Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl

Ngay khi Khương Ngữ dẫn theo Thư Họa rẽ vào chỗ ngoặt biến mất trong tầm mắt mọi người, Giản Thương xuất hiện trước thang cuốn, nghe xong thông báo quy tắc, cậu ta nhìn thang cuốn rỗng tuếch, sợ hãi kêu: “Không thể nào! Chị ta đã chạy lên rồi sao?” Nói xong vội vã quẹt thẻ số chạy lên trên.

Các thành viên trong tổ cậu ta thấy thế cũng lập tức đuổi theo, hai người trong số họ vẫn còn hoang mang, không biết vì sao bọn họ đều đứng hàng đầu còn áp lực lớn như thế!
Hạng Thần chạy đến sau nhìn một loạt “Hamster chạy Wheel” mà mặt cứng lại, Diệp Nguyên Dục đi theo phía sau anh ấy cách đó không xa cũng không khỏi dừng bước chân.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vui mừng khôn xiết: [Ha ha ha, cuối cùng phần đáng mong đợi cũng đã đến.

]
[Than ôi, không có gì khiến tôi vui vẻ hơn trò cười của các đại thần.

]
[Giản Bảo cũng ngây thơ quá, cậu ấy thực sự tin số 100 đã chạy lên, bây giờ tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ chỉ số IQ của cậu ấy.

]

[Chủ yếu là vị kia hình như có loại khí chất “không gì là tôi làm không được”, tôi luôn vô thức cảm thấy cô ta có thể làm được.

]
[Ví dụ như Dư Thần?]
[Đưa Dư Thần của tôi đi đây, đừng có ăn vạ lung tung, còn chưa biết có phải cô ta lấy được đề trước để gian lận hay không đâu, bây giờ chúng ta không gây sự chỉ là vì tôn trọng chương trình, chứ không phải tin tưởng cô ta.

]
[Đừng tranh cãi vội, mọi người có thể xem chương trình đàng hoàng được không, loạn cào cào lên, nếu cô ta gian lận, chắc chắn tổ chương trình sẽ cho mọi người một lời giải thích, không phải lúc trước có người nói sao, trí thông minh không phải muốn thể hiện là được đâu, đến lúc đó bị vạch trần, chỉ có cô ta xui xẻo thôi.

]
[Tóm lại, trước khi có chứng cứ, xin đừng tùy tiện công kích người khác, cho người ta xem chương trình đi, hả, nhóm luật sư Hạng cũng muốn chạy.

]
Lúc này khán giả mới chú ý đến những người trước mắt.

Hạng Thần nhìn những người đang trượt xuống thang cuốn, hỏi nhân viên an ninh bên cạnh: “Cái thang cuốn này một lần chỉ có thể chạy 3 đến 5 người, dù mỗi người dùng không đến một phút, lát nữa đông người, chúng tôi cũng phải chờ rất lâu đúng không?”
Diệp Nguyên Dục cũng đi tới, nếu là như vậy thì có lẽ cửa này còn có manh mối khác.

Kết quả là nhân viên an ninh cúi người ấn một cái nút, bộ thang cuốn bất động bên cạnh cũng bắt đầu chuyển động.

Hạng Thần: “! ”
Nhân viên an ninh cười híp mắt nói: “Phần nhìn thấy được của thang cuốn này có tổng cộng 75 bậc, hãy giữ khoảng cách an toàn 15 bước với người phía trước, dù anh tăng tốc hay người trước mặt giảm tốc cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn, nhớ là phải chạy bên phải, nếu cảm thấy kiệt sức hoặc muốn bỏ cuộc, chỉ cần bước sang trái một bước, đi xuống thang máy là được.


“Hai cái thang cuốn có thể chứa 10 người cùng lúc nên sẽ không phải đợi lâu đâu.


Diệp Nguyên Dục nghe anh ta giải thích, không khỏi ngẩng đầu lên quan sát, thấy Giản Thương đi từ thang cuốn xuống dựa vào lan can thở dốc.


Có vẻ Giản Thương biết anh ấy nghĩ gì, thở hỗn hển nói: “Đừng nhìn, khi tôi tới cô ta đã không còn ở đây, rất có thể đã qua ải rồi.


Thành viên trong nhóm cũng đi xuống nói: “Chuyện này không có khả năng lắm đâu, chúng ta cũng không chạy lên nổi, chẳng lẽ cô ta biết bay sao?”
Giản Thương nói: “Vậy thì không thể tìm nhầm chỗ được, chẳng lẽ manh mối cho nữ sinh là thang máy?”
Khán giả bị lời nói của cậu ta làm cho cười ha hả: [Thật sự là thang máy đấy, trong thẻ manh mối của các anh cũng có, mau mau xem kỹ thêm chút nữa đi!]
[Miệng của Giản Bảo quả thực từng được khai quang.

]
Hóa ra khi có người mở ra cửa ải mới, tổ chương trình sẽ thêm màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp, ví dụ như hiện tại, phòng phát sóng trực tiếp có bốn màn hình, một lớn, ba nhỏ, màn hình chính là hình ảnh của nhóm Diệp Nguyên Dục, còn lại là đại sảnh của cửa thứ nhất, phòng thi viết cửa thứ hai cùng với đường đi của Khương Ngữ Thư Họa, khán giả có thể đồng thời nhìn thấy tình huống trong mấy màn ảnh, sau đó chọn màn hình phát sóng trực tiếp để phóng to hoặc thu nhỏ theo sở thích của họ.

Ngay khi Giản Thương hỏi ra, Khương Ngữ và Thư Họa vừa vặn đi tới trước một chiếc thang máy, logo rõ ràng của tổ chương trình chứng tỏ họ đã đến đúng chỗ.

Khán giả nhất thời bị náo nhiệt phía Giản Thương hấp dẫn lại lần nữa tò mò:
[Trời đất, sao bọn họ tìm được thế? Sao mà một cái sơ đồ mạch điện lại chỉ đến thang máy được? Cả hai đều có chữ "điện"?]
[Tôi vẫn cảm thấy là công tắc trong sơ đồ mạch điện, công tắc kia có lẽ là mũi tên chỉ đường, phụ thuộc vào việc bạn chọn đường màu đỏ hay đường màu xanh.

]
[Tôi không nghĩ vậy, mạch điện phức tạp như vậy, rất có thể ẩn giấu manh mối dạng chữ hoặc hình ảnh.

]

Khán giả đang tranh luận sôi nổi, Thư Họa lại không lo lắng như vậy, cô ta hỏi thẳng: “Đại ca, tại sao cái này lại ám chỉ thang máy?”
Khương Ngữ nói: “Có thể lên lầu, dùng điện, ngoại trừ thang máy thì không còn gì khác nữa.

"
[! ]
[???]
[Đại lão nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, khiến tôi cảm thấy mình như đồ đần.

]
[Đơn giản như vậy sao?]
[Đối với đại lão chỉ đơn giản như vậy! Trời đất, đây là cái gì?]
[Tốt lắm, khó quá, đây mới là đề bài cho đại lão làm.

]
[Thật là quá tàn nhẫn, còn phải biết sửa thang máy nữa!]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương