Khi An Vi Nhi xuống, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trịnh Thư Vân một cái.

Nụ cười của Trịnh Thư Vân không chút che giấu: "Không sai không sai, cô vẫn biết xe đẩy nhỏ kia là xe chở thi thể, phía trên có thi thể, không có cắt sai chỗ."

An Vi Nhi hừ một tiếng, gần đây cô ta có rất nhiều thông cáo, còn có mấy buổi biểu diễn, vẫn chưa kịp nghiên cứu nhân vật thật tốt, nhưng trước đây trong phim truyền hình cô ta cũng đã từng diễn nhân vật pháp y này, cũng không phải là mặc áo blouse trắng, dùng tay cắt cắt mấy cái sao? Có gì không giống sao?

Trịnh Thư Vân đi đến trung tâm bục diễn, cúi đầu chào tất cả mọi người có trong phòng thử vai, sau đó đứng ở giữa bục diễn, không biết có phải là muốn cùng phân cao thấp với An Vi Nhi hay không, mà động tác của cô ta gần giống với của An Vi Nhi, cầm lấy áo blouse trắng không hề tồn tại, chẳng qua so với việc khoác áo lên người một cách rất xinh đẹp của An Vi Nhi, thì cô ta lại dùng một vẻ mặt đầy nghiêm túc mặc vào.

Lúc này mới đi tới bên cạnh xe chở thi thể, đẩy xe đến bên cạnh bàn thí nghiệm, làm ra mấy động tác kéo kéo, kéo thi thể không hề tồn tại lên trên bàn thí nghiệm, sau đó cô ta mới lấy ở bên cạnh một con dao giải phẫu không hề tồn tại, đi đến trước bàn thí nghiệm.

An Vi Nhi cắn môi, thế mới biết bản thân mình mắc phải sai lầm gì, xe đẩy kia là dùng để chở thi thể, còn giải phẫu thì phải được thực hiện trên bàn thí nghiệm.

Trịnh Thư Vân giống như sợ cô ta không biết cái gì, làm từng bước từng bước một cho cô ta xem, cô ta ở trên bàn thí nghiệm cắt hai vết, sau đó mới đặt dao giải phẫu xuống, bắt đầu làm động tác mở, đột nhiên trên mặt cô ta xuất hiện vẻ kinh ngạc: "Nội tạng người chết bị vỡ vụn không có phương hướng.

.

.Trước khi chết không chịu tác động mạnh của ngoại lực!"

Những người ở phía sau có người không nhịn được cười, Trịnh tiền bối cũng quá đùa dai rồi, tuy mới vừa rồi An tiền bối làm không có đúng, nhưng cô ta cũng không cần thiết phải so sánh làm cùng một kiểu được chứ.

An tiền bối tuyên bố người chết không phải do tai nạn xe cô, chết vì bị mưu sát; thì cô ta liền phiên dịch thành ngôn ngữ trong pháp y ha ha ha ha.

Bất quá An tiền bối cũng rất buồn cười, người pháp y kia sẽ ở bên cạnh bàn giải phẫu, còn chưa có kiểm tra thi thể xong liền có thể kết luận nguyên nhân tử vong sao? Là ngốc hay không ngốc vậy.

Kỳ thật việc Trịnh Thư Vân có thái độ thù địch với An Vi Nhi là hoàn toàn có thể giải thích, nếu không có An Vi Nhi được nhà đầu tư nhất định phải chen vào một chân, thì nhân vật này đã sớm là của cô ta, làm gì có nhiều chuyện sau này như vậy chứ!

Cô ta diễn phim truyền hình đã nhiều năm, loại hình điều tra cũng diễn không ít, đã sớm có ý muốn bước chân vào màn ảnh lớn.

Kết bạn với Phương Chí Quốc, cùng đối phương yêu nhau cũng là một cơ hội không thể tốt hơn, không phải nói là cô hoàn toàn không có tình cảm với Phương Chí Quốc, nhưng việc giúp nhau đạt được thành tích cũng là điều mà trong lòng cô mong chờ, ở trong vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều việc hợp tác như vậy, cũng là vợ chồng ân ái, không phải là đã có con đường chứng minh cho việc này rồi hay sao?

Phương Chí Quốc đột nhiên lên tiếng nói: "Diễn viên số hai chú ý, ống kính số một sẽ chú ý đặc tả cô, một lần nữa lại một lần nữa."

Trịnh Thư Vân ngừng lại, nhìn Phương Chí Quốc liếc mắt một cái, dựa theo ý nghĩ vừa rồi làm lại một lần nữa, nhưng bây giờ cô ta cố gắng hơn rất nhiều, mặc áo blouse trắng vào, đẩy xe, kéo thi thể, mở túi ra, rõ ràng từng động tác một, nói đến lời thoại cuối cùng.

Vậy mà Phương Chí Quốc vẫn không có một chút biểu cảm nào, trái lại Du Văn Nhạc lại cùng với một người khác trao đổi vài câu.

Bỗng nhiên Lận Đan khom lưng di chuyển chỗ ngồi một chút, ngồi xuống bên cạnh Bùi Phương thấp giọng cười nói: "Chị Phương, mới vừa rồi thật sự thất lễ, em cũng không có thấy chị.

Chị quay lại cũng không nói một tiếng.

Năm đó khi em gặp khó khăn cũng là chị đã chăm sóc, dù thế nào em cũng phải mời chị ăn một bữa cơm."


Năm đó Bùi Phương là diễn viên ba lần đoạt giải, cũng không phải giống như Lận Đan là một diễn viên có đẳng cấp liên hoan phim trong nước, mà là một người có tiếng có miếng có giá trị như vàng thỏi.

Bùi Phương là nhân vật chính, mà Lận Đan ở bên cạnh cũng chỉ là một nhân vật phụ mà thôi, cái gì mà chăm sóc với không chăm sóc, căn bản không phải là chuyện trong phim ảnh.

Nhưng nhân vật này đối với Lận Đan là một tình thế bắt buộc, thời điểm nhận ra Bùi Phương, trong lòng cô ta làm sao mà có thể bỏ qua được? Kiểu tiền bối lớn đã nhiều năm không lộ mặt này lại đột nhiên lại xuất hiện, làm cho cô ta sinh ra cảnh giác với Nhan Tô Tô.

Bùi Phương chỉ thầm than một câu, bây giờ trong giới diễn viên thật đúng là "Nhân tài đông đúc", lúc này cười nói: "Tôi rời khỏi nhiều năm như vậy, vậy mà khó có được có người còn nhận ra tôi."

Lận Đan giống như căn bản không thèm để ý Trịnh Thư Vân đang biểu diễn ở phía trên như thế nào, chỉ muốn thăm dò Bùi Phương: "Chị Phương không tính toán quay lại sao? Lấy thân phận cùng địa vị của chị thì có rất nhiều đạo diễn nổi danh muốn mời đó."

Bùi Phương cười như không cười: "Đừng đừng đừng, tôi đã nằm trên bờ cát chơi đùa khá lâu rồi, cũng đừng xuất hiện để rồi bị chướng mắt."

Lận Đan nhìn thoáng qua Nhan Tô Tô giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sườn mặt thuần khiết mộc mạc đường nét chung cũng thanh lệ, cô ta nói với Bùi Phương: "Đây là mầm non chị mới khai thác được sao? Có thể để chị mang theo thì khẳng định là rất có bản lãnh."

Bùi Phương cười ha ha, không có bắt chuyện, một chút ý tứ giới thiệu Nhan Tô Tô cho cô ta biết cũng không có: "Con bé mới học được hai ngày, cô cũng quá là coi trọng con bé rồi."

Cứ đánh thái cực như vậy mấy lần thì màn biểu diễn của Trịnh Thư Vân cũng kết thúc.

Lận Đan liếc mắt nhìn Bùi Phương một cái, cười cười rồi mới đi qua.

Khi người đứng trước ống kính, khí thế cả người của Lận Đan ngay lập tức không còn giống vừa rồi nữa, nụ cười trên mặt cô ta bắt đầu nhạt dần, bước chân cũng mang theo một loại tiết tấu đặc biệt.

Cùng là kiểu mặc áo blouse trắng nhưng động tác của cô ta sinh động như nước chảy mây bay, mày hơi nhăn lại, giống như có vẻ đăm chiêu, làm cho người ta không nhịn được mà muốn tìm hiểu xem cô ta nghi hoặc cái gì.

Chỉ lần lộ mặt đơn giản này, ánh mắt Du Văn Nhạc đã sáng lên, diễn viên chính đứng ở phía sau, cũng giơ một ngón tay cái cho Lận Đan.

Chỉ lần lộ diện này ở trong nghề được gọi là "Hấp dẫn".

Là một diễn viên đứng trước ống kính, người xem có thể nhìn ra được từ cử chỉ lời nói của cô ta, cô ta là một người có chuyện xưa, nguyện ý đi theo cô ta xem kế tiếp xảy ra chuyện gì.

Diễn viên chính là diễn viên, chỉ cần khẽ đưa tay là đã biết được

Lận Đan lặng lẽ đi đến trước bàn thí nghiệm, tuy cùng là một cách mở túi thi thể ra, những động tác đưa dao phẫu thuật lên cũng không biết vì sao khi là cô ta làm thì lại nhiều hơn một cảm xúc nghiêm túc cùng thiêng liêng, giống như có một sứ mệnh phải cởi bỏ được nỗi băn khoăn này.

Bùi Phương nhìn, cũng không thể không tán thưởng ở trong lòng, quả nhiên là người xuất thân chính quy, làm việc cùng với đạo cụ không có thật cũng vô cùng thành thạo.

Nhất là biên độ chuyển động của những động tác mà cô ta làm cũng không có lớn, cũng không có tùy tiện như Trịnh Thư Vân vừa mới làm thì cảm thấy càng thêm lưu loát.

Cái này là vì tứ chi cùng vẻ mặt của cô ta đều làm rất hoàn chỉnh, chỉ muốn truyền đạt cho người xem một ý nghĩa duy nhất: Cô ta muốn đi tìm đáp án kia.

Nếu không phải kế tiếp Nhan Tô Tô phải thử vai, thì Bùi Phương rất muốn để cho cô mở to mắt ra nhìn, so sánh hai lần biểu diễn của Trịnh Thư Vân cùng Lận Đan rất thích hợp để làm giáo án giảng dạy.


Vừa nhìn Trịnh Thư Vân thì đã biết là xuất thân từ mảng truyền hình, quay phim chiếu trên TV, đạo diễn rất ít khi yêu cầu quá nhiều động tác đối với diễn viên, chỉ cần dựa theo tình tiết trong kịch bản là được; nhưng điện ảnh thì lại không giống, vừa rồi Phương Chí Quốc kêu cô ta dừng động tác lại, nhấn mạnh ống kính đặc tả, chính là hy vọng những động tác của cô ta càng thêm tinh tế hơn, nhưng đáng tiếc là cô ta hoàn toàn không hiểu được.

Phim truyền hình có mấy chục tập, điện ảnh là hai giờ, có khả năng thời gian quay chụp dài như nhau, thậm chí hàm lượng tin tức cũng tương đương nhau.

Không phải nói là diễn viên đóng phim điện ảnh có địa vị cao hơn diễn viên đóng phim truyền hình, mà là hoàn cảnh không giống nhau, cách thức kể chuyện cũng khác nhau, quả thật phim điện ảnh yêu cầu đối với diễn viên diễn giải càng thêm tinh tế, hơn nữa lượng tin tức quá lớn, đạo diễn yêu cầu là ở chỗ này.

Mãi cho đến thi thể được mở ra, động tác trên tay Lận Đan mới dừng lại hẳn, thậm chí bàn tay cầm dao phẫu thuật còn hơi run run, vẻ mặt của cô ta giống như rất thoải mái khi đạt được kết quả, buồn, sau cùng là dừng lại ở sự thương xót.

Từng tầng cảm xúc thật rõ ràng.

Bùi Phương gật đầu, Lận Đan ở trong giới điện ảnh quả thật có thể được đánh giá đạt tiêu chuẩn.

Không phải nói cô ta chỉ có thể đạt tiêu chuẩn mà độ khó của cảnh này đã đạt tiêu chuẩn trong cấp bậc của độ khó.

Sắc mặt của Trịnh Thư Vân không khỏi khó coi, bây giờ cô ta mới hiểu được vì sao Phương Chí Quốc lại lên tiếng cắt ngang là có ý gì rồi.

Nhưng vì sao đối phương không thể nói thẳng ra? Nhìn Nhìn bốn phía, bỗng nhiên Trịnh Thư Vân hiểu rõ: Phương Chí Quốc làm bạn trai của cô cùng với Phương Chí Quốc làm đạo diễn là không giống nhau.

Khi Lận Đan đi xuống, Du Văn Nhạc, Phương Chí Quốc, nhà đầu tư cùng với mấy người khác thấp giọng trao đổi ý kiến, đám người cũng không nhịn được mà bắt đầu xì xào bàn tán, thảo luận về nhân vật.

Bùi Phương khẽ đẩy Nhan Tô Tô: "Tô Tô? Đến em rồi."

Nhan Tô Tô mở to mắt, gật đầu: "Vâng."

Ngay trong giây phút này, ngay cả Bùi Phương cũng cảm thấy sửng sốt một phen, rõ ràng vẫn là cô gái nhỏ thanh cao thoát tục, da như tuyết mặt như hoa, nhưng vẻ mặt cùng với khí chất lại không giống như vậy nữa.

Nhan Tô Tô đi đến trước cameras, không có giống như ba người ở phía trước trực tiếp đi đến bên cạnh đạo cụ, mà lại dừng lại, không nhanh không chậm bắt đầu.

.

.

Cột tóc.

Mái tóc của Nhan Tô Tô vừa đen lại vừa dày, động tác trên tay của cô vô cùng lưu loát, cột toàn bộ mái tóc lên trên đỉnh đầu, dùng dây cột tóc buộc thật chặt, cả gương mặt vừa rồi bị che phủ đã xuất hiện hoàn toàn.

Không thể không nói cho dù đối mặt với ống kính khó khăn như vậy mà cũng không có vụng về một chút nào.

Ở sâu trong nội tâm của nhà đầu tư cũng phải thừa nhận gương mặt sạch sẽ như phù dung này giống như được thiên nhiên chải chuốt, tất cả các góc độ đều đẹp đến mức làm cho người ta không chê vào đâu được.


Sau đó Nhan Tô Tô đi đến trước cái tủ sắt, mở ra.

Lận Đan đều đã sửng sốt, khi mấy người các cô đi lên đều cảm thấy kiểu nhân vật pháp y này chỉ biết đẩy xe chở thi thể đến bàn thí nghiệm, làm những hành động liên quan đến dao phẫu thuật, người nào sẽ đi mở cái tủ sắt không có quan hệ gì kia chứ???

Nhưng Nhan Tô Tô không quan tâm đến những việc này, giống như lấy một túi đựng gì đó ở trong tủ sắt ra, đi đến ngăn tủ ở bên cạnh, đưa tay xé ra, giống như đang xé túi đóng gói: Món đồ đầu tiên là đội lên đầu, chỉnh sửa mái tóc, những sợi tóc rơi ở bên cạnh đều được nhét vào rất gọn gàng; món đồ thứ hai đưa đến trước mặt, đeo ở hai bên vành tai, nhấn nhấn ở chỗ mũi một chút; món đồ thứ ba là mặc lên người, hai tay đưa ra sau lưng buộc dây lại; món đồ thứ tư được kéo từ trên trán xuống đến chỗ đôi mắt; lấy món đồ cuối cùng ra hai bàn tay run lẩy bẩy xỏ từng bàn tay vào.

Những động tác phiền phức này lại được làm rất sinh động như nước chảy mây bay, không có một chút sai lầm nào, ngay cả An Vi Nhi cũng nhìn ra là Nhan Tô Tô đang làm cái gì.

Bùi Phương cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Cô ấy cũng không luyện tập cho Nhan Tô Tô hợp tác với những đạo cụ không có thật, những động tác mà Nhan Tô Tô làm đều rất chuẩn xác, giống như đã được luyện tập hàng vạn lần vậy!

Lận Đan âm thầm liếc mắt nhìn Bùi Phương một cái, bĩu môi, động tác vững vàng như vậy mà lại nói mới chỉ học trong hai ngày, đây là không biết đã chuẩn bị từ bao lâu chứ, hừ.

Mặc đồ xong, Nhan Tô Tô giơ hai tay lên xoay người, ba người quay phim đứng phía sau cameras đều như theo bản năng không kìm lòng được quay những góc độ đặc tả khác nhau.

Thật sự vào giờ khắc này Nhan Tô Tô lại làm cho người ta quá là rung động, biểu cảm cả cô rất chuyên tâm, ánh mắt sắc bén, hai tay đặt ở trước ngực trên gương mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.

Mọi người lại giống như nhìn thấy được mũ trắng, kính bảo hộ quang lọc, khẩu trang, áo phòng hộ, bao tay mọi thứ liên quan đến pháp y đều xuất hiện ở trước mắt.

Ở trong máy giám sát, ở ba góc độ không giống nhau, gương mặt xinh đẹp cùng với vẻ mặt sắc bén lại càng được khắc họa rõ ràng vậy thì khi ở trên màn hình lớn sẽ có lực chấn động như thế nào chứ!

Điện ảnh và nghệ thuật truyền hình đều là nghệ thuật thị giác, nắm bắt được động tác trực quan này, gần như đều là bản năng bẩm sinh của người quay phim.

Vốn là những người xem đang xì xào bàn tán, hay cho dù là được phân công công việc gì tất cả đều thuộc lĩnh vực này vào giờ phút này tất cả đều không tự chủ được mà yên tĩnh lại, nhìn Nhan Tô Tô đang đứng dưới ánh đèn.

Nếu nói Lận Đan thông qua vẻ mặt để truyền đạt lại chuyện cũ kia, thì vào giờ phút này những động tác này của Nhan Tô Tô rõ ràng đều hướng về phía ống kính truyền đạt lại hai chữ khác đó là - - chức nghiệp*.

*(Nghề nghiệp, chuyên môn).

Chuyện xưa của Lận Đan có thể nói là cảm xúc nhất thời của nhân vật, cảm xúc tìm kiếm đáp án cầu được giải đáp, người thể hiện cảm xúc này có thể là pháp y, cũng có thể là cảnh sát, người nào cũng đều có khả năng.

Nhưng động tác của Nhan Tô Tô lại truyền tải thêm tin tức, đó là sự chuyên nghiệp mà các chuyên gia được huấn luyện qua từng ngày, mà chức nghiệp này chỉ thuộc về pháp y, không thuộc về bất cứ người nào khác.

Cô đi đến trước bàn thí nghiệm, cầm dao phẫu thuật mở thi thể ra, động tác không nhanh không chậm, giống như đã làm rất nhiều lần rồi, sau đó cô lấy cái gì đó ở bên cạnh ra, hình như lấy từ trên thi thể một vật mẫu, đi đến bàn bên cạnh bắt đầu làm những động tác khác.

Đại diện nhà đầu tư nhịn không được thấp giọng hỏi: "Cô ấy đang làm cái gì vậy?"

Tôn Hiểu Bác đến đầu cũng không có quay lại không kiên nhẫn nói: "Kính hiển vi!"

Đại diện nhà đầu tư giật mình: "A...!A...."

Những động tác kia không phải là đang điều chỉnh tiêu cự của kính hiển vi sao?

Phương Chí Quốc đang nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô đột nhiên lên tiếng nói: "Diễn viên số 4, kết quả dưới kính hiển vi nằm ngoài dự đoán của cô."

Vốn Nhan Tô Tô đang chuyên tâm nhìn kính hiển vi thì ngừng lại, nhưng cô cũng không có trao đổi ánh mắt với đạo diễn.


Chỉ là khi nhìn vào kính hiển vi, rõ ràng động tác của Nhan Tô Tô có ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục công việc ở trên tay, có cúi đầu lật hồ sơ ở trên bàn ghi chép kết quả thí nghiệm, sau đó trở lại bên cạnh bàn thí nghiệm, khâu lại, đóng túi lại.

Đi đến bên cạnh tủ sắt, dùng chân dẫm xuống chốt mở thùng rác, bao tay, áo phòng hộ, khẩu trang, kính bảo hộ quang lọc, mũ trắng tất cả đều được cởi xuống bỏ vào trong, sau đó lúc này cô mới duỗi cái lưng đầy mệt mỏi, xoay trái xoay phải cái cổ một chút, hoàn thành lần thử vai này.

Lúc này người xem mới bắt đầu ồn ào bàn tán, động tác cuối cùng khi kết thúc công việc kia quả thật như là một nét bút thần kỳ, giống y như thật vậy!

Trên mặt Bùi Phương là nụ cười ngạc nhiên vui mừng rất rực rỡ, Tôn Hiểu Bác cũng vụng trộm cho cô một ngón cái, Nhan Tô Tô mới hài lòng vui vẻ cúi đầu đi xuống.

Phương Chí Quốc cúi đầu lật mở sơ yếu lý lịch, gọi cô lại: "Nhan Tô Tô? Tên là Nhan Tô Tô đi."

Phương Chí Quốc hỏi: "Mới vừa rồi tôi có nhắc nhở kết quả dưới kính hiển vi ngoài dự đoán tại sao cô lại không có biểu cảm kinh ngạc?"

Mới vừa rồi cô chỉ ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục cúi đầu thí nghiệm, Phương Chí Quốc không xác định được cô làm như vậy là có ý gì, hay là vẫn không giải thích được ý tứ của mình.

Nhan Tô Tô nhìn đạo diễn: "Tôi có dừng lại, dừng lại một chút đó."

Lúc này Phương Chí Quốc mới lộ ra vẻ hứng thú: "Vì sao cô lại chỉ ngừng lại một chút mà không biểu đạt sự kinh ngạc?"

Nhan Tô Tô: "Trong sự lý giải của tôi, pháp y cũng là một nhánh được lập ra trong môn học thí nghiệm khoa học cơ bản.

Nếu đã như vậy thì phải tôn trọng sự thật, tôn trọng logic.

Đối với môn học thí nghiệm mà nói, khi ở trong thí nghiệm tốt nhất không nên mang theo cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến sự khách quan của đánh giá, cho dù trong quá trình thí nghiệm có xuất hiện ngoài ý muốn thì cũng phải chuyên tâm làm thí nghiệm của bản thân, tất cả các kết luận tốt nhất là đợi cho đến khi sửa sang lại kết quả rồi lại tiến hành phân tích suy đoán thì tốt hơn.

Như vậy thì sẽ không bởi vì cảm xúc mà ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm."

Dù sao khi cô làm thí nghiệm thì đều như vậy.

Phương Chí Quốc nở nụ cười, không có hỏi nhiều, cùng Du Văn Nhạc ở bên cạnh trao đổi một ánh mắt.

Trái lại đạo diễn để mái tóc dài ngồi bên cạnh hắn lại cười tít mắt nói: "Cô gái nhỏ, tôi nghe nói bây giờ ở trên mạng cô được mọi người trên mạng gọi là Bình hoa siêu cấp? Đoạn biểu diễn vừa rồi một chút cũng không giống bình hoa a."

Nhan Tô Tô khẩn trương hỏi lại: "Khó coi sao?"

Không xong! Mới vừa rồi chỉ lo hoàn thành việc chị Phương giao, muốn biểu hiện ra sự trùng hợp của nhân vật pháp y này cùng với Nhan Tô Tô, cô suy nghĩ thật lâu rồi mới quyết định làm lại những thao tác khi ở trong phòng thí nghiệm, không có đạo cụ trên tay thì chỉ có cái này là cô quen thuộc nhất rồi !

Vậy mà cô quên mất chuyện phải "Đẹp" luôn rồi! Cô đã đồng ý với fan rồi!

Cả người Nhan Tô Tô đều đã hỗn loạn trong một giây, diễn nhân vật này là vì kiếm tiền, kiếm tiền mua tài liệu cùng với không phụ lòng của fan.

.

.

Trong hai chọn một vậy thì phải chọn cái nào chứ?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương