Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 27-1
Tháng chín hạ tuần, sáu giờ sáng.
Trong không khí mang theo theo hương thơm cây cỏ thấm đượm lòng người.
Chịu đựng cả một đêm, cả bọn hướng lớp học đi tới có chút tinh thần uể oải, từng cái bước chân nhẹ hẫng, nhẹ đến nỗi giống như một du hồn vậy.
Trong đây chỉ có mỗi Chân Minh Châu là tốt một chút, Tần Viễn làm chiếc gối dựa cho cô cả buổi tối, cô ngủ miễn cưỡng cũng thoải mái một chút, liền nhảy liên tục vài cái đến bên cạnh Tống Tương Tương, tò mò hỏi: "Tối hôm qua người kia chính là Phan dịch a, mấy người ở ngoài làm gì vậy?"
Tống Tương Tương liếc nhìn cô một cái: "Chỉ là nói chuyện thôi."
"Sau đó cậu liền trở lại sao?" Chân Minh Châu không dám tin, sửng sốt một chút lại hỏi, "Cậu không nói hai người bọn cậu không có cái gì đó sao?" Cô duỗi ra hai ngón tay, lặng lẽ meo meo dựng lên động tác hôn môi.
Tống Tương Tương có chút quýnh lên: "Nhiều năm không gặp, chỉ nói chuyện chút thôi."
"Không có sau đó à?" Chân Minh Châu vẫn rất là thất vọng.
Tống Tương Tương thở dài một tiếng: "Anh có điện thoại, ở ngay trước mặt mình gọi điện thoai. Nhưng mà mình lại không nghĩ nhiều vậy, quên hỏi số điện thoại."
"..." Chân Minh Châu há hốc mồm, không còn lời nào để nói.
Lúc nàyTần Viễn từ phía trước bước tới rồi hơi thả chậm bước chân, một tay đỡ lấy eo của mình, tùy ý nhắc nhở nói: "Anh ấy hình như là bạn của quản lý tiệm net Nguyễn Huy, hỏi một chút số điện thoại không được sao?"
Cái này... Một câu làm thức tỉnh người đang trong mộng.
Tống Tương Tương kinh ngạc nhìn cậu một chút, lập tức cười: "Đúng a, mình khờ quá đi, không nghĩ tới cái này."
Tần Viễn cười cười, không nói thêm lời nào.
Chân Minh Châu liếc cậu một cái, hạ giọng nói: "Lần trước mình có nói, ầy, người mà ở bên ngoài toilet nồng nhiệt hôn, chính là anh ấy, anh ấy cùng cô gái thu ngân tên A Phân, rõ ràng là có gian tình."
Bộ dạng phồng má biểu lộ sự ghét bỏ của cô chọc cho Tần Viễn vui lên, Tần Viễn tức giận cốc đầu của cô, với lại đè nén giọng nói: “Loại việc này không nên nhúng tay vào, đã qua rồi thì coi như cho qua đi, cậu cứ giả vờ như không biết."
"A? Vì cái gì!" Chân Minh Châu biểu cảm không hiểu mà nhìn cậu.
Lúc cô đợi câu trả lời đôi mắt ánh lên vẻ chuyên chú, giống, giống như ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Tần Viễn sững sờ một chút, có chút mất tự nhiên mà dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Tóm lại mình và cậu đừng xen vào việc của người khác, nghe thấy không?"
"...Không hiểu sao cả."
"Nghe mình đi không sai đâu." Tần Viễn gõ gõ cái trán của cô, nhếch miệng cười một tiếng.
Chân Minh Châu đang muốn bộc phát, lại nhìn thấy tình trạng của cậu có có chút không đúng, tròng mắt đảo quanh, buồn bực hỏi: "Cậu đây làm sao vậy? Vừa ra tới đã nhe răng trợn mắt."
Tần Viễn thở dài: "Làm gối dựa cho một người không có lương tâm, đau lưng nhức eo chuột rút."
Chân Minh Châu trong lòng muốn đánh cậu một trận, lại cảm thấy bộ dạng của cậu có vẻ không giống giả bộ, gãi gải tóc hỏi: "Không phải chứ, không thoải mái thật sao?"
"Cả một đêm không nhúc nhích, cậu thử một chút xem?"
"Vậy cậu làm gì mà không nhúc nhích..."
Tần Viễn giống như thằng ngốc mà nhìn cô, tức giận nói: “Cậu ngủ thành bộ dạng gì, mình làm sao mà nhúc nhích được, đầu óc heo."
Hai người đi sau cùng, đều ngừng bước chân, Chân Minh Châu biểu cảm ghét bỏ của cậu, trong đôi mắt dịu dàng mà sáng ngờ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy có một cái gì đó lóe lên trong đầu cô, khiến cô có chút cảm động.
Tần Viễn bị cô nhìn chăm chú, cũng tự nhiên yên tĩnh trở lại. Nếu như cậu có thể biết giờ lúc này đây trong lòng Chân Minh Châu có chút bị rung động, vô luận như thế nào, cậu sẽ nắm lấy cơ hội bày tỏ ngàn năm có một này và nó đã đến sớm hơn so với dự tính của cậu.
Đáng tiếc, có tiền cũng khó mua được sự sớm biết.
Bộ dạng giật mình của cô gái thật sư là đơn thuần đến động lòng người, cậu rất nhanh liền tùy ý ho nhẹ một tiếng, cúi đầu từ trong túi quần lấy ra mấy cái kẹo cao su, xé ra một cái hờ hững mà nhai, giống như ngày thường trêu ghẹo nói: "Làm gì ngẩn ra vậy, cảm động sao?"
"Cảm động chết mất.." Chân Minh Châu cầm lấy một cái kẹo cao su làm thức tỉnh tinh thần, thừa dịp cậu kịp chuẩn bị, hai cánh tay bỗng nhiên bóp lấy eo của cậu.
Tần Viễn a một tiếng nhảy cẫng lên: "Nha đầu chết tiệt kia cậu làm gì vậy!"
Mỗi người đều có một chút dở hơi, như hiện tại thì trên thân chính Tần Viễn thì eo của cậu là không thể đụng vào, mẫn cảm tê dại đến muốn mạng, cái bóp này của Chân Minh Châu đã trực tiếp khiến cậu chạy xa, lúc phản ứng lại liền cảm thấy mất mặt, cánh tay dài vừa giơ ra, quấn qua cổ của Chân Minh Châu.
Trong không khí mang theo theo hương thơm cây cỏ thấm đượm lòng người.
Chịu đựng cả một đêm, cả bọn hướng lớp học đi tới có chút tinh thần uể oải, từng cái bước chân nhẹ hẫng, nhẹ đến nỗi giống như một du hồn vậy.
Trong đây chỉ có mỗi Chân Minh Châu là tốt một chút, Tần Viễn làm chiếc gối dựa cho cô cả buổi tối, cô ngủ miễn cưỡng cũng thoải mái một chút, liền nhảy liên tục vài cái đến bên cạnh Tống Tương Tương, tò mò hỏi: "Tối hôm qua người kia chính là Phan dịch a, mấy người ở ngoài làm gì vậy?"
Tống Tương Tương liếc nhìn cô một cái: "Chỉ là nói chuyện thôi."
"Sau đó cậu liền trở lại sao?" Chân Minh Châu không dám tin, sửng sốt một chút lại hỏi, "Cậu không nói hai người bọn cậu không có cái gì đó sao?" Cô duỗi ra hai ngón tay, lặng lẽ meo meo dựng lên động tác hôn môi.
Tống Tương Tương có chút quýnh lên: "Nhiều năm không gặp, chỉ nói chuyện chút thôi."
"Không có sau đó à?" Chân Minh Châu vẫn rất là thất vọng.
Tống Tương Tương thở dài một tiếng: "Anh có điện thoại, ở ngay trước mặt mình gọi điện thoai. Nhưng mà mình lại không nghĩ nhiều vậy, quên hỏi số điện thoại."
"..." Chân Minh Châu há hốc mồm, không còn lời nào để nói.
Lúc nàyTần Viễn từ phía trước bước tới rồi hơi thả chậm bước chân, một tay đỡ lấy eo của mình, tùy ý nhắc nhở nói: "Anh ấy hình như là bạn của quản lý tiệm net Nguyễn Huy, hỏi một chút số điện thoại không được sao?"
Cái này... Một câu làm thức tỉnh người đang trong mộng.
Tống Tương Tương kinh ngạc nhìn cậu một chút, lập tức cười: "Đúng a, mình khờ quá đi, không nghĩ tới cái này."
Tần Viễn cười cười, không nói thêm lời nào.
Chân Minh Châu liếc cậu một cái, hạ giọng nói: "Lần trước mình có nói, ầy, người mà ở bên ngoài toilet nồng nhiệt hôn, chính là anh ấy, anh ấy cùng cô gái thu ngân tên A Phân, rõ ràng là có gian tình."
Bộ dạng phồng má biểu lộ sự ghét bỏ của cô chọc cho Tần Viễn vui lên, Tần Viễn tức giận cốc đầu của cô, với lại đè nén giọng nói: “Loại việc này không nên nhúng tay vào, đã qua rồi thì coi như cho qua đi, cậu cứ giả vờ như không biết."
"A? Vì cái gì!" Chân Minh Châu biểu cảm không hiểu mà nhìn cậu.
Lúc cô đợi câu trả lời đôi mắt ánh lên vẻ chuyên chú, giống, giống như ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Tần Viễn sững sờ một chút, có chút mất tự nhiên mà dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Tóm lại mình và cậu đừng xen vào việc của người khác, nghe thấy không?"
"...Không hiểu sao cả."
"Nghe mình đi không sai đâu." Tần Viễn gõ gõ cái trán của cô, nhếch miệng cười một tiếng.
Chân Minh Châu đang muốn bộc phát, lại nhìn thấy tình trạng của cậu có có chút không đúng, tròng mắt đảo quanh, buồn bực hỏi: "Cậu đây làm sao vậy? Vừa ra tới đã nhe răng trợn mắt."
Tần Viễn thở dài: "Làm gối dựa cho một người không có lương tâm, đau lưng nhức eo chuột rút."
Chân Minh Châu trong lòng muốn đánh cậu một trận, lại cảm thấy bộ dạng của cậu có vẻ không giống giả bộ, gãi gải tóc hỏi: "Không phải chứ, không thoải mái thật sao?"
"Cả một đêm không nhúc nhích, cậu thử một chút xem?"
"Vậy cậu làm gì mà không nhúc nhích..."
Tần Viễn giống như thằng ngốc mà nhìn cô, tức giận nói: “Cậu ngủ thành bộ dạng gì, mình làm sao mà nhúc nhích được, đầu óc heo."
Hai người đi sau cùng, đều ngừng bước chân, Chân Minh Châu biểu cảm ghét bỏ của cậu, trong đôi mắt dịu dàng mà sáng ngờ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy có một cái gì đó lóe lên trong đầu cô, khiến cô có chút cảm động.
Tần Viễn bị cô nhìn chăm chú, cũng tự nhiên yên tĩnh trở lại. Nếu như cậu có thể biết giờ lúc này đây trong lòng Chân Minh Châu có chút bị rung động, vô luận như thế nào, cậu sẽ nắm lấy cơ hội bày tỏ ngàn năm có một này và nó đã đến sớm hơn so với dự tính của cậu.
Đáng tiếc, có tiền cũng khó mua được sự sớm biết.
Bộ dạng giật mình của cô gái thật sư là đơn thuần đến động lòng người, cậu rất nhanh liền tùy ý ho nhẹ một tiếng, cúi đầu từ trong túi quần lấy ra mấy cái kẹo cao su, xé ra một cái hờ hững mà nhai, giống như ngày thường trêu ghẹo nói: "Làm gì ngẩn ra vậy, cảm động sao?"
"Cảm động chết mất.." Chân Minh Châu cầm lấy một cái kẹo cao su làm thức tỉnh tinh thần, thừa dịp cậu kịp chuẩn bị, hai cánh tay bỗng nhiên bóp lấy eo của cậu.
Tần Viễn a một tiếng nhảy cẫng lên: "Nha đầu chết tiệt kia cậu làm gì vậy!"
Mỗi người đều có một chút dở hơi, như hiện tại thì trên thân chính Tần Viễn thì eo của cậu là không thể đụng vào, mẫn cảm tê dại đến muốn mạng, cái bóp này của Chân Minh Châu đã trực tiếp khiến cậu chạy xa, lúc phản ứng lại liền cảm thấy mất mặt, cánh tay dài vừa giơ ra, quấn qua cổ của Chân Minh Châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook