Học Sinh Bất Lương
-
Chương 8
“Hộc… Hộc…” Từng tiếng thở nặng nề từ trong con hẻm nhỏ tối tăm truyền tới.
“Đúng, thật xin lỗi, bọn tôi sai rồi!” Trong hẻm hình như không chỉ có một người.
“Cút!”
“Vâng, vâng!” Một đám người chật vật chạy trối chết.
Phía sau, có một người lững thững bước ra, là Quý Sơ Vũ.
Mái tóc hắn hơi lộn xộn, đồng phục cũng vì bị người lôi kéo mà có chút mất trật tự, lộ ra làn da trắng nõn bên trong.
Hắn cũng lười chỉnh lại, cứ để y nguyên đi trên đường, nhưng như vậy cũng không khiến hắn bị người khác thấy quái gở, mà ngược lại làm cho ánh mắt nữ sinh trên đường không thể rời khỏi hắn.
Bởi vì hắn thoạt nhìn siêu, gợi, cảm!
Từ Duẫn Tường nhìn thấy Quý Sơ Vũ.
Tuy rằng anh rất muốn giả bộ như không nhìn thấy, nhưng bộ dạng Quý Sơ Vũ khiến anh không thể không để tâm.
“Em đã xảy ra chuyện gì?” Từ Duẫn Tường đi tới bên người Quý Sơ Vũ.
“Không phải chuyện của thầy.” Quý Sơ Vũ ngay cả liếc cũng không liếc mắt một cái.
“Cái gì!? Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Em là học sinh của tôi, nên chuyện của em cũng là chuyện của tôi, nói, em có phải lại đi đánh nhau đúng không?” Đáng giận, tên nhóc này cư nhiên dám không nhìn anh!
“Tôi đã nói là không phải chuyện của thầy!” Hắn chán ghét việc Từ Duẫn Tường truy hỏi chuyện của hắn, không khỏi gắt gỏng.
Nhất thời, hai người không biết nói gì.
“Thật xin lỗi, tôi quá kích động.” Là Quý Sơ Vũ phá bỏ xấu hổ.
Từ Duẫn Tường cũng lấy lại tinh thần, chỉ hỏi hắn: “Có đói bụng không? Tôi biết một quán rất ngon, cùng đi ăn đi, tôi mời.”
Quý Sơ Vũ quay qua, gật đầu.
Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc không nói lời nào.
Tới quán, Từ Duẫn Tường hỏi Quý Sơ Vũ muốn ăn cái gì, hắn nói tùy anh, Từ Duẫn Tường liền kêu hai chén mì trứng trần.
Sau đó lại là một trận trầm mặc.
Thật lâu sau, Quý Sơ Vũ mở miệng: “Thầy gần đây vẫn một mực tránh mặt tôi, tôi thấy rất buồn, nên mới tìm người đánh nhau.”
Từ Duẫn Tường thiếu chút nữa thì sặc mì lên mũi: “Hả?”
Quý Sơ Vũ không đáp lời, tiếp tục ăn mì.
“Này…” Từ Duẫn Tường nhất thời không biết phải giải thích làm sao, cũng không thể nói, mỗi lần nhìn thấy em, tim tôi liền đập như muốn nổ tung đi?
“Tôi nghĩ… Tôi… thích thầy.” Lần đó sau khi hôn Từ Duẫn Tường, Quý Sơ Vũ vẫn luôn nghĩ nguyên do vì sao hắn hành động như vậy, có lẽ đây là đáp án thích hợp nhất.
“Phụt ─” Người vừa được tỏ tình rất không có mặt mũi phun mì trong mồm ra: “Cái, cái gì cơ?”
“Tôi thích thầy.” Người tỏ tình vẻ mặt rất bình tĩnh, cứ như ba chữ kia không phải thoát ra từ miệng mình.
“Tôi… Em…” Lần đầu tiên trong đời có tỏ tình với anh, thế nhưng đối phương lại là nam, điều này khiến cho Từ Duẫn Tường không khỏi nhớ tới lời của Thư Nhã Kỳ “Đồng tính luyến ái không phải chuyện đáng xấu hổ” …
“Thầy có thể không trả lời tôi, nhưng xin đừng lạnh nhạt với tôi.” Biết lúc này suy nghĩ của Từ Duẫn Tường rất loạn, Quý Sơ Vũ cũng không bắt buộc anh.
“Đúng, thật xin lỗi, bọn tôi sai rồi!” Trong hẻm hình như không chỉ có một người.
“Cút!”
“Vâng, vâng!” Một đám người chật vật chạy trối chết.
Phía sau, có một người lững thững bước ra, là Quý Sơ Vũ.
Mái tóc hắn hơi lộn xộn, đồng phục cũng vì bị người lôi kéo mà có chút mất trật tự, lộ ra làn da trắng nõn bên trong.
Hắn cũng lười chỉnh lại, cứ để y nguyên đi trên đường, nhưng như vậy cũng không khiến hắn bị người khác thấy quái gở, mà ngược lại làm cho ánh mắt nữ sinh trên đường không thể rời khỏi hắn.
Bởi vì hắn thoạt nhìn siêu, gợi, cảm!
Từ Duẫn Tường nhìn thấy Quý Sơ Vũ.
Tuy rằng anh rất muốn giả bộ như không nhìn thấy, nhưng bộ dạng Quý Sơ Vũ khiến anh không thể không để tâm.
“Em đã xảy ra chuyện gì?” Từ Duẫn Tường đi tới bên người Quý Sơ Vũ.
“Không phải chuyện của thầy.” Quý Sơ Vũ ngay cả liếc cũng không liếc mắt một cái.
“Cái gì!? Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Em là học sinh của tôi, nên chuyện của em cũng là chuyện của tôi, nói, em có phải lại đi đánh nhau đúng không?” Đáng giận, tên nhóc này cư nhiên dám không nhìn anh!
“Tôi đã nói là không phải chuyện của thầy!” Hắn chán ghét việc Từ Duẫn Tường truy hỏi chuyện của hắn, không khỏi gắt gỏng.
Nhất thời, hai người không biết nói gì.
“Thật xin lỗi, tôi quá kích động.” Là Quý Sơ Vũ phá bỏ xấu hổ.
Từ Duẫn Tường cũng lấy lại tinh thần, chỉ hỏi hắn: “Có đói bụng không? Tôi biết một quán rất ngon, cùng đi ăn đi, tôi mời.”
Quý Sơ Vũ quay qua, gật đầu.
Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc không nói lời nào.
Tới quán, Từ Duẫn Tường hỏi Quý Sơ Vũ muốn ăn cái gì, hắn nói tùy anh, Từ Duẫn Tường liền kêu hai chén mì trứng trần.
Sau đó lại là một trận trầm mặc.
Thật lâu sau, Quý Sơ Vũ mở miệng: “Thầy gần đây vẫn một mực tránh mặt tôi, tôi thấy rất buồn, nên mới tìm người đánh nhau.”
Từ Duẫn Tường thiếu chút nữa thì sặc mì lên mũi: “Hả?”
Quý Sơ Vũ không đáp lời, tiếp tục ăn mì.
“Này…” Từ Duẫn Tường nhất thời không biết phải giải thích làm sao, cũng không thể nói, mỗi lần nhìn thấy em, tim tôi liền đập như muốn nổ tung đi?
“Tôi nghĩ… Tôi… thích thầy.” Lần đó sau khi hôn Từ Duẫn Tường, Quý Sơ Vũ vẫn luôn nghĩ nguyên do vì sao hắn hành động như vậy, có lẽ đây là đáp án thích hợp nhất.
“Phụt ─” Người vừa được tỏ tình rất không có mặt mũi phun mì trong mồm ra: “Cái, cái gì cơ?”
“Tôi thích thầy.” Người tỏ tình vẻ mặt rất bình tĩnh, cứ như ba chữ kia không phải thoát ra từ miệng mình.
“Tôi… Em…” Lần đầu tiên trong đời có tỏ tình với anh, thế nhưng đối phương lại là nam, điều này khiến cho Từ Duẫn Tường không khỏi nhớ tới lời của Thư Nhã Kỳ “Đồng tính luyến ái không phải chuyện đáng xấu hổ” …
“Thầy có thể không trả lời tôi, nhưng xin đừng lạnh nhạt với tôi.” Biết lúc này suy nghĩ của Từ Duẫn Tường rất loạn, Quý Sơ Vũ cũng không bắt buộc anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook