Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
-
Chương 103: Muốn dành hết tất cả tình yêu phần đời còn lại cho y
Edit: Hyukie Lee
Hai cha con ôm nhau mà khóc, khi ác mộng kéo dài mấy năm tiêu tán, bọn họ đẩy ra mây mù dày nặng, thấy được quang mang chói mắt, thấy được nụ cười chân thành.
Dương Vân qua đời vì bệnh, trong năm mà Kiều Thiều mất tích, bà tìm con bất kể đêm ngày, nhịn ăn mấy ngày mấy đêm sau đó té xỉu, vốn tưởng chỉ mệt nhọc quá độ, ai ngờ làm kiểm tra sức khỏe xong lại lòi ra ung thư gan.
Lúc ấy Kiều Tông Dân thiếu chút nữa điên lên, Dương Vân ôm hắn lại: “Đại Kiều, em tin nhất định Tiểu Dật sẽ trở về.”
Kiều Tông Dân ôm chặt lấy bà, như người chết đuối nắm chặt khúc gỗ trôi.
Dương Vân ôn thanh nói: “Em bệnh là chắn tai cho con, tin em đi, nhất định nó sẽ bình an trở về.”
Lòng Kiều Tông Dân như dao cắt, mà hắn lại không thể ngã xuống, cái nhà này đã sụp mất một nữa, nhất định hắn phải chống lên.
Điều kiện chữa bệnh có hạn, tuy ung thư gan không thể chữa khỏi, nhưng chỉ cần có đủ tiền tài là có thể kéo dài thọ mệnh. Mỗi giây mỗi phút y học đều đang tiến bộ, các vị thuốc mới lẫn phương thức trị liệu không ngừng đổi mới, lấy điều kiện của bọn họ, Dương Vân có thể nhận được trị liệu tốt nhất.
Chỉ cần kéo dài một năm, hai năm, năm năm, chắc chắn sẽ có đột phá, trị không dứt điểm cũng sẽ có tiến triển mới…
Nhưng mà, trạng thái tâm lý của Dương Vân quá kém.
Kiều Thiều mất tích một năm, Dương Vân trắng đêm khó ngủ, mỗi ngày đều đau đớn như lấy dao xẻo tim, bà cố chống một hơi, nhận lấy trị liệu chỉ chờ đến khi tìm được con.
Một năm sau, Kiều Thiều trở lại, cọng dây thừng luôn buột chặt ấy thả lỏng, Dương Vân cảm thấy có chết cũng không tiếc.
Thật ra sự bài xích lẫn sợ hãi của Kiều Thiều không làm bà sụp đổ, bà cảm thấy may mắn vì con mình đã trở lại, tâm nguyện mà bà ngày đêm cầu xin đã đạt thành, bà nguyện ý trả lại sinh mệnh của mình, chỉ cầu cho con trai tuổi già bình an trôi chảy.
Mãi đến giây phút cuối cùng đứng trước tử vong, Dương Vân nói với Kiều Tông Dân chính là: “Nói cho Tiểu Dật, em rất mãn nguyện.” Đến lúc chết bà vẫn sợ khi Kiều Thiều tỉnh lại sẽ tự trách mình.
Bà để lại cho Kiều Thiều một phong thơ, lúc trước Kiều Tông Dân không dám đưa thứ này cho Kiều Thiều, nhưng bây giờ đã có thể.
Kiều Thiều dùng bàn tay run rẩy mở ra, nhìn từng chữ từng chữ, nhìn đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Mẹ nói rằng, cả đời này bà rất mãn nguyện, mãn nguyện khi gặp được Kiều Tông Dân, mãn nguyện khi sinh ra Kiều Thiều, cuộc sống vô cùng hạnh phúc, cuối cùng khi con trai trở về lại càng mỹ mãn hơn.
Thời gian không dài không ngắn, hạnh phúc mười năm không là gì với thời gian đằng đẵng, nhưng bà đã có được khoảng đời hạnh phúc nhất.
Kiều Thiều khóc mãi, đến khi thiếp đi.
Tinh thần của người là có cực hạn, Kiều Thiều nhớ tới tất cả đồng thời chấp nhận tất cả, những thứ này đã tiêu hao rất nhiều lực lượng của y.
Tuy mệt mỏi nhưng Kiều Thiều không thấy ác mộng nữa, y ôm bức thư của mẹ, đến trong mộng cũng là ấm áp ngọt ngào.
Y như trở lại thời thơ ấu vô ưu vô lự, trở lại bên cạnh ba mẹ, cảm nhận được tình yêu thuần túy nhất.
Mãi đến khi Kiều Thiều triệt để ngủ say, Kiều Tông Dân mới nhìn qua Hạ Thâm: “Lại đây.” Bỏ lại hai chữ đó, hắn khẽ khàng đi ra khỏi phòng.
Hạ Thâm nhìn Kiều Thiều, cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn người này sẽ không tỉnh, sau mới nhẹ nhàng đi theo Kiều Tông Dân.
Kiều Tông Dân trở lại lầu ba, mở ra một gian phòng bị khóa, Hạ Thâm dừng lại, Kiều Tông Dân đi vào, cầm lấy một cái điều khiển từ xa, mở màn hình chiếu lên.
Trên màn ảnh xuất hiện một đoạn ghi hình.
Hạ Thâm nhìn thoáng qua, nắm tay siết chặt.
Kiều Tông Dân cũng nhìn chằm chằm, âm thanh của hắn rất thấp, có chút trống rỗng: “Người này là Kỳ Tĩnh Nghi…”
Trên màn hình là video HD, là một màn mà Kiều Thiều từng nói, y gặp người phụ nữ thế nào, giúp đỡ thế nào, bị bắt cóc thế nào…
Lúc ấy khi nghe Kiều Thiều nói, trong lòng Hạ Thâm đều là nghi ngờ.
Cao ốc Thâm Hải tọa lạc tại khu náo nhiệt, nơi đây được giám sát chặt chẽ, Kiều Tông Dân mất con sao lại không tìm được đoạn camera này, sao lại không tra ra người phụ nữ này?
Kiều Tông Dân nói: “Hai bác chưa bao giờ nhốt nó, muốn đi ra ngoài chơi cũng dung dúng, tuy có cho bảo tiêu đi theo, nhưng người này chính là sơ suất. Cậu ta cho rằng cao ốc Thâm Hải là nơi an toàn nhất, hơn nữa nơi đây nhiều năm không xảy ra chuyện, trên tâm lý rất buông thả.” Sau đó liền xảy ra chuyện.
Mỗi lần Kiều Tông Dân nghĩ tới đây đều tự trách mình, hắn hít nhẹ một hơi, nói tiếp: “Sau khi Thiều Thiều mất tích, bác tra ra đoạn ghi hình này rất nhanh, cũng tìm được tất cả tin tức về người này, nhưng từ đầu tới cuối lại không tra được những chuyện phía sau.”
Hắn nói đến người phụ nữ này.
Kỳ Tĩnh Nghi, một người đàn bà điên vì mất con.
Bà ta mồ côi cha mẹ, vì có bệnh tâm thần nhẹ mà ly hôn, đến đứa con có chút ngu dại cũng bị bỏ rơi, bà ta gian nan nuôi con, sống rất chật vật. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, đứa con vẫn bị chính bà ta hại chết ——– hôm đó Kỳ Tĩnh Nghi ra ngoài quên tắt lửa, đứa con mười tuổi ngộ độc khí than mà chết.
Sau đó, bà ta điên mất.
Kiều Tông Dân dừng lại, tối nghĩa mà nói : “Lúc trước khi bác tra ra những thứ này, đến cảnh sát cũng không cảm thấy lạc quan.” Nếu là bắt cóc đơn thuần thì bao nhiêu tiền Kiều Tông Dân cũng chuộc con mình về, nhưng đối phương có bệnh tâm thần, không ai biết được bà ta sẽ là ra những chuyện gì.
Hạ Thâm hiểu rõ : “Kỳ Tĩnh Nghi ở trong tầng ngầm một năm trời, không ra ngoài nên không có bất cứ manh mối gì ạ ?”
Kiều Tông Dân gật đầu : “Bác còn cho rằng bà ta đã chết.” Dẫn theo Kiều Thiều cùng chết.
Camera ghi lại cảnh Kỳ Tĩnh Nghi bắt cóc Kiều Thiều, lại không quay được bà ta dẫn đi đâu. xin đừng copy
Tầng hầm để xe Kỳ Tĩnh Nghi ở cảnh sát cũng từng đi tìm, nhưng hoàn toàn không phát hiện căn phòng bí mật kia.
Sau đó, cảnh sát soát hết các phương tiện giao thông, soát lại toàn bộ camera trong toàn thành phố, nhưng đáng tiếc không tìm được gì.
Hai người như bôc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người chết không thấy xác.
Ai có thể ngờ, Kỳ Tĩnh Nghi lại trốn trong một không gian kín?
Sau khi con chết, bà ta sống một cuộc sống bình thường, dùng khoảng thời gian hai năm để chuẩn bị số lượng lớn thực phẩm đóng hộp và nước khoáng, chỉ muốn mãi mãi cùng “con trai” ở nơi an toàn này ——- lần này bà sẽ không để y gặp phải bất cứ nguy hiểm gì nữa, sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp, càng sẽ không để y rời xa bà.
Sau khi Kiều Thiều trở về, rất nhanh cảnh sát liền tra ra căn phòng kia, cũng thấy được thi thể của Kỳ Tĩnh Nghi. Tuy Kiều Thiều không nói được chữ nào, cũng không thể miêu tả mình đã trải qua những gì trong một năm này, nhưng nhìn kết quả cũng có thể đoán được.
Hoàn toàn là bi kịch, hoàn toàn chỉ là tai bay vạ gió.
Kỳ Tĩnh Nghi bắt người cũng không có mục đích, lúc bà nhìn thấy Kiều Thiều, chỉ cảm thấy đứa bé này thật là dễ nhìn, chỉ có con bà mới xinh đẹp như thế, vì vậy liền mang đi.
Đó là tất cả tiền căn hậu quả.
Trong một năm này Kiều Thiều chịu đả kích tinh thần trầm trọng, sau khi về nhà bỗng sợ những người phụ nữ thành niên, sợ an tĩnh, sợ chữ mẹ.
Nếu Dương Vân không bị bệnh, Kiều Thiều sẽ chậm rãi hồi phục, một lần nữa chấp nhận người mẹ này, nhưng Dương Vân không chờ được.
Kiều Thiều vừa có chuyển biến tốt đẹp lại nghe tin báo tử mẹ mình: tự trách, áy náy, sợ hãi, đau khổ… Vô số cảm xúc chèn ép cả đại não. Khi y đi đến cực hạn không thể thừa nhận được nữa, cơ thể tự khởi động bộ máy bảo vệ, y quên hết.
Màn hình chiếu tắt, Kiều Tông Dân nhìn vào Hạ Thâm: “Cậu cảm thấy mình hợp với Kiều Thiều sao?”
Một câu đi thẳng vào vấn đề như thế, sau lưng Hạ Thâm căng chặt.
Chắc chắn, chắc chắn Kiều Tông Dân đã nhận ra ——— bảo hộ một ngày một đêm, không phải chuyện mà một người bạn bình thường sẽ làm.
Hạ Thâm rũ mắt: “Cháu thích cậu ấy.”
Bốp một tiếng, điều khiển từ xa ném thẳng vào tường, bể nát.
Âm thanh Kiều Tông Dân cực lãnh: “Tôi hỏi là, cậu cảm thấy mình hợp với nó sao!”
Cổ họng Hạ Thâm như nhét một nùi chì, vừa nặng vừa chát.
Kiều Tông Dân nói: “Hai người đều là nam, gia đình cậu sẽ chấp nhận sao? Xã hội này sẽ chấp nhận sao? Vất vả lắm Kiều Thiều mới bình phục, cậu còn muốn kéo nó vào một vực sâu khác!”
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, khàn khàn mà nói: “Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Kiều Tông Dân túm chặt lấy cổ áo hắn, nhìn chằm chằm: “Đừng lấy mấy câu tùy tiện đó lừa gạt tôi.”
Âm thanh hắn thấp liệt, tràn ngập khí thế áp bách của người thượng vị lâu năm.
Hạ Thâm bị vây trong thế yếu, một thiếu niên mới mười bảy tuổi, sao so lại với người đàn ông oai phong một cõi?
Người thường có lẽ đã bị Kiều Tông Dân ép đến không ngẩng nổi đầu, nhưng Hạ Thâm ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm Kiều Tông Dân, dùng ngữ khí gần như quật cường mà nói: “Nhất định cháu sẽ bảo vệ cậu ấy!”
Kiều Tông Dân theo dõi hắn, Hạ Thâm không hề trốn tránh.
Trong căn phòng mờ tối, trong không gian nặng nề, hai nam nhân cường thế giương cung bạt kiếm.
“Cút.” Kiều Tông Dân buông tay ra, hạ lệnh đuổi khách với Hạ Thâm.
Hạ Thâm nhớ Kiều Thiều.
Kiều Tông Dân nhìn hắn, ánh mắt đông lạnh: “Cút khỏi đây!”
Hạ Thâm cụp mi mắt xuống, cúi mình: “Cháu xin lỗi ạ.”
Kiều Tông Dân lạnh lùng nhìn qua.
Hạ Thâm tiếp tục nói: “Dù thế nào cháu cũng muốn ở cùng cậu ấy.”
Kiều Tông Dân tùy tay lấy một thứ, ném vào Hạ Thâm.
Hạ Thâm không trốn, cái gạt tàn thuốc bay tới đập vào trán, rách da, chảy máu.
Kiều Tông Dân không nhìn: “Đừng để tôi nhìn thấy!”
Hai mắt Hạ Thâm ảm đạm, nói một câu áy náy liền rời khỏi.
Hắn không rời khỏi Kiều Thiều, chỉ ra khỏi Kiều gia, đứng ngoài cửa.
Mây đen nặng trĩu cả ngày rốt cuộc cũng không chịu nổi, mưa to giàn giụa.
Hạ Thâm đứng không nhúc nhích, trong đầu quẩn quanh mấy lời của Kiều Tông Dân.
Cậu hợp với nó sao? Cậu hợp với nó sao!
Ngón tay Hạ Thâm run rẩy, tự giễu mà cười.
Hắn không xứng, nhưng hắn muốn dành hết tất cả tình yêu phần đời còn lại cho y.
Mưa rất lớn, hơi nước bốc lên, sương mù giăng lối bịt kín cả ngã tư đường, Hạ Thâm vẫn đứng thẳng tắp đằng đó, như ngọn hải đăng giữa sương mù, vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng kiên định.
Kiều Tông Dân thu hồi tầm mắt, bấm điện thoại: “Lão Trần, để đứa bé kia vào nhà đi.”
Lúc tỉnh lại, trạng thái của Kiều Thiều không tồi, vừa lúc Kiều Tông Dân tiến vào: “Có đói bụng không? Dì Ngô mới nấu cho con một tô cháo.”
Bụng Kiều Thiều rất phối hợp vang lên vài tiếng lộc cộc: “Rất đói ạ.”
Kiều Tông Dân lập tức nói: “Để ba bưng cháo lên đây cho con.”’
“Không cần đâu.” Kiều Thiều nhanh chóng xuống giường: “Con xuống nhà ăn.”
Kiều Tông Dân thấy trạng thái tinh thần của người kia rất tốt, tảng đá trong tim rớt xuống: “Ba đi với con.”
Kiều Thiều nhìn nhìn khắp nơi, muốn nói lại thôi.
Kiều Tông Dân giả vờ không phát hiện.
Kiều Thiều muốn tìm điện thoại, Kiều Tông Dân thúc giục: “Mau tới ăn đi.”
Kiều Thiều tìm cả buổi không thấy điện thoại đâu, chỉ đành đến phòng ăn trước.
Sau khi ngồi xuống lại nhìn nhìn chung quanh…
Kiều Tông Dân khuấy bát cháo dùm y: “Hơi nóng, con ăn từ từ thôi.”
Kiều Thiều không nhịn được nữa: “Ba, Hạ Thâm đâu rồi?”
Kiều Tông Dân: “…”
Kiều Thiều thanh thanh cổ họng: “Cậu ấy về rồi á?” Hạ Thâm đã theo y hai ngày hai đêm, về nghỉ ngơi cũng là bình thường.
Kiều Tông Dân nói: “Ăn đi.”
Kiều Thiều vừa ăn cháo, vừa đánh giá thần thái Đại Kiều.
Sao Kiều Tông Dân lại không hiểu tâm tư người nọ, nhóc con nhà mình đơn thuần như thế nên hắn mới không yên lòng a!
Đại Kiều bỏ bát đũa xuống: “Thích tiểu tử kia vậy sao?”
Kiều Thiều đang nuốt xuống cổ họng, bị dọa muốn sặc lên: “Khụ… Khụ khụ…” Cả khuôn mặt nóng đến đỏ bừng: “Ba ba ba, ba đang nói cái gì đó…”
Chỉ khi chột dạ tên nhóc này mới ngoan ngoãn gọi ba.
Kiều Tông Dân thở dài: “Hoảng cái gì, lúc trước tiến sĩ Trương đã nhắc nhở ba rồi, có thể sau này bạn con là đàn ông.”
Kiều Thiều vừa nghe xong, hận không thể chui xuống bàn.
Kiều Tông Dân không cam tâm: “Ba không quan tâm con thích đàn ông hay đàn bà, nhưng tại sao lại là thằng quỷ Tạ Thâm đó…”
Kiều Thiều không thoải mái, ngẩng đầu nhìn vào phụ thân, nghiêm mặt nói: “Cậu ấy thì làm sao chứ? Sao cậu ấy chọn được sinh trong gia đình nào sao? Huyết mạch thế nào sao có thể quyết định được? Cậu ấy lớn lên thẳng tắp xanh tươi giữa ao bùn, không phải chúng ta càng nên thưởng thức hay sao!”
Kiều Tông Dân: “…”
Dù sao chuyện cũng đến nước này rồi, Kiều Thiều không sợ nữa, y để đũa xuống: “Đồng chí Đại Kiều, xin ngài bỏ thành kiến xuống, bình tĩnh nhìn Hạ Thâm, rốt cuộc cậu ấy không tốt chỗ nào cơ chứ?”
Kiều Tông Dân dùng dư quang liếc nhìn thiếu niên ướt sũng đứng ngoài cửa, trong lòng càng không thoải mái.
Kiều Thiều nói: “Hạ Thâm nhiều lần thi được hạng nhất, học tập vừa nhanh vừa chuẩn, còn không sợ cực khổ, ba có biết Tạ gia hố cỡ nào không, bắt cậu ấy kiếm một tỉ trong vòng ba năm, cậu ấy mới bây lớn, yêu cầu này mà để học sinh bình thường làm chính là trò đùa đó ba biết không, nhưng mà cậu ấy làm được, dưới tình huống không có bất cứ nguồn tài chính nhân mạch nào, không người trợ giúp, mà cậu ấy vẫn làm được!”
Kiều Thiều thuận tiện còn diss lão ba nhà mình một chút: “Con dám cá hồi mười bảy tuổi ba cũng không làm được!”
Kiều Tông Dân: “…”
Kiều Thiều càng nói càng hứng, nói năng hùng hồn tràn đầy lý lẽ: “Ba thật sự không biết cậu ấy tốt thế nào đâu, đầu óc linh hoạt chịu khó chịu khổ, làm việc kiên nhẫn có tính kiên trì, aizz… Ba còn chưa thấy người ta chơi bóng rổ đâu, soái cực kì nha con nói cho ba nghe… Qủa nào con úp hụt cũng được giúp vào…”
Kiều Thiều còn chưa nói xong, đi theo tầm mắt của Đại Kiều nhìn thấy Hạ Thâm ngoài cửa.
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái: “Éc…”
Kiều Tông Dân hối hận, hối hận khi cho thằng quỷ này vào nhà!
==
Tác giả: Dự cảm là hôm nay Đại Kiều lại bị diss nữa. Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của Đại Kiều mà suy nghĩ thì, tâm tính này cũng không sai [che mặt]
Hai cha con ôm nhau mà khóc, khi ác mộng kéo dài mấy năm tiêu tán, bọn họ đẩy ra mây mù dày nặng, thấy được quang mang chói mắt, thấy được nụ cười chân thành.
Dương Vân qua đời vì bệnh, trong năm mà Kiều Thiều mất tích, bà tìm con bất kể đêm ngày, nhịn ăn mấy ngày mấy đêm sau đó té xỉu, vốn tưởng chỉ mệt nhọc quá độ, ai ngờ làm kiểm tra sức khỏe xong lại lòi ra ung thư gan.
Lúc ấy Kiều Tông Dân thiếu chút nữa điên lên, Dương Vân ôm hắn lại: “Đại Kiều, em tin nhất định Tiểu Dật sẽ trở về.”
Kiều Tông Dân ôm chặt lấy bà, như người chết đuối nắm chặt khúc gỗ trôi.
Dương Vân ôn thanh nói: “Em bệnh là chắn tai cho con, tin em đi, nhất định nó sẽ bình an trở về.”
Lòng Kiều Tông Dân như dao cắt, mà hắn lại không thể ngã xuống, cái nhà này đã sụp mất một nữa, nhất định hắn phải chống lên.
Điều kiện chữa bệnh có hạn, tuy ung thư gan không thể chữa khỏi, nhưng chỉ cần có đủ tiền tài là có thể kéo dài thọ mệnh. Mỗi giây mỗi phút y học đều đang tiến bộ, các vị thuốc mới lẫn phương thức trị liệu không ngừng đổi mới, lấy điều kiện của bọn họ, Dương Vân có thể nhận được trị liệu tốt nhất.
Chỉ cần kéo dài một năm, hai năm, năm năm, chắc chắn sẽ có đột phá, trị không dứt điểm cũng sẽ có tiến triển mới…
Nhưng mà, trạng thái tâm lý của Dương Vân quá kém.
Kiều Thiều mất tích một năm, Dương Vân trắng đêm khó ngủ, mỗi ngày đều đau đớn như lấy dao xẻo tim, bà cố chống một hơi, nhận lấy trị liệu chỉ chờ đến khi tìm được con.
Một năm sau, Kiều Thiều trở lại, cọng dây thừng luôn buột chặt ấy thả lỏng, Dương Vân cảm thấy có chết cũng không tiếc.
Thật ra sự bài xích lẫn sợ hãi của Kiều Thiều không làm bà sụp đổ, bà cảm thấy may mắn vì con mình đã trở lại, tâm nguyện mà bà ngày đêm cầu xin đã đạt thành, bà nguyện ý trả lại sinh mệnh của mình, chỉ cầu cho con trai tuổi già bình an trôi chảy.
Mãi đến giây phút cuối cùng đứng trước tử vong, Dương Vân nói với Kiều Tông Dân chính là: “Nói cho Tiểu Dật, em rất mãn nguyện.” Đến lúc chết bà vẫn sợ khi Kiều Thiều tỉnh lại sẽ tự trách mình.
Bà để lại cho Kiều Thiều một phong thơ, lúc trước Kiều Tông Dân không dám đưa thứ này cho Kiều Thiều, nhưng bây giờ đã có thể.
Kiều Thiều dùng bàn tay run rẩy mở ra, nhìn từng chữ từng chữ, nhìn đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Mẹ nói rằng, cả đời này bà rất mãn nguyện, mãn nguyện khi gặp được Kiều Tông Dân, mãn nguyện khi sinh ra Kiều Thiều, cuộc sống vô cùng hạnh phúc, cuối cùng khi con trai trở về lại càng mỹ mãn hơn.
Thời gian không dài không ngắn, hạnh phúc mười năm không là gì với thời gian đằng đẵng, nhưng bà đã có được khoảng đời hạnh phúc nhất.
Kiều Thiều khóc mãi, đến khi thiếp đi.
Tinh thần của người là có cực hạn, Kiều Thiều nhớ tới tất cả đồng thời chấp nhận tất cả, những thứ này đã tiêu hao rất nhiều lực lượng của y.
Tuy mệt mỏi nhưng Kiều Thiều không thấy ác mộng nữa, y ôm bức thư của mẹ, đến trong mộng cũng là ấm áp ngọt ngào.
Y như trở lại thời thơ ấu vô ưu vô lự, trở lại bên cạnh ba mẹ, cảm nhận được tình yêu thuần túy nhất.
Mãi đến khi Kiều Thiều triệt để ngủ say, Kiều Tông Dân mới nhìn qua Hạ Thâm: “Lại đây.” Bỏ lại hai chữ đó, hắn khẽ khàng đi ra khỏi phòng.
Hạ Thâm nhìn Kiều Thiều, cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn người này sẽ không tỉnh, sau mới nhẹ nhàng đi theo Kiều Tông Dân.
Kiều Tông Dân trở lại lầu ba, mở ra một gian phòng bị khóa, Hạ Thâm dừng lại, Kiều Tông Dân đi vào, cầm lấy một cái điều khiển từ xa, mở màn hình chiếu lên.
Trên màn ảnh xuất hiện một đoạn ghi hình.
Hạ Thâm nhìn thoáng qua, nắm tay siết chặt.
Kiều Tông Dân cũng nhìn chằm chằm, âm thanh của hắn rất thấp, có chút trống rỗng: “Người này là Kỳ Tĩnh Nghi…”
Trên màn hình là video HD, là một màn mà Kiều Thiều từng nói, y gặp người phụ nữ thế nào, giúp đỡ thế nào, bị bắt cóc thế nào…
Lúc ấy khi nghe Kiều Thiều nói, trong lòng Hạ Thâm đều là nghi ngờ.
Cao ốc Thâm Hải tọa lạc tại khu náo nhiệt, nơi đây được giám sát chặt chẽ, Kiều Tông Dân mất con sao lại không tìm được đoạn camera này, sao lại không tra ra người phụ nữ này?
Kiều Tông Dân nói: “Hai bác chưa bao giờ nhốt nó, muốn đi ra ngoài chơi cũng dung dúng, tuy có cho bảo tiêu đi theo, nhưng người này chính là sơ suất. Cậu ta cho rằng cao ốc Thâm Hải là nơi an toàn nhất, hơn nữa nơi đây nhiều năm không xảy ra chuyện, trên tâm lý rất buông thả.” Sau đó liền xảy ra chuyện.
Mỗi lần Kiều Tông Dân nghĩ tới đây đều tự trách mình, hắn hít nhẹ một hơi, nói tiếp: “Sau khi Thiều Thiều mất tích, bác tra ra đoạn ghi hình này rất nhanh, cũng tìm được tất cả tin tức về người này, nhưng từ đầu tới cuối lại không tra được những chuyện phía sau.”
Hắn nói đến người phụ nữ này.
Kỳ Tĩnh Nghi, một người đàn bà điên vì mất con.
Bà ta mồ côi cha mẹ, vì có bệnh tâm thần nhẹ mà ly hôn, đến đứa con có chút ngu dại cũng bị bỏ rơi, bà ta gian nan nuôi con, sống rất chật vật. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, đứa con vẫn bị chính bà ta hại chết ——– hôm đó Kỳ Tĩnh Nghi ra ngoài quên tắt lửa, đứa con mười tuổi ngộ độc khí than mà chết.
Sau đó, bà ta điên mất.
Kiều Tông Dân dừng lại, tối nghĩa mà nói : “Lúc trước khi bác tra ra những thứ này, đến cảnh sát cũng không cảm thấy lạc quan.” Nếu là bắt cóc đơn thuần thì bao nhiêu tiền Kiều Tông Dân cũng chuộc con mình về, nhưng đối phương có bệnh tâm thần, không ai biết được bà ta sẽ là ra những chuyện gì.
Hạ Thâm hiểu rõ : “Kỳ Tĩnh Nghi ở trong tầng ngầm một năm trời, không ra ngoài nên không có bất cứ manh mối gì ạ ?”
Kiều Tông Dân gật đầu : “Bác còn cho rằng bà ta đã chết.” Dẫn theo Kiều Thiều cùng chết.
Camera ghi lại cảnh Kỳ Tĩnh Nghi bắt cóc Kiều Thiều, lại không quay được bà ta dẫn đi đâu. xin đừng copy
Tầng hầm để xe Kỳ Tĩnh Nghi ở cảnh sát cũng từng đi tìm, nhưng hoàn toàn không phát hiện căn phòng bí mật kia.
Sau đó, cảnh sát soát hết các phương tiện giao thông, soát lại toàn bộ camera trong toàn thành phố, nhưng đáng tiếc không tìm được gì.
Hai người như bôc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người chết không thấy xác.
Ai có thể ngờ, Kỳ Tĩnh Nghi lại trốn trong một không gian kín?
Sau khi con chết, bà ta sống một cuộc sống bình thường, dùng khoảng thời gian hai năm để chuẩn bị số lượng lớn thực phẩm đóng hộp và nước khoáng, chỉ muốn mãi mãi cùng “con trai” ở nơi an toàn này ——- lần này bà sẽ không để y gặp phải bất cứ nguy hiểm gì nữa, sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp, càng sẽ không để y rời xa bà.
Sau khi Kiều Thiều trở về, rất nhanh cảnh sát liền tra ra căn phòng kia, cũng thấy được thi thể của Kỳ Tĩnh Nghi. Tuy Kiều Thiều không nói được chữ nào, cũng không thể miêu tả mình đã trải qua những gì trong một năm này, nhưng nhìn kết quả cũng có thể đoán được.
Hoàn toàn là bi kịch, hoàn toàn chỉ là tai bay vạ gió.
Kỳ Tĩnh Nghi bắt người cũng không có mục đích, lúc bà nhìn thấy Kiều Thiều, chỉ cảm thấy đứa bé này thật là dễ nhìn, chỉ có con bà mới xinh đẹp như thế, vì vậy liền mang đi.
Đó là tất cả tiền căn hậu quả.
Trong một năm này Kiều Thiều chịu đả kích tinh thần trầm trọng, sau khi về nhà bỗng sợ những người phụ nữ thành niên, sợ an tĩnh, sợ chữ mẹ.
Nếu Dương Vân không bị bệnh, Kiều Thiều sẽ chậm rãi hồi phục, một lần nữa chấp nhận người mẹ này, nhưng Dương Vân không chờ được.
Kiều Thiều vừa có chuyển biến tốt đẹp lại nghe tin báo tử mẹ mình: tự trách, áy náy, sợ hãi, đau khổ… Vô số cảm xúc chèn ép cả đại não. Khi y đi đến cực hạn không thể thừa nhận được nữa, cơ thể tự khởi động bộ máy bảo vệ, y quên hết.
Màn hình chiếu tắt, Kiều Tông Dân nhìn vào Hạ Thâm: “Cậu cảm thấy mình hợp với Kiều Thiều sao?”
Một câu đi thẳng vào vấn đề như thế, sau lưng Hạ Thâm căng chặt.
Chắc chắn, chắc chắn Kiều Tông Dân đã nhận ra ——— bảo hộ một ngày một đêm, không phải chuyện mà một người bạn bình thường sẽ làm.
Hạ Thâm rũ mắt: “Cháu thích cậu ấy.”
Bốp một tiếng, điều khiển từ xa ném thẳng vào tường, bể nát.
Âm thanh Kiều Tông Dân cực lãnh: “Tôi hỏi là, cậu cảm thấy mình hợp với nó sao!”
Cổ họng Hạ Thâm như nhét một nùi chì, vừa nặng vừa chát.
Kiều Tông Dân nói: “Hai người đều là nam, gia đình cậu sẽ chấp nhận sao? Xã hội này sẽ chấp nhận sao? Vất vả lắm Kiều Thiều mới bình phục, cậu còn muốn kéo nó vào một vực sâu khác!”
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, khàn khàn mà nói: “Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Kiều Tông Dân túm chặt lấy cổ áo hắn, nhìn chằm chằm: “Đừng lấy mấy câu tùy tiện đó lừa gạt tôi.”
Âm thanh hắn thấp liệt, tràn ngập khí thế áp bách của người thượng vị lâu năm.
Hạ Thâm bị vây trong thế yếu, một thiếu niên mới mười bảy tuổi, sao so lại với người đàn ông oai phong một cõi?
Người thường có lẽ đã bị Kiều Tông Dân ép đến không ngẩng nổi đầu, nhưng Hạ Thâm ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm Kiều Tông Dân, dùng ngữ khí gần như quật cường mà nói: “Nhất định cháu sẽ bảo vệ cậu ấy!”
Kiều Tông Dân theo dõi hắn, Hạ Thâm không hề trốn tránh.
Trong căn phòng mờ tối, trong không gian nặng nề, hai nam nhân cường thế giương cung bạt kiếm.
“Cút.” Kiều Tông Dân buông tay ra, hạ lệnh đuổi khách với Hạ Thâm.
Hạ Thâm nhớ Kiều Thiều.
Kiều Tông Dân nhìn hắn, ánh mắt đông lạnh: “Cút khỏi đây!”
Hạ Thâm cụp mi mắt xuống, cúi mình: “Cháu xin lỗi ạ.”
Kiều Tông Dân lạnh lùng nhìn qua.
Hạ Thâm tiếp tục nói: “Dù thế nào cháu cũng muốn ở cùng cậu ấy.”
Kiều Tông Dân tùy tay lấy một thứ, ném vào Hạ Thâm.
Hạ Thâm không trốn, cái gạt tàn thuốc bay tới đập vào trán, rách da, chảy máu.
Kiều Tông Dân không nhìn: “Đừng để tôi nhìn thấy!”
Hai mắt Hạ Thâm ảm đạm, nói một câu áy náy liền rời khỏi.
Hắn không rời khỏi Kiều Thiều, chỉ ra khỏi Kiều gia, đứng ngoài cửa.
Mây đen nặng trĩu cả ngày rốt cuộc cũng không chịu nổi, mưa to giàn giụa.
Hạ Thâm đứng không nhúc nhích, trong đầu quẩn quanh mấy lời của Kiều Tông Dân.
Cậu hợp với nó sao? Cậu hợp với nó sao!
Ngón tay Hạ Thâm run rẩy, tự giễu mà cười.
Hắn không xứng, nhưng hắn muốn dành hết tất cả tình yêu phần đời còn lại cho y.
Mưa rất lớn, hơi nước bốc lên, sương mù giăng lối bịt kín cả ngã tư đường, Hạ Thâm vẫn đứng thẳng tắp đằng đó, như ngọn hải đăng giữa sương mù, vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng kiên định.
Kiều Tông Dân thu hồi tầm mắt, bấm điện thoại: “Lão Trần, để đứa bé kia vào nhà đi.”
Lúc tỉnh lại, trạng thái của Kiều Thiều không tồi, vừa lúc Kiều Tông Dân tiến vào: “Có đói bụng không? Dì Ngô mới nấu cho con một tô cháo.”
Bụng Kiều Thiều rất phối hợp vang lên vài tiếng lộc cộc: “Rất đói ạ.”
Kiều Tông Dân lập tức nói: “Để ba bưng cháo lên đây cho con.”’
“Không cần đâu.” Kiều Thiều nhanh chóng xuống giường: “Con xuống nhà ăn.”
Kiều Tông Dân thấy trạng thái tinh thần của người kia rất tốt, tảng đá trong tim rớt xuống: “Ba đi với con.”
Kiều Thiều nhìn nhìn khắp nơi, muốn nói lại thôi.
Kiều Tông Dân giả vờ không phát hiện.
Kiều Thiều muốn tìm điện thoại, Kiều Tông Dân thúc giục: “Mau tới ăn đi.”
Kiều Thiều tìm cả buổi không thấy điện thoại đâu, chỉ đành đến phòng ăn trước.
Sau khi ngồi xuống lại nhìn nhìn chung quanh…
Kiều Tông Dân khuấy bát cháo dùm y: “Hơi nóng, con ăn từ từ thôi.”
Kiều Thiều không nhịn được nữa: “Ba, Hạ Thâm đâu rồi?”
Kiều Tông Dân: “…”
Kiều Thiều thanh thanh cổ họng: “Cậu ấy về rồi á?” Hạ Thâm đã theo y hai ngày hai đêm, về nghỉ ngơi cũng là bình thường.
Kiều Tông Dân nói: “Ăn đi.”
Kiều Thiều vừa ăn cháo, vừa đánh giá thần thái Đại Kiều.
Sao Kiều Tông Dân lại không hiểu tâm tư người nọ, nhóc con nhà mình đơn thuần như thế nên hắn mới không yên lòng a!
Đại Kiều bỏ bát đũa xuống: “Thích tiểu tử kia vậy sao?”
Kiều Thiều đang nuốt xuống cổ họng, bị dọa muốn sặc lên: “Khụ… Khụ khụ…” Cả khuôn mặt nóng đến đỏ bừng: “Ba ba ba, ba đang nói cái gì đó…”
Chỉ khi chột dạ tên nhóc này mới ngoan ngoãn gọi ba.
Kiều Tông Dân thở dài: “Hoảng cái gì, lúc trước tiến sĩ Trương đã nhắc nhở ba rồi, có thể sau này bạn con là đàn ông.”
Kiều Thiều vừa nghe xong, hận không thể chui xuống bàn.
Kiều Tông Dân không cam tâm: “Ba không quan tâm con thích đàn ông hay đàn bà, nhưng tại sao lại là thằng quỷ Tạ Thâm đó…”
Kiều Thiều không thoải mái, ngẩng đầu nhìn vào phụ thân, nghiêm mặt nói: “Cậu ấy thì làm sao chứ? Sao cậu ấy chọn được sinh trong gia đình nào sao? Huyết mạch thế nào sao có thể quyết định được? Cậu ấy lớn lên thẳng tắp xanh tươi giữa ao bùn, không phải chúng ta càng nên thưởng thức hay sao!”
Kiều Tông Dân: “…”
Dù sao chuyện cũng đến nước này rồi, Kiều Thiều không sợ nữa, y để đũa xuống: “Đồng chí Đại Kiều, xin ngài bỏ thành kiến xuống, bình tĩnh nhìn Hạ Thâm, rốt cuộc cậu ấy không tốt chỗ nào cơ chứ?”
Kiều Tông Dân dùng dư quang liếc nhìn thiếu niên ướt sũng đứng ngoài cửa, trong lòng càng không thoải mái.
Kiều Thiều nói: “Hạ Thâm nhiều lần thi được hạng nhất, học tập vừa nhanh vừa chuẩn, còn không sợ cực khổ, ba có biết Tạ gia hố cỡ nào không, bắt cậu ấy kiếm một tỉ trong vòng ba năm, cậu ấy mới bây lớn, yêu cầu này mà để học sinh bình thường làm chính là trò đùa đó ba biết không, nhưng mà cậu ấy làm được, dưới tình huống không có bất cứ nguồn tài chính nhân mạch nào, không người trợ giúp, mà cậu ấy vẫn làm được!”
Kiều Thiều thuận tiện còn diss lão ba nhà mình một chút: “Con dám cá hồi mười bảy tuổi ba cũng không làm được!”
Kiều Tông Dân: “…”
Kiều Thiều càng nói càng hứng, nói năng hùng hồn tràn đầy lý lẽ: “Ba thật sự không biết cậu ấy tốt thế nào đâu, đầu óc linh hoạt chịu khó chịu khổ, làm việc kiên nhẫn có tính kiên trì, aizz… Ba còn chưa thấy người ta chơi bóng rổ đâu, soái cực kì nha con nói cho ba nghe… Qủa nào con úp hụt cũng được giúp vào…”
Kiều Thiều còn chưa nói xong, đi theo tầm mắt của Đại Kiều nhìn thấy Hạ Thâm ngoài cửa.
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái: “Éc…”
Kiều Tông Dân hối hận, hối hận khi cho thằng quỷ này vào nhà!
==
Tác giả: Dự cảm là hôm nay Đại Kiều lại bị diss nữa. Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của Đại Kiều mà suy nghĩ thì, tâm tính này cũng không sai [che mặt]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook