Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 107: Cha con tâm sự

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều vừa buồn cười lại vừa đau lòng: “Tỉnh lại đi, bây giờ mới bắt đầu thôi mà?” Như thế mà đã như mơ rồi, chẳng lẽ sau này là mộng dài bất tỉnh?

Đợi một hồi lâu, thế mà Hạ Thâm không trả lời nữa, Kiều Thiều gửi thêm một tin nhắn: “Sao thế?”

Vẫn không ai trả lời… Chẳng lẽ đi tắm rồi?

Kiều Thiều đi tới đi lui cả ngày cũng mệt, ném điện thoại xuống đi tắm.

Dù Hạ Thâm đi tắm cũng sẽ nói trước cho y biết, sở dĩ hắn không trả lời là vì có người gõ cửa.

Hạ Thâm đặt di động xuống đi mở cửa, Kiều Tông Dân nhìn hắn: “Còn chưa rửa mặt nữa à?”

Hạ Thâm lập tức nói: “Lát nữa ạ.”

Kiều Tông Dân liếc mắt một cái, trong bụng rất ưng, so với tên Tạ Thâm ở Tạ gia làm việc chu toàn không lộ giọt nước nào thì Hạ Thâm khó nén khẩn trương trước mắt này vẫn để người thích hơn.

Mới mười bảy tuổi, nên có dáng vẻ mà một thiếu niên nên có.

Kiều Tông Dân vào phòng, hỏi: “Có thích ứng được không?”

Hạ Thâm đáp: “Rất tốt ạ.”

Kiều Tông Dân: “Bác làm theo phòng của Kiều Thiều, nếu có chỗ nào không thích hợp thì nói.”

Giống như đúc với phòng Kiều Thiều, Hạ Thâm còn không hợp chỗ nào nữa?

Hắn lắc đầu lặp lại: “Đều rất tốt ạ.”

Thái độ của Kiều Tông Dân hòa hoãn hơn rất nhiều, ngồi xuống ghế dựa kế cửa sổ: “Không ngủ sớm chứ?”

Hạ Thâm biết rõ hắn có chuyện muốn nói với mình: “Không sớm ạ.”

Kiều Tông Dân ngoắc ngoắc: “Ngồi đi.”

Hạ Thâm ngồi lên giường, sau lưng ưỡn thẳng tắp, như đứa nhỏ nghe giáo viên phát biểu.

Bộ dáng này mà để người Tạ gia nhìn thấy, sợ là muốn vỡ mộng, thần đồng nhà bọn họ có bao giờ mất tự nhiên như thế? Dù khi đối mặt với Tạ Vĩnh Nghĩa nghiêm khắc hắn cũng thong dong có độ, không hề rụt rè.

Nhưng hiện tại hắn lại cực kì lo lắng. Vì xem trọng nên mới lo lắng, hạnh phúc khát vọng hơn mười năm gần ngay trước mắt, ai lại không kích động.

Kiều Tông Dân cười nói: “Bác đã chấp nhận thì sẽ không làm khó con nữa.”

Trong lòng Hạ Thâm nóng lên: “Cảm ơn bác.”

Kiều Tông Dân: “Người một nhà đừng khách sáo như thế, bác chưa yêu cầu Kiều Thiều tôn kính mình như phụ thân, nhà chúng ta không so đo những thứ đó, là người nhà cũng là bạn bè, con không cần câu nệ như vậy.”

Nói một phen khiến ngực Hạ Thâm càng nóng hơn, càng không biết đáp lời thế nào.

Kiều Tông Dân không phải tuýp người dễ xúc động, hắn đến đây cũng không phải để trấn an Hạ Thâm —– con trai dỗ dành thằng quỷ thúi này thành thục như thế, nào cần tới hắn!

Nghĩ đến đây là chua xót, Đại Kiều nói tới chính sự: “Tuy hai đứa vẫn còn nhỏ, nhưng bác hy vọng cả hai có thể tiếp tục cùng nhau.”

Hạ Thâm siết chặt hai tay, cố gắng nén xuống kích động cuồn cuộn trong máu.

Kiều Tông Dân nói tiếp: “Tiến sĩ Trương… Ừm, lúc trước bác sĩ tâm lý của Kiều Thiều đã phân tích rồi, Thiều Thiều sợ phụ nữ trưởng thành, đến mẹ nó cũng không dám tới gần, nghĩa là rất khó để có được cuộc sống hôn nhân bình thường, so với cuộc đời cô đơn tuổi xế chiều, bác hy vọng nó có thể tìm được người mình thích.”

Chẳng sợ người này là đồng tính, cũng không hề gì.

Một người rất quạnh quẽ, ba mẹ không đi cùng được cả đời, nếu có thể tìm được nửa kia của mình coi như đã viên mãn.

“Cho nên.” Kiều Tông Dân nói: “Chuyện giới tính với bác mà nói thì không có vấn đề, bác chỉ không yên lòng chỗ gia đình con.”

Hạ Thâm lờ mờ cũng đoán được, Kiều Tông Dân tìm riêng hắn, rất có khả năng là chuyện của Tạ gia.

Hạ Thâm: “Con sẽ không liên lụy đến Kiều Thiều đâu ạ.”

Kiều Tông Dân hỏi thẳng vào vấn đề: “Con đồng ý bỏ qua Tạ gia?”

Hạ Thâm trả lời thẳng như đinh đóng cột: “Đồng ý.” Hắn chưa bao giờ để ý Tạ gia, chưa bao giờ xem nơi đó là nhà, tuy mẹ tự sát, nhưng trong lòng Hạ Thâm, bà là bị cái nhà đó cắn nuốt.

Kiều Tông Dân theo dõi hắn: “Tuy mấy năm nay Tạ thị xuống dốc, nhưng tài sản của nó…”

Hạ Thâm: “Con biết, gần đây con có xem báo cáo tài chính.”

Kiều Tông Dân: “Những thứ đó cũng không cần?”

Hạ Thâm: “Con chỉ muốn thoát khỏi bọn họ.”

Kiều Tông Dân cong môi: “Tuổi trẻ.”

Hai chữ này mang theo chút châm chọc, rồi lại lộ ra chút thưởng thức, khiến người nghe không thấu tâm tư.

Hạ Thâm nhìn hắn.

Kiều Tông Dân nói: “Nếu muốn thoát khỏi bọn họ thì nhất định phải khống chế Tạ thị.”

Trong lòng Hạ Thâm hiểu rõ, chỉ là…

Kiều Tông Dân nói: “Chưa đủ mười tám tuổi thì không cần làm căng quá.”

Hạ Thâm khẽ nhíu mày, hiếm khi trong giọng nói mang theo tính trẻ con: “Nhưng con không muốn nhìn bọn họ tiếp tục làm mưa làm gió.” Một khi hắn kế thừa Tạ gia, bọn họ sẽ có vốn giày vò lẫn nhau, có khả năng tiếp tục càn quấy, nên hắn hy vọng Tạ gia sẽ táng gia bại sản, hy vọng đám sâu mọt đó từ đám mây ngã xuống bùn lầy.

Hắn không quan tâm tài sản, không quan tâm những vật ngoài thân, chỉ cần cố gắng, Hạ Thâm cũng có thể xây nên một Tạ gia khác!

Thần thái Kiều Tông Dân thả lỏng hơn, hắn thích dáng vẻ trẻ con này của Hạ Thâm. Vốn dĩ phải là vậy, một đứa nhóc choai choai giả người lớn cái gì chứ.

Hắn nói: “Thế này gọi là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.”

Hạ Thâm không lên tiếng.

Kiều Tông Dân: “Sao phải vì bọn họ mà đau khổ như vậy?”

Môi mỏng Hạ Thâm giương lên, càng im lặng.

Kiều Tông Dân chậm rãi: “Biết cái gì gọi là cầm cán sắt không?”

Hạ Thâm sửng sốt.

Kiều Tông Dân vỗ vỗ bả vai hắn: “Có rất nhiều cách để bọn họ nhận lấy quả báo, không cần phải cá chết lưới rách.”

Hạ Thâm nhìn hắn: “Kiều tiên sinh…”

Kiều Tông Dân nói: “Không vội, chờ sau này trưởng thành rồi nói, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, ác nhân sẽ có ác ma giết.”

Kiều Thiều tắm rửa xong đi ra, sấy tóc khô ráo, cầm lấy điện thoại.

Ơ? Hạ Thâm còn chưa trả lời tin nhắn?

Chẳng lẽ ngủ rồi? Không thể nào, trước khi ngủ cũng nói cho mình biết một tiếng mà?

Nhưng hắn ngay tại nhà mình, còn có thể là chuyện gì? Đừng nói là vui quá xỉu mất rồi nhá!

Hạ Thâm Thâm yếu ớt như vậy sao!

Kiều Thiều gọi cho Hạ Thâm, nhưng hắn lại để im lặng, không nhìn điện thoại nên không thấy.

Kiều Thiều ngồi không yên, định xuống lầu xem sao.

Ngày đầu tiên Hạ Thâm ngủ ở đây, không thể xảy ra chuyện được!

Kiều Thiều rón rén ra ngoài, sợ gặp phải lão ba, khi y xuống cầu thang hận không thể bay lên, chỉ sợ Đại Kiều thính tai nghe được động tĩnh gì đó…

Thuận lợi đi xuống lầu một, Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra, rất tốt… Không kinh động Đại Kiều, y đã có thể đi tìm Hạ Thâm.

Kiều Thiều cẩn thận di chuyển đến cửa phòng ngủ Hạ Thâm, nhẹ nhàng gõ cửa.

Hai người đang nghiêm túc bàn chính sự trong phòng nháy mắt yên lặng.

Kiều Tông Dân nhướng nhướng mày, Hạ Thâm ngồi nghiêm chỉnh.

Kiều tổng vốn đang rất nhiệt tình “dạy” Hạ Thâm làm việc lập tức không vui, lúc này rồi, còn ai dám gõ cửa? Mà giờ khuya rồi, Kiều Thiều đến đây gõ cửa làm gì!

Kiều Tông Dân cảnh cáo Hạ Thâm: “Dù nó có quấn cũng không được kèo nèo!”

Trái tim Hạ Thâm run rẩy, nghiêm túc nói: “Sẽ không…”

Sẽ không cái đít, ai mà không phải người từng trải!

Kiều Tông Dân đứng lên mở cửa, thình lình nhìn thấy lão ba nhà mình, Kiều Thiều bị hù rút lui hai bước.

Kiều Tông Dân theo dõi y.

Kiều Thiều khô cằn nói: “Ba, sao ba lại ở đây?”

Kiều Tông Dân hỏi lại: “Con không lo đi ngủ, xuống đây làm gì?”

Kiều Thiều vốn có lý do chính đáng, bây giờ bị dọa nhất thời nói không nên lời.

Kiều Tông Dân xách cánh tay thằng con lên: “Về phòng ngủ.”

Kiều Thiều: “Ấy ấy ấy…” Y thấy Hạ Thâm trong phòng, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, cũng có thể nói chuyện đàng hoàng: “Con tới xem Hạ Thâm chứ bộ.”

Kiều Tông Dân: “Có gì đẹp mà xem?”

Kiều Thiều: “Con gửi tin nhắn đợi nửa buổi không thấy trả lời, xuống xem xem có chuyện gì hay không…”

Kiều Tông Dân thoáng thở phào: “Vừa nãy ba đang nói chuyện với nó.”

Kiều Thiều lại tò mò: “Nói chuyện gì thế ba?”

Kiều Tông Dân đẩy người về phòng: “Không cần con quan tâm.”

Kiều Thiều: “???”

Kiều Tông Dân: “Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

Kiều Thiều biết Hạ Thâm không sao, đã yên tâm, nhưng vẫn tò mò: “Hai người đã tán gẫu cái gì thế?”

Kiều Tông Dân sẽ không nói những chuyện dơ bẩn đó cho thằng con nhà mình nghe, hắn nhướng mày: “Có ngủ hay không?”

Kiều Thiều rụt lại, đóng cửa: “Ngủ ngủ ngủ!”

Xíaaa, Đại Kiều không nói, thế thì hỏi Hạ Thâm!

Kiều Thiều lấy điện thoại lại, thấy Hạ Thâm trả lời: “Tôi không sao, lúc nãy để im lặng.”

Kiều Thiều đâu quan tâm những thứ đó, nhanh chóng hỏi: “Ba tôi nói với cậu chuyện gì thê?”

Hạ Thâm khựng lại, gởi một dòng chữ đến: “Một ít chuyện gấp.”

Kiều Thiều tâm ngứa: “Chuyện gì thế, nói cho tôi biết với.” Tò mò chết!

Hiện tại tâm trạng của Hạ Thâm đã thư thái hơn, thế giới cũng rộng mở tươi sáng, bản tính trở về: “Ờ thì là…”

Kiều Thiều thúc giục: “Cái gì?”

Hạ Thâm gửi một đoạn giọng nói qua: “Chuyện quan trọng kết hôn bàn gả.”

Kiều Thiều: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương