Hoành Hành Ngang Ngược
Chương 25: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Ương Ngạnh (16-1)

Vòng thứ nhất - người bốc trúng quỷ bài và một số người phải chấp hành mệnh lệnh là một nhóm người không quen biết. Sinh nhật của An Nhiên, người được mời đến đều là bạn tốt của hắn, Nhất Trung có, các trường học khác cũng có, bởi vì có An Nhiên tạo bầu không khí, mọi người vốn dĩ không quen biết, rất nhanh liền hòa nhập cùng nhau, cho nên chơi rất vui vẻ.

Có hai người trúng số bị đọc phải nhận mệnh lệnh ôm nhau, có người phải chạy ra cửa gặp người đầu tiên phải tỏ tình, có hai người trúng số bị yêu cầu hôn nhau....

An Thúy, Lam Thịnh Triết còn có An Nhiên đều né tránh thành công.

“Được rồi, nhìn xem lần này đến phiên ai.”

“Ha ha ha tôi là quỷ bài, tôi là quốc vương. Tốt, tôi liền ra lệnh…… Số 2 và số 7 hôn lưỡi một phút đồng hồ!”

Số 2?

An Thúy nhìn lá bài mình đang cầm, số 2.

Thời điểm An Thúy đem bài đặt lên bàn, hiện trường yên tĩnh một chút, sau đó sôi trào lên, số 7 là ai? Số 7 là ai?

“Số 7 số 7, không cần cọ tới cọ lui, mau ra mặt đi!”

Lam Thịnh Triết không thật sự chuyên tâm mà nhìn bài của mình, tức khắc suy nghĩ đang phát tán lung tung nhanh chóng thu hồi, tim đập nhanh hơn, vừa khẩn trương vừa nhanh chóng đem bài lật ra cho mọi người xem.

Oa!!!!

Kinh ngạc!!! Các thiếu niên thiếu nữ sợ đến ngây người, sau đó hiện trường trở nên có chút xấu hổ, ai không biết An Thúy và Lam Thịnh Triết là chị em a, hơn nữa còn là con của chính thất và con riêng. Bất quá cũng có người am hiểu việc xóa tan sự xấu hổ, hắn lập tức nói:

“Cái này không tính, làm lại một lần nữa.”

Vì thế mọi người liền xào bài và phát bài một lần nữa, lần này người làm quốc vương cũng hưng phấn mà nói:

" Số 6 và số 4 hôn lưỡi một phút đồng hồ! "

An Thúy nhìn lá bài số 6 mình đang cầm: “……”

524:…… Xem ra là xui xẻo mà đến thì có muốn chắn đều ngăn không được.

Bọn họ nhìn thấy lại là An Thúy, cũng kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lam Thịnh Triết, lại không chú ý nhìn đến An Nhiên đắc ý dào dạt mà đem bài của mình lật ra.

Số 4!

Trò chơi quốc vương này thú vị ở chỗ có tính cưỡng chế, người bị ra lệnh không thể cự tuyệt, nếu không chơi trò chơi này sẽ cảm thấy không thú vị. Mới vừa rồi đã hủy bỏ một vòng, lần này không có đạo lý tiếp tục hủy bỏ.

Bất quá, tất cả mọi người đều nghĩ, lấy tính tình của vị đại tiểu thư này, nếu cô không vui, ai dám nói cô, chỉ là trong lòng của mọi người sẽ cảm thấy khó chịu một chút.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, An Thúy ném lá bài xuống, quay đầu liền ôm lấy bả vai của An Nhiên, đem môi đỏ dán lên.

An Nhiên căn bản không nghĩ tới đến một lần phản đối An Thúy cũng không có, tức khắc cả người cứng đờ, đôi mắt thì trừng lớn, lông mi của An Thúy gần ngay trước mắt, cong dài đen nhánh, phảng phất giống như một cái bàn chải nho nhỏ cơ hồ quét tới quét lui trên mặt hắn, làm tâm của hắn nhộn nhạo cả lên, mí mắt run lên. Nhưng đại khái là do bản năng của phái nam, hắn rất nhanh liền nhắm mắt lại.

Bốn phiến môi mềm mại dán vào nhau, dây dưa mà mút vào, thanh âm ái muội lan khắp phòng làm cho các thiếu nữ đều nhịn không được bụm mặt, các nam sinh lang huyết sôi trào.

Lam Thịnh Triết lại chỉ cảm thấy tâm tình của bản thân như muốn bùng nổ, hình ảnh gần như trong gang tấc này lại chướng mắt như thế, hắn không thích, thực không thích, vì cái gì không thích, hắn cũng không biết. ( Editor: -.-)

Một phút đồng hồ giống như qua thật nhanh, lại giống như trôi qua cũng thật chậm, An Thúy cảm thấy đầu lưỡi của mình bị mút đến có chút tê dại, đã ra hiệu muốn kết thúc, đối phương vẫn như một chú cún nhỏ dán qua mút một chút nữa mới tách ra, cô nhìn hắn, thiếu niên tinh xảo xinh đẹp nhìn cô lộ ra một chút ngượng ngùng, thoạt nhìn đặc biệt hồn nhiên, giống như người vừa cùng cô làm việc này không phải hắn vậy.

Được rồi, trò chơi tiếp tục.

Chơi trong chốc lát, uống một ít rượu, An Thúy cảm thấy có chút nóng, đứng dậy đi đến toilet. Lam Thịnh Triết theo bản năng muốn đi theo, bị An Thúy trách cứ một tiếng lại quay trở lại ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều ở trong phòng để chơi, cho nên trên hành lang cơ bản đều không có một bóng người, trừ phi là ra ngoài hút thuốc hoặc là đi WC.

Trên đường An Thúy đi đến toilet, liền thấy mấy tên đàn ông đang đứng ở ngoài một cái phòng để hút thuốc, bọn họ luân phiên đảo tầm mắt nhìn An Thúy, một bên thấp giọng nói cái gì đó.

An Thúy thu hồi tầm mắt, đi vào toilet giải quyết nhu cầu sinh lý, sau khi ra ngoài, mới phát hiện mấy tên đàn ông kia đã không thấy thân ảnh.

An Thúy cau mày, thu hồi ánh mắt, không ngờ mới vừa đi quá một căn phòng, hai bên hông đột nhiên có người đánh tới, một bàn tay to theo ý định khóa chặt cô, đem cô vào bên trong căn phòng gần đó.

Bên chỗ kia của An Nhiên, có người mới từ chỗ ngoặt bước ra, liền thấy một màn như vậy, sợ tới mức nước tiểu đều nghẹn trở về, vội vàng chạy về phòng.

“Không tốt, tớ nhìn thấy có mấy tên đàn ông đem đại tiểu thư bắt vào một căn phòng!" Hắn lập tức nói cho bạn bè của mình.

Mọi người đang ngồi ở đó vui đùa cười hi hi ha ha thì sửng sốt, lập tức từ nhảy dựng lên. Cmn, ai ăn gan hùm mật gấu?

An Nhiên cùng Lam Thịnh Triết chạy ra nhanh nhất, đi theo cái vị bạn học kia tìm được phòng rồi chạy vào, nhìn thấy mấy tên đàn ông kia đang vây quanh An Thúy, xé rách đồ của cô, làm cho khóe mắt của bọn hắn muốn nứt ra.

An Thúy có biết một chút võ, thời điểm vừa mới bị kéo vào liền muốn đem bọn họ đánh chết, bất quá nghĩ đến nhân vật như Lam Thịnh Mỹ này không nên làm như vậy, lại chú ý tới sự xuất hiện của nam sinh kia, cho nên liền đành phải giả trang nhu nhược trước. Xem tình huống như này, giả trang còn khá tốt.

“CMN!!” An Nhiên chạy lên đạp một cước.

Lam Thịnh Triết tiến lên đem người cứu ra.

“Chị!!”

Trong phòng tức khắc loạn thành một đoàn, ngay cả Lam Thư Họa đều chạy lại đánh tay, đạp chân trên người bọn người kia. Bà nội nó chứ, dám xuống tay với đại tiểu thư của nhà bọn họ, nếu để ông bà luôn luôn thiên vị cô ấy biết, chắc chắn sẽ giận chó mà đánh mèo cô ấy! Đánh chết mẹ bọn đàn ông này!!

Mấy tên đàn ông thối kia rất nhanh đã bị đánh cho tơi bời, bó lại thành một đoàn. Giám đốc chỗ này và bảo an cũng chạy lại đây.

Thư Bảo Lị đứng ở bên ngoài đám người, nhìn mấy tên đàn ông kia bị bắt lấy, thoạt nhìn đến An Thúy lông tóc không tổn hao gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Vì cái gì? Lam Thịnh Mỹ cô ta, vận khí tốt như vậy sao?!! Thật là đáng chết! Sợ bị phát hiện, Thư Bảo Lị lập tức xoay người rời đi.

Cảnh sát rất nhanh đã đến, đem mấy tên này mang đi. Sự tình cũng đã xảy ra như vậy, mọi chuyện cũng không thể để yên. An Thúy trầm mặc dẫn theo Lam Thịnh Triết rời đi.

Lam Thịnh Triết rời đi trước, sắc mặt không tốt quay đầu tìm Thư Bảo Lị, lại không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy. Nhưng hắn xác định, chắc chắn là cô ấy giở trò quỷ.

Bởi vì Lam Thư Họa cũng tới tham gia bữa tiệc, cho nên thời điểm bọn họ về đến nhà, người trong nhà đều biết việc thiếu chút nữa An Thúy bị bắt nạt, ông bà tức giận đến thất khiếu bốc khói, không kém tỏ ra thái độ muốn giết chết đám đàn ông kia.

Tuy rằng như vậy, thái độ của bọn họ đối với An Thúy càng thêm thật cẩn thận, An Thúy lại xem như việc gì cũng chưa xảy ra, trái lại còn an ủi hai ông bà, làm cho bọn họ vừa cảm động vừa đau lòng đến nước mắt chảy ào ào, còn trách cứ Lam Thịnh Triết: “Cả ngày đi theo, vì sao ngay thời điểm mấu chốt liền không ở bên cạnh con bé?”

Lam Thịnh Triết cúi đầu, An Thúy thay hắn nói chuyện: “Con đi toilet, hắn đi theo làm gì.”

“Tâm can của bà a……”

Sau khi an ủi xong hai người già, An Thúy lên lầu, Lam Thịnh Triết vẫn luôn theo, cho đến khi đến trước cửa phòng của cô.

" Chị…… Chị thật sự không có việc gì sao?”

“Không có việc gì.”

“Nếu không đêm nay em ngủ ở trước cửa phòng chị, làm thủ vệ của chị đêm nay.” Lam Thịnh Triết nói, yết hầu di động lên xuống, vài lần muốn dứt khoát đem chuyện Thư Bảo Lị xuất hiện ở hội sở nói ra cho cô biết để cô an bài, nhưng lại do dự mà không nói ra.

Khi nhìn thấy hình ảnh trong căn phòng kia, xác thật lúc đó, trong nháy mắt hắn muốn giết chết Thư Bảo Lị, nhưng bây giờ khi bình tĩnh lại, hắn lại có chút do dự, không quyết định được, hắn không chắc được có phải là do Thư Bảo Lị làm hay không, bởi vì hắn không có chứng cứ, nếu đổ oan cho cô ấy, kia cô ấy…… Đời này liền xong rồi.

“Như thế nào? Ở trong lòng cậu, tôi là người yếu ớt như vậy sao? " An Thúy phảng phất bị hắn chọc cười, trên mặt lộ ra tươi cười.

Đây là lần đầu tiên An Thúy cười với hắn, không phải châm biếm, cười nhạo, cười lạnh, hoặc là cái loại tươi cười giả dối, mà là nụ cười thật lòng, tựa như đóa hoa hồng đỏ nở rộ, trong nháy mắt làm hắn cảm thấy được một loại kinh diễm, có chút thất thần.

Mà càng làm cho hắn khó có thể tin chính là, An Thúy vươn tay, xoa xoa đầu của hắn. Phảng phất có chút yêu thương, có chút giống như đang xoa xoa một con mèo đáng yêu.

Hắn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích mà nhìn cửa phòng của cô, tâm tình vẫn còn đắm chìm trong cái tươi cười cùng cái đụng chạm thân mật kia, trái tim như là khí cầu được thổi phồng lên, bay lên. Một hồi lâu hắn mới trở về phòng của mình, sau đó nhìn chiếc gương để trong phòng tắm, thấy được trên mặt của mình từ lúc nào cũng treo trên môi một nụ cười vui vẻ.

Hắn nhìn, bỗng dưng đem độ cung ở khóe miệng đè ép xuống, bỗng nhiên mở vòi nước, lấy một phủng nước lạnh hắt lên mặt của chính mình. Hắn hít sâu, thật tốt, thật tốt, hắn đã thành công hoàn thành một bước công lược cô, An Thúy là kẻ thù, là đối tượng mà hắn muốn trả thù, hết thảy những điều mà hắn làm cho cô đều là vì mục đích này, trừ nó ra, không có lí do nào khác.

Ban đêm, Lam Thịnh Triết mơ một giấc mộng.

Hắn mơ thấy An Thúy, cô cười với hắn, sau đó ôm lấy hắn, đem môi đỏ của cô dán lại, bọn họ hôn nhau, cánh môi dây dưa, đầu lưỡi giao triền, hôn thật lâu, thật lâu……

Ánh mặt trời đem phòng ngủ chiếu sáng lên, Lam Thịnh Triết cọ cọ gối đầu tỉnh lại, đợi cho ý thức dần dần thanh tỉnh, sắc mặt của hắn lập tức trở nên rất khó xem, xốc chăn lên, từ trên giường nhảy xuống, vọt vào WC.

Hắn kinh hãi không thôi, cảm thấy chính mình điên rồi, như thế nào sẽ mơ thấy loại giấc mộng này? Hắn? An Thúy? Làm cái gì? Là bởi vì ngày hôm qua cô ấy và An Nhiên hôn nhau nên kích thích đến hắn, khẳng định chính là như thế ……

Đáng chết! Cư nhiên lại mơ thấy giấc mộng này thật là…… Thật là…… Hai chữ “ghê tởm”, hắn không có cách nào có thể nói ra.

Lúc này Lam Thịnh Triết không có cách nào để đối mặt với An Thúy, cũng may hôm nay là thứ bảy, không có tiết, hiện tại An Thúy cũng còn đang ngủ, hắn không cần đi theo cô, vì thế hắn quyết định đi ra cửa hít thở không khí.

Bởi vì quan hệ của hắn và An Thúy càng thêm hòa hợp, Lam Thịnh Triết cũng có thể bảo tài xế trong nhà chở hắn ra ngoài, cho nên rất nhanh hắn đã được đưa đến trung tâm của thành phố.

Lam Thịnh Triết đi lang thang không có mục tiêu, nhất thời vô ý, va phải một người đàn ông mặc quần áo tả tơi nam nhân.

“Xin lỗi.” Lam Thịnh Triết vội vàng duỗi tay đem người đỡ lấy, xin lỗi, sau đó rời đi.

Hắn không có chú ý tới, người đàn ông kia quay đầu nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng còn lặng lẽ đi theo phía sau hắn.

Lam Thịnh Triết ở bên ngoài đi lang thang không có mục tiêu, hơn nửa ngày mới trở về, sau khi trở về, lại phát hiện Lam Thịnh Mỹ đi ra ngoài, hỏi quản gia, mới biết được là An Nhiên tới đón người.

An Thúy cùng An Nhiên đi ra ngoài. Nghĩ đến cái hôn kia vào tối hôm qua của hai người, An Nhiên vốn dĩ là đang theo đuổi An Thúy, việc hắn thích cô không chút nào che lấp, mà An Thúy tựa hồ đối với hắn phá lệ khoan dung, ngày hôm qua lại cùng An Nhiên có một màn hôn nhau đầy ái muội, hôm nay còn đi ra ngoài…… Bọn họ rất có thể sẽ quen nhau. Lam Thịnh Triết chỉ cảm thấy ngực giống như bị chèn cái gì đó vào, hô hấp đều thập phần không thông thuận.

Rõ ràng vừa rồi còn không có cách nào đối mặt với An Thúy, lúc này liền lập tức lấy điện thoại gọi cho An Thúy, muốn hỏi cô đang ở nơi nào, lại không nghĩ đến sẽ không có ai bắt máy, gọi vài lần cũng không được, vì thế hắn lại gửi tin nhắn, vậy mà rất lâu lại không có người hồi âm.

Hắn chỉ có thể ngồi ở trong phòng, biểu tình tối tăm mà chờ An Thúy trở về.

Mãi cho đến 9 giờ tối, An Thúy mới trở về.

Lam Thịnh Triết nghe được động tĩnh, lập tức liền chạy đến phòng của An Thúy, hắn muốn nhìn thấy cô, muốn biết ngày hôm nay cô và An Nhiên đã làm cái gì, có phải hay ko đã quen nhau.

An Thúy đem cửa mở ra, mặt vô biểu tình mà nhìn hắn một cái, để hắn tiến vào.

Điều Lam Thịnh Triết muốn nói dừng lại bên miệng, đột nhiên có chút bất an, hắn đi theo đi vào.

“Việc xảy ra vào vào tối hôm qua, đã điều tra xong.” An Thúy đi đến cạnh bàn bên cạnh, cầm lấy một xấp giấy nhỏ, nói.

Lam Thịnh Triết vội vàng hỏi: “Phải không? Đã tra ra được gì sao? "

“Có người bỏ tiền, sai sử bọn họ xuống tay với tôi, cậu đoán xem là ai?”

Trong lòng Lam Thịnh Triết bất an càng ngày càng nặng: “…… Là ai?”

“Thư Bảo Lị.”

Trong lòng như có một chiếc rìu rốt cuộc đã rơi xuống, Lam Thịnh Triết ngược lại có một loại cảm giác như thở dài nhẹ nhõm

“Thật vậy chăng? Cái kia chính là chứng cứ sao? Em có thể xem một chút được không?”

An Thúy nhìn hắn, lộ ra tươi cười, cái loại tươi cười giả dối này làm trái tim của Lam Thịnh Triết lập tức lại nhảy lên.

An Thúy đem xấp giấy nhỏ trên tay đưa cho hắn. Lam Thịnh Triết cầm lấy, cúi đầu xem, rất nhanh, tứ chi của hắn bắt đầu rét run, sau đó toàn thân đều rét run, cương đứng ở tại chỗ.

Tất cả cái này, đâu phải chứng cứ chỉ ra là Thư Bảo Lị tiêu tiền sai sử người chứ, mà nó là hắn tư liệu về quá khứ của hắn, tường tận như thế, quan hệ giữa hai nhà của hắn và Thư Bảo Lị, tình hữu nghị giữa hai người tất cả đều rõ ràng, thậm chí còn có ảnh chụp……

Hắn đã không còn cách nào để tự hỏi, đầu óc của hắn đều là xong rồi. Hắn thậm chí cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn An Thúy.

Nhưng mà hắn muốn chạy đi để trốn tránh, An Thúy sẽ không để hắn trốn.

“Cậu còn muốn nói cái gì sao?”

Không biết từ khi nào, trên tay của An Thúy đã cầm cái roi ngựa đen bóng kia của cô.

Lam Thịnh Triết có chút hoảng sợ mà nhìn cô

“Chị……”

“Câm miệng!” An Thúy đột nhiên đánh một roi “Cậu nghĩ bản thân được tính thứ gì, cũng dám gọi tôi như vậy!”

Lam Thịnh Triết cảm thấy một roi này của cô giống như xuyên thấu qua làn da cùng huyết nhục của hắn, trực tiếp dừng ở trong lòng của hắn, càng thêm đau đớn.

Hắn sợ hãi cái kia roi, hắn nhìn cô lại lần nữa giơ lên tay, nhịn không được nhắm chặt đôi mắt, chờ đợi sự đau đớn lần lượt rơi xuống.

Nhưng mà, cái roi kia lại chậm chạp không có rơi xuống, hắn mở to mắt, nhìn thấy An Thúy đang nhìn hắn, trong mắt toàn là chán ghét cùng khinh thường, còn có nồng đậm thất vọng:

“Vật họp theo loài.”

Lam Thịnh Triết cảm thấy ánh mắt của cô, cô lạnh như băng mà nói, tựa như một phen rìu lớn, lập tức đem trái tim của hắn chém thành hai nửa.

Trái tim của hắn đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, “Chị, chị……”

“Đi đi.” An Thúy buông xuống roi, nói.

“Không! Chị mau đánh em! Em sai rồi, chị đánh em đi!”

Lam Thịnh Triết kinh hoảng thất thố mà chạy tới, cầm lấy roi trong tay An Thúy, hắn tình nguyện An Thúy hung hăng đánh hắn một trận, cũng không muốn nghe một câu này của cô, bởi vì nó giống như cô không còn cần hắn nữa.

“Không cần đuổi em đi, chị đánh em, đánh em……”

Nhưng mà vô luận hắn cầu xin như thế nào, An Thúy chỉ là lạnh lùng mà nói: “Cút.”

[CÒN TIẾP]

P/s: LONG TIME NO SEE!

Vì chương này khá dài nên editor sẽ tách làm 2 chương nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương