Học Bá Thích Ăn Kẹo
-
23: Cậu Thích Tớ Nhường Nào
Edit: Mễ
Một tháng học thêm của lớp mười hai trôi qua rất nhanh, qua thêm hai ngày nữa là chính thức khai giảng.
Sau khi khai giảng chính thức, buổi trưa phải ăn cơm ở cantin trường, cổng trường không cho tự do ra vào.
Cũng bắt đầu khôi phục giờ tự học buổi tối, phải đến chín giờ mới được tan học.
Khương Đường đang làm thêm ngày cuối cùng ở tiệm trà, tan ca cô đến phòng tài vụ lãnh tiền lương tháng này.
Tổng cộng hai ngàn.
Ngoài ra quản lý còn cho cô thêm một phong bao lì xì, nói là đó là phần tiền thưởng cho sự nghiêm túc của cô trong công việc.
Trên thực tế Khương Đường biết, cô không liên lụy đến tiệm trà đã coi như là tốt lắm rồi, làm sao còn hy vọng xa vời sẽ có tiền thưởng.
Bao lì xì này, tám phần lại là nể mặt Lục Ly mà thưởng cho cô.
Cô không mở ra, tiện tay đánh giá một chút, bên trong ít nhất hai ngàn, hơn cả tiền lương của cô.
Ngày hôm sau đi làm, Khương Đường để bao lì xì vào ngăn bàn của Lục Ly.
Lục Ly vừa nhìn liền hiểu, có chút không biết xửa lý như thế nào, sợ cô xấu hổ, lại sợ mình xầu hổi.
EQ của đám người ở tiệm trà, không đủ dùng mà, thế mà lại làm thành như vầy.
Khương Đường quay đầu qua: “Cái đó đó, coi như là tớ nộp tiền phí bảo kê đi.
”
Rất tốt, sau này anh liền có thể quang minh chính đại mà kè kè theo cô.
Đương nhiên Lục Ly không từ chối, anh đứng lên, đến bên cạnh bàn cô, đưa cho cô một tấm thiệp nhỏ.
Theo đánh giá về tay nghề thô sơ, là chính tay anh làm, bên trên còn viết mấy chữ: Đây là cô gái được tôi bảo vệ.
Bên dưới còn ký tên, Lục Ly.
Khương Đường nở nụ cười: “Lão đại, thân thể ngài vẫn tốt chứ?”
Lục Ly khom lưng, một tay chống lên bàn, đầu ngẩng lên nhìn cô: “Thân thể tớ, cực kỳ tốt.
”
Khương Đường nhìn điệu cười không có ý tốt của anh, lúc này lại hiểu ra.
Cô đẩy anh một cái: “Tớ nói, ngài có phải bị mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì không?
Lục Ly tiếp tục ngẩng đầy nhìn cô.
Lúc này học sinh cả khối đều biết, lão đại chắn chắn có ý đồ với học sinh cột tóc hai chùm mới chuyên đến.
Khương Đường nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai nhìn về phía họ, lúc này mới thở phào một hơi.
Thực ra là mọi người che dấu tốt, hễ cô vừa lơ là cảnh giác bốn phía, từng cặp mắt đều nhìn chằm chằm về phía này.
Trong lúc đó ngũ vị tạp trần, có ngưỡng mộ, có ghen tỵ, có người rục rịch muốn ngán đường giữa chừng.
Ví dụ như Hạ Kính trong lớp ngồi hơi nghiêng dựa vào cửa sổ.
Cậu con trai có giọng nói nhỏ, lén giúp Khương Đường chép phạt từ vựng tiếng anh kia.
Sáng hôm sau, có một bức thư nằm trong ngăn bàn của Khương Đường, đặt dưới sách giáo khoa Tiếng Anh của cô, để lộ ra một góc màu hồng.
Cô mở ra xem.
Người viết bức thư này, chắc chắn không biết cuộc sống của cô là cái dạng nào, học sinh cả trường cũng không biết, trừ Lục Ly.
Người hâm mộ này rất thể hiện rất rõ ràng bản thân thích thích cô, muốn cạnh tranh công bằng với Lục Ly, nhưng mà cuối cùng cũng không có ký tên
Lúc Lục Ly đi vào từ cửa sau, vừa liếc mắt thì thấy bức thư màu hồng đặt trên bàn.
Mẹ kiếp!
Giành phụ nữ giành tới trên đầu ông đây, được lắm!
Anh giơ tay chọc chọc vào lưng cô: “Xem cái gì vậy, tập trung tới vậy.
”
Khương Đường cất thư vào phong bì, đặt lại vào ngăn bàn.
Lục Ly nhìn cô, chua xót nói: “Yêu quý vậy sao.
”
Khương Đường quay đầu sang: “Ừm, nhưng tớ không biết ai viết, không có cách hồi âm cho người ta.
”
Thường ngày Lục Ly nhận được thư tình đều trực tiếp ném thẳng vào thùng rác, cô đây còn muốn hồi âm cho người ta.
Anh giơ tay: “Tớ giúp cậu xem, chữ của ai.
”
Khương Đương vội vàng xua tay: “Không cần, thật sự không cần.
”
Lục Ly về chỗ ngồi, lỗ chân lông toàn thân đều khó chịu, chủ yếu là ngay cả tình địch là ai anh cũng không biết.
Loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, quá nguy hiểm.
Anh quét mắt một vòng quanh lớp, nhìn ai cũng thấy khả nghi.
Khương Đương trả lời thư xong, sau khi tan học thì để lại trên bàn mình, chắc là người đó sẽ tự đến lấy.
Chuông tan học vừa reo, Lục Ly lập tức thu dọn cặp sách đợi cô.
Nhưng bây giờ anh không ngồi tại chỗ đợi nữa, đã chuyểnh thành đứng cạnh chỗ cô, dựa vào tường nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Sau cùng, Khương Đương đặt bưc thư hồi âm lên bàn, cho nên Lục Ly cũng thấy được, anh đưa tay muốn cầm đi, bị Khương Đường vỗ một cái rụt về.
Lục Ly bĩu môi: “Cái đó là gì?”
Biết rõ còn hỏi.
Khương Đường nở nụ cười, đặt bức thư ngăn ngắn chỉnh tề xong, trả lời: “.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook