Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
-
Chương 2
Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
Toán học quả thực là nguồn gốc của mọi sự đau khổ.
Sau hai tiết học đó là một bài kiểm tra toán. Trên bục giảng, giáo viên toán học nước miếng bay tứ tung nói về những kiến thức chủ yếu sẽ có trong đề kiểm tra kì này, Úc Đường ở phía dưới nghe rất rõ ràng. Nhưng khi cầm bút lên để viết thì đầu óc cô lại trở nên trống rỗng.
Cô có chút bực bội, không nhịn được ngẩng đầu nhìn giáo viên toán học đang đứng trên bục giảng, nhưng chỉ nhìn thấy thầy ấy lúc này đang tựa trên bục giảng, chỉ lộ ra cái đầu sáng bóng.
Có đôi khi Úc Đường còn ác ý nghĩ rằng giáo viên toán học tuổi không quá lớn nhưng đầu lại hói hẳn là có quan hệ rất lớn với toán học.
Úc Đường than một tiếng, lại cầm bút viết phép tính lên vở.
Sau khi hoàn thành các câu hỏi, Úc Đường mới dừng bút.
Cô thận trọng tính toán và ước chừng cô có thể đạt được khoảng tám mươi điểm.
Vẫn không đủ.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, ánh mắt tràn đầy bực bội. Nhưng ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nhấp môi, kìm nén sự khó chịu trong lòng.
Úc Đường tiện tay cầm cây bút trên bàn, nhìn xung quanh thì phát hiện ra cô là người duy nhất ngừng viết, còn những người khác đều đang múa bút thành văn.
Cô dời mắt đi, nhìn lướt qua bài thi của mình, xác định sẽ không làm tiếp được nữa, cô mới nằm xuống bàn ngủ.
Buồn ngủ quá.
Cảm giác như có một tầm mắt đang dừng trên người mình, giống như cơn gió lạnh buốt quất tới, cô lập tức bừng tỉnh.
Cô có cảm giác sau lưng đột nhiên lạnh lẽo giống như khi tầm mắt của giáo viên nhìn mình.
Úc Đường mở to đôi mắt, quả nhiên thấy khuôn mặt thâm trầm của giáo viên toán học đang đứng bên cạnh bàn.
"Bạn học Úc." Giáo viên toán học đẩy mắt kính, vẻ mặt không vui nói: "Em đã làm xong bài thi rồi sao?"
Thầy giáo nói muốn thu bài thi của cô.
Úc Đường thấy chồng bài thi trong tay thầy giáo, gật đầu, ngoan ngoãn nộp bài thi lên.
Thầy giáo toán học thấy bài thi của cô làm cũng rất ra hình ra dáng, cũng không cảm thấy quá khó xử mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lên án, sau đó quay người rời đi.
Tan học.
Các bạn học người thì đang đối chiếu đáp án, người thì thu dọn đồ dùng. Sau khi chợp mắt được một lúc, Úc Đường đã khôi phục được chút tinh thần, không còn loại cảm giác mơ màng muốn ngủ nữa.
Úc Đường cũng thu dọn đồ đạc, sau đó đi ra khỏi lớp học. Kỳ Nguyệt chạy theo phía sau cô: "Aii, từ từ, cậu đừng đi nhanh như vậy chứ."
Úc Đường bất đắc dĩ quay đầu lại, đem cặp sách ném qua phía sau lưng, một bàn tay nắm lấy quai cặp, thông qua vai ôm chặt trước ngực.
"Đại ca, mình đang vội về nhà."
"Đại ca, hôm nay mình làm sứ giả bảo hộ đưa cậu về nhà nhé?"
Kỳ Nguyệt sau khi thi xong liền khôi phục sức sống, đi cùng Úc Đường trên đường về vẫn luôn nói ríu rít không ngừng.
"Cậu cũng thật can đảm. Thầy toán giám sát gắt như thế mà cậu vẫn dám ngủ, không muốn sống nữa sao?". Kỳ Nguyệt nghĩ đến chuyện vừa rồi, da đầu tê dại.
Thật ra trước khi thu bài thì thầy ấy đã đi qua đi lại người Úc Đường hơn một lần, thậm chí còn cố ý ho khan để đánh thức Úc Đường. Nhưng Úc Đường ngủ quá sâu, mặc dù cô nghĩ mình ngủ cũng không sâu lắm.
Bất quá mà nói, Úc Đường hôm nay cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Bắt đầu từ sáng nay, chỉ cần có thời gian rảnh, cô đều ngủ trên ghế.
Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyệt nhỏ giọng hỏi: " Có phải mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không tốt, cho nên hôm nay mới tức giận như vậy không?"
Úc Đường dừng lại, sâu kín nhìn về phía cô ấy nói: " Nếu cậu nói đến việc xảy ra trong nhà vệ sinh thì tớ cảm thấy mỗi ngày mình đều có thể tức giận."
Bất quá tuy nói như vậy, nhưng xác thực là cô nghỉ ngơi không được tốt.
Kỳ Nguyệt nghẹn lời, trừng mắt nhìn cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Ý của mình không phải như vậy....."
Bất quá dù có ý gì hay không, Kỳ Nguyệt cũng không dám nói gì nữa. Cô ấy dắt xe đạp của mình ra, sau đó cùng Úc Đường đạp xe song song ra khỏi cổng trường.
Khác với sự trầm lặng của Úc Đường, Kỳ Nguyệt lại tràn đầy năng lượng, cô ấy ríu rít nói với cô: "Tớ nói với cậu chuyện này, gần trường học mới khai trương một cửa hàng bánh mới, ăn rất ngon, lần sau tớ sẽ dẫn cậu đến đó ăn thử."
Úc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhẹ: "Không cần đâu."
Kỳ Nguyệt lại nói: "Vậy ngày mai tớ mua cho cậu một phần để làm bữa sáng."
"Không cần." Úc Đường lại tiếp tục cự tuyệt, cô trầm mặc một hồi rồi giải thích: "Tớ sẽ tăng cân."
Vốn dĩ đôi mắt của Kỳ Nguyệt đang ảm đạm thì bỗng chốc sáng lên, cô ấy cười nói: "Đúng là lí do của người thuộc cấp bậc hoa khôi mà."
Úc Đường trừng cô ấy một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Tớ đi đây, đừng ở lại lâu, dì sẽ lo lắng."
Nói xong, cô đạp xe đạp nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Kỳ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải tạm biệt Úc Đường.
Khi chỉ còn một mình, sắc mặt Úc Đường hoàn toàn chìm xuống.
Cô một chút cũng không muốn về nhà, nhưng nếu không về nhà thì ngay cả một nơi để đặt chân cô cũng không có.
Úc Đường không đạp xe nữa, dắt xe chậm rãi đi bộ, như thể có thể kéo dài con đường về nhà tới vô tận.
Khi đi vào siêu thị của tiểu khu, Úc Đường mua hai hộp sữa ít đường, coi như dùng thay cho bữa tối. Hôm nay cô không muốn ăn gì cả, nhưng cho dù muốn thì ở nhà cũng không có đồ ăn chờ cô.
Quả nhiên khi cô đẩy cửa vào, liếc mắt thấy bên trong phòng khách có cơm hộp, chỉ còn lại chút đồ ăn thừa bên trong.
Là hai phần.
Úc Đường nhíu mày ghét bỏ, trong mắt hiện lên tia châm chọc nhàn nhạt. Cô ném cặp sách lên sofa, nhìn thoáng qua nội y của phụ nữ.
Màu đỏ, kiểu dáng nửa trong suốt, mặt trên còn có viền ren.
Sắc mặt Úc Đường lập tức trở nên khó coi, đúng lúc này, một người phụ nữ bước ra từ phòng tắm.
Trên người cô ta chỉ có một chiếc khăn tắm, trên người vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Úc Đường cầm nội y trên sofa ném vào người cô ta: "Cút."
Người phụ nữ rất tức giận, Úc Đường không biết cô ta, chắc là người mới, hẳn là ba cô vừa mới đổi người.
Người phụ nữ này cũng không biết Úc Đường, đột nhiên bị người ta mắng, sắc mặt cô ta đen như đít nồi.
"Cô là ai?!" Cô ta thét chói tai.
Thấy cô ta không đi, Úc Đường cười lạnh: "Liên quan cái rắm gì đến cô."
Úc Đường không muốn bị vướng bận thêm nữa, liền hướng phòng chính kêu to: "Ba, con không muốn nhìn thấy cô ta, mau bảo cô ta cút đi."
Không lâu sau, Úc Tề Lỗi bước ra, vẻ mặt vẫn còn mơ màng buồn ngủ.
Ông ta nhìn Úc Đường một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn xua tay với người phụ nữ: "Mau đi đi."
Người phụ nữ vốn tưởng Úc Tề Lỗi sẽ đứng ra bảo vệ cô ta, nhưng không nghĩ tới lại nhận được lệnh đuổi người, sắc mặt cô ta xanh mét.
Cô ta còn muốn nói gì đó với Úc Tề Lỗi, hai người lôi kéo nhau vào phòng ngủ.
Úc Đường không có hứng thú nghe bọn họ nói cái gì, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau đó, cô cầm cặp sách trở về phòng ngủ của mình. Vẻ mặt không biểu tình cầm sữa mới mua ở siêu thị lên uống, trong lòng thầm tính, đây hẳn là người phụ nữ thứ năm của Úc Tề Lỗi, không tính những người mà cô không biết.
Khoảng cách so với người lúc trước, chắc cũng được tầm vài tháng.
Cuộc cãi vã ở phòng bên cạnh cuối cùng đã kết thúc, và tất nhiên người phụ nữ ấy bị đuổi ra khỏi nhà.
Úc Tề Lỗi luôn mâu thuẫn như vậy, sẽ làm những điều khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng khi ông đối với người tình thì không hề nhân nhượng như khi đối với con gái.
Beta: Kim Hằng
Toán học quả thực là nguồn gốc của mọi sự đau khổ.
Sau hai tiết học đó là một bài kiểm tra toán. Trên bục giảng, giáo viên toán học nước miếng bay tứ tung nói về những kiến thức chủ yếu sẽ có trong đề kiểm tra kì này, Úc Đường ở phía dưới nghe rất rõ ràng. Nhưng khi cầm bút lên để viết thì đầu óc cô lại trở nên trống rỗng.
Cô có chút bực bội, không nhịn được ngẩng đầu nhìn giáo viên toán học đang đứng trên bục giảng, nhưng chỉ nhìn thấy thầy ấy lúc này đang tựa trên bục giảng, chỉ lộ ra cái đầu sáng bóng.
Có đôi khi Úc Đường còn ác ý nghĩ rằng giáo viên toán học tuổi không quá lớn nhưng đầu lại hói hẳn là có quan hệ rất lớn với toán học.
Úc Đường than một tiếng, lại cầm bút viết phép tính lên vở.
Sau khi hoàn thành các câu hỏi, Úc Đường mới dừng bút.
Cô thận trọng tính toán và ước chừng cô có thể đạt được khoảng tám mươi điểm.
Vẫn không đủ.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, ánh mắt tràn đầy bực bội. Nhưng ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nhấp môi, kìm nén sự khó chịu trong lòng.
Úc Đường tiện tay cầm cây bút trên bàn, nhìn xung quanh thì phát hiện ra cô là người duy nhất ngừng viết, còn những người khác đều đang múa bút thành văn.
Cô dời mắt đi, nhìn lướt qua bài thi của mình, xác định sẽ không làm tiếp được nữa, cô mới nằm xuống bàn ngủ.
Buồn ngủ quá.
Cảm giác như có một tầm mắt đang dừng trên người mình, giống như cơn gió lạnh buốt quất tới, cô lập tức bừng tỉnh.
Cô có cảm giác sau lưng đột nhiên lạnh lẽo giống như khi tầm mắt của giáo viên nhìn mình.
Úc Đường mở to đôi mắt, quả nhiên thấy khuôn mặt thâm trầm của giáo viên toán học đang đứng bên cạnh bàn.
"Bạn học Úc." Giáo viên toán học đẩy mắt kính, vẻ mặt không vui nói: "Em đã làm xong bài thi rồi sao?"
Thầy giáo nói muốn thu bài thi của cô.
Úc Đường thấy chồng bài thi trong tay thầy giáo, gật đầu, ngoan ngoãn nộp bài thi lên.
Thầy giáo toán học thấy bài thi của cô làm cũng rất ra hình ra dáng, cũng không cảm thấy quá khó xử mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lên án, sau đó quay người rời đi.
Tan học.
Các bạn học người thì đang đối chiếu đáp án, người thì thu dọn đồ dùng. Sau khi chợp mắt được một lúc, Úc Đường đã khôi phục được chút tinh thần, không còn loại cảm giác mơ màng muốn ngủ nữa.
Úc Đường cũng thu dọn đồ đạc, sau đó đi ra khỏi lớp học. Kỳ Nguyệt chạy theo phía sau cô: "Aii, từ từ, cậu đừng đi nhanh như vậy chứ."
Úc Đường bất đắc dĩ quay đầu lại, đem cặp sách ném qua phía sau lưng, một bàn tay nắm lấy quai cặp, thông qua vai ôm chặt trước ngực.
"Đại ca, mình đang vội về nhà."
"Đại ca, hôm nay mình làm sứ giả bảo hộ đưa cậu về nhà nhé?"
Kỳ Nguyệt sau khi thi xong liền khôi phục sức sống, đi cùng Úc Đường trên đường về vẫn luôn nói ríu rít không ngừng.
"Cậu cũng thật can đảm. Thầy toán giám sát gắt như thế mà cậu vẫn dám ngủ, không muốn sống nữa sao?". Kỳ Nguyệt nghĩ đến chuyện vừa rồi, da đầu tê dại.
Thật ra trước khi thu bài thì thầy ấy đã đi qua đi lại người Úc Đường hơn một lần, thậm chí còn cố ý ho khan để đánh thức Úc Đường. Nhưng Úc Đường ngủ quá sâu, mặc dù cô nghĩ mình ngủ cũng không sâu lắm.
Bất quá mà nói, Úc Đường hôm nay cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Bắt đầu từ sáng nay, chỉ cần có thời gian rảnh, cô đều ngủ trên ghế.
Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyệt nhỏ giọng hỏi: " Có phải mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không tốt, cho nên hôm nay mới tức giận như vậy không?"
Úc Đường dừng lại, sâu kín nhìn về phía cô ấy nói: " Nếu cậu nói đến việc xảy ra trong nhà vệ sinh thì tớ cảm thấy mỗi ngày mình đều có thể tức giận."
Bất quá tuy nói như vậy, nhưng xác thực là cô nghỉ ngơi không được tốt.
Kỳ Nguyệt nghẹn lời, trừng mắt nhìn cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Ý của mình không phải như vậy....."
Bất quá dù có ý gì hay không, Kỳ Nguyệt cũng không dám nói gì nữa. Cô ấy dắt xe đạp của mình ra, sau đó cùng Úc Đường đạp xe song song ra khỏi cổng trường.
Khác với sự trầm lặng của Úc Đường, Kỳ Nguyệt lại tràn đầy năng lượng, cô ấy ríu rít nói với cô: "Tớ nói với cậu chuyện này, gần trường học mới khai trương một cửa hàng bánh mới, ăn rất ngon, lần sau tớ sẽ dẫn cậu đến đó ăn thử."
Úc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhẹ: "Không cần đâu."
Kỳ Nguyệt lại nói: "Vậy ngày mai tớ mua cho cậu một phần để làm bữa sáng."
"Không cần." Úc Đường lại tiếp tục cự tuyệt, cô trầm mặc một hồi rồi giải thích: "Tớ sẽ tăng cân."
Vốn dĩ đôi mắt của Kỳ Nguyệt đang ảm đạm thì bỗng chốc sáng lên, cô ấy cười nói: "Đúng là lí do của người thuộc cấp bậc hoa khôi mà."
Úc Đường trừng cô ấy một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Tớ đi đây, đừng ở lại lâu, dì sẽ lo lắng."
Nói xong, cô đạp xe đạp nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Kỳ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải tạm biệt Úc Đường.
Khi chỉ còn một mình, sắc mặt Úc Đường hoàn toàn chìm xuống.
Cô một chút cũng không muốn về nhà, nhưng nếu không về nhà thì ngay cả một nơi để đặt chân cô cũng không có.
Úc Đường không đạp xe nữa, dắt xe chậm rãi đi bộ, như thể có thể kéo dài con đường về nhà tới vô tận.
Khi đi vào siêu thị của tiểu khu, Úc Đường mua hai hộp sữa ít đường, coi như dùng thay cho bữa tối. Hôm nay cô không muốn ăn gì cả, nhưng cho dù muốn thì ở nhà cũng không có đồ ăn chờ cô.
Quả nhiên khi cô đẩy cửa vào, liếc mắt thấy bên trong phòng khách có cơm hộp, chỉ còn lại chút đồ ăn thừa bên trong.
Là hai phần.
Úc Đường nhíu mày ghét bỏ, trong mắt hiện lên tia châm chọc nhàn nhạt. Cô ném cặp sách lên sofa, nhìn thoáng qua nội y của phụ nữ.
Màu đỏ, kiểu dáng nửa trong suốt, mặt trên còn có viền ren.
Sắc mặt Úc Đường lập tức trở nên khó coi, đúng lúc này, một người phụ nữ bước ra từ phòng tắm.
Trên người cô ta chỉ có một chiếc khăn tắm, trên người vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Úc Đường cầm nội y trên sofa ném vào người cô ta: "Cút."
Người phụ nữ rất tức giận, Úc Đường không biết cô ta, chắc là người mới, hẳn là ba cô vừa mới đổi người.
Người phụ nữ này cũng không biết Úc Đường, đột nhiên bị người ta mắng, sắc mặt cô ta đen như đít nồi.
"Cô là ai?!" Cô ta thét chói tai.
Thấy cô ta không đi, Úc Đường cười lạnh: "Liên quan cái rắm gì đến cô."
Úc Đường không muốn bị vướng bận thêm nữa, liền hướng phòng chính kêu to: "Ba, con không muốn nhìn thấy cô ta, mau bảo cô ta cút đi."
Không lâu sau, Úc Tề Lỗi bước ra, vẻ mặt vẫn còn mơ màng buồn ngủ.
Ông ta nhìn Úc Đường một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn xua tay với người phụ nữ: "Mau đi đi."
Người phụ nữ vốn tưởng Úc Tề Lỗi sẽ đứng ra bảo vệ cô ta, nhưng không nghĩ tới lại nhận được lệnh đuổi người, sắc mặt cô ta xanh mét.
Cô ta còn muốn nói gì đó với Úc Tề Lỗi, hai người lôi kéo nhau vào phòng ngủ.
Úc Đường không có hứng thú nghe bọn họ nói cái gì, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau đó, cô cầm cặp sách trở về phòng ngủ của mình. Vẻ mặt không biểu tình cầm sữa mới mua ở siêu thị lên uống, trong lòng thầm tính, đây hẳn là người phụ nữ thứ năm của Úc Tề Lỗi, không tính những người mà cô không biết.
Khoảng cách so với người lúc trước, chắc cũng được tầm vài tháng.
Cuộc cãi vã ở phòng bên cạnh cuối cùng đã kết thúc, và tất nhiên người phụ nữ ấy bị đuổi ra khỏi nhà.
Úc Tề Lỗi luôn mâu thuẫn như vậy, sẽ làm những điều khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng khi ông đối với người tình thì không hề nhân nhượng như khi đối với con gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook