Học Thần Là Xú Bát Quái
-
Chương 61: C61: Dỗ Dành
Lạc Tư Ngôn nở nụ cười, bỏ lỡ Lục Thiên Mạch nằm trên mặt đất, kiên định mà bước chân đi xuống lầu.
"Im lặng coi như tôi biết được đáp án của cậu, không có người nguyện ý bản thân trở thành một đứa ngốc bị người trêu đùa."
Ngay tại cậu ta sắp xuống lầu, Lục Thiên Mạch đứng lên, xoay người nhìn về phía Lạc Tư Ngôn, "A, nói nhiều như vậy, còn không phải vì rửa sạch cậu ích kỷ, cậu ti tiện. Tư Ngôn, cậu luôn là tính tình như vậy, bà dì, người kia sao có thể là đối thủ của cậu?"
"Xem ra trước đó cũng là tôi buồn lo vô cớ, loại người như cậu thậm chí so với anh tôi càng có thể che chở Ôn Tiểu Yến càng tốt, chẳng qua cậu không muốn vươn cái tay kia thôi, cậu cần, không, từ trước đến nay cậu tính kế đều là một nữ nhân đủ tài để sát cánh bên cậu. Nếu Ôn Tiểu Yến không có xuất hiện, cậu có thể tạm chấp nhận, mà hiện tại cô ấy xuất hiện, mặc dù cô ấy không phù hợp những tiêu chuẩn cậu chờ mong, cậu cũng không muốn tạm chấp nhận những người khác, đến nỗi Ôn Tiểu Yến, cậu trái lại có đủ tin tưởng đem cô ấy mài giũa thành bộ dáng cậu muốn, cái gọi là phát sóng trực tiếp cho hấp thụ ánh sáng bất quá chỉ là bước đầu tiên thôi."
Lục Thiên Mạch đi đến phía trước.
"Sau này nói không chừng cậu còn sẽ làm cô ấy nhìn thấy càng nhiều hiện thực tàn khốc hơn, nhưng tôi muốn nói chính là, khó nhất tính kế đó là lòng người, chỉ hy vọng cậu không cần tính đến tính đi cuối cùng rơi vào công dã tràng mới tốt."
Nói như vậy xong, Lục Thiên Mạch cọ qua bả vai Lạc Tư Ngôn, đi xuống dưới.
Mà bên này, Ôn Yến nhìn hai người chậm rãi đi đến trước mặt cô, Lý Húc Dương nhặt quyển sách cô vừa mới quăng ra ngoài đặt trên bàn, "Ôn Yến, chúng mình có thể giải thích."
Cô gái dửng dưng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ.
"Sắp vào học, các cậu còn không quay về sao?"
"Chị..." Ôn Vĩ Kỳ gấp gáp kêu.
"Thực xin lỗi, tôi biết chúng tôi làm không đúng, nhưng tôi hy vọng cậu có thể cho chúng tôi giải thích còn có cơ hội đền bù."
Lục Thiên Hàng còn chưa nói xong, tiếng chuông vào học lập tức vang lên, Ôn Yến nhìn bọn họ một cái, "Các cậu muốn ở chỗ này học sao?"
Nghe vậy, hai người đều không có nói chuyện.
"Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua cậu nói, chiều nay sẽ ở sân thể dục chờ mình không? Mình sẽ luôn luôn chờ cậu, cậu không tới mình không về."
Lý Húc Dương ngoan cường nói.
Nghe cậu ta nói như vậy, Ôn Yến cũng không có ý trả lời, ngược lại sửa sang lại sách vở của mình, mở ra notebook, chuẩn bị bắt đầu ghi chú, tư thế nghiêm túc nghe giảng bài.
Chờ sau khi hai người đó đi ra Ôn Yến vuốt bút, nhẹ buông tay, đầu rụt xuống, chờ giáo viên bước vào cửa, lại thẳng lưng lên, ngẩng đầu, tay vô thức nắm thật chặt.
Trăm tính vạn tính cũng không thể ngờ được.
Mấy người F4 ngay từ đầu tính kế cô, cô liền biết. Thế nhưng Ôn Vĩ Kỳ, đứa nhóc này tại sao lại làm như thế?
Nó không biết nó là người duy nhất cô tin tưởng sao?
Chờ tiếng chuông tan học vang lên, cô ngay lập tức thu thập xong mọi thứ hướng phía ngoài chạy đi, hơn nữa không có đi cầu thang gần lớp cô nhất, vòng qua khúc cua, từ bên kia xuống lầu, sau đó đi thẳng đến ký túc xá, làm lơ ánh mắt của mọi người, lạnh nhạt bước vào ký túc xá của mình.
Cơ hồ là tiến vào ký túc xá, cặp sách của cô chính là buông lỏng, nặng nề rơi trên mặt đất.
Cô cũng chậm rãi ngồi xổm xuống theo, ôm đầu gối, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vị trí phía trước, tuy rằng biểu tình có chút ngơ ngác, nhưng trước sau lại không có khóc, chính là phát ngốc, ngồi xổm phát ngốc.
[Cô cái đồ ngốc này, khóc gì mà khóc] Bạch Bạch đã lâu không quan tâm kí chủ, nay lại chạy tới vỗ về.
"Cô khóc cái gì, lỗi không phải do cô, đây là con đường cậu ta chọn. Cậu ta không bối hận, cô hà cớ gì phải buồn? " Tiểu Kiều gắt gỏng thốt ra một câu.
Thế nhưng lại thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của người trước mặt, không nỡ nặng lời, cô ta thở dài, xoa xoa đầu tóc đen nhánh của mình "A, tôi chịu thua cô luôn đó. Nín khóc, cậu ta phản bội cô thì còn có tôi, có Tiểu Bạch. Bên ngoài bôn ba mệt mỏi thì về đây, tôi và Tiểu Bạch sẽ nuông chiều cô như một nàng công chúa nhỏ."
Ôn Yến ngẩng đầu lên, nhìn cô ta, đầy vui vẻ mà bật cười "Cô lại nói hưu nói vượn cái gì..."
"Cô..." Tiểu Kiều bị chọc cho ngượng chín mặt. Cô đã có tâm dỗ dành, thế nhưng cô nàng này lại không quan tâm mà chọc quê cô.
Tuyệt giao.
Ít nhất là hai phút...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook