỏi "Mình làm vậy rốt cuộc là muốn chứng minh cái gì? Chứng minh những người theo đuổi cô ấy đều không đáng tin cậy? Cuối cùng Trương Thiên Trữ cậu vẫn sẽ trở về bên mình, toàn bộ thế giới chỉ có mình Đồng Ngưng là đáng tin cậy? Hoặc là, rõ ràng mình với Trương Thiên Trữ cùng loại nữ sinh có sắc đẹp, vì sao những người kia thích Thiên Trữ lại không thích mình? Là vì yêu nên có một phần ghen tỵ? Thật khó hiểu a."

Đồng Ngưng đi đến cuối hành lang, quẹo vào góc, nơi đó có một góc tối không người, mỗi khi Đồng Ngưng phiền nhiễu đều tới nơi này một mình ngồi một lát.

"Nữ sinh có tình cảm bằng hữu tới cảnh giới nhất định, thật sự có một phần cảm giác của tình yêu."

Đồng Ngưng nghĩ qua nghĩ lại nở nụ cười. Nàng cùng Trương Thiên Trữ rối rắm quá lâu, mà nguyên nhân rối rắm giữa hai người lại không có ai thật sự truy cứu, cái hại chính là ở mối quan hệ bằng hữu giữa các nàng lại phi thường chắc chắn, thậm chí chắc đến mức đối phương không dám làm gì nông nổi. Chính là sau này các nàng sẽ phải tách ra, bằng hữu dù thân mật đến đâu đều khó có khả năng làm bạn cả đời. Cứ cướp đoạt đồ vật yêu thích của đối phương lẫn nhau, tự cho mình là thiên sứ thủ hộ, cứ như vậy trò chơi này đến bao giờ mới có thể chấm dứt?

Đều là nữ sinh cao ngạo a.

Đào Lễ thực may mắn vì Đồng Ngưng không có số điện thoại của nàng, cho nên chỉ cần không chính diện nghênh đón, nàng hẳn là có thể thuận lợi tẩu thoát. Nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ hẹn với Trương Thiên Trữ, Đào Lễ ở trước gương hảo hảo xem xét một phen. Ló đầu ra khỏi cửa sổ, đã thấy chiếc xe Mini Cooper của Đồng Ngưng dừng ở dưới lầu, Đào Lễ vội vàng đem đầu rụt về, theo cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng ngủ chạy ra ngoài, đi về hướng địa điểm hẹn với Trương Thiên Trữ.

Đi ra cửa sau, tìm một vòng cũng không nhìn thấy chiếc Lamborghini màu đỏ của Trương Thiên Trữ.

"Không thể nào! Chẳng lẽ Thiên Trữ học tỷ cho mình leo cây? Lừa mình sao?"

Đào Lễ đang lo lắng, có người ở phía sau nàng vỗlưng nàng một cái. Đào Lễ xoay người, Trương Thiên Trữ đang đứng sau lưng nàngcười cười. Đào Lễ nhìn nàng, tim đập thật nhanh, Trương Thiên Trữ không lái xe,tuy rằng tối nay nàng không hoa lệ như đêm qua, nhưng cách ăn mặc cũng làm choĐào Lễ mê muội. Thắt lưng màu đen buộc bên ngoài một thân áo trắng chấm bi, dướithân là váy ngắn cùng giày cao gót. Có phần trưởng thành, có phần gợi cảm, phối hợp với gương mặt ngọt ngào của Trương Thiên Trữ, quả thực xinh đẹp đến cực điểm a!

P/s: Truyện Ái sinh ái nhục khi nào An viết hoàn An sẽ đăng mà =)) mọi người đừng hối nha nha!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương