Edit: Mel

Beta: Khang Vy

Nhiễm Nhiễm nghe vậy, theo bản năng siết chặt lan can, rón rén quay đầu, vẻ mặt không dám tin trừng mắt lên nhìn cậu.

“Cậu, cậu, cậu, cậu đi lên từ khi nào vậy?” Cô gái nhỏ khẩn trương đến mức nói lắp luôn rồi.

Hạ Sênh híp mắt lại, bước nhanh qua, “Mẹ nó tớ vẫn luôn ở đây mà!”

Nhiễm Nhiễm: “?” Cô không nhìn thấy. Nếu cô biết cậu ở đây cô đã không thèm lên rồi.

“Cậu không lạnh à?!” Hạ Sênh giơ tay, bóp lấy khuôn mặt hơi hoảng hốt của cô, “Hơn nửa đêm không ngủ đi lại chạy lên đây làm cái gì?!!”

“…” Nhiễm Nhiễm rụt vai, cố gắng trốn tránh nhưng khổ nỗi không nhanh bằng cậu. Cô đành phải nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị cậu xoa đến biến dạng, lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Không lạnh mà.”

Để tỏ vẻ mình không nói dối, cô còn theo bản năng dán lòng bàn tay lên cổ tay cậu, chứng minh: “Thật sự không lạnh đâu mà!”

Lòng bàn tay mềm mại áp tới khiến Hạ Sênh ngẩn ra một lát.

Khi còn nhỏ, có một khoảng thời gian dường như không có ai trong nhà quan tâm đến cậu. Mùa đông lạnh lẽo, đầu đau đến choáng váng, cậu vẫn gắng gượng đi học. Cô gái nhỏ là người đầu tiên phát hiện cậu có chỗ khác thường. Bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại đặt lên trán cậu, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như bây giờ, hỏi cậu có lạnh hay không.

Cảm xúc ấm áp mềm mại nơi lòng bàn tay của cô hòa lẫn với những hồi ức ấm áp, làm trái tim cậu vô thức đập nhanh hơn.

“… Buông tay ra đi.” Tay Nhiễm Nhiễm bị cậu cầm, cô có chút ngượng ngùng, túm cổ tay cậu, nhẹ giọng nói.

Lông mi run run, Hạ Sênh hoàn hồn thu tay lại, không quên búng một cái lên trán cô, “Đêm không ngủ được nên đi lên đây bắt quỷ hả?!”

Nhiễm Nhiễm che cái trán, xuýt xoa một tiếng, trong lòng nói bình thường thì không sao, vừa chạm vào cái là hung thần ác sát liền hà. Cô tự giác biết mình đuối lý, đành phải duỗi tay chỉnh lại vạt váy ngủ, nhỏ giọng nói: “Do tớ không ngủ được mà.”

Nhóc con này giống như chú mèo nhỏ đi trong đêm tối, lúc cô nhẹ nhàng bước tới, Hạ Sênh đã nhìn thấy rồi.

Lúc ấy, cậu đang nằm trên mái nhà lợp kính ngẩn người, lý do cũng giống cô: Không ngủ được.

Váy ngủ to rộng được mặc trên người cô gái, giống như đứa bé trộm mặc quần áo người lớn vậy.

Không biết có liên quan hay không, bởi vì năm lớp 10 kia cô thường xuyên phát bệnh phải nằm viện, bên cạnh không có bạn thân, đi học cũng đứt quãng. Mặc dù thành tích của cô không tệ lắm, chỉ là cô mang lại cho cậu cảm giác giống như một đứa bé chưa trải sự đời, không lớn lên được.

Cho dù hiện giờ bề ngoài của cô là một thiếu nữ, nhưng ở trong mắt cậu luôn có một loại yếu ớt của trẻ nhỏ.

Chưa từng nghe qua thấy nhóc con này còn có tật xấu mất ngủ, Hạ Sênh ngẩn ra, xoa đầu cô khiến cô ngẩng lên nhìn mình, nhịn không được nhẹ giọng, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Cậu lại không thoải mái à?”

Nhiễm Nhiễm cúi đầu, lông mi run rẩy. Cô ngước mắt lên lần nữa, vẻ mặt ấm ức, “Không đâu, tớ gặp ác mộng, không ngủ lại được nữa.”

Cô gái nhỏ ngước khuôn mặt nhìn cậu, để lộ đôi mắt nai tròn xoe, hơi nước mê mang như phản chiếu bầu trời đầy sao. Hình như cô thật sự gặp ác mộng, dáng vẻ chịu đựng không khóc.

Hạ Sênh đau lòng rồi. Bàn tay cậu nâng cằm cô lên, ngón tay cái lau nhẹ nơi khóe mắt cô, thấp giọng nói: “Khóc à?”

Nhiễm Nhiễm bị vẻ dịu dàng bất ngờ này của cậu làm cho ngẩn người, cô mất tự nhiên nghiêng đầu, chớp mắt, hoảng loạn mà biện giải, “Không đâu nhé!”

Nhìn phản ứng của nhóc con, Hạ Sênh cũng phát giác bầu không khí có chút quỷ dị, cậu ho nhẹ một tiếng, trở lại bộ dạng lười biếng ngày thường. Cậu đưa tay chạm vào váy ngủ của cô, giọng nói mang theo vẻ ghét bỏ, cười nhạo nói: “Cậu nhìn cậu xem, gặp ác mộng tới mức phát khóc, mặc áo ngủ còn mẹ nó toàn hình mèo con. Cậu giống y như chiều cao của cậu vậy đó, khác gì một đứa bé chưa chịu lớn đâu?”

Nhiễm Nhiễm: “…???” Có thể đừng cố ý nhắc đến chiều cao của cô được không?

Trừng mắt nhìn qua, Nhiễm Nhiễm tức giận, “Tớ không khóc mà!”

Dừng một lát, cô lại khổ sở mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói thầm “Tớ cũng không thể cao lên nữa, mặc cái gì cũng không được.”



Hạ Sênh ngẩn người, lồng ngực co rút. Cậu cắn chặt răng, mở miệng thay đổi đề tài, “Cậu muốn đi xuống hay là ở đây thêm một chút nữa?”

Nhiễm Nhiễm nhìn cậu, chớp mắt, “Muốn ở đây một chút nữa cơ.”

Hạ Sênh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng mềm mại như cơn gió đêm nay, nghiêng đầu cười một tiếng. Quay đầu nhìn cô, cậu giơ tay xoa đầu nhỏ, “Vậy cậu ngoan ngoãn ở chỗ này chờ một lát nhé.”

“…” Không biết cậu muốn làm gì, vẻ mặt Nhiễm Nhiễm mờ mịt, nhưng lại nghĩ đến việc mình không cần xuống lầu nằm trên giường như bánh nướng áp chảo nữa, vẫn gật đầu.

Hạ Sênh híp mắt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhu mì của cô, hầu kết hơi động. Cậu khẽ thở dài, dí lên cái trán của cô một cái, cố ý ra vẻ hung dữ cảnh cáo, “Chờ lát nữa tớ lên mà thấy cậu dám di chuyển nửa bước, xem tớ dạy dỗ cậu như thế nào!”

“???” Đến việc di chuyển cũng không cho, còn đòi dạy dỗ cô nữa! Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì vậy trời!

Nhiễm Nhiễm há hốc miệng, không thèm nói chuyện. Dù sao lúc này cô cũng đang ngồi quỳ trên tấm đệm nhỏ, không muốn nhúc nhích.

Nhìn Hạ Sênh xoay người xuống lầu, cô gái nhỏ còn cố ý cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí chân mình. Nếu như vừa nãy cô mang di động lên, chắc chắn còn phải chụp lại bằng chứng, chờ lát nữa nếu Hạ Sênh có lên cơn, miễn cho cậu lại ồn ào muốn dạy dỗ cô thì toang.

Lúc Hạ Sênh đi lên lần nữa vẫn thấy nhóc con đang ngoan ngoãn ngồi quỳ ở vị trí ban nãy, chỉ là hơi dựa vào lan can, nhoài nửa thân mình ngây ngốc nhìn cảnh đêm dưới lầu.

Tóc đen thật dài vén ở sau tai, tán loạn rũ xuống bên hông. Vài sợi tóc trên trán bị gió đêm thổi bay. Cô gái nhỏ như một cây bồ công anh, lông xù xù mềm mại. Sợ gió thổi khiến cô bị lạnh, cậu không nhịn được muốn tiến lên che chở.

Cậu rũ mi, không tiếng động cong khóe môi. Hạ Sênh tiến lên, cầm tấm chăn mỏng choàng qua vai cô, bao lấy thân mình cô.

“A?” Cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu qua.

Thấy là Hạ Sênh, lại nhìn cậu đang giơ tay chỉnh chăn, thay mình khoác lên người, cô hoàn hồn, có chút ngượng ngùng thò tay qua khe hở, nắm lấy mép chăn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu nha.”

Cô nhóc đưa tay ra, trong lúc lơ đãng cọ qua xương ngón tay cậu, Hạ Sênh cụp mắt, không dấu vết mà nhìn một cái. Nghe cô nói cảm ơn, cậu ‘xùy’ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai tay để trong túi quần, dựa lưng vào lan can phía sau, cậu nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu lười nhác: “Cậu gặp ác mộng gì thế?”

Nhiễm Nhiễm bọc chăn, cong gối ngồi, biến mình thành một túp lều nhỏ, suy nghĩ hai giây rồi nhìn cậu nói: “Tớ nghe người khác bảo, trước khi ăn bữa sáng mà kể về những giấc mơ thì nó đều sẽ trở thành sự thật, cho nên tớ không nói đâu.”

Quan trọng là cô có mơ mộng gì đâu, bịa không nổi.

Hạ Sênh cười cười, “Tuổi còn nhỏ mà đã mê tín như vậy à. Nếu như là mộng đẹp, vậy chẳng phải người ta sẽ không ăn cơm sáng mà nói ra luôn, thế thì tất cả đều có thể trở thành sự thật rồi?”

Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì chớp mắt, vẻ mặt “Cậu nói rất chí lý”, cười đến mặt mày cong cong, “Lần sau tớ sẽ thử xem sao!”

Hạ Sênh bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, vai run rẩy cười thành tiếng.

Trên mặt cậu hiếm khi có ý cười nhẹ nhàng, Nhiễm Nhiễm quay qua nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Tầm mắt giao nhau, Hạ Sênh thu lại ý cười, chỉ còn độ cong nhạt nhẽo ở khóe miệng, dừng mắt nhìn cô. Nhiễm Nhiễm sững sờ, thản nhiên thu hồi tầm mắt.

Cuối mùa hè, ve vẫn kêu râm ran như cũ, càng hiện ra vẻ thanh tĩnh trong đêm tối. Dường như cảm thấy không khí giữa hai người quá mức yên lặng, Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, vì sao cậu đi học trễ một năm cấp 3 vậy?”

Hạ Sênh không dự đoán được cô sẽ trực tiếp hỏi cái này, cụp mắt nhìn cô. Cậu nhướng mày, cười bỉ ổi, nói như là chuyện đương nhiên, “Đánh nhau chứ sao.”

“…” Nhiễm Nhiễm mím môi dưới, chớp hai mắt, không nói nên lời.

Thân thể dựa vào lan can bên cạnh, nhìn bóng cây dưới lầu, tiếp tục ngây ngốc.

Hạ Sênh cũng không mở miệng nữa, lưng dựa vào lan can, khẽ nâng cằm nhìn bầu trời đêm. An an tĩnh tĩnh ở cùng cô.





Khi Nhiễm Nhiễm tỉnh lại là bị đánh thức bởi chuông báo ở di động bên cạnh gối. Mơ mơ hồ hồ một lúc, cô mới phản ứng được bây giờ đã là buổi sáng.

Gian nan chống đệm ngồi dậy, cô cẩn thận nhớ lại nhưng không thể nhớ nổi chính mình về phòng bằng cách nào.

Lúc đặt chân xuống đất mới thấy trên sàn có một đôi dép trong nhà, cô ngẩn người.

Nếu như cô buồn ngủ mông lung tự đi về phòng, chắc chắn sẽ tùy ý đá dép lung tung rồi bò lên giường. Hiện giờ dép lê lại chỉnh tề nằm trên mặt đất, còn để hướng ra ngoài cho cô tiện đi vào.

Bàn chân nhỏ đi dép lê vào, nâng nâng mũi chân. Đôi tai mèo động đậy theo chuyển động của cô, Nhiễm Nhiễm cúi xuống nhìn, chớp chớp mắt.

Hai người ăn xong bữa sáng rồi cùng nhau ra cửa, rất nhanh đã đến cổng trường. Nhiễm Nhiễm giơ tay muốn lấy cặp sách cậu đang cầm hộ, chủ động mở miệng nói: “Vậy tớ đi vào trước đây.”

Hạ Sênh híp mắt nhìn cô, nghe nhóc con nói vậy, cậu thật sự không muốn trả cặp lại cho cô chút nào. Chỉ là, hiện giờ có một số chuyện cậu cần phải nghĩ lại cho rõ ràng.

Cặp sách được để vào trong ngực cô, cậu giơ tay vò vò đầu cô, ghét bỏ nói: “Ôm cho chặt vào, đừng để cặp sách đè cả mình xuống đất đấy!”

“…!!!” Tức chết cô rồi!

Nhìn nhóc ôm cặp sách, thở dốc xoay người đi, Hạ Sênh đứng tại chỗ, đầu lưỡi cạ cạ vào răng nanh, cười sung sướng.

Chờ cậu đi đến phòng học, tâm tình tốt đẹp này lại không kéo dài nổi nữa.

Hôm nay mấy người Hà Đạo Viễn đều tới rất sớm, có lẽ là cảm thấy xấu hổ vì hôm qua tới còn muộn hơn cả đại ca.

Vừa thấy Hạ Sênh đi vào, vài người mới nãy còn hét to đến dọa người, nháy mắt lập tức yên tĩnh lại.

Hạ Sênh liếc bọn họ một cái, ý bảo có việc gì thì nói mẹ đi.

Hà Đạo Viễn: “Sênh, Sênh, Sênh…”

“Được rồi, được rồi, hôm nay để tao nói cho.” Uông Dương nhanh chóng ngăn cản Hà Đạo Viễn đang tiếp tục muốn “Sênh”, mạnh mẽ vỗ vai Hà Chí Cao ngồi cùng bàn, nói với Hạ Sênh, “Bạn ngồi cùng bàn của tao có một tiểu thanh mai cùng lớn lên từ nhỏ, giờ tiểu thanh mai đó bị người ta đoạt mất rồi!”

Hạ Sênh nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ cậu ta nói cái quỷ gì vậy không biết.

Uông Dương nhanh chóng giải thích một chút, khi còn nhỏ Hà Chí Cao cùng chơi cầu trượt ở công viên tiểu khu với tiểu thanh mai hàng xóm kia nên mới quen biết nhau. Tuy rằng không thi đậu cùng một trường cấp 3 nhưng mở cửa đóng cửa vẫn có thể gặp nhau. Kết quả, một năm cố gắng như vậy, tiểu thanh mai lại bị một nam sinh đứng hạng nhất cuỗm đi mất, sáng nay còn thấy thằng nhóc kia tới cửa tiểu khu đón người ta đi học! Hà Chí Cao tổn thương đến chết rồi!

Nghiêng đầu nhìn Hà Chí Cao đang ngồi trước bàn học, nam sinh cao to đang ngước mắt nhìn về bên này, khóc hu hu.

Hạ Sênh nhìn thấy thế, kinh tởm đến mức mắt giật loạn lên.

“Anh Sênh.” Hà Chí Cao thút thít, “Vốn dĩ tao định sau khi thi đại học xong sẽ thổ lộ với cô ấy. Không ngờ… Hu hu hu…”

“Aiz.” Đinh Cừ nhìn vẻ mặt bi ai của cậu ta, im lặng thở dài, “Mày không biết đâu, đầu năm nay, thanh mai trúc mã đều không cản nổi ý trời giáng xuống.”

Hạ Sênh nghe vậy, đôi mắt híp lại.

Chờ đã, nam sinh đứng hạng nhất, thanh mai trúc mã, ý trời giáng xuống. Không cản nổi???

“Con mẹ nó mày vừa mới nói cái gì?!”

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh Cừ: Mẹ nó tôi lại nói sai cái gì rồi? Vì sao luôn là tôi vậy T^T.

Mel có lời muốn nói:

Hạ Sênh: Nghe nó nói mà tao tứk tao quạo ghê:>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương