Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 34-2: Tiểu Minh Châu thật thật giả giả (2)
Trình Nghiễn Ninh lại thu hồi tầm mắt một lần nữa, nhấc quyển sách tiếng Anh lên đọc.
Rõ ràng anh sẽ không nói chuyện với cô nữa, Chân Minh Châu tự mình thì thầm một hồi cũng có chút nhàm chán, đang xoắn xuýt nghĩ xem có nên rời đi hay không thì đột nhiên cô phát hiện trong ngăn kéo của cái bàn cô đang ngồi một quyển sách cũng không có. Cô ngây người một hồi rồi quay sang hỏi Trình Nghiễn Ninh: "Bạn ngồi cùng bàn với anh đâu?"
Trình Nghiễn Ninh không lên tiếng.
Chân Minh Châu suy nghĩ một chút rồi chạy đến bên cạnh Tiết Phi hỏi.
Tính tình của Tiết Phi tốt hơn Trình Nghiễn Ninh rất nhiều, mắt thấy cô hỏi cũng không có bày vẻ mặt thối gì, cười nói: "Hình như nhà có chuyện gì, xin hai ngày nghỉ."
"Hôm nay không đến?"
"Ừ."
"Quá tốt."
"Hả?"
Tiết Phi còn chưa hiểu rõ cô có ý gì thì cô gái nhỏ kia đã cao hứng chạy ra khỏi phòng học của bọn họ rồi.
*
Nghi vấn này của Tiết Phi ngay lúc ăn sáng xong đã có giải đáp.
Tiếng chuông dự bị vang lên, học sinh của lớp mười hai ban một đều đã ngồi vào chỗ ngồi của riêng mình, mở sách giáo khoa ra chờ đến giờ học.
Chân Minh Châu ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Trình Nghiễn Ninh, căn bản không có ý rời đi.
"Cô gái này thật cố chấp nha." Bạn ngồi cùng bàn với Tiết Phi là một nam sinh có tính cách hướng ngoại, vừa thấy anh ta ngồi xuống đã không nhịn được cười nói.
Tiết Phi gãi tóc nhìn sắc mặt của Trình Nghiễn Ninh, mười phần không biết phải làm sao.
"Vào học."
Trên bục giảng đột nhiên truyền tới giọng nữ ôn hòa.
"Chào cô!"
"Chào các bạn học, mời ngồi xuống."
Giáo viên dạy ngữ văn của lớp mười hai ban một đã đến tuổi về hưu, mái tóc hoa râm cũng không có vấn đề gì, tính tình lại vô cùng hòa ái dễ gần. Giờ phút này, bà đặt sách xuống đẩy cái mắt kính trên sống mũi, cười hỏi: "Sao vậy, trên mặt cô có cái gì không đúng sao?"
"... Không có." Chúng học bá trong phòng học đều vội vàng nói.
Giáo viên dạy ngữ văn đưa mắt nhìn quanh phòng học một lần, trong lòng càng thêm buồn bực.
Mọi thứ đều tốt như vậy thì sao mấy đứa này lại có dáng vẻ muốn cười lại không được cười như vậy?
Bà đưa mắt nhìn lại quần áo của mình, lại theo bản năng giơ tay lên vuốt tóc, cảm thấy tất cả đều thật bình thường, cười một cái nói: "Vậy thì bắt đầu học đi, mọi người lật sách ra tới đề mục thứ hai, tiết này chúng ta sẽ học bài tản văn đông tấn nổi tiếng《 Quy Khứ Lai Từ 》 (*) của thi nhân Đào Uyên Minh."
Trong phòng học vang lên một loạt các tiếng lật sách xào xạt.
Giao viên ngữ văn đứng ở trên bục giảng, ánh mắt nhìn đến Chân Minh Châu đang ngồi ngay ngắn, sững sốt hỏi: "Nữ sinh ngồi bên cửa sổ kia, mới tới sao?"
"Phốc —— "
Mỗi người trong phòng học lại không nhịn được bật cười.
Giáo viên ngữ văn có thói quen bảo thủ, cũng rất ít chú ý tới mấy học sinh bát quái trong trường học, cho nên cũng không biết chuyện của Chân Minh Châu, không rõ cho nên hỏi: "Thế nào? Đang cười cái gì vậy?"
"Không, không cười cái gì." Mấy nam sinh ngồi ở hàng đầu vội vàng mở miệng trả lời.
Giáo sư ngữ văn hòa ái nhìn về phía Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu sững sốt một hồi lâu, theo bản năng đứng lên, khéo léo đáp: "Chào cô, em là học sinh vừa mới chuyển trường tới vào buổi sáng. Vị bạn học này đã xin nghỉ, thầy Phùng cho em ngồi ở chỗ ngồi của cậu ấy trước."
"Phốc —— "
"Ha ha ha —— "
Mấy học bá của lớp mười hai ban một cười không thở được.
Ánh mặt trời trong trẻo của buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên người nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang đứng bên cửa sổ, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, trắng nõn ngây thơ, vô cùng khiến người khác yêu thích.
Giáo viên ngữ văn lớn tuổi tức giận trừng mắt nhìn mấy nam sinh đang cười dữ dội trong lớp, hòa ái gật đầu một cái: "Như vậy sao, em tên gì?"
Chân Minh Châu cong môi nhìn bà một cái: "Cổ Trân Trân."
(*) Theo Dịch Quân Tả, một học giả người Trung Quốc, cho biết khi Đào Tiềm làm quan lệnh Bành Trạch, có quan đốc bưu đến huyện, bọn tiểu lại khuyên ông nên buộc dây đai để tiếp quan đốc bưu, ông than rằng: "Ta không thể vì năm đấu gạo mà uốn lưng trước bọn hương lý tiểu nhi". Nói rồi, nội ngày đó ông trả ấn từ quan đi về làng cũ. Trên đường ông hoàn thành bài "Quy khứ lai" để biểu lộ chí của mình. "Quy khứ lai" có nghĩa "Hãy đi về đi!", giống như câu nhà Phật đã thường nói: "Quy mệnh khứ lai", "Quy y khứ lai". Chữ "từ" là do người sau thêm vào.
Rõ ràng anh sẽ không nói chuyện với cô nữa, Chân Minh Châu tự mình thì thầm một hồi cũng có chút nhàm chán, đang xoắn xuýt nghĩ xem có nên rời đi hay không thì đột nhiên cô phát hiện trong ngăn kéo của cái bàn cô đang ngồi một quyển sách cũng không có. Cô ngây người một hồi rồi quay sang hỏi Trình Nghiễn Ninh: "Bạn ngồi cùng bàn với anh đâu?"
Trình Nghiễn Ninh không lên tiếng.
Chân Minh Châu suy nghĩ một chút rồi chạy đến bên cạnh Tiết Phi hỏi.
Tính tình của Tiết Phi tốt hơn Trình Nghiễn Ninh rất nhiều, mắt thấy cô hỏi cũng không có bày vẻ mặt thối gì, cười nói: "Hình như nhà có chuyện gì, xin hai ngày nghỉ."
"Hôm nay không đến?"
"Ừ."
"Quá tốt."
"Hả?"
Tiết Phi còn chưa hiểu rõ cô có ý gì thì cô gái nhỏ kia đã cao hứng chạy ra khỏi phòng học của bọn họ rồi.
*
Nghi vấn này của Tiết Phi ngay lúc ăn sáng xong đã có giải đáp.
Tiếng chuông dự bị vang lên, học sinh của lớp mười hai ban một đều đã ngồi vào chỗ ngồi của riêng mình, mở sách giáo khoa ra chờ đến giờ học.
Chân Minh Châu ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Trình Nghiễn Ninh, căn bản không có ý rời đi.
"Cô gái này thật cố chấp nha." Bạn ngồi cùng bàn với Tiết Phi là một nam sinh có tính cách hướng ngoại, vừa thấy anh ta ngồi xuống đã không nhịn được cười nói.
Tiết Phi gãi tóc nhìn sắc mặt của Trình Nghiễn Ninh, mười phần không biết phải làm sao.
"Vào học."
Trên bục giảng đột nhiên truyền tới giọng nữ ôn hòa.
"Chào cô!"
"Chào các bạn học, mời ngồi xuống."
Giáo viên dạy ngữ văn của lớp mười hai ban một đã đến tuổi về hưu, mái tóc hoa râm cũng không có vấn đề gì, tính tình lại vô cùng hòa ái dễ gần. Giờ phút này, bà đặt sách xuống đẩy cái mắt kính trên sống mũi, cười hỏi: "Sao vậy, trên mặt cô có cái gì không đúng sao?"
"... Không có." Chúng học bá trong phòng học đều vội vàng nói.
Giáo viên dạy ngữ văn đưa mắt nhìn quanh phòng học một lần, trong lòng càng thêm buồn bực.
Mọi thứ đều tốt như vậy thì sao mấy đứa này lại có dáng vẻ muốn cười lại không được cười như vậy?
Bà đưa mắt nhìn lại quần áo của mình, lại theo bản năng giơ tay lên vuốt tóc, cảm thấy tất cả đều thật bình thường, cười một cái nói: "Vậy thì bắt đầu học đi, mọi người lật sách ra tới đề mục thứ hai, tiết này chúng ta sẽ học bài tản văn đông tấn nổi tiếng《 Quy Khứ Lai Từ 》 (*) của thi nhân Đào Uyên Minh."
Trong phòng học vang lên một loạt các tiếng lật sách xào xạt.
Giao viên ngữ văn đứng ở trên bục giảng, ánh mắt nhìn đến Chân Minh Châu đang ngồi ngay ngắn, sững sốt hỏi: "Nữ sinh ngồi bên cửa sổ kia, mới tới sao?"
"Phốc —— "
Mỗi người trong phòng học lại không nhịn được bật cười.
Giáo viên ngữ văn có thói quen bảo thủ, cũng rất ít chú ý tới mấy học sinh bát quái trong trường học, cho nên cũng không biết chuyện của Chân Minh Châu, không rõ cho nên hỏi: "Thế nào? Đang cười cái gì vậy?"
"Không, không cười cái gì." Mấy nam sinh ngồi ở hàng đầu vội vàng mở miệng trả lời.
Giáo sư ngữ văn hòa ái nhìn về phía Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu sững sốt một hồi lâu, theo bản năng đứng lên, khéo léo đáp: "Chào cô, em là học sinh vừa mới chuyển trường tới vào buổi sáng. Vị bạn học này đã xin nghỉ, thầy Phùng cho em ngồi ở chỗ ngồi của cậu ấy trước."
"Phốc —— "
"Ha ha ha —— "
Mấy học bá của lớp mười hai ban một cười không thở được.
Ánh mặt trời trong trẻo của buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên người nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang đứng bên cửa sổ, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, trắng nõn ngây thơ, vô cùng khiến người khác yêu thích.
Giáo viên ngữ văn lớn tuổi tức giận trừng mắt nhìn mấy nam sinh đang cười dữ dội trong lớp, hòa ái gật đầu một cái: "Như vậy sao, em tên gì?"
Chân Minh Châu cong môi nhìn bà một cái: "Cổ Trân Trân."
(*) Theo Dịch Quân Tả, một học giả người Trung Quốc, cho biết khi Đào Tiềm làm quan lệnh Bành Trạch, có quan đốc bưu đến huyện, bọn tiểu lại khuyên ông nên buộc dây đai để tiếp quan đốc bưu, ông than rằng: "Ta không thể vì năm đấu gạo mà uốn lưng trước bọn hương lý tiểu nhi". Nói rồi, nội ngày đó ông trả ấn từ quan đi về làng cũ. Trên đường ông hoàn thành bài "Quy khứ lai" để biểu lộ chí của mình. "Quy khứ lai" có nghĩa "Hãy đi về đi!", giống như câu nhà Phật đã thường nói: "Quy mệnh khứ lai", "Quy y khứ lai". Chữ "từ" là do người sau thêm vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook