Hạ Úc Thanh phát hiện ra điện thoại mình bị tắt máy ở điểm xe đạp công cộng ngoài cổng trường.

Chiếc điện thoại chỉ khoảng một nghìn tệ này của cô được dùng hơn một năm thì bắt đầu thì nóng máy, lag.

Cô không phải một người phụ thuộc vào điện thoại nên cô dùng nó cũng không thấy có chuyện gì cả, chỉ là khi nào nó có dưới 15% pin thì sẽ thành 0% pin bất cứ lúc nào rồi tự động tắt máy, có hơi phiền.

Hết cách rồi, cô chỉ có thể đi bộ về ký túc xá thôi.

Bầu không khí sau mưa rất ẩm ướt, cứ như hít vào phổi một đống bông gòn ướt vậy.

Cô thôi miên bản thân rằng mình không phải người bi lụy vì chuyện tình cảm.

Thế nhưng khi đi qua cây ngô đồng, tự dưng cô lại bị một cái lá cây ngô đồng khô đập trúng.

Nước mưa bắn lên trán, cô dừng lại, cơn buồn ập đến như một luồng gió vậy, cô thấy hôm nay chuyện gì cũng đang phản kháng lại với cô.

Đến dưới ký túc xá thì đã là mười một rưỡi rồi, ngoài cửa có đến ba, bốn cô gái về muộn, mọi người cùng bị mắng một trận, đăng ký vào sổ rồi mới được thả cho đi.

Trình Thu Địch và Phương Ly đều chưa ngủ, hai người họ vừa chơi điện thoại vừa đợi cô.

Khi cô đi vào, cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người họ bỗng dưng dừng lại.

“Thanh Thanh cậu về rồi à?”
“Ừm.”
Hạ Úc Thanh bỏ túi xuống, được Phương Ly đồng ý, cô mới mở cây đèn bàn sạc điện lên, cầm phích nước nóng và một cái chậu lên, ra ngoài hành lang rửa mặt.

Hạ Úc Thanh vừa đánh răng vừa hỏi: “Ban nãy hai cậu đang nói chuyện gì thế?”
Trình Thu Địch cười, nói: “Nói về chủ đề mà bạn nhỏ như cậu không nghe được.”
“Gì cơ, gì cơ?” Hạ Úc Thanh rất tò mò.

Phương Ly nói: “Thu Thu đang do dự không biết có nên mang đồ nội y theo bộ đi không?”
Hạ Úc Thanh đánh răng, nói với giọng không rõ ràng: “Đồ nội y mà còn có đồ bộ à?”
Căn phòng im lặng mất một lúc.

“Hai cậu có ý gì thế?” Hạ Úc Thanh cười, nhổ bọt kem đánh răng ra.

Trình Thu Địch nói: “Chủ đề này bây giờ có vẻ hơi vượt quá tầm hiểu biết của cậu, đến khi nào cậu học đến chỗ đó rồi thì chúng ta nói tiếp.”
Súc miệng xong, Hạ Úc Thanh sạc điện thoại vào.

“Thu Thu hai cậu đã đặt chuông báo thức chưa?”
“Đặt rồi, bảy giờ.”
“Vậy tớ không đặt nữa.” Điện thoại còn 0% pin phải sạc mất một lúc thì mới mở máy lại, Hạ Úc Thanh không muốn đợi nó nên cô để điện thoại lên bàn rồi bò lên giường luôn.

Cô nằm ngơ ra với sự trống trải trong bóng tối, cô cứ tưởng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng hóa ra là không phải.

Cô ngủ từ lúc nào thì cô cũng không nhớ nữa.

Cô chỉ nằm một giấc mơ, mơ thấy ngày người ta nói mẹ cô chạy mất rồi nhưng cô không tin, cô chạy trốn ra ngoài, một mình đi bộ lên thị trấn suốt nửa giờ đồng hồ, vừa đi vừa nghe ngóng về vị trí trạm xe khách.

Cô đã ngồi ở đó một ngày một đêm.

Sau khi Hạ Úc Thanh ngủ dậy, cô mở điện thoại ra, ném sang một bên rồi đi rửa mặt.

Tối qua cô về muộn, làm trong bóng tối thì không tiện nên cô không gội đầu.

Cô gội đầu, sấy tóc.

Lúc chuẩn bị dọn đồ thì cô nghe tiếng điện thoại rung.

Hạ Úc Thanh cầm lên xem, là Lục Tây Lăng gọi đến.

Cô do dự mất một lát, vừa định nhấn nghe thì bên kia ngắt máy.

Cô mở nhật ký cuộc gọi ra, định gọi lại thì mới phát hiện ra có đến tám cuộc gọi nhỡ, cô thấy có chút kinh ngạc.

Cô tựa lưng vào bàn học, gọi lại.

Chuông chỉ reo một tiếng thôi là bên kia nghe máy rồi.

“Dậy rồi à?”
Giọng Lục Tây Lăng nghe như bình thường.

“Ừm.”
“Không phải hôm nay mấy đứa định đi chơi sao, đi qua đó kiểu gì?”
“Bạn của Tô Hoài Cử lái xe của nhà đưa chúng tôi qua đó.” Hạ Úc Thanh phát hiện ra mình vẫn không sửa được bản tính, anh nói gì cô cũng trả lời hết ra.
“Bao giờ thì xuất phát? Tập hợp ở đâu?”
“Tám rưỡi tập trung ở cổng trường.” Hạ Úc Thanh kiềm chế bản thân, bắt mình không được nhớ lại về chuyện hôm qua nữa.

“Được.”
Lúc này, Trình Thu Địch gọi cô, bảo cô kéo khóa sau lưng giúp mình.

Cô trả lời rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “Bạn cùng phòng tôi gọi tôi rồi, tôi cúp máy trước đây.”
“Đi đi.”
Tám giờ hai mươi phút, ba người của ký túc xá cùng xuất phát đi bộ ra ngoài cổng trường.

Sau cơn mưa, gió nhè nhẹ, bầu không khí trong lành, bầu trời trong xanh, không một gợn mây.

Trong nhóm đi chơi, Tô Hoài Cử đã gửi biển số xe, bảo bọn họ đến cổng trường thì nói một tiếng để các anh ấy còn lái xe qua, đường trước cổng trường, xe không được đỗ lâu quá.

Khi đến cổng trường, bên cạnh bia đá có khắc bốn chữ “đại học Nam Thành”, Hạ Úc Thanh gửi trong nhóm món câu: Đã vào vị trí.

Lúc này, Trình Thu Địch tự dưng dùng khuỷu tay để huých cô một cái.

Hạ Úc Thanh ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Trình Thu Địch dùng ánh mắt ra hiệu cho cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Chú cậu.”
Hạ Úc Thanh giật mình, anh vừa định quay người lại thì đã có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, một giọng nói rõ ràng và ấm áp truyền đến từ phía sau cô: “Qua đây, tôi nói với em mấy câu.”
Hạ Úc Thanh vội vàng quay người lại, bàn tay đặt trên vai cô từ từ hạ xuống, nắm lấy cổ tay cô.

Anh không hề dùng sức, nhưng cô vẫn bất giác đi theo.

Khi đến dưới cây long não, Lục Tây Lăng dừng lại, buông tay ra.

“Vẫn còn giận sao?” Anh hạ giọng, hỏi.


Những tia sáng chiếu qua kẽ lá chiếu lên chiếc áo sơ mi bên trong của anh, viền của nó thoắt ẩn thoắt hiện, nếp gấp hơi phát sáng.

Cô nhìn một cái, phát hiện ra anh vẫn mặc bộ hôm qua.

“Tôi không giận.” Hạ Úc Thanh nói.

Cô chỉ hơi buồn thôi.

“Vậy mà lại tắt máy cả tối qua.”
“Nó hết pin đúng lúc đó thôi.” Hạ Úc Thanh ý thức được điều gì đó: “Tối qua chú cũng gọi cho tôi sao?”
“Ừm.”
Tối qua Lục Tây Lăng không quay lại thành phố, anh ở lại Thanh Mi Uyển, cho đến hai giờ sáng, trước khi đi ngủ, cứ mười, hai mươi phút là anh lại gọi một lần, nhưng máy vẫn báo là đã tắt máy.

Anh nghĩ cô ở trong khuôn viên trường, sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Nhưng anh rất hối hận, đáng lẽ lúc đó anh nên lưu số điện thoại bạn cùng phòng của cô, nếu không thì cũng không đến mức không liên lạc được.

Sáng nay bảy giờ anh đã dậy rồi.

Rửa mặt xong là anh đến cổng trường luôn, lúc bảy giờ bốn mươi phút, điện thoại bật nguồn rồi, nhưng không ai nghe máy cả.

Anh không hình dung được tâm trạng khi gọi được điện thoại vào lúc khoảng tám giờ.

Nói là “mất rồi tìm lại được”, hay “có được báu vật” thì cũng không quá.

Hạ Úc Thanh nhận ra Lục Tây Lăng cứ nhìn cô, ánh mắt anh không hề rời đi một chút nào: “Chú muốn nói gì với tôi?”
“Tối qua tôi nặng lời quá, tôi xin lỗi em.”
“Chú đã xin lỗi rồi mà, tôi cũng đâu có trách chú đâu.”
“Không trách tôi nhưng đã ghim rồi đúng không?”
“Không có.”
Lục Tây Lăng không tin, sao lại không có được, xưng hô cũng đổi lại như cũ rồi kìa.

Lúc này, Trình Thu Địch đứng ở chỗ bia đá hô lên: “Thanh Thanh, xe đến rồi.”
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng đều nhìn qua đó, một chiếc SUV bảy chỗ dừng lại bên lề đường, cửa sổ xe được kéo xuống, Tô Hoài Cử đang ngồi ở ghế phụ vẫy tay.

Lục Tây Lăng đưa tay lên nhìn đồng hồ, sáng nay anh có một buổi họp quan trọng.

Lúc này mà đi qua đó thì đã hơi muộn rồi, Hạ Úc Thanh bọn họ cũng phải xuất phát, lại còn là ở cổng trường, người ra người vào nữa.

Bây giờ không phải thời cơ tốt để nói.

Anh đột nhiên tiến về phía trước một bước.

Tim Hạ Úc Thanh hẫng một nhịp, cô lùi ra phía sau nửa bước, đằng sau là một cái cây.
Anh cúi đầu hỏi tiếp: “Ngày mai về lúc nào thế? Tôi đến đón em.”
“Lúc đó chúng tôi sẽ về cùng nhau, tối mai còn định cùng đi ăn Haidilao nữa.”
Lục Tây Lăng nói: “Đợi em ăn xong tôi đến đón em, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Nói bây giờ luôn không được sao?”
“Không được.”
Phải trang trọng hơn một chút.

Gió khẽ thổi qua chiếc áo gió mỏng của Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh ngửi thấy mùi thuốc nồng hơn bình thường.

Có tiếng ù ù, hình như là điện thoại anh đổ chuông.

Anh đút tay vào túi quần lấy ra rồi từ chối cuộc gọi.

Ở bên kia, Trình Thu Địch bắt đầu giục rồi.

Lục Tây Lăng bước lùi ra xa, anh nhìn cô: “Chơi vui nhé, tối mai gặp.”
Nói xong, anh quay người rời đi.

Hạ Úc Thanh đưa tay lên bóp tai thật mạnh, cô liếc bóng lưng của Lục Tây Lăn một cái rồi vội vàng chạy đến chỗ Trình Thu Địch: “Đến đây.”
Một nhóm tám người, ba người của phòng ký túc xá 404 ngồi cùng một hàng.

Hạ Úc Thanh ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ, cô liên túc ngó ra ngoài.

Cô nhìn về hướng Lục Tây Lăng đi, bên đó hình như là bãi đỗ xe có thu phí bên ngoài trường.

Chiếc SUV khởi chạy, đi về phía trước, cô thấy có một chiếc xe sang màu đen quen mắt đi ra từ trong bãi đỗ xe.

Chiếc xe đó quay đầu, hòa vào làn xe.

Khi hai chiếc xe đi ngang qua nhau, cô quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ bên trái.

Cửa sổ ở ghế lái được hạ xuống, Lục Tây Lăng cũng đang nhìn về phía cô.

Tuy cửa sổ xe đóng lại, nhưng cách một lớp kính chống nhìn trộm, chắc là không nhìn thấy gì cả nhưng cô vẫn như bị ánh mắt của anh khóa lại vậy.

Khoảng hơn mười giờ sáng, họ đã đến căn homestay trong núi.

Mọi người check in xong, tụ tập ở vườn hoa sau homestay, bắt đầu chuẩn bị cho bữa nướng vào buổi trưa.

Mọi người đều không rảnh lắm, tay chân rối hết cả lên.

Có Hạ Úc Thanh phát huy ưu thế sinh viên giỏi của mình.

Sau khi âm thầm thử sai, cô đã nhanh chóng nắm được kỹ năng, tạo ra những sản phẩm nướng chất lượng cao một cách ổn định.

Trình Thu Địch thấy cô bận đến mức không ăn được miếng nào nên lấy cầm một xiên hải sản đưa đến bên miệng cô.

“Cảm ơn Thu Thu.”
“Cậu đừng chỉ phục vụ mọi người vậy chứ.” Trình Thu Địch nói.

“Không sao, tớ cũng không đói lắm.”
Lúc này, Tô Hoài Cự đến xem ngô nướng chín chưa, anh ấy hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
“Không cần.”
Tô Hoài Cự vẫn lấy mấy miếng khoai tây sống đặt lên bếp nướng.

Hạ Úc Thanh nhắc nhở: “Phải quét dầu lên nhé, không là nó dính vào đấy.”
“Ồ.” Tô Hoài Cự làm theo.
Trong làn hơi nóng bốc lên mặt, Tô Hoài Cự thấy Trình Thu Địch đi nên mới nói chuyện lúc sáng với cô: “Hai người có tiến triển gì rồi sao?”
“Đừng nói nữa, cậu hại tôi thảm lắm.”

Tô Hoài Cự tự dưng bật cười: “Sao lại trách tôi được.”
“Trách những gì cậu nói làm tôi ảo tưởng.

Nhưng người ta không hề có ý đó.”
Tô Hoài Cự rơi vào im lặng.

Nhưng anh ấy nhìn thấy mà, có đôi chú cháu nào mà nói chuyện lại đứng gần nhau thế không.

Nếu chú Lục kia không có ý gì, vậy thì anh ấy chỉ có thể đoán là bạn học chất phác ngây thơ này có phải là bị lừa tình rồi không thôi.

Những người luôn sống trong giàu có đó có lẽ rất ít khi gặp kiểu như Hạ Úc Thanh nên muốn thử điều mới mẻ, việc này không phải là không thể.

“Hay là cậu nói thẳng với anh ấy luôn đi?” Tô Hoài Cự đề nghị.

“Cậu dám nói thẳng với nữ thần của cậu không?”
“Không dám, cáo từ.”
Hai người đều bật cười.

Hạ Úc Thanh thở dài: “Hai chúng ta giống mấy người học dốt chơi với nhau để sưởi ấm cho nhau quá.

Tô Hoài Cự cũng thở dài.

Ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi rồi đi leo núi.

Nghe nói ở gần đây có một vườn trà, có một khoảng đất được khai thác ở đó, hình như họ định xây bảo tàng văn hóa trà gì đó.

Mọi người hào hứng đi qua đó nhưng kết quả là chỗ đó vẫn hoang sơ lắm, vẫn chưa bắt đầu xây dựng.

Nhưng mà không khí trong vườn trà rất tốt, gần phòng sao trà có một cửa hàng bán đồ trong vườn trà, bán một vài loại lá trà thượng hạng, giá cả ngang bằng, cũng không bị thương mại quá.

Hạ Úc Thanh mua một lọ nhỏ, cô nghĩ nếu đến nhà họ Lục thăm thì sẽ tặng cho ông Lục làm quà.

Trên đường đi về từ vườn trà, Hạ Úc Thanh nhận được một cuộc điện thoại, là ông Lục gọi đến.

Giọng ông Lục nghe có vẻ rất thân thiết, thậm chí còn có thêm chút phúc hậu không có khi cô ở cùng ông: “Thanh Thanh, đang học đấy hả, có làm phiền cháu không?”
Đây cũng là lần đầu tiên ông Lục gọi cô như vậy.

Hạ Úc Thanh vội vàng nói: “Không ạ, không ạ, cháu đang đi chơi ở bên ngoài với bạn học.

Không biết ông tìm cháu là muốn dặn dò điều gì ạ?”
Cô nhìn ngước lên trên, cô đã tụt lại phía sau với nhóm nên vội vàng bước nhanh vài bước.

Ông Lục nói: “Cũng không có gì muốn dặn dò cả, chỉ là muốn hỏi cháu bao giờ có thời gian thì đến nhà chơi một chuyến, nói chuyện với ông thôi.”
“Bao giờ thì ông tiện ạ, sau năm giờ chiều ngày mai cháu đều rảnh ạ.”
“Vậy thì tối mai nhé, cháu đến nhà ăn cơm.”
Hạ Úc Thanh vội vàng đồng ý.

Trước khi cúp điện thoại, ông Lục còn dặn thêm một câu: “Chỉ là hai ông cháu chúng ta tâm sự chút thôi, chuyện này cháu không cần phải kinh động đến chú Lục đâu.”
Về đến homestay, ăn bữa tối rồi mọi người đến căn phòng lớn mà bạn Tô Hoài Cự ở để cùng chơi trò “ai là kẻ giết người”.

Đây là một kịch bản rất phức tạp, chơi cả buổi tối, làm đầu óc cô cứ ong ong lên.

Cuối cùng, chân tướng khiên cưỡng vô cùng, mọi người đều thấy rất phí thời gian.

Ba người của phòng ký túc xá 404 ở một căn phòng gia đình.

Trình Thu Địch tắm rồi ra ngoài rồi, cô ấy bảo đi nói chuyện với bạn trai.

Mãi đến mười hai giờ tối mà Trình Thu Địch vẫn chưa về.

Hạ Úc Thanh buồn ngủ rồi, trước khi ngủ, cô hỏi Phương Ly: “Có cần gọi điện cho Thu Thu hỏi bao giờ thì cô ấy về không?”
Phương Ly bật cười: “Không cần quan tâm cậu ấy đâu, tối nay cậu ấy không về được đâu.

Hạ Úc Thanh ngập ngừng một chút rồi từ từ mở mắt to ra: “Cô ấy...”
Phương Ly gật đầu: “Ừm.”
Lúc này Hạ Úc Thanh mới nhận ra, “bộ nội y” có nghĩa là gì.

Hôm sau, mãi đến trưa Trình Thu Địch mới xuất hiện cùng bạn trai ở nhà ăn.

Ăn cơm trưa xong, Trình Thu Địch quay về phòng dành cho gia đình của ba người họ để ngủ trưa, ngủ đến ba giờ chiều, lúc sắp quay về rồi cô ấy mới ngủ dậy.

Hành trình kết thúc, lái xe trở về.

Chuyến đi Haidilao buổi tối Hạ Úc Thanh rút lui, cô đi tàu điện ngầm về nhà họ Lục.

Điều bất ngờ là, hôm nay Lục Sênh và bà Lục đều không ở nhà.

Ông Lục bảo hai người họ đến nhà một người họ hàng của bà Lục uống rượu rồi, nhà yên tĩnh lắm, vừa hay hợp để nói chuyện.

Hạ Úc Thanh cười, đưa cho ông lá trà mình mới mua hôm qua.

Cô cố gắng để không thể hiện sự sợ hãi của mình, cho dù cô đã đoán được kha khá là ông Lục muốn nói gì với cô.

Bảo mẫu mang cơm tối lên, trong đó có một món là cơm khoai tây nồi đồng, vì cô có nói loại thực phẩm mà cô thích nhất là khoai tây.

Đến đó thì bầu không khí của Hồng Môn Yến đã lan ra rồi.

Ông Lục mời cô ngồi xuống, đích thân múc cho cô một bát canh ngọt.

Bữa tối bắt đầu, ông Lục vẫn chỉ nói chuyện bình thường: “Lục Tây Lăng có bao giờ nói chuyện ba mẹ nó cho cháu không?”
Hạ Úc Thanh cười lắc đầu.

“Tây Lăng là một đứa trẻ số khổ.

Năm nó học lớp mười hai, ba nó qua đời vì gặp đất lở trên đường về từ nơi khai thác.

Nửa năm sau, mẹ nó cũng nhảy xuống hồ, qua đời.”
Bàn tay đang cầm đũa của Hạ Úc Thanh khựng lại.


“Bị đả kích nhiều như vậy, hai ông bà già này thiếu chút nữa cũng đi luôn.

Lúc đó nhờ có Tây Lăng chốn đỡ nên cả nhà họ Lục mới không đến mức bị sụp đổ.

Sau đó ông gặp tai nạn xe, nhà lại còn thiếu chút nữa thì bị cháy nữa.

Thầy bói nói những những tai họa ông gây ra thời còn trẻ đang đổ lên đầu con cháu.

Cũng vì thế nên mới có chuyện tài trợ cho cháu đi học.”
Ông Lục tóc bạc trắng, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói tuy chậm rãi nhưng cũng vẫn không tránh nổi việc có chút đau đớn.

“Bao nhiêu người như vậy, chỉ có Thanh Thanh cháu là xuất sắc nhất.

Bây giờ trông cháu tiền đồ rộng mở, bọn ông đều thấy rất mừng.”
Hạ Úc Thanh cố gắng giữ nụ cười: “Học hành nghiêm túc là chuyện cháu phải làm.”
“Có suy nghĩ đó là đúng rồi, cháu còn trẻ, sau này học nghiên cứu sinh, tiến sĩ, hoặc là muốn ra nước ngoài đi du học.

Chỉ cần cháu muốn là bọn ông chắc chắn sẽ ủng hộ.

Sau này sự nghiệp thành công rồi, muốn lập gia đình, nhà họ Lục chắc chắn sẽ là nhà mẹ thứ hai của cháu.”
Nói đến đó, ông Lục lại đẩy món khoai tây nồi đồng đến trước mặt Hạ Úc Thanh: “Đây là món cháu thích, ăn nhiều vào.”
Hạ Úc Thanh cười, gắp một đũa.

Ông Lục nói tiếp: “Bọn ông đến tuổi này rồi, khoảng ba bốn năm nữa thôi, nếu may mắn nữa thì chống đỡ được năm, sáu năm nữa rồi cũng đến hạn cả thôi.

Mất rồi thì cũng không có tâm nguyện gì cả, một là nhìn cháu thành tài, hai là nhìn hai đứa cháu vớ vẩn kia lập gia đình.

Đặc biệt là Lục Tây Lăng, nó cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi.

Sự nghiệp của nhà họ Lục được truyền từ tay ông xuống.

Ông cũng không mong nó nhất định phải được mở rộng, chỉ mong có thể giữ được là được.

Chú Lục của cháu tính hơi độc, nhưng lại thích tỏ ra mạnh mẽ.

Ông nghĩ, phải chọn một người có năng lực tương xứng, cho dù là về sự nghiệp hay là cuộc sống thì cũng giúp được nó.

Đến lúc đó cho dù ông có đi thì cũng được yên lòng rồi.”
Hạ Úc Thanh không thắc mắc tại sao ông Lục lại nhìn ra được điều bất thường.

Tối qua trông cô như mất hồn như vậy, chắc chắn là không cẩn thận làm lộ mất bí mật trong lòng rồi.

Ông Lục nói những lời này là rất khéo léo, rất lịch sự, không hề khiến cô bị mất mặt.

Nếu cô còn không thuận theo thì là không biết tốt xấu rồi.

Vậy nên cô cười, nói: “Cháu thấy chị Thang không tệ.”
Ông Lục nhìn cô, đánh giá một lát rồi cũng cười, nói: “Mối tình cảm cùng nhau trưởng thành giữa Hi Nguyệt và Tây Lăng , đúng là biết hết về nhau nữa.

Thôi không nói chuyện này nữa, ăn đi, ăn đi.”
Hạ Úc Thanh không nuốt nổi bữa cơm này nên lại ngồi uống một ly trà rồi quyết định tạm biệt.

Ông Lục sắp xếp tài xế trong nhà đưa cô về trường học, cô không từ chối được, chỉ có thể thuận theo.

Trong khoang xe tối tăm, đầu cô tựa lên cửa kính ghế sau, thấy đôi mắt của mình phản chiếu trên gương.

Nước mắt cô rơi xuống mà không có âm thanh gì, cô lại âm thầm lau nước mắt đi.

Về đến ký túc xá, Hạ Úc Thanh mở đèn lên, đặt cặp sách xuống rồi ngồi xuống ghế.

Mọi chuyện hôm nay đều hiện lại một lượt trong đầu cô, cô bật dậy, đưa tay lên, nhắm mắt lại, vỗ mấy cái thật mạnh vào má mình, tạo ra tiếng kêu rất vang: “Hạ Úc Thanh, mày đến Nam Thành là để học, không phải đến để tơ tưởng về đàn ông.”
Có tiếng bật cười phát ra từ trong rèm giường trên, Trình Thu Địch vén một khoảng ra, thò đầu ra: “Cậu nghĩ về người đàn ông nào thế”
Hạ Úc Thanh sợ đơ cả người: “Sao cậu lại ở trong ký túc xá?”
“Buồn ngủ quá, tớ không ăn cơm mà về đi ngủ luôn.” Trình Thu Địch ngồi dậy, hỏi tiếp: “Cậu nghĩ về người đàn ông nào thế? Không phải đã biến Tô Hoài Cử thành bạn thân rồi sao?”
“Không có ai cả!” Hạ Úc Thanh rất ngại ngùng, cô cởi áo khoác ra, lấy nhanh bộ đồ ngủ, rổ đồ để rửa mặt, khăn tắm và thẻ sinh viên: “Tớ đi tắm đây.”
“Cậu chạy cũng không có ích gì đâu, tớ đoán được ngay, có phải là chú cậu không?”
Hạ Úc Thanh đập cửa đánh “bụp” một cái.

Một giây sau.

“Á...!Thu Thu, tớ không mang chìa khóa.”
Trình Thu Địch cười muốn rớt khỏi giường.

Hạ Úc Thanh tắm xong, về ký túc xá gõ cửa, Trình Thu Địch không mở cửa, bắt cô phải thừa nhận.

Hạ Úc Thanh lòng như đã chết: “Đúng vậy.”
Trình Thu Địch mở cửa ra, kéo cô vào phòng ấn cô xuống ghế, muốn cô nói ra từ đâu.

“Tớ muốn sấy tóc.”
“Được được, ổn thôi, cậu cứ sấy tóc trước đi, đừng để bị cảm.”
Hạ Úc Thanh sấy tóc xong, vừa mới cất máy sấy đi thì đã có một cuộc điện thoại gọi đến rồi.

Cô mới nhớ ra sáng hôm qua Lục Tây Lăng hẹn gặp cô, bảo có lời muốn nói với cô.

Muốn nói gì, chắc cũng muốn đả kích cái sự ảo tưởng của cô đúng chứ?
Hạ Úc Thanh cầm điện thoại, không biết có nên nghe hay không?
Tiếng chuông dừng lại.

Một lát sau lại có cuộc gọi thứ hai gọi đến.

Trình Thu Địch cười, nói: “Cậu mau nghe điện thoại đi, tớ nghe mà còn thấy sốt ruột đây này.”
Hạ Úc Thanh chỉ có thể nghe.

“Ăn cơm chưa?” Lục Tây Lăng hỏi.

“Tôi về trường rồi.”
“Sao không đợi tôi đến đón em?”
Hạ Úc Thanh không nói gì.

Lục Tây Lăng lại nói: “Tôi qua tìm em bây giờ.”
Hạ Úc Thanh nói: “Nói trong điện thoại không được sao?”
“Không được.”
Hạ Úc Thanh nói: “Tôi đang định đi ngủ rồi.”
“Bây giờ còn chưa đến chín giờ.”
“Tôi thấy hơi mệt.”
“Chỉ nói vài câu với em thôi mà, nói xong thì em có thể về nghỉ ngơi.”
Hạ Úc Thanh chưa bao giờ thấy bực bội, uất ức như vậy: “Tôi không muốn gặp chú.”
Đầu bên kia im lặng một chút, chất giọng trầm trầm ấy lại truyền đến: “Tại sao không muốn gặp tôi?”
Hạ Úc Thanh không biết nên nói gì.

“Ngoan đi, cho tôi năm phút thôi được không?”
Đây là lần đầu cô nghe Lục Tây Lăng nói với cô với giọng dỗ dành, giọng nói trầm thấp đó cứ như là có hơi ấm vậy, dường như nó làm bỏng cả tai cô, khiến cô không thể không bất giác cầm điện thoại ra xa hơn: “Năm phút thôi.”
“Được.”
Trong bốn mươi phút đợi Lục Tây Lăng đến, Hạ Úc Thanh như ngồi trên đống lửa.

Trình Thu Địch vẫn ở bên cạnh phá rối, cứ bắt cô phải nói về quá trình của tâm lý cấm kỵ này.

Cô còn không biết ở cùng Trình Thu Địch khó chịu hay là sắp phải đối diện với Lục Tây Lăng khó chịu hơn.


Điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông.

Hạ Úc Thanh vội vàng nghe máy.

Lục Tây Lăng hỏi: “Tòa số 8 sao?”
“Hả?”
“Tôi ở dưới ký túc xá em.”
Điện thoại của cô có không mở loa ngoài thì tiếng cuộc gọi cũng rất lớn, Trình Thu Địch ở bên cạnh biểu cảm kiểu “trời ạ”.

Hạ Úc Thanh mặt mũi đỏ hết lên: “Tôi xuống ngay đây.”
Cúp điện thọi xong, cô cởi bộ đồ ngủ ra, thay nhanh ra bộ đồ sạch, cầm điện thoại và thẻ học sinh chạy xuống dưới.

Ở cây ngô đồng ngoài cửa lầu tám, Hạ Úc Thanh đi từ cánh giữa ra.

Cô nhìn thấy ngay bóng của Lục Tây Lăng ở dưới cây.

Áo gió dài màu đen, màu còn tối hơn cả màu ban đêm, khiến cơ thể của anh sừng sững ở đó, cảm giác bay bổng như một chú hạc giữa tầng mây vậy.

Bước chân của cô hơi khựng lại, thở phào một hơi, rồi bước qua đó với tốc độ không nhanh không chậm.

Lúc này, Lục Tây Lăng ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên người cô, anh đứng dưới cây, đợi cô đến gần từng chút một.

Khi sắp đến, anh đưa tay lên, đưa đồng hồ ra trước mặt cô, bảo cô nhìn kim đồng hồ: “Em có thể xem đồng hồ tính giờ.”
Lục Tây Lăng khẽ cười một cái: “Nếu em không vội thì đi với tôi một chút đi.”
Hạ Úc Thanh không nói gì cả, nhưng cô bước đi.

Hai người họ không nói gì, chỉ đi cùng nhau.

Cô chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của gió thổi qua chất vải áo gió của anh.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, hai bóng người cứ kéo dài rồi lại thu ngắn lại.

Khi đã đi ra xa khỏi đám đông ở ký túc xá, họ rẽ một cái, Hạ Úc Thanh vô thức đi về phía tòa nhà dạy học.

Lục Tây Lăng nói: “Tại sao lại không muốn gặp tôi? Vẫn đang giận tôi sao?”
“Không phải.”
“Thế là tại sao?”
Lục Tây Lăng thấy Hạ Úc Thanh vẫn không nói gì, anh tiến lại gần, còn cô thì nhanh chóng dịch sang bên cạnh vài bước.

Bước chân của Lục Tây Lăng khựng lại: “Trốn tôi làm gì?”
“Không có.”
Lục Tây Lăng lại đến gần, đưa tay ra chạm vào cánh tay cô.

Cô chắp hai tay ra đằng sau, vẫn tránh ra.

Lục Tây Lăng bất ngờ: “Em ghét tôi vậy sao? Cách xa có từng này thôi thì sao mà đủ được, hay là tôi đưa em ra nước ngoài, em trốn xa vào, không uổng công em gọi tôi là chú hơn một năm nay.”
Cuối cùng thì Hạ Úc Thanh mới ngẩng đầu lên: “Chú đến để cãi nhau với tôi đấy à?”
“Em nghĩ sao?” Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh chứa cảm xúc nặng nề hơn cả màn đêm: “Thanh Thanh, nói thật với tôi đi.”
Lông mi Hạ Úc Thanh khẽ run lên, vì cách xưng hô của anh.

Ngay lập tức, cứ như mọi hơi thở đều nghẹn lại ở cổ họng vậy, đọng lại thành sự chua xót như nuốt phải một miếng chanh vậy: “Ông bảo tôi tránh xa chú ra một chút.”
Ánh mắt Lục Tây Lăng trở nên trầm trọng: “Chuyện lúc nào thế?”
“Tối nay, tôi đến nhà họ Lục ăn cơm.”
“Ông nói gì?”
“Ông có hai ước nguyện, một là thấy tôi thành tài, hai là thấy chú và chị Sênh Sênh kết hôn.”
“Sau đó thì sao?”
Hạ Úc Thanh cắn môi dưới: “Ông nói muốn tìm cho anh một người tương xứng, có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp và cuộc sống.”
Lục Tây Lăng vốn không chắc chắn lắm, anh là một người tác phong làm việc rất mạnh mẽ, cho dù chỉ có 10% thành công thì tối nay anh cũng phải gặp được cô.

Cô gái ngốc thành, đã đưa luôn đáp án cho anh rồi.

“Em nghe lời ông vậy sao?” Lục Tây Lăng cười không được khóc cũng chẳng xong.

“Vai vế của ông cao hơn anh.”
“Vai vế cao không có nghĩa là lời nói có đạo lý.”
“Sao lại không có đạo lý được, tôi là ai, tôi chẳng là gì cả, tôi nhận ơn của mấy người mà.”
“Hạ Úc Thanh.” Lục Tây Lăng ngắt lời cô: “Tự hạ thấp bản thân, chẳng giống em chút nào cả.”
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu lên, lúc nhìn anh, cô lại cúi đầu xuống: “Tôi không tự hạ thấp bản thân, tôi là có nhận thức về bản thân.”
Giọng nói cô dần trầm xuống, chữ cuối cùng thậm chí còn không nghe thấy được.

Lục Tây Lăng kinh ngạc, anh vội vang đi đến, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu nhìn gương mặt của cô.

Sao lại khóc, sao nước mắt của cô còn đẹp hơn cả kim cương vậy.

Anh đột nhiên không thể suy nghĩ được nữa.

Lúc này, có sinh viên đi qua, họ cứ nhìn hai người liên tục.

Lục Tây Lăng nhìn xung quanh, thấy đằng sau tòa nhà dạy học hình như không có ai mấy nên nắm lấy cổ tay cô, dắt cô đi về bên đó.

Cô bước chập chững đi theo anh ra sau tòa nhà rồi dừng lại.

Mọi sự ồn ào đều đã tránh xa, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây tạo ra tiếng xào xạc trong đêm.

Lục Tây Lăng cúi đầu xuống nhìn, anh không do dự nữa, anh mở vạt áo ra, đưa tay ra, giữ lấy lưng cô, ôm cô vào lòng.

Người Hạ Úc Thanh cứng lại.

Hơi thở hơi lạnh đó chiếm lấy mọi hơi thở của cô, cô cứ như bị chính rừng cây tích đầy tuyết ôm lấy vậy.

Phản ứng đầu tiên của cô là thấy sợ.

Cô đưa tay ra theo phản xạ, đẩy lồng ngực của Lục Tây Lăng ra, nhưng ngón tay của cô bị anh nắm lại ngay.

Anh dùng sức rất mạnh, không giằng ra được.

Lục Tây Lăng cúi đầu xuống nhìn cô: “Nếu em ghét tôi thì tôi đồng ý cho em đẩy tôi ra.

Em ghét tôi không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.

Sau đó, Lục Tây Lăng cúi đầu xuống.

Hơi thở ẩm ướt của anh chạm vào tai cô.

“Nếu em không ghét tôi vậy thì làm bạn gái của tôi đi.”
Mọi hơi thở đều ngừng lại, tiếng gió cũng vậy, nhịp tim của cô cũng vậy.

Hình như đầu ngón tay của cô đang run lên, chỉ vì bản năng thôi, cô lắp bắp nói: “Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà.”
“Nhưng mà.”
“Tôi đã nói là không có nhưng mà rồi.”
“Nhưng chú là chú tôi.”
“Không phải nữa rồi, gọi tên tôi đi.”
“Lục...” Giọng cô run lên.

“Gọi đi.”
“Lục Tây Lăng.”
“Ngoan.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương