Hoàng Tước Vũ FULL
-
33: Đừng Bắt Nạt Em Nữa
Về đến nhà đã là đêm muộn, Lục Tây Lăng cởi quần áo, vào phòng tắm rửa.
Nước nóng chảy xuống, rửa sạch căng thẳng và mệt mỏi.
Anh quấn khăn tắm, đi tới bồn rửa mặt sấy tóc.
Liếc nhìn bản thân trong gương, anh mới nhận ra trên mặt mình vẫn mang theo ý cười.
Cả đoạn đường, cô gái nhỏ cằn nhằn nói chuyện với anh.
Xe chạy xuống ga ra dưới tầng hầm, anh cũng không vội lên lầu mà ngồi ở trong xe, nói chuyện thêm mười phút nữa, đến khi dỗ dành cô xong thì cô mới hài lòng về ký túc xá ngủ.
Mười năm cộng lại, anh cũng không cười nhiều hơn hôm nay.
Sấy khô tóc, thay đồ ngủ, anh đi vào phòng làm việc cầm laptop về phòng ngủ.
Anh ngồi xuống giường, dựa lưng vào đầu giường rồi lấy cái USB trên cái bàn bên cạnh.
Đã đọc file, cô đã sửa tên tiền tố của USB.
Đổi thành “UGIFT4U”
Trong USB chỉ có một video dài hơn tám phút.
Trước khi mở nó, anh đeo tay nghe vào.
Trượt ngón tay trên màn hình cảm ứng, mũi tên nhỏ màu đen di chuyển đến tệp video, nhấp đúp.
Nhạc nền là một đoạn đàn cello du dương, hình ảnh dần hiện ra, một thư viện sáng sủa sạch sẽ xuất hiện và hình ảnh một cô gái mặc áo phông trắng quay lưng về máy quay.
Tiếng nhạc chậm rãi chạy, máy quay dần dần di chuyển đến gần hơn, lướt qua vai cô gái.
Cô gái đang cầm một cây bút đen viết chữ, máy quay tiếp tục lại gần, quay cận cảnh chữ trên tờ giấy.
Từng nét một, nội dung là:
Em muốn phí hoài thời gian cùng anh
Chẳng hạn như cúi đầu ngắm nhìn chú cá
Hay đặt cốc trà lên bàn
Lãng phí bóng hình xinh đẹp của chúng
Em còn muốn phí hoài thời gian với ánh chiều tà.
...
Thanh thời gian chạy đến một phút, tiếng đàn cello đã biến mất, thay vào đó là tiếng đàn guitar nhẹ nhàng.
Cô gái trong màn hình buông bút, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Máy quay chuyển cảnh quay lại cái cây cổ thụ lặng lẽ bên ngoài cửa sổ và đám mây bay chậm trên bầu trời.
Đến khoảng một phút rưỡi sau, giọng hát trong trẻo của một cô gái vang lên, là lời bài hát vừa viết lúc nãy.
Trong đoạn video dài tám phút, Lục Tây Lăng nhìn thấy cá đỏ bơi dưới đáy hồ, hoàng hôn phản chiếu trong cốc nước, hai ba tờ giấy bị gió thổi bay.
Những cánh hoa anh đào rơi như mưa, lá khô rơi trên mặt nước, những bóng người đi chậm ở hành lang, những vòi nước chảy ào ào chảy xuống chậu giặt ngâm những chiếc váy trắng, những chiếc máy bán hàng tự động thắp sáng ven đường vào đêm khuya, ánh hoàng hôn trên sân thể dục, bánh mì mới nướng trong tiệm, con mèo ngủ dưới mái hiên trốn mưa...!Tất cả hình ảnh đều phối hợp với lời ca của cô.
Chưa nghe đã thì bài hát đã kết thúc.
Trong đoạn nhạc kết thúc, phụ đề dần xuất hiện trên màn hình đen:
BGM: Trình Bích/ thơ Mạc Tây Tử, Em Muốn Phí Hoài Thời Gian Với Anh
Quay chụp: Hạ Úc Thanh
Biên tập: Hạ Úc Thanh
Người hỗ trợ: Trình Thu Địch, Phương Ly
Hiệu ứng lật trang, màn hình có một dòng chữ:
Đặc biệt cảm ơn: Lục Tây Lăng.
Màn hình đen hoàn toàn, nhạc cũng dừng lại.
Ngay khi Lục Tây Lăng nghĩ đoạn video đã kết thúc thì màn hình đen kịt lại sáng lên, quay lại hình ảnh ban đầu.
Ống kính lại lướt qua đầu vai cô gái một lần nữa, đặc tả chữ trên tờ giấy.
Lần này, bút đen đã biến thành bút màu rực rỡ, trên tờ giấy viết ra hàng chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Video kết thúc.
Lục Tây Lăng vô thức mỉm cười.
Anh kéo thanh tiến độ của video về vị trí ban đầu, xem lại một lần nữa.
*
Bảy giờ sáng, Hạ Úc Thanh tỉnh dậy.
Cô bật điện thoại, có một tin nhắn Wechat.
Lục Tây Lăng gửi tin nhắn lúc 1 giờ sáng: Ngủ đây, ngủ ngon.
Cô trả lời: Em dậy rồi, chào buổi sáng.
Cô đã lường trước việc Lục Tây Lăng không dậy sớm nên tắt màn hình, định đi rửa mặt.
Cô đặt điện thoại lên bàn rồi lại cầm lên.
Cô mở Wechat ra, ấn vào avatar của Lục Tây Lăng và kéo nó lên góc trên cùng bên phải.
Cô cười ngây ngô rồi mới khóa màn hình.
Bảy rưỡi, ba người cùng nhau rời khỏi ký túc xá, đến căn tin mua đồ ăn sáng xách theo.
Bọn họ vừa đi vừa ăn hết, bước từng bước vào phòng học.
Làm bài kiểm tra tiếng Anh trên lớp, đêm qua Hạ Úc Thanh ngủ không ngon giấc, lúc làm đề listening lại ngáp ngắn ngáp dài nên có hai câu không nghe được, không làm được.
May mà một học kỳ có hai bài kiểm tra, kiểm tra bình thường chỉ chiếm 30% số điểm trung bình nếu không cô nhất định sẽ tự mắng chính mình vì yêu đương mà lơ là việc học.
Hạ Úc Thanh luôn để chế độ im lặng cho điện thoại trong giờ học.
Sau tiết học đầu tiên, cô lấy điện thoại di động ra xem.
Lúc tám giờ, Lục Tây Lăng trả lời tin nhắn của cô.
Một tin là ‘chào buổi sáng’ và ‘gửi lịch học của em cho anh.’
Màn hình khóa điện thoại cô chính là thời khóa biểu.
Cô vốn muốn chụp màn hình lại nhưng sợ chữ nhỏ khó nhìn nên lục trong album ra bức ảnh gốc rồi gửi cho Lục Tây Lăng.
Sau đó cô hỏi lại: Cần thời khóa biểu của em làm gì?
Có lec Lục Tây Lăng đang bận xử lý công việc nên không trả lời ngay lập tức.
Đến khi kết thúc tiết học thứ hai, lúc đi đến phòng chuyên môn cho tiết học khác, cô nhìn thấy nửa tiếng trước anh trả lời cô: Em nói thử xem?
Hạ Úc Thanh: Em không biết nha.
Sau tiết học thứ ba, cô lại nhìn vào điện thoại của mình.
Lục Tây Lăng: Tiện sắp xếp thời gian với em.
Lục Tây Lăng: Lịch học của em quá kín.
Hạ Úc Thanh cười đáp: Có vài tiết có thể trốn.
Không ngờ lần này Lục Tây Lăng trả lời ngay, là tin nhắn thoại.
Lục Tây Lăng: “Em có thể trốn tiết tối nay không?”
Cô vừa nghe xong thì đoạn tin thoại thứ hai nhảy ra: “Cùng ăn cơm tối.”
Đoạn tin thứ ba: “Nhân tiện gặp em.”
Hạ Úc Thanh xiêu lòng.
Giống như uống một ly nước ép nho đầy đường, ngọt ngào nhưng không làm dịu cơn khát.
Cô đấu tranh tư tưởng một lúc rồi gửi tin: Tiết tối nay sẽ điểm danh, hôm nay không được rồi.
Lục Tây Lăng vẫn gửi tin nhắn thoại: “Nhưng vẫn phải ăn cơm mà? Tiết tối của em bảy giờ mới bắt đầu mà.
Chiều nay năm giờ gặp ở cổng trường.”
Trước đây Hạ Úc Thanh được khen là người có tính tự chủ mạnh mẽ nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó.
Cô cảm thấy những việc tự kiềm chế bản thân thì chỉ cần có lòng là làm được thôi.
Nhưng hôm nay cô bắt đầu khâm phục bản thân có thể nhịn không nhớ đến Lục Tây Lăng, không trộm nhắn tin với anh.
Buổi chiều chỉ có một tiết học, sau khi tan học Hạ Úc Thanh quay về ký túc xá cất đồ.
Đợi thêm một lúc, đến 4 giờ 40 phút, cô lấy sách môn học buổi tối rồi đi đến cổng trường.
Đứng trước cửa đợi năm phút, chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Chiếc xe dừng lại ven đường, hạ kính cửa sổ.
Cô nhìn qua đó, sau khi xác nhận đúng là Lục Tây Lăng thì vội vàng chạy đến mở cửa xe.
Trong xe có mùi thơm thoang thoảng ấm áo.
Cô cởi cặp ra, đặt sang một bên rồi quay đầu nhìn Lục Tây Lăng.
Thậm chí cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì đã bị sự thẹn thùng che mắt, cô lập tức nhìn sang chỗ khác.
Lục Tây Lăng vốn là ngồi dựa cửa sổ bên trái nhưng lúc này lại ngả sang bên phải, cúi đầu, cười nhìn cô, đè giọng thủ thỉ: "Sợ anh sao?"
"...Không có đâu."
"Vậy thì tại sao không cho anh nhìn em?"
Hạ Úc Thanh vượt qua cảm xúc, định ngước mắt lên thì cổ tay cô bị người ta nắm lấy, kéo một cái khiến cô không kịp trở tay, ngã thẳng vào vòng anh.
Cô hoảng sợ, theo bản năng muốn nhìn về ghế tài xế.
Lục Tây Lăng đã đoán trước hành động của cô, vươn tay đè gáy cô xuống, hơi thở kề bên tai cô: “Suỵt.”
Cô áp mặt vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể, mùi hương, vải áo, cái nào cũng khiến cô mê muội.
Cô không nhịn được muốn sờ lồng ngực của mình, bởi vì cô nghi là trái tim mình đã đình công rồi.
Lúc ở cùng Lục Tây Lăng, trái tim của cô hoặc là đập quá nhanh hoặc là đột ngột ngừng đập, không có cái nào tốt hết.
Lục Tây Lăng nhớ đến chuyện đêm sinh nhật của Lục Sênh.
Khi đó cũng là ở trên xe, anh nửa say nửa phóng túng kéo cô trong vô thức.
Nếu lúc đó anh không kiềm chế bản thân thì có lẽ cô sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như bây giờ.
Anh ngửi mùi hương bên tóc mai cô, ôm cô thật lâu không buông ra, cố chấp bù lại hồi ức đêm hôm đó.
“Tối hôm qua nói chuyện điện thoại xong là về ngủ luôn à?” Lục Tây Lăng hỏi.
“Còn mất ngủ một lúc.”
“Thảo nào quầng thâm đen thế này.”
“...Đều tại anh.”
Lục Tây Lăng cười: “Ừ, đều tại anh.”
Tầm nhìn của Hạ Úc Thanh đều bị cái ôm của anh chặn lại, không thể nhìn thấy xe đang đi đâu, chỉ biết rằng chiếc xe đã quay đầu lại.
“Đi đâu vậy?” Cô hỏi.
"Tất nhiên là bắt cóc em."
Trong ấn tượng của Hạ Úc Thanh, lúc mới quen Lục Tây Lăng là một người rất lạnh lùng và xa cách.
Cô không nhớ từ khi nào anh bắt đầu trêu đùa cô và bây giờ còn nghiêm trọng hơn, bắt đầu chọc cô rồi.
Cô có thể đối phó với một Lục Tây Lăng xa cách nhưng không thể đối phó với người đùa giỡn trước mặt.
Đành nói: “Tối nay em có tiết đấy.”
“Đâu phải việc của anh.”
Giọng điệu của Lục Tây Lăng rất nghiêm túc, cô sắp tin rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, muốn đoán xem anh đang nghĩ gì.
Cô vừa ngước mắt nhìn thì anh lập tức cúi đầu.
Đôi mắt Lục Tây Lăng có màu nâu nhạt, hình như đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ như thế.
Đó không phải là đôi mắt lạnh lùng, nó giống như tính cách bên trong của anh.
Tuy nhiên, còn chưa nhìn được hai giây cô đã không chịu được nhiệt độ bốc lên hai bên, lập tức cúi đầu, chống trán vào ngực anh.
Cô nghe thấy Lục Tây Lăng cười.
Xe chạy đến Thanh Mi Uyển.
Khiến cô bất ngờ là cảnh tượng bên trong không trống vắng quạnh quẽ như mọi ngày mà trên bàn đã có bốn món cơm nhà và bóng lưng bận rộn của dì giúp việc ở trong bếp.
Lục Tây Lăng giải thích, anh không biết mấy quán ăn trước cổng trường, sợ dẫm phải mìn.
Giờ cơm có rất nhiều người, phải xếp hàng lấy số rồi còn rất ồn ào.
Anh muốn nói chuyện với cô mấy câu cũng không được.
Hạ Úc Thanh cười nói: “Thật ra em muốn mời anh ăn ở nhà ăn.
Nhà ăn trường em có món rau xào trứ danh, rất ngon.”
“Không, cảm ơn.” Lục Tây Lăng bày ra vẻ mặt xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.
Đối với một số phương diện, anh rất kén chọn nhất là việc ăn uống.
Hai người ngồi vào bàn.
Hạ Úc Thanh phát hiện Lục Tây Lăng không ăn nhiều, chỉ gắp hai món thanh đạm nhất, ăn mấy miếng rồi buông đũa.
“Chưa đói à?” Cô hỏi.
“Tối nay anh phải đi xã giao.”
“Nếu bận như thế thì không cần chạy từ xa đến đâu.”
“Ừm.” Lục Tây Lăng chống cằm, qua loa đáp lại, chỉ lo ngắm cô.
Hạ Úc Thanh bị nhìn đến ngại ngùng, trong phòng ký túc xá cô là người ăn khỏe nhất.
Cô muốn ăn cho béo một tí nhưng không biết có phải vì đầu óc tiêu hao quá nhiều năng lượng nên ăn nhiều đến mấy cũng không tăng cân.
“...Anh đừng nhìn em nữa.”
“Không nhìn em thì nhìn ai.”
“...”
Ăn xong, dì giúp việc dọn dẹp bàn ăn, Lục Tây Lăng đi vào toilet.
Lúc anh ra thì nhìn thấy Hạ Úc Thanh đứng trước cửa sổ sát đất, ngẩng đầu như định hà hơi lên mặt kính.
Lục Tây Lăng đi qua: “Chờ đến khi trời lạnh thêm chút nữa rồi hẵng thử.”
Hạ Úc Thanh nói: “Thật ra em không thích mùa Đông.”
“Vì sao?”
“Da tay và da chân của em sẽ nứt nẻ, đến mùa Đông sẽ rất ngứa.
Nhưng khí hậu ở Nam Thành ấm áp hơn, năm ngoái tái phát không nghiêm trọng như lúc ở quê.”
Lục Tây Lăng cầm tay cô, cẩn thận nhìn mu bàn tay của cô.
Bây giờ nhìn thật sự không nhìn ra.
Da tay của cô không mềm mại, bởi vì trước đây, bàn tay này là bàn tay làm nông.
Trừ điều đó ra thì ngón giữa tay phải còn có vết chai do quanh năm cầm bút để lại.
Anh không nói lời nào, chỉ nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng kéo thẳng.
Lục Tây Lăng phải vội về thành phố tham gia buổi tiệc, Hạ Úc Thanh thì phải trở về trường đi học, hai người ở lại một lúc rồi rời đi.
Chở Hạ Úc Thanh đến trường trước.
Trời đã tối hẳn, đèn đường soi sáng con đường.
Trên đường, Lục Tây Lăng chợt lên tiếng: "Anh đã xem video."
Hạ Úc Thanh lập tức ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn anh: "Em biên tập tốt không?"
Lục Tây Lăng nói: "Tốt thì tốt, nhưng em phải giữ lời hứa."
“Giữ cái gì...” Lời vừa nói ra, Hạ Úc Thanh lập tức hiểu ra – em muốn phí hoài thời gian với anh.
Lục Tây Lăng không cho cô cơ hội lảng tránh, tiếp tục hỏi: “Nghĩ gì thế? Tặng anh cái này chẳng phải vì muốn ngửa bài với anh à?”
“Là thăm dò!” Cô nhỏ giọng sửa lại cho đúng, ngẩng đầu nói: “Thật ra em tưởng anh xem video rồi nên tối qua mới đến tìm em.”
“Tự tin đến thế à?”
“Em thấy quay chụp đẹp lắm mà.” Cô thành thật nói.
Lục Tây Lăng cười: “Đẹp.”
Nên nói sao nhỉ, nếu anh tranh thủ thời gian xem được video này thì bất luận đã giải quyết hiểu lầm hay chưa, anh cũng sẽ hành động.
Anh biết rõ ý thức đạo đức của mình đang bị đe dọa, chỉ có cơn giận đêm đó của cô mới kéo anh về.
Sớm muộn gì nó cũng sẽ sụp đổ một lần nữa.
Lục Tây Lăng nhìn cô rồi nói: “Còn phải cảm ơn em.”
“Hả?”
“Không khiến anh trở thành kẻ xấu.”
Hạ Úc Thanh không hiểu.
Còn Lục Tây Lăng cũng không định giải thích.
Thời gian lặng lẽ trôi, xe đã đến trước cổng trường.
Đèn nháy đôi được bật sáng, đồng hồ đếm ngược bắt đầu thúc giục.
Lục Tây Lăng nói: “Mấy ngày tới anh rất bận, có thể không có thời gian đến thăm em.
Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Hạ Úc Thanh thở dài: “Đều tại em không sinh ra sớm mấy năm, nếu còn học ở khu cũ thì sẽ không phiền phức thế này.”
Lục Tây Lăng nhìn cố: “Không nỡ xa anh đến thế à?”
Hạ Úc Thanh vội ngậm miệng.
Anh thích nhìn biểu cảm xấu hổ của cô nên mới cố ý nói mấy lời đó.
Ngay lúc anh ngắm nhìn cô xấu hổ không biết chui vào đâu, định giải vây cho cô thì cô bỗng choàng qua, ôm lấy anh, mùi hương ấm áp vây lấy anh.
Anh khựng lại một lúc, đặt tay lên lưng cô, nặng nề nói: “...!Thanh Thanh.”
Lục Tây Lăng cũng không có gì muốn nói, chỉ muốn gọi tên cô mà thôi.
Rất nhiều người gọi cô như thế nhưng anh gọi lại khác.
Trái tim vừa căng chặt vừa đau, cảm giác kỳ quái không thể hình dung bằng lời, đương nhiên không biết phải làm sao.
Anh có hiểu không, có thể dạy cô không?
Lục Tây Lăng nhỏ giọng nói: “Anh sẽ gọi cho em.”
“Lúc nào?”
“Những lúc anh có thể.”
Thời gian đậu xe ở đây có hạn, cuối cùng Lục Tây Lăng buông tay trước: “Đi học đi.”
Hạ Úc Thanh lùi về, cầm balo, kéo cửa xe.
Trước khi xuống xe, cặp mắt của cô vẫn luôn dán trên người anh.
Tính cách cô đơn thuần, mấy chữ ‘lưu luyến không rời’ đều hiện rõ trên mặt.
Lục Tây Lăng nhướng mày: “Nếu em còn không đi thì không đi được nữa đâu.”
Cô lập tức nhảy xuống xe.
Xe khởi động, Lục Tây Lăng nhìn theo bóng lưng của cô.
Điện thoại có thông báo từ Wechat.
Khung chat được anh ghim lên đầu đã sửa biệt danh thành ‘Thanh Thanh’.
Thanh Thanh: Anh đừng bắt nạt em nữa!
Lục Tây Lăng cong môi, khoái trá trả lời: Cái này đã gọi là bắt nạt? Vậy sau này em phải chịu sự bắt nạt của anh rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook