Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 74: Hóa ra chúng ta là cố nhân

Trung thổ từ xưa đã có tập tục đón giao thừa, ở dịch quán đủ loại người đánh bài, đã sớm bàn bạc đêm này phải đánh bài đến khi trời đen kịt, ăn no sủi cảo ngay lập tức mặt bàn được dọn dẹp tiếp tục đánh bài.

Phong Long không hề quấn quít lấy Tống Dương, nói chuyện một lúc bèn nhìn ra ngoài một hồi, vô cùng cao hứng mà ngồi trên bàn. Không khí này tràn ngập phố phường, không ngừng hô to mới mẻ được ngay, chơi khá vui vẻ, hoàn toàn không muốn về cung.

Ngay cả sự vui mừng khi cắn phải tiền cũng không phải là giả, vận may của Phong Long rất lớn, thắng được rất nhiều …Hoàng đế keo kiệt cười tít mắt.

Cho đến tận canh ba, ông ta mới đứng dậy cáo từ, vừa lòng hồi cung, đường đường vua của một nước, trước lúc đi không quên chỉ bảo kẻ hầu:

- Thu lượm số bạc đã thắng.

Tuy rằng đã đêm khuya, nhưng kinh thành vẫn còn sót lại vài phần không khí náo nhiệt, thỉnh thoảng có một vài đứa trẻ đùa dai khơi mào đốt pháo phá vỡ đêm khuya yên tĩnh, Phong Long đi lại thoải mái, tâm tình rất vui vẻ, vừa đi một bên hỏi Lý công công:

- Tống Dương và ta nói gì ngươi đều nghe được, thấy thế nào?

- Có thể đến Cửu Châu trổ hết tài năng, đi vào kinh sư tuyển hiền, mỗi người đều có thực học, Tống Dương cũng không ngoại lệ. - Lời nói của Lý công công không có một chút hứng thú.

- Vậy ngươi cảm thấy, hắn rốt cuộc là người Yến hay là người Nam Lý?Ta muốn xem cường quốc chi sách của hắn... Nếu hắn nói đúng sự thật, liền chứng minh đúng là người Nam Lý.

Lý công công sợ mình rơi vào thế tiêu cực, sẽ bị chủ tử trách cứ, sau khi nói xong lập tức chuyển hướng đề tài:

- Vạn tuế giống như đúng này pháp, chân chính đại cát a!

Phong Long hưng trí bừng bừng:

- Cái gì cách nói?

Lý công công rung đùi đắc ý:

- Này bài tượng gọi làm: địa chấn cao đồi...

- Vừa mới nói tới đây, đột nhiên, cả mặt đất lay động! Chấn động tới đột ngột, thị vệ lập tức xông về phía trước, vây quanh Hoàng đế, nhưng có cái hơi khó hiểu, ba tên thị vệ chỉ có hai người chạy lại, một vệ sĩ trẻ tuổi thân hình gầy yếu chỉ đứng tại chỗ, dường như gãcó thể phát hiện, trận chấn động này căn bản không có nguy hiểm.

Lý công công phản ứng cũng không chậm, lập tức cả kinh âm thanh nhắc nhở:

- Động đất!

Đúng thật là động đất, tuy nhiên không nghiêm trọng lắm, kinh thành chấn động rất nhỏ, mặt đất chỉ lung lay vài cái liền an tĩnh lại, phá hủy không quá lớn. Phong Long Đế không hề thoải mái, bước chân nhanh hơn hồi cung. Kinh thành có chấn cảm, nói không chừng điểm báo tai họa. Lý công công giơ tay tát, vẻ mặt cầu xin Phong Long nói:

- Là nô tài miệng thối, nên đánh, cầu vạn tuế gia trách phạt.

Phong Long thở dài, không nói nhiều lời, ánh mắt có vẻ lo lắng.

Đột ngột động đất, không riêng Hoàng đế, chỉ sợ cả triều đình đều đã bù lu lên, Trấn Tây Vương tự nhiên cũng không ngoại lệ, Nhâm Tiểu Bộ vốn tính toán ngồi cùng Tống Dương thẳng đến hừng đông cũng không dám càn quấy, cáo từ Tống Dương, vội vàng trở về Hồng Ba phủ.

Tuy nhiên kinh thành chấn động rất nhỏ, ở dịch quán nhóm người tuyển hiền cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, bài cục vẫn hừng hực khí thế, chỉ có người mù truyền nhân Quỷ cốc xa xa ngồi ở một bên, hai tay nắm chặt, trong miệng lẩm bẩm, không ngừng nhẩm tính cái gì đó.

Người bên ngoài chỉ lo quân bài trên bàn, ai cũng không để ý đến người mù, nhưng Nhị ngốc thấy y thú vị, đi qua ngồi xổm trước mặt lão, không nói một lời mà ngồi chờ đợi, đến khi người mù tính toán xong, nhị ngốc mới hỏi nói:

- Tính ra gì?

- Có người trầm oan trong tuyết, có người xung phong nhận việc, có người tri ân báo đáp, có người uổng vì tiểu nhân...- Người mù rung đùi đắc ý, như ngâm như xướng, chính mình thích thú.

---------------------------------------

Sau vài ngày, dịch quán yên bình thật sự, việc lựa chọn người hiền vẫn chưa có tin tức xác thực, mọi người trúng tuyển cũng không có việc gì, Tống Dương cũng không ngoại lệ, cũng may sau tân niên Nhâm Tiểu Bộ, cứ cách hai ngày lại tìm cơ hội đến thăm hắn, làm cho người ta thật sự vui vẻ.

Trấn Tây Vương tháng giêng liền rời khỏi kinh sư, đi Tây Tuyến an ủi tướng sĩ, cho nên mới Nhâm Tiểu Bộ rảnh rỗi như thế.

Ngày ngày nhàn tản mà thư thái, mãi cho đến buổi sáng ngày thứ chín.

Sau khi gặp mặt, Nhâm Sơ Dung cũng không hỏi han cười nói thẳng:

- Ta là đến xem Tiêu Kỳ và cùng mấy người trong dịch quán, không phải đặc biệt tới thăm hỏi ngươi, thuận đường vào gặp ngươi nói nói mấy câu... Lần trước ngươi kính nhờ ta tìm kiếm 'Hồ điệp lam', trong kinh tưởng có chút hi vọng, lang trung đều được ta gọi tới, căn bản là không ai nghe nói qua loại dược này.

Tống Dương nhíu mày, không kìm nổi lòng truy vấn câu:

- Không ai biết vị dược này?

Nhâm Sơ Dung lắc đầu:

- Có phải ngươi nhớ lầm không?.

Tống Dương ngây người... Mày không ngừng nhăn lại, sắc mặt cũng không ngừng biến hóa, sửng sốt khoảng chừng bằng thời gian uống một chén trà, Tống Dương rốt cục nghĩ thông suốt cái gì, giơ tay mạnh vỗ cái trán của mình, đồng thời mắng:

- Thật là quá hồ đồ.

Nếu Hồ điệp lam thật sự là một dược liệu mà kinh điển Nho gia truyền lại, về mặt dược liệu, cho dù ít lưu ý, ít nhất cũng sẽ có người nghe nói qua, nhưng Phượng Hoàng thành rộng lớn như vậy, thầy thuốc lang trung không đếm được, nhưng lại không một người biết được vật ấy.

Chỉ tồn hai khả năng:

- Một là vật ấy không viết ở trong sách cổ, là Vưu Thái Y phát hiện ra dược liệu này, cũng chỉ có Vưu Ly biết công dụng hiệu quả của nó, hoặc là 'Hồ điệp lam' là cái tên khác, chỉ chính là một vị dược khác, dù vậy, cũng là chỉ có Vưu Thái Y chính mình tự đặt tên cho loại dược liệu đó, người bên ngoài cũng không biết được.

Nhưng biết 'Hồ điệp lam' còn có một người: đại tông sư Trần Phản.

Nghĩ đến đây, sự tình đã dần được làm sáng tỏ. Phương thuốc đó là kẹp ở trong sách thuốc Vưu Ly, Tống Dương trong lúc vô ý mở ra, xem qua, bởi vậy nhớ kỹ là Hồ điệp lam, ban đầu hắn nghĩ đây là phương thuốc tiền nhân truyền lại cho đời sau, lại không ngờ, phương thuốc này có khả năng chính Vưu Thái Y nghiên cứu sáng tạo ra.

Võ công Vưu Thái Y là bị phế bỏ, không quan hệ tới kinh mạch, ông không thể dùng đến phương thuốc này;

Bệnh phương thuốc chuyên trị đúng là bệnh của Trần Phản..

Trần Phản từng nói, lão cũng có một vị thần y bằng hữu;

Một Hồ điệp bướm lam, thiên hạ không người biết, duy chỉ Vưu Ly, Trần Phản biết...Đối chiếu tất cả, Tống Dương không ngờ được, Vưu Thái Y kẹp phương thuốc ở giữu bức thư, chính là vì trị liệu cho Trần Phản; vị bằng hữu thần y Trần Phản nhắc tới chắc chắn đó là cữu cữu Vưu Ly!

Vừa nghĩ tới đây, Tống Dương nghĩ đến chuyện liên quan giữa mình và Trần Phản, cũng có thể giải thích được toàn bộ. Vì sao Trần Phản nói cho hắn đạo lý 'Đại tông sư hết thảy cũng là người hạ lưu', vì sao Trần Phản buộc hắn phá tan tam quan, giúp hắn công lực mạnh thêm.

Người trước là tiền bối dạy bảo, người sau còn lại là tiền bối tặng hắn, chỉ vì khi mới gặp Trần Phản đang nghe Tống Dương đề cập 'Hồ điệp lam', cũng đã hiểu được hắn là cố nhân.

Không biết là bản tính như thế, hay là bị tình cảm tác động, Trần Phản tính tình cổ quái tâm tính ưa nịnh, làm người lấy 'Có thù phái báo, có ân không tất phải trả' mà khoe khoang, mặc dù lão muốn giúp Tống Dương, cũng không chịu nói rõ mà là dùng chút thủ đoạn... Tống Dương dần dà mạnh mẽ hơn hẳn. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trần Phản là cố nhân của Vưu Thái Y, nói như vậy, những việc trước kia có liên quan Vưu Thái Y đều có cơ hội được làm sáng tỏ, xuất thân lai lịch của ông, mục đích bắt mình vất vả luyện huyết, mà trọng yếu nhất là, kẻ thù của ông là ai. Tống Dương giờ phút này tâm tình tự nhiên đại loạn, hoàn toàn không chú ý tới Nhâm Sơ Dung đang ở bên mình, chạy ra ngoài đi tìm Trần Phản.

Tống Dương đứng dậy, Nhâm Sơ Dung giơ tay, Tống Dương chạy ra ngoài, gần như trong nháy mắt, quận chúa níu hắn lại cũng bị một tay hắn đẩy ngã lăn trên mặt đất... Lúc này hắn mới hồi phục tinh thần, khẩn trương nâng nàng đứng dậy.

Nhâm Sơ Dung ngã không nhẹ, cái trán bị đập xuống mặt đất, cười khổ mở miệng:

- Ngươi trước hết nghe ta nói cho hết lời, chuyện Trần Phản... Rất có chút không thích hợp.

Nhâm Sơ Dong thông minh sắc sảo, đã đại khái đoán được Tống Dương vội vã đi tìm ai.

Trong lúc nói chuyện, Nhâm Sơ Dong tìm đến cái gương xem thương thế của mình, mặc dù là một quận chúa thong dong đột nhiên trở nên vừa vội vừa tức, giọng nói mang chút hờn dỗi::

- Cái này… sẽ để lại sẹo trên trán!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương