Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm Giam Cầm Ta Rồi FULL
-
28: Phiên Ngoại 1
_______________
Lần đầu tiên Kiều Vũ gặp Tô Cẩm Chi là trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong thời gian đó, Kiều Di Thư, người chưa bao giờ chạm vào cây đàn piano, đột nhiên có một niềm yêu thích mãnh liệt với nó, quấy rầy Kiều Vũ liên tục bắt anh đi chọn đàn cho cô.
Kể từ sau cái chết của mẹ mình, Kiều Vũ đã dành tất cả tình yêu của mình cho cô em gái có nhiều điểm giống mẹ này.
Anh rất cưng chiều Kiều Di Thư, dưới tình huống cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác mà vẫn chưa chọn được cây đàn ưng ý, nhõng nhẽo như vậy, anh cũng không hề thấy phiền phức.
Cuối cùng, họ đi một vòng dài và đến cửa hàng piano cuối cùng ở thành phố S.
Anh nhớ đó là một buổi chiều oi bức, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Con đường cây bách dầu bốc khói nghi ngút, những cây du tươi tốt bên đường tiếng ve sầu vo vo khó chịu, và cái nắng như thiêu như đốt.
Tới nơi, vừa xuống xe, một cỗ nhiệt khí phả vào mặt, làm cho người ta muốn lên xe trở lại.
Kiều Di Thư, người ở bên cạnh, mở cây dù che nắng, kéo anh bước vào của hàng.
Như trong tình huống trước, cả hai đã đánh một vòng ở cửa quán khác.
nhưng Kiều Di Thư vẫn chưa thấy hài lòng.
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, một âm thanh thanh tao du dương của cây đàn piano truyền đến, ăn sâu vào lòng người.
Nghe thấy âm thanh, ánh mắt anh rơi vào bóng dáng gầy gò trước cây đàn bên cửa sổ, gương mặt thanh tú dịu dàng của thiếu niên, điểm sáng rơi trên đầu ngón tay tròn trịa sạch sẽ, nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, vũ động.
Vô thức mà kích thích đến tim anh.
Đột nhiên, có một lời mắng mỏ nghiêm khắc của người đàn ông phía đối diện, thiếu niên kia toàn thân giật nảy một cái, giật sai cả nốt nhạc rồi sau đó cây đàn liền ngừng hẳn.
Thiếu niên hoảng sợ đứng dậy, giây sau chạy về hướng của anh.
Anh bắt gặp ánh mắt có chút hoảng loạn của thiếu niên, ngay lúc đó, mọi thứ đều im lặng, trong mắt anh chỉ có người thân ảnh đang chạy về phía mình.
Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, thiếu niên lướt qua con, một cơn gió thoảng qua tim.
Định thần lại, quay đầu nhìn, bóng dáng thiếu niên đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại con đường vắng dưới cái nắng như thiêu đốt.
Cuối cùng, bằng cách nào đó, anh đã mua được cây đàn piano mà thiếu niên vừa chơi.
Ngày ấy qua đi, người thiếu niên kia trở thành hình bóng luôn luẩn quẩn trong tâm trí anh, sau này anh mới nhận ra rằng hình như mình có cảm giác khác với thiếu niên xa lạ đó, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời 18 năm nảy sinh tình cảm như vậy.
Dù đi đâu, anh vẫn luôn nhận được đủ thứ tình cảm, sau khi bước sang năm 2, anh liên tục nhận được những bức thư tình, tính đến nay chắc thư tình phải chất đầy nhà rồi, trong đó có không ít nam thanh nữ tú xinh đẹp xuất sắc về tính cách, lẫn học lực.
Nhưng bản chất anh có vẻ không thích loại cảm xúc này, anh chưa bao giờ bị cám dỗ bởi chúng, nhưng kỳ thực từ khi gặp thiếu niên đó anh mới biết cảm giác yêu là như thế nào.
Anh cố gắng tìm kiếm cậu, nhưng tất cả tin tức về thiếu niên như bị chìm đáy biển.
Thật m giống như một yêu tinh lạc vào thế giới loài người, nhưng nó lại thắp sáng thế giới xám xịt và u ám của anh.
Thời gian trôi qua, nhịp tim đó cũng dần bình tĩnh lại không còn mạnh như trước.
Mãi đến hai năm sau, ở Đại học anh mới gặp lại cậu thiếu niên kia.
Bởi một nghiên cứu nào đó, anh đến trường để thảo luận với người giám sát của mình vào cuối tuần.
Sau khi kết thúc, anh ra khỏi văn phòng giáo sư, bước xuống lầu hai, bỗng nhiên một tiến đàn âm lượng mỏng manh từ cuối hanh lang truyền vào tai.
Anh đang kích động bởi một cảm xúc không rõ, liền không nhịn được bước tới đó.
Khi tiếng đàn ngày càng rõ ràng, trong đầu anh chợt lóe lên một khả năng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, anh không kìm được tăng tốc bước chân, cuối cùng dừng lại trước phòng âm nhạc.
Tiếng đàn du dương như dòng suối dịu dàng chảy tận đáy lòng người, rèm trắng bị gió thổi tung, qua lớp kính, anh có thể nhìn thấy bóng dáng trước mặt đàn.
Trong vũng nước đọng không ngớt sóng gió, một viên sỏi nhỏ rơi xuống tạo thành gợn sóng lăn tăn.
Chỉ với một ánh nhìn đó, anh không thể rời mắt.
Kiều Vũ là một người bình thường trong 20 năm, cho đến khi anh gặp Tô Cẩm Chi, mặt tối ẩn trong trái tim anh đã phá vỡ sự trói buộc bùng phát tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Anh bị ám ảnh bởi Tô Cẩm Chi, nhưng anh biết rằng cảm giác gần như bệnh hoạn của mình sẽ chỉ làm cho cậu sợ hãi, vì vậy anh đã dành một thời gian dài cố gắng hết sức đặt bẫy cho đối phương.
Anh ấy muốn Tô Cẩm Chi tự nguyện bước vào cái lồng mà anh răng sẵn...!
Nằm ngoài kế hoạch của mình, cha anh đã biết về sự tồn tại của Tô Cẩm Chi.
Trong trí nhớ của anh, người đàn ông trên danh nghĩa là cha anh, trong mắt chủ nghĩ đến quyền lợi.
Anh hoàn toàn không nghĩ người đàn ông đó là cha mình, người đàn ông đó thường xuyên lừa dối mẹ anh, lạm dụng và đánh đập bà liên tục, cuối cùng bức ép bà phải nhảy khỏi ban công.
Chính cha anh đã giết mẹ anh.
Tối hôm đó, vừa từ công ty về nhà, anh bị gọi vào thư phòng, lập tức đón một cái không thương tiếc vào mặt, người đàn ông dùng Tô Cẩm Chi ủy hiếp anh, ánh mắt mỉa mai: "Vô dụng! "
"Tạo mặc kệ mày ngầm ngẫm nháo loạn, nhưng nếu còn dám nháo cho tất cả mọi người biết, tao sẽ không cho mày ăn quả ngọt! "
Anh rũ mắt xuống, như không biết tâm trạng mình ảm đạm thế nào: "Vâng, con biết rồi."
Từ đó, anh không dám đi gặp Tô Cẩm Chi.
Trước khi có thể hoàn toàn bảo vệ bảo bối của mình, anh sẽ không hành động hấp tấp, và đương nhiên anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương bảo bối của mình.
Cuộc đấu tranh của anh ta với người đàn ông này kéo dài ba năm trước khi nó kết thúc.
Anh đứng trước giường bệnh, nhìn người đàn ông đã nằm liệt trên giường.
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, giọng nói của anh lạnh lẽo cực điểm: "Cha, con sẽ quản lý tốt công ty, cha có thể yên tâm ra đi."
Đôi mắt của người đàn ông đỏ ngầu, sống chỉ phát ra một tiếng rên rỉ đứt quãng từ cổ họng.
Anh biết rằng đối phương mắng anh như con thú hoang.
Chiếc máy phát ra một tiếng bíp lớn, các bác sĩ và y tá vội vã chạy đến.
Không mất nhiều thời gian để các bác sĩ tuyên bố người đàn ông đã chết.
Anh đóng vai người con ngoan trong hai mươi bốn năm, cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc vào lúc này.
Anh nhìn người đàn ông đã chết trên giường, bắt gặp đôi mắt đầy oán hận kia.
Trong chốc lát, ánh mắt anh thu hồi, quay người bước ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.
Khi đó, Tô Cẩm Chi đã làm việc được hơn một năm.
Theo kế hoạch, anh mua lại công ty nơi Tô Cẩm Chi làm việc, anh phải mất nửa năm nữa để luộc một con ếch trong nước ấm mới để cậu nhào vào lòng anh.
Anh nghĩ rằng sẽ hài lòng với điều này, nhưng anh thấy rằng anh muốn Tô Cẩm Chi hoàn toàn chấp nhận bản thân mình, bao gồm cả những mảng tối đó.
Cuối cùng, anh ta đã bỏ tù Tô Cẩm Chi.
Trong thời gian đó, anh biết Tô Cẩm Chi không vui, nhưng anh không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Trước mặt Tô Cẩm Chi, sự tự chủ đáng tự hào của anh không có gì đáng nói.
Anh chưa bao giờ gặp phải một vấn đề khó khăn như vậy, sau khi làm mọi cách để tìm ra câu trả lời, anh thấy rằng Tô Cẩm Chi là một vấn đề nan giải cũng là thử thách lớn nhất trong đời.
Cho đến khi Tô Cẩm Chi nhiễm bệnh nặng, bộ dáng suy yếu đến mức anh nhận ra mình đã làm sai điều gì.
Yêu một người không phải là khóa chặt đối phương, mà là học cách buông tay đúng mực, nhưng anh đã mất rất nhiều thời gian để hiểu ra sự thật này.
Đêm đó, anh ngồi trên ban công trong tay ôm Tô Cẩm Chi trò chuyện với cậu, thời điểm nhìn thấy nụ cười ấm áp tận đáy tim kia, anh đã quyết định.
Bảo bối của anh lẽ ra không nên bị mắc kẹt trong cái lồng này, ngay lúc đó, anh đã học cách buông bỏ.
Ngày anh rời viện điều dưỡng, liền bay sang nước ngoài tìm bác sĩ điều trị tâm lý, anh phải học cách kiềm chế sự hung bạo trong lòng, anh không muốn làm tổn thương bảo bối của mình một lần nữa.
Nhưng anh vẫn không thể không lén nhìn Tô Cẩm Chi, chỉ có bằng cách này, anh mới có thể kiên trì những ngày không có cậu.
Đêm hôm đó, anh từ nước ngoài về, rất hào hứng chạy đến nhà Tô Cẩm Chi, nhưng những gì đáp lại sự hào hứng của anh là một biển lửa, lần đầu tiên trong đời anh chấn kinh như vậy, lao vào trong hoảng loạn.
Bóng dáng vệ sĩ đưa Tô Cẩm Chi đi khuất dần trong tầm mắt.
Mọi thứ trong quá khứ hiện lên trong tâm trí như một chiếc đèn lồng xoay tròn, cuối cùng dừng lại vào thời điểm lần đầu tiên cậu và anh gặp nhau, thiếu niên có khuôn mặt non nớt chạy về hướng của anh.
Trong ánh lửa, anh nở một nụ cười nhẹ nhõm, cái chết dường như không còn đáng sợ nữa.
Trong lúc chờ đợi cái chết ập đến, không ngờ anh thấy hòn đá đã xê dịch, anh chống chọi với cơn đau do cạnh sắc của đá cắt qua da thịt, rút chân ra từng chút từng chút một.
Lối ra phía trước bị đá rơi chặn lại, anh lê cái chân trái đầy máu của mình để tìm một lối ra khác, lúc này sau lưng vang lên một tiếng nổ chói tai, luồng chân khí lao thẳng ra ngoài.
Với những cơn đau dữ dội trên cơ thể, anh rơi vào trạng thái hôn mê.
Có lẽ do được Chúa ưu ái nên anh đã sống sót.
Anh phát hiện ra rằng vụ hỏa hoạn đã được lên kế hoạch có chủ ý, để tìm ra thủ phạm đằng sau hậu trường, anh đã gài bẫy.
Trong bệnh viện, anh nói với Kiều Di Thư, người đối diện đang đỏ sưng hai mắt:" Di Thư à, giúp ca ca một chuyện."
Vào ngày tang lễ, anh thấy Tô Cẩm Chi đến.
Không mất nhiều thời gian để anh điều tra ra thủ phạm của vụ hỏa hoạn.
Đó là một con cáo già trong gia đình, là bạn tâm giao của cha anh, gã biết Tô Cẩm Chi là điểm yếu của mình và muốn loại bỏ.
Sau khi tìm thấy tìm thấy đối phương anh tra tấn gã đến chết, rồi lập tức yêu cầu thuộc hạ ném xác gã cho chó ăn.
Thời điểm mọi thứ dần ổn định, anh không đến gặp Tô Cẩm Chi ngay, trận hoả hoạn kia đã khiến thân thể anh rách nát bất kham, anh ra nước ngoài điều trị dài hạn về thể chất lẫn tâm lý.
Trong những ngày được điều trị, anh chỉ có thể sống sót khi dựa vào những bức ảnh của Tô Cẩm Chi mỗi ngày.
Nửa năm sau, anh biết được từ cấp dưới của mình rằng sau khi nghỉ việc cậu đã mở một quán cà phê, anh đã tự mình đặt hoa chuyển đến cửa hàng đối phương, mỗi lần đưa đó đã được nửa năm.
Mãi cho đến khi việc trị liệu xong xuôi, anh mới dám xuất hiện lần nữa trong thế giới của cậu.
Nhìn bóng dáng Tô Cẩm Chi lao về phía mình, cảnh tượng này liên tục trùng kích với thiếu niên trong tiệm đàn piano nhiều năm trước, thiếu niên nhào đến lồng ngực, anh mở rộng tay bao lấy chặt người nọ.
Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ buông tha cho bảo bối của mình nữa.
_________.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook