Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 47-2: Em rễ? 2
Chân Minh Hinh che cánh tay từ dưới đất ngồi dậy.
Một đám người ở bên cạnh xúm xích vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi: "Có sao không, có sao không?"
"Không sao."
Chân Minh Hinh được Tống An Như nâng đở đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói.
Cô bị đập trúng vào cánh tay, thật ra thì trên người cũng không có gì đáng ngại, chủ yếu là vì quá bất ngờ nên bị dọa đến giật mình, trên mặt cũng toát cả mồ hôi.
Tống An Như liếc mắt nhìn tên đầu sỏ, tức giận la lớn: "Có năng lực hay không, sao trình độ kém quá vậy!"
Đập bóng trúng Chân Minh Hinh là một nam sinh của lớp khác, tự biết đuối lý lại nhìn thấy bộ dáng nhu nhược dịu dàng ít nói của Chân Minh Hinh liền vội vàng cuối đầu khom người nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, dùng sức quá lớn rồi."
"Không sao đâu." Chân Minh Hinh miễn cưỡng cười nói.
"Có muốn đi đến phòng cứu thương hay không?" Nam sinh thấy môi cô trắng bệch thì hỏi lại.
Chân Minh Hinh vội vàng khoát tay: "Không cần, tôi vào phòng học nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Thật sư rất xin lỗi!"
Chân Minh Hinh nhìn nam sinh cười cười, sau đó được tống an giúp đỡ đi phòng học.
*
Gần tới giờ tan học.
Nữ sinh đến sân vận động xem náo nhiệt ít đi rất nhiều.
Cả đám chơi bóng rỗ đều xuống sân, tụ năm tụ ba đứng ở bên bãi tập, uống nước, nói đùa, nghỉ ngơi.
Sau khi tiết học thể dục kết thúc, mọi người điểm danh xong thì mới được giải tán, cho nên Trình Nghiễn Ninh vẫn chưa có trở về phòng học, tùy ý đứng sang một bên, giơ tay liếc mắt nhìn thời gian.
Còn hai phút.
Anh tiện tay mặc đồng phục áo khoác học sinh vào, đang chuẩn bị đi đến chỗ tập hợp thì nghe thấy có nam sinh ở bên cạnh cười nói: " Này, cái người cậu mới vừa rồi đập trúng có phải là Chân Minh Hinh không, là hoa khôi của lớp bọn họ mà?"
"Hả?" Người nam sinh đạp bóng trúng gãi đầu một cái, "Đúng là rất xinh đẹp."
Mấy nam sinh đều đưa mắt nhìn sang.
Nam sinh mới vừa nói chuyện lúc nảy ranh mãnh cười một tiếng, có ý mờ ám nói: "Đập trúng hoa khôi lớp người ta, không phải nên bày tỏ một chút hay sao?"
Trong lời này có pha lẫn ý không đứng đắn khiến cho mấy nam sinh ban một sửng sốt một chút, có hơi cau mày khó chịu.
Theo như quy luật của thời khóa biểu, nhiều lắm chỉ ba lớp trong các lớp cùng khối có thể học chung tiết thể dục với nhau, trước đó Tiết Phi thường xuyên liên lạc với mấy nam sinh này sau giờ học cùng chơi bóng rỗ với anh ta, nhưng cũng không phải là học sinh trọng điểm của khối, mà là mấy thể dục sinh trong lớp phổ thông.
Thể dục sinh thi vào lớp văn hóa của trường đại học với số điểm rất thấp, về mặt thành tích đương nhiên không cách nào so sánh được với bọn họ rồi.
Còn những mặt khác, lúc trước anh ta cũng không quan tâm đến.
Học cùng một lớp, Chân Minh Hinh lại là ủy viên học tập của lớp bọn họ, cứ bị nghị luận như vậy ở sau lưng đương nhiên sẽ khiến cho đội ngũ bọn họ cảm thấy rất mất mặt, Tiết Phi đang muốn nhắc nhở thì lại nghe thấy nam sinh kia nói: "Cái loại cô em mềm mại này khi làm sẽ rất có hứng nha."
"..."
Câu nói này khiến cho mấy học bá phải trợn to mắt.
Là một học bá trong toán học như Tiết Phi thì sẽ vô cùng hướng ngoại, nhưng nghe vậy mặt cũng xanh lại, bất mãn nói: "Phùng Khoan cậu nói cái gì vậy?"
Nam sinh thô bỉ nhìn anh ta một cái, cười lên nói: "Sao vậy, nói chuyện phiếm cũng không được sao?"
"Chỉ có cậu mới nói chuyện phiếm như vậy!"
Phùng Khoan xì cười nhìn anh ta, đưa tay chỉ chỉ Trình Nghiễn Ninh: "Em rể của người ta cũng chưa lên tiếng đâu, cậu gấp cái gì!"
Em rể?
Cả đám kinh ngạc nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh, nhất thời nhớ lại những chuyện náo nhiệt vừa xảy ra mấy ngày qua trong trường học.
Trình Nghiễn Ninh mặt không thay đổi nhìn anh ta một cái, cũng không để ý tới.
Phùng Khoan là đại biểu cho thể dục sinh, thành tích chơi bóng cũng rất khá, vốn cũng được coi là nhân vật quan trọng số một trong trường học, nhưng khi gặp được cái lớp này và Trình Nghiễn Ninh thì hoàn toàn bị cái tên giáo thảo cấp học bá này đánh bẹp, đừng nhắc tới có bao nhiêu bực tức.
Nhất là đám nữ sinh kia, ồn ào ồn ào rêu rao, la hét đến đầu anh ta muốn nổ tung.
Mà lúc này mắt thấy Trình Nghiễn Ninh bị chế nhạo cũng không lên tiếng, trong lòng của anh ta khó tránh sinh ra hai phần sảng khoái, cong môi nói tiếp: "Nhưng mà cái loại con gái nhu nhu nhược nhược này ngủ nhiều cũng như vậy, ngược lại là cái cô em năm nhất kia, sức sống bắn ra bốn phía, như vậy mới có hứng thú nha."
Lời này đến Tiết Phi cũng nghe không nổi nữa, cắn răng trợn mắt nhìn anh ta.
Mấy nam sinh chung quanh cũng đều cúi đầu tức đến nở nụ cười.
Phùng Khoan giống như đang nói cho ai đó nghe, bày ra một bộ dạng người từng trải nói: "Mới vừa rồi tôi cũng quan sát qua rồi, cái mông của em gái càng vểnh hơn cô chị, hai chân vừa dài vừa thẳng, đoán chừng còn là một con chim non nha, cũng đã đưa lên tới cửa của giáo thảo người ta —— a —— "
Anh ta còn chưa nói xong thì đã la to một tiếng, cả người bị một cước đá ra xa ba thước.
Một đám người ở bên cạnh xúm xích vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi: "Có sao không, có sao không?"
"Không sao."
Chân Minh Hinh được Tống An Như nâng đở đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói.
Cô bị đập trúng vào cánh tay, thật ra thì trên người cũng không có gì đáng ngại, chủ yếu là vì quá bất ngờ nên bị dọa đến giật mình, trên mặt cũng toát cả mồ hôi.
Tống An Như liếc mắt nhìn tên đầu sỏ, tức giận la lớn: "Có năng lực hay không, sao trình độ kém quá vậy!"
Đập bóng trúng Chân Minh Hinh là một nam sinh của lớp khác, tự biết đuối lý lại nhìn thấy bộ dáng nhu nhược dịu dàng ít nói của Chân Minh Hinh liền vội vàng cuối đầu khom người nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, dùng sức quá lớn rồi."
"Không sao đâu." Chân Minh Hinh miễn cưỡng cười nói.
"Có muốn đi đến phòng cứu thương hay không?" Nam sinh thấy môi cô trắng bệch thì hỏi lại.
Chân Minh Hinh vội vàng khoát tay: "Không cần, tôi vào phòng học nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Thật sư rất xin lỗi!"
Chân Minh Hinh nhìn nam sinh cười cười, sau đó được tống an giúp đỡ đi phòng học.
*
Gần tới giờ tan học.
Nữ sinh đến sân vận động xem náo nhiệt ít đi rất nhiều.
Cả đám chơi bóng rỗ đều xuống sân, tụ năm tụ ba đứng ở bên bãi tập, uống nước, nói đùa, nghỉ ngơi.
Sau khi tiết học thể dục kết thúc, mọi người điểm danh xong thì mới được giải tán, cho nên Trình Nghiễn Ninh vẫn chưa có trở về phòng học, tùy ý đứng sang một bên, giơ tay liếc mắt nhìn thời gian.
Còn hai phút.
Anh tiện tay mặc đồng phục áo khoác học sinh vào, đang chuẩn bị đi đến chỗ tập hợp thì nghe thấy có nam sinh ở bên cạnh cười nói: " Này, cái người cậu mới vừa rồi đập trúng có phải là Chân Minh Hinh không, là hoa khôi của lớp bọn họ mà?"
"Hả?" Người nam sinh đạp bóng trúng gãi đầu một cái, "Đúng là rất xinh đẹp."
Mấy nam sinh đều đưa mắt nhìn sang.
Nam sinh mới vừa nói chuyện lúc nảy ranh mãnh cười một tiếng, có ý mờ ám nói: "Đập trúng hoa khôi lớp người ta, không phải nên bày tỏ một chút hay sao?"
Trong lời này có pha lẫn ý không đứng đắn khiến cho mấy nam sinh ban một sửng sốt một chút, có hơi cau mày khó chịu.
Theo như quy luật của thời khóa biểu, nhiều lắm chỉ ba lớp trong các lớp cùng khối có thể học chung tiết thể dục với nhau, trước đó Tiết Phi thường xuyên liên lạc với mấy nam sinh này sau giờ học cùng chơi bóng rỗ với anh ta, nhưng cũng không phải là học sinh trọng điểm của khối, mà là mấy thể dục sinh trong lớp phổ thông.
Thể dục sinh thi vào lớp văn hóa của trường đại học với số điểm rất thấp, về mặt thành tích đương nhiên không cách nào so sánh được với bọn họ rồi.
Còn những mặt khác, lúc trước anh ta cũng không quan tâm đến.
Học cùng một lớp, Chân Minh Hinh lại là ủy viên học tập của lớp bọn họ, cứ bị nghị luận như vậy ở sau lưng đương nhiên sẽ khiến cho đội ngũ bọn họ cảm thấy rất mất mặt, Tiết Phi đang muốn nhắc nhở thì lại nghe thấy nam sinh kia nói: "Cái loại cô em mềm mại này khi làm sẽ rất có hứng nha."
"..."
Câu nói này khiến cho mấy học bá phải trợn to mắt.
Là một học bá trong toán học như Tiết Phi thì sẽ vô cùng hướng ngoại, nhưng nghe vậy mặt cũng xanh lại, bất mãn nói: "Phùng Khoan cậu nói cái gì vậy?"
Nam sinh thô bỉ nhìn anh ta một cái, cười lên nói: "Sao vậy, nói chuyện phiếm cũng không được sao?"
"Chỉ có cậu mới nói chuyện phiếm như vậy!"
Phùng Khoan xì cười nhìn anh ta, đưa tay chỉ chỉ Trình Nghiễn Ninh: "Em rể của người ta cũng chưa lên tiếng đâu, cậu gấp cái gì!"
Em rể?
Cả đám kinh ngạc nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh, nhất thời nhớ lại những chuyện náo nhiệt vừa xảy ra mấy ngày qua trong trường học.
Trình Nghiễn Ninh mặt không thay đổi nhìn anh ta một cái, cũng không để ý tới.
Phùng Khoan là đại biểu cho thể dục sinh, thành tích chơi bóng cũng rất khá, vốn cũng được coi là nhân vật quan trọng số một trong trường học, nhưng khi gặp được cái lớp này và Trình Nghiễn Ninh thì hoàn toàn bị cái tên giáo thảo cấp học bá này đánh bẹp, đừng nhắc tới có bao nhiêu bực tức.
Nhất là đám nữ sinh kia, ồn ào ồn ào rêu rao, la hét đến đầu anh ta muốn nổ tung.
Mà lúc này mắt thấy Trình Nghiễn Ninh bị chế nhạo cũng không lên tiếng, trong lòng của anh ta khó tránh sinh ra hai phần sảng khoái, cong môi nói tiếp: "Nhưng mà cái loại con gái nhu nhu nhược nhược này ngủ nhiều cũng như vậy, ngược lại là cái cô em năm nhất kia, sức sống bắn ra bốn phía, như vậy mới có hứng thú nha."
Lời này đến Tiết Phi cũng nghe không nổi nữa, cắn răng trợn mắt nhìn anh ta.
Mấy nam sinh chung quanh cũng đều cúi đầu tức đến nở nụ cười.
Phùng Khoan giống như đang nói cho ai đó nghe, bày ra một bộ dạng người từng trải nói: "Mới vừa rồi tôi cũng quan sát qua rồi, cái mông của em gái càng vểnh hơn cô chị, hai chân vừa dài vừa thẳng, đoán chừng còn là một con chim non nha, cũng đã đưa lên tới cửa của giáo thảo người ta —— a —— "
Anh ta còn chưa nói xong thì đã la to một tiếng, cả người bị một cước đá ra xa ba thước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook