Học Tỷ Bộn Bề Nhiều Việc
-
Chương 10
Đào Lễ đi dọc trên phố, không phát hiện "Bò sát" Mini Cooper thong thả đi theo ở phía sau. Đồng Ngưng ngồi ở trong xe, một bàn tay đỡ ở trên tay lái một bàn tay chống đỡ đầu. Gió thổi đến thổi qua tóc Đào Lễ, cũng kéo theo tóc dài của Đồng Ngưng.
Đồng Ngưng ánh mắt luôn dừng ở trên người Đào Lễ, Đào Lễ đi vô cùng chậm, bước chân rất tùy tiện chính là biểu hiện tâm ý đầy sự nghi ngờ của nàng giờ phút này.
" Thích nàng đến như vậy sao?" Đồng Ngưng đạp chân ga, xe tiến lên đến phía trước Đào Lễ, làm cho Đào Lễ vốn đang cúi đầu hoảng sợ.
"Lên xe." Đồng Ngưng ngoắc đầu ra hiệu hướng Đào Lễ.
Đào Lễ giận dữ: "Đi đâu cơ?"
"Lên trước đi."
"Chị đem em bán thì phải làm sao bây giờ."
Đồng Ngưng thấy Đào Lễ còn có thể vừa nói vừa cười, tốt lắm.
"Bán?" Đồng Ngưng ý xấu cười, cao thấp đánh giá Đào Lễ, nheo mắt lại, "Ừ, nếu bán theo cân nặng mới có thể bán giá tốt được."
"Này! Hơi quá đáng!"
Đồng Ngưng cười: "Đến đây đi, học tỷ mang em đi hóng gió."
Trong bóng đêm, đôi mắt Đồng Ngưng sáng, tươi cười một cách hoàn hảo. Hóa ra Đồng Ngưng học tỷ lúc cười rộ lên so với không cười cảm giác ôn nhu thật nhiều. Đào Lễ tự giác liền lên xe Đồng Ngưng.
Đồng Ngưng đưa Đào Lễ đi công viên sông nhỏ trên núi.
Xe chạy nhanh ở đường lớn trên núi, bên ngoài cảnh tối lửa tắt đèn không hề có âm thanh, tất cả đều dọa Đào Lễ sợ. Đây rành rành là địa điểm gϊếŧ người chôn xác tốt, Đồng học tỷ giấu nghề như thế, có hay không trực tiếp đem nàng trước hiếp sau gϊếŧ?
Óc tưởng tượng thực phong phú, Đào Lễ không tự giác nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Đồng Ngưng. Đồng Ngưng cảm nhận được ánh mắt của nàng cũng quay đầu, đáp lại bằng một cái mỉm cười. Thế nhưng mỉm cười cũng quá tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có giấu dao), càng làm sâu sắc thêm không khí khủng bố. Đào Lễ hoảng sợ là lúc lòng nghĩ ra kế, nếu là tình huống không đúng liền trực tiếp nhảy ra khỏi xe, dù sao cũng là xe mui trần, thích nhảy ra như thế nào liền nhảy ra như thế đó! Vì thế Đào Lễ chìa đầu ra cửa xe một ít xem xét tình hình giao thông, vừa nhìn lại đem nàng dọa gần chết, hóa ra bên nàng ngồi là vách núi, nhảy ra khỏi xe chẳng khác nào nhảy xuống vách núi, so với ngũ tráng sĩ còn tráng lệ hơn!
"Trong đầu nhỏ của em lại đang suy nghĩ cái gì?" Đồng Ngưng đã sớm chú ý tới Đào Lễ sắc mặt một hồi biến đổi, rất có hiệu quả giải trí, không khỏi mỉm cười. Rất muốn đem ý nghĩ của nàng đưa ra, ở rạp chiếu phim tuyên truyền, đây tuyệt đối là điện ảnh hiện đại trừu tượng tiên phong.
Đào Lễ có điểm run run hỏi: "Đồng… Đồng Đồng Đồng học tỷ, chúng ta hơn nửa đêm đến trên núi, làm cái gì nha…"
Đồng Ngưng nháy mắt mấy cái: "Tới nơi em sẽ biết."
Đào Lễ sắp khóc: "Chờ em biết cũng đã muộn."
Xe một đường tới đỉnh núi, Đồng Ngưng đem xe dừng lại, đi xuống. Đào Lễ bất động, trong lòng cảnh giác, người xưa đã nói lấy bất biến ứng vạn biến. Đồng Ngưng xem nàng còn ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, hướng nàng ngoắc: "Xuống xe, em làm gì đấy?"
Đào Lễ không tình nguyện xuống xe, thấy Đồng Ngưng thực tiêu sái đứng ở bên vách núi, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Đến đây."
Đào Lễ hết sức lắc đầu.
"Làm sao vậy?"
"Em, em sợ độ cao." Đây là lời nói thật.
Đồng Ngưng xem nàng một bộ đáng thương liền cười đến rất vui vẻ, đi qua kéo nàng: "Chị giữ em, không cần sợ."
Chính là…
"Đến đây đi." Đồng Ngưng giữ tay Đào Lễ đem nàng kéo đến bên vách núi, Đào Lễ đi tới vừa nhìn xuống thiếu chút nữa té xỉu. Đồng học tỷ, chị liền đem em đẩy xuống sẽ rất vui đi!
"Em nhắm hai mắt lại làm gì? Nơi này rất đẹp, chị đặc biệt mang em đến xem cảnh đêm, em lại nhắm mắt?" thanh âm mềm mại của Đồng Ngưng ở bên tai Đào Lễ chảy xuôi, giống có ma pháp, Đào Lễ mở mắt.
Dưới chân có thể chứng kiến cả thành thị cảnh đêm, ánh đèn đường bảo vệ lấy một mảnh quốc lộ dài hẹp, giống dải ngân hà xuyên qua cả thành thị. Xa xa ánh sao không cùng đèn đuốc thành thị hòa tan cùng một chỗ, khiến Đào Lễ nghĩ tới vũ trụ. Tựa hồ đêm cũng nhẹ, tiếng động lớn nơi thành thị rầm rĩ cách các nàng rất xa rất xa…
"Đẹp không?" Đồng Ngưng chăm chú nhìn Đào Lễ.
"Đẹp. Chính là…" Chính là vẫn rất sợ, cảnh đẹp chung quanh cùng cảnh đẹp xa xa đều nối thành một mảnh, càng làm cho Đào Lễ không biết mình ở chỗ nào, dưới chân như nhũn ra, rất sợ tảng đá dưới chân đột nhiên sụp đổ.
"Em sợ sao?" Đồng Ngưng hai tay duỗi ra, trực tiếp kéo Đào Lễ vào trong ngực của mình. Đào Lễ sửng sốt, nhiệt độ cơ thể Đồng Ngưng bao trùm nàng, thân thể mềm mại hơi thở ngọt ngào đánh vào khứu giác của nàng. tóc quăn Đồng Ngưng vừa mượt lại dài bị gió thổi qua trên mặt Đào Lễ, làm mặt của nàng, ngứa, giống như lòng của nàng…
Đào Lễ tim đập quá là nhanh. Đồng học tỷ như vậy, có phải hay không, rất thân mật một chút?
Đồng Ngưng cằm để ở trên vai Đào Lễ, bên tai nàng ôn nhu hỏi: "Còn sợ sao?"
Nhiệt độ trực tiếp toàn diện bao trùm ở trên lỗ tai mẫn cảm của Đào Lễ, Đào Lễ toàn thân mềm nhũn,nhưng dù có chút cứng ngắt cũng không buồn né tránh– né tránh, thực không lễ phép đi? Cố nén da đầu run lên, trả lời: "Đồng học tỷ ôm em… Em tất nhiên không sợ."
Đào Lễ thề lúc ấy nàng trả lời như vậy là xuất phát từ lễ phép, về phần tại sao Đồng Ngưng đột nhiên quay người nàng lại hung hăng hôn nàng nàng liền không biết. Lúc Đào Lễ ý thức được lưỡi Đồng Ngưng đang cùng lưỡi của mình dây dưa cùng một chỗ, đầu óc của nàng lại bị dọa mà quay về một mảnh trạng thái mờ mịt. Chính là Đồng học tỷ hôn thực ôn nhu, giống như là một loại làm yên lòng, giống như lông chim trực tiếp khiêu khích ở trong lòng của nàng, ngứa đến mức làm cho nàng không biết theo ai.
Nụ hôn ôn nhu chấm dứt, Đồng Ngưng nhìn vào mắt Đào Lễ, nhẹ giọng hỏi: "Chị làm như vậy, em có chán ghét hay không?"
Đào Lễ trả lời: "Chị có thói quen làm trước xong hỏi cảm thụ đối phương sao?"
Đồng Ngưng nghẹn lời.
"Thật có lỗi…"
"Không có gì." Đào Lễ nhẹ nhàng giãy ra khỏi cái ôm của Đồng Ngưng, mang theo một chút tự giễu nói, "Em biết, học tỷ làm như vậy kỳ thật không có nghĩa gì cả."
"… Có ý tứ gì?" Đồng Ngưng nghi hoặc.
Đào Lễ đưa lưng về phía Đồng Ngưng chậm rãi nói: "Chẳng qua là bởi vì Thiên Trữ học tỷ đi… Chỉ cần là chị ấy thích, chị đều muốn có, có phải hay không? Đáng tiếc em cũng không phải là người chị ấy thích… Cho nên, học tỷ có thể không cần tiếp tục đối với em…"
"Không phải!" Đồng Ngưng cao giọng cắt đứt lời nói của Đào Lễ. Đào Lễ quay đầu lại.
Chống lại là ánh mắt lấp lánh của Đào Lễ kia, Đồng Ngưng lại có thể thực khác thường mất đi khí thế nhất quán, thậm chí là mang theo điểm hạ giọng, nói: "Chị cũng không biết chị là làm sao vậy, có thể là đối với em, chị thật sự thích, thật sự."
Đột nhiên lời khẳng định làm Đào Lễ sững sờ đứng nguyên tại chỗ thật lâu, nàng thật sự không biết mình nên đáp lại như thế nào thì thích hợp.
Đồng Ngưng đã đi tới, lại một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng: "Muốn thử cùng chị yêu đương hay không?"
Đào Lễ cả người run lên, đem Đồng Ngưng đẩy ra, mặt đỏ đến dọa người, bản năng lắc đầu.
"Không cần phải gấp gáp trả lời thuyết phục cho chị, chị sẽ cho em thời gian nghĩ rõ ràng."
P/s: Tỉnh cmn tò rồi =)))))) nói chứ sắp H rồi =))) mn vote và cmt nhiệt tình nha!!!!!
Đồng Ngưng ánh mắt luôn dừng ở trên người Đào Lễ, Đào Lễ đi vô cùng chậm, bước chân rất tùy tiện chính là biểu hiện tâm ý đầy sự nghi ngờ của nàng giờ phút này.
" Thích nàng đến như vậy sao?" Đồng Ngưng đạp chân ga, xe tiến lên đến phía trước Đào Lễ, làm cho Đào Lễ vốn đang cúi đầu hoảng sợ.
"Lên xe." Đồng Ngưng ngoắc đầu ra hiệu hướng Đào Lễ.
Đào Lễ giận dữ: "Đi đâu cơ?"
"Lên trước đi."
"Chị đem em bán thì phải làm sao bây giờ."
Đồng Ngưng thấy Đào Lễ còn có thể vừa nói vừa cười, tốt lắm.
"Bán?" Đồng Ngưng ý xấu cười, cao thấp đánh giá Đào Lễ, nheo mắt lại, "Ừ, nếu bán theo cân nặng mới có thể bán giá tốt được."
"Này! Hơi quá đáng!"
Đồng Ngưng cười: "Đến đây đi, học tỷ mang em đi hóng gió."
Trong bóng đêm, đôi mắt Đồng Ngưng sáng, tươi cười một cách hoàn hảo. Hóa ra Đồng Ngưng học tỷ lúc cười rộ lên so với không cười cảm giác ôn nhu thật nhiều. Đào Lễ tự giác liền lên xe Đồng Ngưng.
Đồng Ngưng đưa Đào Lễ đi công viên sông nhỏ trên núi.
Xe chạy nhanh ở đường lớn trên núi, bên ngoài cảnh tối lửa tắt đèn không hề có âm thanh, tất cả đều dọa Đào Lễ sợ. Đây rành rành là địa điểm gϊếŧ người chôn xác tốt, Đồng học tỷ giấu nghề như thế, có hay không trực tiếp đem nàng trước hiếp sau gϊếŧ?
Óc tưởng tượng thực phong phú, Đào Lễ không tự giác nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Đồng Ngưng. Đồng Ngưng cảm nhận được ánh mắt của nàng cũng quay đầu, đáp lại bằng một cái mỉm cười. Thế nhưng mỉm cười cũng quá tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có giấu dao), càng làm sâu sắc thêm không khí khủng bố. Đào Lễ hoảng sợ là lúc lòng nghĩ ra kế, nếu là tình huống không đúng liền trực tiếp nhảy ra khỏi xe, dù sao cũng là xe mui trần, thích nhảy ra như thế nào liền nhảy ra như thế đó! Vì thế Đào Lễ chìa đầu ra cửa xe một ít xem xét tình hình giao thông, vừa nhìn lại đem nàng dọa gần chết, hóa ra bên nàng ngồi là vách núi, nhảy ra khỏi xe chẳng khác nào nhảy xuống vách núi, so với ngũ tráng sĩ còn tráng lệ hơn!
"Trong đầu nhỏ của em lại đang suy nghĩ cái gì?" Đồng Ngưng đã sớm chú ý tới Đào Lễ sắc mặt một hồi biến đổi, rất có hiệu quả giải trí, không khỏi mỉm cười. Rất muốn đem ý nghĩ của nàng đưa ra, ở rạp chiếu phim tuyên truyền, đây tuyệt đối là điện ảnh hiện đại trừu tượng tiên phong.
Đào Lễ có điểm run run hỏi: "Đồng… Đồng Đồng Đồng học tỷ, chúng ta hơn nửa đêm đến trên núi, làm cái gì nha…"
Đồng Ngưng nháy mắt mấy cái: "Tới nơi em sẽ biết."
Đào Lễ sắp khóc: "Chờ em biết cũng đã muộn."
Xe một đường tới đỉnh núi, Đồng Ngưng đem xe dừng lại, đi xuống. Đào Lễ bất động, trong lòng cảnh giác, người xưa đã nói lấy bất biến ứng vạn biến. Đồng Ngưng xem nàng còn ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, hướng nàng ngoắc: "Xuống xe, em làm gì đấy?"
Đào Lễ không tình nguyện xuống xe, thấy Đồng Ngưng thực tiêu sái đứng ở bên vách núi, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Đến đây."
Đào Lễ hết sức lắc đầu.
"Làm sao vậy?"
"Em, em sợ độ cao." Đây là lời nói thật.
Đồng Ngưng xem nàng một bộ đáng thương liền cười đến rất vui vẻ, đi qua kéo nàng: "Chị giữ em, không cần sợ."
Chính là…
"Đến đây đi." Đồng Ngưng giữ tay Đào Lễ đem nàng kéo đến bên vách núi, Đào Lễ đi tới vừa nhìn xuống thiếu chút nữa té xỉu. Đồng học tỷ, chị liền đem em đẩy xuống sẽ rất vui đi!
"Em nhắm hai mắt lại làm gì? Nơi này rất đẹp, chị đặc biệt mang em đến xem cảnh đêm, em lại nhắm mắt?" thanh âm mềm mại của Đồng Ngưng ở bên tai Đào Lễ chảy xuôi, giống có ma pháp, Đào Lễ mở mắt.
Dưới chân có thể chứng kiến cả thành thị cảnh đêm, ánh đèn đường bảo vệ lấy một mảnh quốc lộ dài hẹp, giống dải ngân hà xuyên qua cả thành thị. Xa xa ánh sao không cùng đèn đuốc thành thị hòa tan cùng một chỗ, khiến Đào Lễ nghĩ tới vũ trụ. Tựa hồ đêm cũng nhẹ, tiếng động lớn nơi thành thị rầm rĩ cách các nàng rất xa rất xa…
"Đẹp không?" Đồng Ngưng chăm chú nhìn Đào Lễ.
"Đẹp. Chính là…" Chính là vẫn rất sợ, cảnh đẹp chung quanh cùng cảnh đẹp xa xa đều nối thành một mảnh, càng làm cho Đào Lễ không biết mình ở chỗ nào, dưới chân như nhũn ra, rất sợ tảng đá dưới chân đột nhiên sụp đổ.
"Em sợ sao?" Đồng Ngưng hai tay duỗi ra, trực tiếp kéo Đào Lễ vào trong ngực của mình. Đào Lễ sửng sốt, nhiệt độ cơ thể Đồng Ngưng bao trùm nàng, thân thể mềm mại hơi thở ngọt ngào đánh vào khứu giác của nàng. tóc quăn Đồng Ngưng vừa mượt lại dài bị gió thổi qua trên mặt Đào Lễ, làm mặt của nàng, ngứa, giống như lòng của nàng…
Đào Lễ tim đập quá là nhanh. Đồng học tỷ như vậy, có phải hay không, rất thân mật một chút?
Đồng Ngưng cằm để ở trên vai Đào Lễ, bên tai nàng ôn nhu hỏi: "Còn sợ sao?"
Nhiệt độ trực tiếp toàn diện bao trùm ở trên lỗ tai mẫn cảm của Đào Lễ, Đào Lễ toàn thân mềm nhũn,nhưng dù có chút cứng ngắt cũng không buồn né tránh– né tránh, thực không lễ phép đi? Cố nén da đầu run lên, trả lời: "Đồng học tỷ ôm em… Em tất nhiên không sợ."
Đào Lễ thề lúc ấy nàng trả lời như vậy là xuất phát từ lễ phép, về phần tại sao Đồng Ngưng đột nhiên quay người nàng lại hung hăng hôn nàng nàng liền không biết. Lúc Đào Lễ ý thức được lưỡi Đồng Ngưng đang cùng lưỡi của mình dây dưa cùng một chỗ, đầu óc của nàng lại bị dọa mà quay về một mảnh trạng thái mờ mịt. Chính là Đồng học tỷ hôn thực ôn nhu, giống như là một loại làm yên lòng, giống như lông chim trực tiếp khiêu khích ở trong lòng của nàng, ngứa đến mức làm cho nàng không biết theo ai.
Nụ hôn ôn nhu chấm dứt, Đồng Ngưng nhìn vào mắt Đào Lễ, nhẹ giọng hỏi: "Chị làm như vậy, em có chán ghét hay không?"
Đào Lễ trả lời: "Chị có thói quen làm trước xong hỏi cảm thụ đối phương sao?"
Đồng Ngưng nghẹn lời.
"Thật có lỗi…"
"Không có gì." Đào Lễ nhẹ nhàng giãy ra khỏi cái ôm của Đồng Ngưng, mang theo một chút tự giễu nói, "Em biết, học tỷ làm như vậy kỳ thật không có nghĩa gì cả."
"… Có ý tứ gì?" Đồng Ngưng nghi hoặc.
Đào Lễ đưa lưng về phía Đồng Ngưng chậm rãi nói: "Chẳng qua là bởi vì Thiên Trữ học tỷ đi… Chỉ cần là chị ấy thích, chị đều muốn có, có phải hay không? Đáng tiếc em cũng không phải là người chị ấy thích… Cho nên, học tỷ có thể không cần tiếp tục đối với em…"
"Không phải!" Đồng Ngưng cao giọng cắt đứt lời nói của Đào Lễ. Đào Lễ quay đầu lại.
Chống lại là ánh mắt lấp lánh của Đào Lễ kia, Đồng Ngưng lại có thể thực khác thường mất đi khí thế nhất quán, thậm chí là mang theo điểm hạ giọng, nói: "Chị cũng không biết chị là làm sao vậy, có thể là đối với em, chị thật sự thích, thật sự."
Đột nhiên lời khẳng định làm Đào Lễ sững sờ đứng nguyên tại chỗ thật lâu, nàng thật sự không biết mình nên đáp lại như thế nào thì thích hợp.
Đồng Ngưng đã đi tới, lại một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng: "Muốn thử cùng chị yêu đương hay không?"
Đào Lễ cả người run lên, đem Đồng Ngưng đẩy ra, mặt đỏ đến dọa người, bản năng lắc đầu.
"Không cần phải gấp gáp trả lời thuyết phục cho chị, chị sẽ cho em thời gian nghĩ rõ ràng."
P/s: Tỉnh cmn tò rồi =)))))) nói chứ sắp H rồi =))) mn vote và cmt nhiệt tình nha!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook