Cách làm của Đồ U Liên lúc nãy làm cho Nhan Tô Tô như có điều suy nghĩ, cô xác nhận với Bùi Phương: “Cho nên nói vị Đồ lão sư này hôm đó đến tìm em thực ra là vì Jessica hả?”

Cô đại khái đã học được chút về phong cách làm việc của giới giải trí này rồi, chính là cùng hợp tác cùng có lợi.

Bùi Phương nhắc nhở: “Lần trước thì đúng, lần này thì không chỉ vậy.”

Nhan Tô Tô “Oa” một tiếng, phát lại tình cảnh hai lần gặp gỡ ở trong đầu, sau đó hiểu ra: “Cô ấy nhìn thấy có rất nhiều người đến chào hỏi ông chủ!”

Bùi Phương không nhịn được bật cười, Tô Tô thực thông minh.

Nhan Tô Tô ngừng cuốn sổ ghi chép ở trong lòng lại, học tập thế này thật quá không có hệ thống rồi, sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Lãng: “Ông chủ … Anh nghĩ làm sao để thắng cược đây?”

Đúng ra thì trong chuyện cá cược giữa ông chủ và ba ông chủ này, ông chủ cũng muốn thắng, mình cũng muốn thắng, hoàn toàn không mâu thuẫn gì.

Ông chủ hiểu rõ giới giải trí này hơn cô, cùng hợp tác cùng có lợi mà, đương nhiên phải thỉnh giáo ông chủ trước rồi.

Hoắc Lãng đáp rất đơn giản: “Quay tác phẩm tốt.”

Nhan Tô Tô không hiểu thì hỏi: “Thế nào gọi là ‘Tác phẩm tốt’? Thế nào gọi là ‘Quay tốt’?”

Tôn Hiểu Bác cười “ha ha”, lập tức lấy một ví dụ cho Nhan Tô Tô: “Ví dụ như và , phân rõ tốt xấu chứ.”

Mấy người không nhịn được bật cười.

Nhan Tô Tô nghi hoặc: “Đó là xem danh tiếng, xem khán giả đánh giá … không cần xem phòng vé sao?”

Dù sao thì phòng vé của không so được với .

Hoắc Lãng lại uốn nắn cô: “Trừ danh tiếng ra, phòng vé cũng chỉ là một phần của toàn bộ thu vào, phải xem tổng thu vào sau cùng.

Cô có thể ghi nhớ lại trước, sau này sẽ hiểu được.”

Nhan Tô Tô nghe lời ghi nhớ lại, sau đó xem xét nghiệm chứng suy đoán của mình: “Vậy … ông chủ cảm thấy sẽ là tác phẩm tốt sao?”

Bằng không thì nếu muốn thắng cược, ông chủ sẽ không cho cô đi.

Cái này thì Tôn Hiểu Bác không biết, hắn quay đầu qua nhìn Lâu Vũ, dù sao trong vòng phim truyền hình này không có ai quen thuộc hơn Lâu Vũ được.


Lâu Vũ âm thầm cười: “Những đài truyền hình năm đó thay đổi thì đã thay đổi, ngã xuống thì đều đã ngã xuống, cũng chỉ còn lại mấy nhà này nữa thôi.

Thực lực của đài S ở đó, lần này mời Châu Anh Đàm quay e là đã nhìn trúng căn cơ của được hắn quay mấy năm trước, đó chính là chế tác lớn về lịch sử, không dễ quay.

Châu Anh Đàm người này tính khí rất cổ quái, nhưng tác phẩm của hắn lại không có gì để nói.

Tôi có nghe lão Khổng nói qua… Tác phẩm này là muốn để tri ân thời đại, không thể viết quá thật nhưng cũng không được thoát khỏi thời đại, kịch bản này đều là do Châu Anh Đàm cân nhắc từng chữ một viết ra, sửa đi sửa lại sắp ba năm… Thành phẩm cuối cùng có lẽ đáng giá mong đợi, Tô Tô đi tham gia một chút cũng tốt.”

Tôn Hiểu Bác cũng xúi giục: “Đúng, Tô Tô nhanh đi, có Đồ U Liên đưa thư giới thiệu cho em, chắc chắn không có vấn đề gì!”

Nhan Tô Tô chớp mắt nhìn Tôn Hiểu Bác: “Anh Hiểu Bác, anh tích cực như thế làm gì?”

Tôn Hiểu Bác: …… Bây giờ Tô Tô không còn dễ dỗ nữa rồi.

Hoắc Lãng cười hiểu rõ, Tôn Hiểu Bác lại không dám nói dối: “Khụ, loại kịch bản phim truyền hình này và kịch bản phim điện ảnh yêu cầu không giống nhau, nếu em tiến tổ thì anh có thể đi tham ban học hỏi một chút gì đó.”

Tôn Hiểu Bác đã từng tham gia rất nhiều hạng mục, ví dụ như phim thương mại, phim văn nghệ nhưng câu chuyện của nó chắc chắn không giống với câu chuyện của được.

Vừa nghe cái tên thì biết ngay là cần một lượng lớn tư liệu, người từng trải mới có thể chống đỡ được.

Châu Anh Đàm không chỉ nổi tiếng trong vòng đạo diễn, mà cũng có danh khí rất lớn trong vòng biên kịch, là một loại cực kỳ khó thấy kia.

Đến địa vị như thế rồi mà còn tự mình sửa kịch bản từng chút một như thế, Tôn Hiểu Bác… Đương nhiên muốn mượn cơ hội học tập một chút rồi.

Thì ra là vì học tập, Nhan Tô Tô hiểu được: “Được! em nhất định sẽ tranh thủ vào tổ!”

Tôn Hiểu Bác không hiểu ra sao lại có một cảm giác như được Nhan Tô Tô che chở, mấy người kia không nhịn được cười.

————————————————

Khi Hoắc Lãng nhận thông báo của Đồ U Liên thì đã là ba ngày sau, địa điểm không phải ở đây mà ở thành phố H - một vùng có tiếng ở Giang Nam.

Thu thập hành lý đơn giản, khi trời chưa sáng Hoắc Lãng đã đưa Nhan Tô Tô bay đến thành phố H, nhưng địa chỉ mà Đồ U Liên gửi qua lại làm cho Hoắc Lãng phải nhíu mày, không phải trong thành phố mà là một nơi gọi là trấn Lan Thông hẻo lánh.

Ngồi xe hai tiếng mới đến nơi.

Giương mắt nhìn quang cảnh ở trấn Lan Thông, khắp nơi đều là cầu nhỏ nước chảy, tường đỏ ngói đen, không ít cư dân hưng trí trồng hoa nguyệt quý, hoa sơn peru, trong dòng nước còn có thuyền nhỏ dập dềnh qua lại, một mảng phong vân non nước Giang Nam đập vào mắt.

Nhan Tô Tô cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại: “Sông đào và các nhánh sông lớn của cổ đại đều hội hợp ở đây, khó trách đường nước lại phát đạt như thế.”


Hoắc Lãng như có suy nghĩ nhìn trái phải: “Xem ra chỗ quay chụp lần này là ở đây rồi.” Vị đạo diện Châu này vậy mà không chọn studio quay phim.

Nhan Tô Tô lại rất hiểu được gật đầu: " mà” đương nhiên phải chọn nơi có nhiều nước rồi.

Kiến trúc ở trấn Lan Thông đều xây dựng dựa trên thế nước, đường đi khúc khuỷu, rất nhiều ngõ ngách, nên không hề dễ tìm chút nào.

Cuối cùng may mắn nhờ có cư dân nhiệt tình chỉ đường, trong tiếng phổ thông trộn lẫn khẩu âm của địa phương, hiển nhiên hai người bọn họ không phải là nhóm minh tinh đầu tiên đến.

Đi đến đầu ngõ, xuyên qua tầng lá thật dày của cây long não, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một bức tường mặt ngựa thật cao.

Đỗ U Liên thay một bộ sườn xám xinh đẹp, vẫy tay cười nói: “Tổng giám đốc Hoắc, Tô Tô, đi đường vất vả rồi.”

Tòa nhà này nếu chỉ nhìn quy chế cổng cao lớn, cửa ngõ thâm u, còn có hai hàng cổ mộc, là đã biết đây là một hộ lớn rồi.

Tổ phim tìm được nơi này cũng phí không ít tâm tư rồi.

Chẳng qua nằm ngoài dự liệu của Hoắc Lãng là ngoài cửa lại rất an tĩnh, không giống địa điểm quay phim lắm, không nhìn thấy nhân viên công tác ra ra vào vào.

Đồ U Liên cười nói: “Tôi cũng đến rồi mới biết, thói quen của đạo diễn Châu là thời gian chọn diễn viên thì chỉ chuyên tâm chọn, không muốn giày vò những chuyện khác.’

Quan hệ nhân mạch của Đồ U Liên đều ở trong giới điện ảnh, lần này đồng ý nhận một mặt là bên sản xuất mời, một mặt là cũng tin tưởng năng lực của Châu Anh Đàm.

Đến rồi mới phát hiện ra Châu Anh Đàm thật sự không phải bình thường, trong rất nhiều đạo diễn không mấy ai sẽ hao phí tâm tư chọn diễn viên như vậy.

Bọn họ vừa đi vào bên trong, Đồ U Liên vừa nhắc nhở lần nữa: “Có điều, tính khí của đạo diễn Châu có chút cổ quái, mặc kệ gặp phải cái gì, mọi người đều phải thuận theo chút …"

Đi vào cửa, Nhan Tô Tô đã nghe thấy tiếng vang của vật gì đó va chạm, cô hơi nghi hoặc, sau đó nhìn thấy trong sân trong có đặt một cái bàn vuông, bốn người đang tiến hành một hạng mục hoạt động toàn dân yêu thích - đánh mạt chược, còn có mười người hoặc ngồi hoặc đứng ở sau lưng bốn người xem.

Còn có người đang kéo hành lý nữa, hiển nhiên là mới chạy đến giống bọn họ.

Tình cảnh này làm Hoắc Lãng hơi ngây ra, không phải nói là chọn diễn viên sao?

Thấy Đồ U Liên đi qua, những người đang vây xem cười gật gật đầu rồi tự giác nhường ra một góc cho cô.

Đồ U Liên đưa hai người họ cùng nhau đứng vào, cả quá trình rất an tĩnh, trừ tiếng đánh mạt chược trên bàn thì không ai nói chuyện nữa.


Đồ U Liên chỉ chỉ người đàn ông trung niên ngồi ở hướng bắc, người đó để đầu đinh, mặc một cái áo sơ mi rộng, chân mang đôi dép lê to, lúc này con hổ còn chưa phát uy, bên tay hắn còn đang đặt một chiếc quạt hương bồ to giản dị… Nếu Đồ U Liên không nhắc nhở thì Hoắc Lãng cũng tưởng đối phương là cư dân ở nơi hương nước này.

Xem ra, vị này chính là đạo diễn Châu Anh Đàm rồi.

Ngồi ở đối diện Châu Anh Đàm là một gương mặt đến cả Nhan Tô Tô cũng có thể nhận ra — Tống Triều Thập.

Nói thế này đi, Tống Triều Thập cũng không giống những người đỉnh lưu bây giờ, fans hâm mộ cuồng nhiệt có vô số, nhưng ông cũng không có weibo gì, chỉ cần ông đi trên đường thôi, trên đến các bà lão tám mươi, dưới đến những người trẻ tuổi như Nhan Tô Tô, đều có thể gọi ra tên của ông.

Vào những năm giải thưởng trong nước còn chưa tràn lan như hiện nay, phàm là tên của những giải thưởng có thể gọi ra được thì ông đã dùng thực lực của mình đoạt giải ít nhất một lượt.

Đến địa vị này của ông, dùng các tên gọi ảnh đế, thị đế gì đó đều quá khinh thường người ta, phải tôn xưng một tiếng nghệ thuật gia.

Người ngồi bên trái Tống Triều Thập rất khéo, thế mà lại là Tả Thanh Giác.

Người cũ trong vòng đều biết cô và Đồ U Liên năm đó tranh giành Hướng Minh, có hơi vi diệu.

Mấy năm này, Tả Thanh Giác ở trong vòng truyền hình, Đồ U Liên ở mảng điện ảnh, hai người nước sông không phạm nước giếng, có ý tứ đến khi già chết đi cũng không qua lại.

Chính là vai khách mời trong , phân cảnh của hai người cũng hoàn toàn không có cảnh đóng cùng nhau, thế mà lần này lại đến một tổ phim … Đúng là nghiệt duyên mà.

Mà bên trái Châu Anh Đàm là một cô gái độ tuổi xấp xỉ Nhan Tô Tô, Hoắc Lãng cảm thấy hơi quen mặt, những người xung quanh đều im hơi lặng tiếng đánh giá Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng một lượt.

Khóe miệng Tả Thanh Giác hơi nhếch lên mang theo mấy phần khinh thường, mà ánh mắt của cô gái kia như có như không quét đến Nhan Tô Tô, hiển nhiên ở trong lòng cô, tuổi tác của mình và Nhan Tô Tô xấp xỉ nhau, chắc chắn là tranh đoạt cùng một vai rồi.

Lúc này, Châu Anh Đàm đột nhiên đẩy bài: “Hòa rồi.”

Cô gái kia tiếc hận “Ai ya” một tiếng, lúc nãy hơi phân tâm, không cẩn thận chọn pháo rồi.

Đoàn người vây xem bên cạnh lúc này mới cười nói: “Tiểu Tần tiền bối phải cẩn thận đó, lần này cô đã thua bốn trăm bảy rồi, đạo diễn Châu và Tống lão sư đều rất lợi hại.”

Cô gái họ Tần cười hì hì nói: “Được rồi, lần sau tôi chắc chắn phải cẩn thận chút mới được.”

Châu Anh Đàm gật gật đầu, không nói thêm gì, ấn nút cho máy mạt chược tự động rửa bài, nhìn nhìn xúc xắc rồi xuống tay bắt bài từ chỗ trước mặt Tả Thanh Giác, lại bắt đầu một vòng mới rồi.

Nhan Tô Tô tò mò nhìn máy mạt chược.

Thấy vẻ mặt cô tìm tòi nghiên cứu, Hoắc Lãng liền tìm quy tắc đánh mạt chược đưa cho cô.

Nhan Tô Tô cúi đầu xem, quy tắc lớn như bài là m*AB*AAA+DD, sau đó còn có tình huống ngoại lệ, cái gì mà bài một màu, bảy đôi nhỏ, cái gì mà trên cống thêm hoa.

Nhan Tô Tô đối chiếu với bốn người đang xuất bài, nghiên cứu vui vẻ, khụ, nhà bọn họ thật không có ai chơi quốc túy, Nhan Tô Tô không hiểu lắm.

Sau đó điện thoại của Hoắc Lãng vang lên, người xung quanh không tự chủ được nhìn qua.

Nhan Tô Tô vội tắt tiếng rồi đưa điện thoại cho Hoắc Lãng, là Khắc Khắc gọi đến, hơn nửa là có chuyện quan trọng rồi.


Hoắc Lãng làm một động tác tay với Đồ U Liên rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Nhan Tô Tô tự mình mở mạng ra tiếp tục đối chiếu quy tắc học tập đánh mạt chược, trừ ứng dụng lý luận xác suất ra… Phát hiện trong cục mạt chược này phải suy nghĩ sách lược có khả năng ù nhất, còn phải suy nghĩ đến con bài mà ba người khác đang nắm giữ, còn là một động thái cầu giải đáp vấn đề.

Cô gái họ Tần kia thực sự vận khí không tốt, Tả Thanh Giác tự sờ một lần, mỗi người ba mươi khối, một người phụ nữ đeo kính đen đứng bên cạnh Nhan Tô Tô cười nói: “Sương Sương, em thua nhanh quá rồi, xuống đi.”

Tần Sương cười đứng lên: “Cảm ơn đạo diễn Châu, cảm ơn Tống lão sư, cảm ơn Tả lão sư, thật khó có cơ hội ở cùng các vị lão sư đó.”

Cô gái kia nhìn Nhan Tô Tô một cái, cười hì hì nói: “Đồ tiền bối cô gái nhỏ này là ngài đưa đến phải không? Bằng không để cô ấy tiếp vị trí của Sương Sương đi.”

Đối phương là người đại diện của Tần Sương, chắc chắn khi nãy cũng nhìn thấy Nhan Tô Tô đang tra quy tắc đánh mạt chược rồi.

Tần Sương và Nhan Tô Tô có cạnh tranh, đối phương còn có thể có ý tốt sao? Rõ ràng là muốn ức hiếp Nhan Tô Tô mà.

Đồ U Liên sao có thể để Nhan Tô Tô bị ức hiếp chứ, cô vội cười nói: “Aiz, Tô Tô thực không biết …..”

Người đại diện kia cười nói: “Không biết thì càng phải lên sân khấu, người mới mới có vận khí tốt chứ.” Ngữ khí của cô ta như ám chỉ gì đó, dường như nói Nhan Tô Tô có thể đến đây, cũng chỉ dựa vào vận khí thôi: “Đi lên đánh một trận xem bàn tay có may mắn không thôi, Sương Sương nhà bọn tôi lúc nãy cũng không hiểu lắm, đánh mấy vòng không phải cũng biết rồi đó sao? Đạo diễn Châu nói có phải hay không?”

Châu Anh Đàm nhìn Đồ U Liên và Nhan Tô Tô một cái, đại khái biết Nhan Tô Tô là muốn thử vai nào, ông hơi mỉm cười gật đầu: “Gọi là Tô Tô phải không, có muốn chơi không?”

Nhan Tô Tô không sợ cái gì, cô vừa mới học quy tắc, đang muốn học đi đôi với hành đây: “Được ạ!”

Châu Anh Đàm tự mình mời thì không thể từ chối rồi, trong lòng Đồ U Liên vô lực, trên mặt lại cười hì hì nói: “Đạo diễn Châu đừng có thiên vị đấy nhé, nhân tiện tôi cũng đánh cùng đi.”

Có cô thì ít nhất cũng có thể chăm sóc Nhan Tô Tô một chút, đừng có để thua khó coi quá.

Tả Thanh Giác cười giễu một tiếng: “Vậy thì thật ngượng ngùng, chúng tôi mới ngồi xuống không lâu đâu.

Đồ tiền bối, cô phải đợi một lát thôi, Tô Tô, ngồi đi.”

Đồ U Liên rõ ràng không biết tác phong của Châu Anh Đàm, cô ta thật sự cho là Châu Anh Đàm là nhất thời nổi hứng tổ chức sao? Bây giờ bàn mạt chược này… chính là thử ống kính đó! Châu Anh Đàm thân là đạo diễn, Tống Triều Thập thân là nam số một, sẽ không rời bàn, còn Tả Thanh Giác cô đây, chắc chắn sẽ không nhường chỗ này cho Đồ U Liên rồi, để cô ta đợi đi.

Đồ U Liên hơi nhíu mày, Tống Triều Thập nhìn hai người một cái rồi ấn nút, máy mạt chược tự động rửa bài, Nhan Tô Tô đại khái xem lại quy tắc một lần: “ …Trừ những cái này còn có quy tắc nào nữa không?”

Châu Anh Đàm gật đầu: “Quy tắc lớn đại khái chính là những cái này,” Vì chăm sóc đến diễn viên trời nam đất bắc nên bọn họ cũng không dùng những quy tắc quá ít thấy: “Chẳng qua trên bàn này của bọn tôi còn có một quy tắc nhỏ khác, giống cô ấy, thua năm trăm đồng phải tự động rời đi, đổi người khác đến.”

Nhan Tô Tô xác nhận lại: “Vậy tiền thắng không có giới hạn trên chứ?”

Mọi người đều ngẩn ra, tức khắc có loại cảm giác khóc cười không được, cô gái nhỏ có chí hướng lớn! Còn chưa vào tổ đã nghĩ đến thắng tiền đạo diễn và ảnh đế ảnh hậu rồi! Có điều, bạn nhỏ à, đến cả quy tắc đánh mạt chược mà cô cũng chỉ mới hiểu thôi, còn có thể thắng được sao?

Nụ cười trên mặt người đại diện của Tần Sương càng thêm thâm trầm.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương