Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 44-1: Chắc chắn anh cũng thích em (1)
Thời gian một tuần chớp mắt trôi qua.
Thư hai ngày mười sáu tháng mười, thời gian đọc sớm.
Trong phòng học lớp mười hai ban một, mười mấy người đang ngồi rầm rì đọc sách buổi sáng thì nghe thấy từ cửa sổ truyền tới hai tiếng gõ "Cốc cốc" truyền tới.
Mọi người ghé mắt nhìn cô gái đang vẫy tay cười cười ở bên ngoài cửa sổ.
Chân Minh Châu có khoảng chừng một tuần không đến quấy rầy Trình Nghiễn Ninh, bọn học sinh lớp mười hai ban một còn tưởng rằng cô đã lặng lẽ rút quân, mà hiện giờ lại đột nhiên nhìn thấy mặt mày cô vui vẻ ngời ngờ, vì vậy có vài người cảm thấy khó hiểu, theo bản năng nhìn cô thêm vài lần.
Hơn nữa có lẽ là bởi vì hôm nay Chân Minh Châu lại quy quy củ củ mặc áo khoác đồng phục học sinh màu lam trắng xen kẻ.
Nói thật ra thì đồng phục học sinh của Nhất Trung rất xấu.
Nhưng cũng không ngăn được vài người có dáng dấp đẹp mắt, vì vậy cho dù mặc cái bao bố cũng sẽ tỏa ra khí chất phi phàm, lớp trưởng của bọn họ là một trong những tài năng xuất chúng của đám nam sinh, còn trong đám nữ sinh thì... Lúc trước còn chưa chú ý đến Chân Minh Châu, Chân Minh Hinh trong lớp bọn họ thường xuyên được nam sinh để mắt tới, nhưng khi em gái xuất hiện thì người chị hình như kém hơn một chút.
Tướng mạo của Chân Minh Hinh vẫn là điềm đạm nhu nhược, khi mặc đồng phục học sinh đương nhiên cũng lộ ra vẻ mềm mại nhỏ nhắn. Nhưng loại khí chất này nhìn quen thì cũng chỉ như vậy. Ngược lại là Chân Minh Châu này, nhìn qua thì thần thái vĩnh viễn luôn là một bộ dạng phấn chấn thích giương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia thật giống như có thể sáng lên, đi đến đâu cũng sẽ thu hút được sự chú ý của người khac strước tiên.
Hôm nay hiếm khi thấy cô mặc đồng phục học sinh kiểu vào xuân thu, hai bên trán một ít mồ hôi, chùm đuôi ngựa đơn giản thoải máu được buộc ở sau ót, cách cửa sổ cong cong ánh mắt cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp đều đặn,lanh lợi tinh ranh khiến cho trái tim người cũng mềm dần.
Cũng chỉ lớp trưởng của bọn họ là lạnh lùng đến không hợp tình hợp lý mà thôi.
Ánh mắt nhìn vào gò má của không có biểu cảm gì của Trình Nghiễn Ninh, ở trong lòng của mấy nam sinh đều than thở một tiếng, lắc đầu một cái rồi tiếp tục đọc sách.
*
Chân Minh Châu đi vào phòng học.
Bạn ngồi cùng bàn với Trình Nghiễn Ninh không có ở đây, cô thuận thế ngồi ở trên ghế của người ta, nhất tay móc ta một cái bình thủy tinh có chứa các ngôi sao nhỏ đặt ở chính giữa hai cái bàn.
Ánh mắt của Trình Nghiễn Ninh vẫn rơi vào trong quyển sách tiếng Anh đã mở ra, hoàn toàn không để ý tới cô.
" Nè—— "
Chân Minh Châu đâm đâm cánh tay anh.
Trình Nghiễn Ninh nghiêng đầu nhìn cô một cái, môi mỏng con lên: "Đem đi đi."
"Không được, anh đã đồng ý rồi mà." Mặt của Chân minh hiện đầy vẻ bất mãn nhìn anh, nhắc nhở nói, "Lúc em hỏi anh thì anh lại không trả lời tin nhắn của em."
Trình Nghiễn Ninh cũng không nhận lấy, lạnh nhạt nói: "Tôi đã từng nói không có hứng thú với những thứ này."
"Hứng thú cũng có thể tạo ra mà."
Cô ra vẻ thông thạo, Trình Nghiễn Ninh lại không nói gì.
Chân Minh Châu có chút thất bại.
Trên đời này sao lại có người lạnh băng khó khắn như vậy chứ!
Cô tức giận suy nghĩ, ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy nam sinh hơi mím mím môi, tò mò hỏi: "Lúc anh đi học cũng không lên tiếng như vậy sao?"
Cái vấn đề này Trình Nghiễn Ninh vẫn không trả lời cô.
Chân Minh Châu tức giận, chìa tay định chọt chọt vào eo của anh, nhưng thật không ngờ hai mắt của Trình Nghiễn Ninh lại giống như cũng mọc ở eo, lúc cô chìa tay ra thì đã dùng một nắm chặc tay cô, lực đạo rất lớn, khiến cho cô không thể động đậy.
Tay của anh không thể nghi ngờ là đẹp mắt, lòng bàn tay rộng lớn, đốt ngón tay thon dài, xúc cảm lạnh buốt, rất giống tay của nghệ thuật gia.
Nhưng lúc này Chân Minh Châu hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức tay của anh.
Rất đau.
Thư hai ngày mười sáu tháng mười, thời gian đọc sớm.
Trong phòng học lớp mười hai ban một, mười mấy người đang ngồi rầm rì đọc sách buổi sáng thì nghe thấy từ cửa sổ truyền tới hai tiếng gõ "Cốc cốc" truyền tới.
Mọi người ghé mắt nhìn cô gái đang vẫy tay cười cười ở bên ngoài cửa sổ.
Chân Minh Châu có khoảng chừng một tuần không đến quấy rầy Trình Nghiễn Ninh, bọn học sinh lớp mười hai ban một còn tưởng rằng cô đã lặng lẽ rút quân, mà hiện giờ lại đột nhiên nhìn thấy mặt mày cô vui vẻ ngời ngờ, vì vậy có vài người cảm thấy khó hiểu, theo bản năng nhìn cô thêm vài lần.
Hơn nữa có lẽ là bởi vì hôm nay Chân Minh Châu lại quy quy củ củ mặc áo khoác đồng phục học sinh màu lam trắng xen kẻ.
Nói thật ra thì đồng phục học sinh của Nhất Trung rất xấu.
Nhưng cũng không ngăn được vài người có dáng dấp đẹp mắt, vì vậy cho dù mặc cái bao bố cũng sẽ tỏa ra khí chất phi phàm, lớp trưởng của bọn họ là một trong những tài năng xuất chúng của đám nam sinh, còn trong đám nữ sinh thì... Lúc trước còn chưa chú ý đến Chân Minh Châu, Chân Minh Hinh trong lớp bọn họ thường xuyên được nam sinh để mắt tới, nhưng khi em gái xuất hiện thì người chị hình như kém hơn một chút.
Tướng mạo của Chân Minh Hinh vẫn là điềm đạm nhu nhược, khi mặc đồng phục học sinh đương nhiên cũng lộ ra vẻ mềm mại nhỏ nhắn. Nhưng loại khí chất này nhìn quen thì cũng chỉ như vậy. Ngược lại là Chân Minh Châu này, nhìn qua thì thần thái vĩnh viễn luôn là một bộ dạng phấn chấn thích giương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia thật giống như có thể sáng lên, đi đến đâu cũng sẽ thu hút được sự chú ý của người khac strước tiên.
Hôm nay hiếm khi thấy cô mặc đồng phục học sinh kiểu vào xuân thu, hai bên trán một ít mồ hôi, chùm đuôi ngựa đơn giản thoải máu được buộc ở sau ót, cách cửa sổ cong cong ánh mắt cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp đều đặn,lanh lợi tinh ranh khiến cho trái tim người cũng mềm dần.
Cũng chỉ lớp trưởng của bọn họ là lạnh lùng đến không hợp tình hợp lý mà thôi.
Ánh mắt nhìn vào gò má của không có biểu cảm gì của Trình Nghiễn Ninh, ở trong lòng của mấy nam sinh đều than thở một tiếng, lắc đầu một cái rồi tiếp tục đọc sách.
*
Chân Minh Châu đi vào phòng học.
Bạn ngồi cùng bàn với Trình Nghiễn Ninh không có ở đây, cô thuận thế ngồi ở trên ghế của người ta, nhất tay móc ta một cái bình thủy tinh có chứa các ngôi sao nhỏ đặt ở chính giữa hai cái bàn.
Ánh mắt của Trình Nghiễn Ninh vẫn rơi vào trong quyển sách tiếng Anh đã mở ra, hoàn toàn không để ý tới cô.
" Nè—— "
Chân Minh Châu đâm đâm cánh tay anh.
Trình Nghiễn Ninh nghiêng đầu nhìn cô một cái, môi mỏng con lên: "Đem đi đi."
"Không được, anh đã đồng ý rồi mà." Mặt của Chân minh hiện đầy vẻ bất mãn nhìn anh, nhắc nhở nói, "Lúc em hỏi anh thì anh lại không trả lời tin nhắn của em."
Trình Nghiễn Ninh cũng không nhận lấy, lạnh nhạt nói: "Tôi đã từng nói không có hứng thú với những thứ này."
"Hứng thú cũng có thể tạo ra mà."
Cô ra vẻ thông thạo, Trình Nghiễn Ninh lại không nói gì.
Chân Minh Châu có chút thất bại.
Trên đời này sao lại có người lạnh băng khó khắn như vậy chứ!
Cô tức giận suy nghĩ, ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy nam sinh hơi mím mím môi, tò mò hỏi: "Lúc anh đi học cũng không lên tiếng như vậy sao?"
Cái vấn đề này Trình Nghiễn Ninh vẫn không trả lời cô.
Chân Minh Châu tức giận, chìa tay định chọt chọt vào eo của anh, nhưng thật không ngờ hai mắt của Trình Nghiễn Ninh lại giống như cũng mọc ở eo, lúc cô chìa tay ra thì đã dùng một nắm chặc tay cô, lực đạo rất lớn, khiến cho cô không thể động đậy.
Tay của anh không thể nghi ngờ là đẹp mắt, lòng bàn tay rộng lớn, đốt ngón tay thon dài, xúc cảm lạnh buốt, rất giống tay của nghệ thuật gia.
Nhưng lúc này Chân Minh Châu hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức tay của anh.
Rất đau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook