Học Thần Là Xú Bát Quái
Chương 46: C46: Nấu Heo Rừng

Trong bụng chứa đầy mỹ thực khiến mọi người đều thoả mãn, ấn tượng về Ôn Yến trong lòng Lạc Tư Ngôn cũng trở nên tốt đẹp hơn một chút. Hậu viện Lạc gia là một vườn hoa, đầu xuân là lúc cảnh đẹp vô cùng. Có điều hiện tại trời đông giá rét, thảo mộc héo rũ, chỉ có tuyết trắng đọng lại. Mấy con chim đậu trên cành để nghĩ ngơi, trên ngọn cây lưu lại vài dấu chân.

Lúc bọn họ đang nghỉ ngơi trong căn phòng nhỏ, ngoài kia có tiếng xe ồn ào, cửa mở ra, dường như có người trở lại nhà. Lạc Tư Ngôn đi ra bên ngoài xem, phát hiện chị gái Lạc Diệp của mình trở lại.

Cậu ta lễ phép hô một tiếng "Chị"

"Tiểu Ngôn" Lạc Diệp vui vẻ hô một tiếng, đằng sau cô ta là hai người giúp việc đang cùng xách một bao tải. Lạc Tư Ngôn nghiêng đầu nghi hoặc "Cái gì thế?"

"Heo rừng, một người bạn ở trên núi tìm được, tặng chị" Theo đuổi con gái người ta mà tặng đại lễ như vậy, Lạc Diệp thầm khinh bỉ chỉ số thông minh của người kia "Chị định nướng nó lên, em thấy đầu bếp đâu không?"

"Hôm nay đều nghỉ rồi, đầu bếp phải về nhà."

Lạc Diệp nhăn mày, đang định nói gì thì phía trong có người đi ra. Người vừa ra là Ôn Yến, cô thường lệ mặc áo khoác cùng váy, tóc toàn bộ vén lên đem chiếc cổ thon dài lộ ra, khuôn mặt thập phần động lòng người.

Lạc Diệp không ngờ cô ở đây, vui sướng kêu lên một tiếng "Ôn Yến?"

"Chị Lạc Diệp?"

"Ôi, có em ở đây thật tốt " Chị ta lao tới ôm lấy cô, kích động hỏi "Em biết nướng thịt không?"


Ôn Yến mờ mịt gật đầu "Biết một chút, nhưng em không rành lắm."

"Không sao, có ăn là được rồi."

Lò lửa được mang ra ngoài sân, heo rừng được sơ chế sạch sẽ đặt một bên. Lạc Diệp cùng năm cậu thiếu niên một bên nhìn.

Nhìn thế nào cô gái này cũng giống như sắp tham dự buổi tiệc của người nhà giàu, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ ưu nhã quý phái. Trong tay cô đáng lẽ nên là giấy bút chứ không phải như bây giờ, thắt lưng đeo tạp dề nấu bếp.

Đối với ánh mắt của mọi người, mi mắt thiếu nữ bất động, một chút gợn sóng cũng không có. Cô xắn tay áo, bắt đầu trổ tay nghề nướng thịt heo rừng kia.

Trên lò nướng, thịt được nướng màu sắc từ từ chuyển vàng, dầu mỡ sôi xèo xèo, nhỏ giọt vào đống lửa, phát ra một thanh âm rất rõ ràng. Giọt mỡ này, rơi xuống bay ra mùi hường thực thơm vào mũi mỗi người.

Ôn Vĩ Kỳ cũng tới trợ giúp cô. Con dao sắc bén xoay hai vòng, ánh sáng chợt loé, cậu cầm dao khứa thịt thành nhiều phần, như vậy có thể làm cho thịt nướng nhanh thấm gia vị, cũng mau chín hơn.

Ôn Yến bên cạnh phối hợp, cầm lên một bình gia vị thoa lên trên miếng thịt, trong nháy mắt, mùi vị càng thơm hơn gấp mấy lần làm ai nấy cảm nhận được câu "Thơm bay mười dặm."

"Đây là mùi vị gì a?" Lạc Diệp lẩm bẩm, chẹp chẹp miệng.

"Mẹ ơi, nước miếng đều ứa ra." Lục Thiên Mạch không nhịn được kích động.

Trong nháy mắt đó, ai nấy đều rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng vang lên, nhưng không ai truy cứu rốt cuộc là ai làm điều đó bởi vì tất cả bọn họ đều vụng trộm nuốt nước miếng.

"Thơm quá a, có thể ăn chưa?" Lý Húc Dương ăn xong bữa sáng không bao lâu, nhưng khi nghe được mùi thơm này, cậu cảm thấy chính mình còn có thể ăn hết một cái đùi heo.

Ôn Yến cầm dao cắt vài miếng thịt đưa cho cậu, nói: "Còn chưa nướng xong hết nhưng mà có thể nếm thử trước."

Cậu ta như gà mổ thóc gật đầu. Đang lúc mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, cậu cũng không có bất cứ áp lực nào cho miếng thịt vào miệng.

Thơm!

Ôn Yến đưa cho cậu chính là miếng thịt ở rìa ngoài, lớp da bên ngoài ánh lên một màu vàng bóng. Thịt nướng phía ngoài khô ráo, bên trong còn hơi ẩm lại mang vị tiêu cực kỳ thơm. Hương vị nồng nàn hoà quyện cùng cảm giác tươi mới của thịt rừng khiế người ta cảm thấy khoan miệng muốn bùng nổ sự phong phú!!


Đầu lưỡi soi mói đã được thỏa mãn, gương mặt hiện lên biểu cảm thập phần hạnh phúc, những người khác nhìn thấy liền muốn đánh chết Lý Húc Dương.

Mùi thơm như vậy đã khiến ai nấy đều thèm thuồng rồi, ngươi ăn còn chưa tính, còn lộ ra biểu cảm hưởng thụ như vậy, thật sự là ngứa mình rồi mà.

Ôn Vĩ Kỳ cầm dao cắt thịt heo rừng thành từng miếng, con dao nhỏ được sử dụng thuần thục như cánh tay của bản thân, ánh sáng loé lên vài cái, thịt nai được cắt gọn gàng nằm trên dĩa, trên vỉ nướng rất nhanh cũng chỉ còn lại xương.

Thịt nướng đúng là rất thơm, rất hấp dẫn nhưng khi ăn lại khiến người ta cảm thấy quá dầu mỡ. Ôn Yến nướng thêm vài cái bánh, lại cho thêm một ít rau xà lách mùa đông gói thịt heo vào thật là ngon miệng lại không ngán.

Trên chiếc đĩa trắng như tuyết in hình vài bông hoa đào đặt một miếng thịt vàng ươm được nướng kĩ vô cùng óng ánh xinh đẹp.

Ôn Vĩ Kỳ gần quan được ban lộc, dưới ánh mắt thèm thuồng của người khác thưởng thức một dĩa bánh nướng kẹp thịt nai. Thật đúng là mỹ vị.

Mất hứng?

Ai bảo các người không có chị nấu ăn ngon!

Đáng đời...

Bánh nướng mềm mại, đủ lửa, tràn đầy mùi thơm, thịt nai bên trong ăn ngon đến mức khiến người ta nuốt mất đầu lưỡi, việc thêm thắt này thực sự có tác dụng, hương vị trong miệng giống như bùng nổ.

Rau xà lách, bánh nướng trung hòa được thịt nai nướng đầy mỡ, đọng lại trong miệng toàn là mùi thịt. Gia vị kia không biết là cách nào thấm đều hết vào thịt, mỗi miếng cắn đều cảm giác được hương vị phong phú.

Khắp nơi đều nghe mùi thơm của thức ăn. Mùi thơm không chỉ có trong không khí mà ăn vào lại càng thơm hơn.


Sườn heo được chặt nhỏ ném vào một chiếc nồi lớn, sau đó thêm chút gừng tỏi ớt, để lửa lớn. Lửa to như vậy làm cho nước cốt từ sườn tiết ra trắng xoá nồi canh.

Tiết trời lạnh giá mùa đông có thể uống một chén canh xương nóng, cả người đều ấm áp hơn.

Chén canh này nhìn không ra có gì đặc biệt, cảm thấy vô cùng bình thường.

Nhưng khi canh vừa vào khoang miệng, ai nấy đều sửng sốt, sau đó cầm thìa múc từng muỗng từ từ nhâm nhi thưởng thức.

Màu sắc canh đơn giản nhưng hương vị lại thập phần phong phú, hơn nữa rất thơm, rõ ràng không thấy nhiều nguyên liệu, nhưng ăn vào loại vị giác chợt nổ tung, hương vị giống như toả ra từng ngóc ngách trong cơ thể. Khi ăn ngươi tựa hồ cảm giác có vô số hương vị, nhưng cuối cùng lưu lại trong miệng chỉ còn một hương vị duy nhất thơm tho, thuần tuý.

Ăn ngon kinh khủng!

Lạc Diệp được ăn no căng, hoàn toàn bị Ôn Yến thu phục, cảm động nắm lấy đôi tay mềm mại của cô "Em làm em dâu chị đi?"

Ôn Yến "..."

Cảm thấy thật quen quen?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương