Hoàng Tử Yêu Nói Giỡn
-
Chương 4
Để tỏ ra hắn với Thiên Thiên một chút hứng thú cũng không có, sáng sớm hắn đã đổi lại y phục cải trang, cường hào ác bả kinh sư “Khổng Ất Nhân” lại lần nữa khoác lên người.
Hắn lượn khỏi hoàng cung, đi vào dân gian, chen vào đám người, hơn nữa thừa cơ phạt gian trừ ác mấy tên hiếp đáp dân lành…Ách, là đi ăn thịt cá, ở mấy quán dân thường mở .
Hắn một thân ngân bào xuất hiện ở “Bát phương lâu” nổi danh kinh sư.
Nghe đồn nơi này lừng danh thiên hạ, vô luận là nem cuốn ngân ti, thịt tẩm bột rán, đậu phụ bàng, bánh bao hấp thịt cua, đều là nhất tuyệt.
“Tiểu Nhị, đem một bình Long Tỉnh lên đây, trà phải ngon, không được nát, một phần bánh bao hấp thịt cua, không được cho thịt cua, sườn xào chua ngọt không được thêm đường, xì dầu nhiều một chút, sườn nạc một tí.” Hắn ngồi xuống, mắt cũng không chớp khí không hụt nói liền một hơi.
“Khách quan, vậy trà của ngài muốn nóng hay lạnh? Bánh bao hấp thịt cua muốn sáu cái hay tám cái? Sườn xao chua ngọt xì dầu muốn một muôi hay là nửa muôi? Sườn muốn bên phải mỡ ba nạc bảy hay bên trái nạc tám mỡ hai?” Tiểu nhị Bát phương lâu thân kinh bách chiến, một chút cũng không bị áp đảo.
“Tùy tiện, ta rất là dễ chăm.” Hắn vui vẻ nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh thật là sảng khoái nnha.
“Dạ, tới ngay.” Tiểu nhị đối với loại khách mở mắt nói mồ này thấy nhưng không thể trách, cười dài cúi người lui ra.
Một lát sau, một bình trà long tỉnh mùi thơm bốn phía được đưa lên, hắn hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười hài lòng.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn hắn gọi cũng được đưa tới, Khổng Ất Nhân cứ như vậy chẳng lo lắng ngồi uống trà ăn điểm tâm, từ lan can lầu hai của nhã gian ngắm xuống dưới, trên đường cái náo nhiệt nam nam nữ nữ tới lui không dứt, ngắm về phía xa, những mái hiên trang nhã cổ kính nối nhau san sát, từ từ hợp lại thành cảnh sắc đế đô rộng lớn khí thế.
Bất quá, tại sao lại cảm thấy có một loại buồn bã nhàm chán vậy?
Hắn nhấm một ngụm trà, đột nhiên liếc thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.
Khổng Ất Nhân tim đập từng nhịp, vội vàng đặt chén trà xuống, dụi dụi mắt, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Ha?” Trùng hợp như vậy, giống như mơ ước thành sự thật hay tâm nguyện đạt thàn, hắn đơn giản không thể tin được may mắn của mình.
Thiên Thiên không muốn tiếp tục chờ đợi ở trong cung ngẩn người than thở nữa, mấy ngày nay nàng trở nên chẳng giống mình chút nào, cũng chẳng biết là trúng phải tà gì.
Cho nên nàng quyết định ra ngoài hóng mát một chút,có lẽ tâm tình sẽ khôi phục bình thường một chút.
“Này! Lên đây uống chén trà.” Lý trí nhất thời không thấy bóng dáng, Khổng Ất Nhân bị tình cảm hưng phấn quá kích động thúc đẩy, không chút nghĩ ngợi tựa vào lan can nghiêng người ra phía ngoài, tự nhiên nở một nụ cười câu hồn với nàng.
Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng hít một hơi, hai gò má không nhịn được hồng lên.
Tại sao lại là hắn?
Kinh thành trên lý thuyết không phải là rất rộng sao? Làm sao nàng cứ đụng phải hắn mãi vậy?
“Có muốn uống chén trà không? Ta mời.” Hắn cười hi hi, giọng nói nhiệt tình.
Giống như đem chuyện ba ngày trước quên sạch sẽ,một chút cũng không lúng túng.
“Không muốn.” Nàng quả quyết cự tuyệt, cúi đầu muốn đi.
Nàng mới không muốn để hắn có cơ hội khiến cho mình choáng váng đầu óc, tim đập loạn xạ.
Mùi vị xa lạ kích thích lại thấp thỏm không thể nắm bắt này cực kỳ không dễ chịu, so với ăn lẩu cay còn khiến người ta nghiện dễ dàng hơn…Tóm lại, rất là phiền toái!
Giống như bây giờ, hắn chẳng qua chỉ nói với nàng hai câu, nàng đã bắt đầu tâm hoảng ý loạn, hai chân như nhũn ra.
“Đừng như vậy mà, dù gì ta cũng là đầu sỏ ở đây, có ta đưa người đi, ngươi mới không dễ dàng bị thiệt nha!” Khổng Ất Nhân hết sức khoe khoang, hồn nhiên quên mất sáng nay còn thề rằng đối với người ta không hề có chút hứng thú.
Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn luôn có một loại vui sướng cùng thích thú không nói ra được.
Chính là loại vui sướng không thể ngăn chặn này, khiến cho hắn mỗi lần đều quên đi sự kiên trì cùng với nguyên tắc của chính mình.
“Vậy cũng chưa chắc, theo cái tính sớm nắng chiều mưa của ngươi, nói không chừng một khắc trước còn giúp ta mặc cả, lúc sau đã giúp lão bản làm thịt dê béo rồi.” A Lý Thiên Thiên nàng rất biết nhìn người.
“Chậc, sao lại không có lòng tin với ta như vậy? Như vậy đi, nếu như ta phục vụ không khiến ngươi hài lòng, ngươi có thể ném ta xuống sông bất cứ lúc nào.”
Như vậy đã đủ chí cốt chưa? Hắn cơ hồ sắp vì bản tính hiền lành của mình mà cảm động đến chảy nước mắt.
“Phải không?” Nàng hoài nghi.
Ai da da, hắn đường đường là Nhị hoàng tử, hình tượng của phiên phiên kinh sư tiểu lang quân sao có thể bị hoài nghi được? Khổng Ất Nhân vội vàng khua môi múa mép, ánh mắt cười đến càng có mị lực.
“Nếu không ngươi nghĩ coi, coi như là có đồ ăn ngon, có phong cảnh đẹp, bên cạnh lại không có người chia sẻ phụng bồi, như vậy cũng mất đi một nửa thú vị, cho nên về tình về lý về pháp, ngươi đều nên để ta tận tình làm chủ.” Hắn nhẹ nhàng đề nghị.
Mặc dù không biết hắn tại sao đột nhiên lại đổi tính đối với nàng tốt như vậy, Thiên Thiên vẫn có chút du dự, cuối cùng vẫn đánh không lại sự nhảy nhót mãnh liệt của nội tâm cùng với mong mỏi.
“Vậy ngươi xuống.”
“Không bằng ngươi đi lên.” Ánh mắt hắn lóe lóe.
“Nếu ta đã ở trên đường rồi, đương nhiên là ngươi phải xuống.” Nàng nửa bước cũng không lùi.
Nữ nhân này không thể dịu dàng một chút sao? Hắn có chút ngứa răng.
“Nếu đã tới, thì lên đây uống chén trà đi, ngươi đi lên!” Hắn cùng nàng tranh cãi.
“Ngươi cứ dây dưa lằng nhằng như vậy rốt cuộc có muốn dẫn đường hay không? Ngươi xuống!”
“Dù sao cũng không vội, ngươi cứ lên…” Hắn nhìn thấy nàng quay đầu rời đi, lòng hoảng hốt, cũng chẳng kịp khua môi múa mép nữa, vội vàng kêu to: “Ta đi xuống ta đi xuống, ta lập tức sẽ xuống ngay, ta đang đi xuống đây!”
Sau đó có tiếng người lách ca lách cách lảo đảo lao xuống lầu, Thiên Thiên chớp chớp mắt, đầu tiên là tò mò, nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được mà phì cười.
Nàng ung dung khoanh tay, nhíu mày cười nhìn hắn thở hổn hển xuất hiện.
“Đi thôi đi thôi.” Đầu hắn đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú tràn ngập vui mừng.
“Được.” Nàng như không có chuyện gì xảy ra gật đầu một cái.
Biết khẩu vị của nàng vô cùng lớn, cho nên Khổng Ất Nhân dọc đường mua một đống đồ linh tinh đưa cho nàng.
Thiên Thiên có chút thụ sủng nhược kinh liếc hắn một cái, lại nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm tự nhiên của hắn, giống như chuyện cưng chiều nàng, đem nàng ăn cho no chính là chuyện hiển nhiên.
Hai má nàng phồng lên, có một tia thất thần, có một tia ngượng ngùng ăn nốt miếng bánh hoa đào cuối cùng.
“Đến, chỗ này chính là….” Hắn nhiệt tình cúi đầu nhìn nàng, nhất thời sửng sốt, “Mấy thứ đồ ăn vặt của ngươi đâu hết rồi?”
Nàng phủi phủi vụn bánh trên người, thản nhiên cười một tiếng, rất có cảm giác thành tựu lớn tiếng thừa nhận, “Ắn hết rồi, ăn ngon thật!”
Hắn liền hít một ngụm khí lạnh.
Không cần bấm tay hắn cũng nhớ, hắn mua một xâu kẹo hồ lô, một cân hạt dẻ rang đường, năm lạng đậu quái vị, tám lạng đậu phộng muối tiêu, hai miếng bánh nướng hành lá áp chảo, một cái chân gà quay, một túi bánh hoa đào…
Mà bọn họ mới vừa đi qua có một con phố thôi!
“Vẻ mặt của ngươi thế kia là sao?” Nụ cười của nàng đột nhiên hóa thành hồ nghi.
“Vẻ mặt bội phục sát đất, tứ chi vô lực, ba tiếng bất đắc dĩ, hai mắt mờ, một mạng đi tong.”
Thiên Thiên không có tức giận, người lại cười, nhưng mà chẳng qua hắn thấy nàng cười, da đầu bắt đầu tê dại từng trận,
“Con sông gần nhất ở đây ở chỗ nào?” Nàng cười đến cực kỳ không nhã nhặn thanh tú.
Vẻ mặt Khổng Ất Nhân sợ hãi trắng bệch, vội vàng cười trừ nói: “Không không không… Ta vừa rồi tuyệt đối không phải là ý đó, ta là từ nội tâm chân thành bội phục khẩu vị không chút nào lãng phí thức ăn của ngài, trước mắt đời này, còn có ai có thể so sánh với ngài đây?”
“Ngươi nói ta biết cái giếng nào gần đây nhất là được rồi.” Nàng không có ý tốt bẻ khớp tay.
Cả người hắn lại nổi da gà lên lả tả, “Không không không… Vừa nãy đó cũng không phải ý tứ chân chính của ta, ý của ta là một cô nương thông minh tuyệt đỉnh, hảo sảng lỗi lạc như ngươi, phải có khí khải nâng chén lớn ăn miếng to như vậy, không hổ là nữ nhi tái ngoại, thật sự không hổ là công chúa của A Lý Bất Đạt a!”
Thiên Thiên lúc này mới buông tay ra, giả bộ cười cười nói: “Làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận sự tán thưởng của Nhị hoàng tử đây? Thiên Thiên nào có tốt như người nói vậy?”
Được tiện nghi lại còn khoe mã. Nhưng mà hắn cũng không dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, chỉ vì khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhẹn nhất thời.
“Đừng có mếu máo.” Nàng không nhịn được mà phì cười, kiễng cao mũi chân, đưa hai tay đem khóe môi hắn kéo lên thành một đường cong.” Cười lên! Ra ngoài chơi thì phải vui vẻ chứ, đúng không?”
“Đúng vậy.” Khổng Ất Nhân ngừng thở, cảm giác được bàn tay nhỏ bé của nàng ở bờ môi mình dao động sinh ra điện giật, không khỏi nhếch miệng cười ngây ngô.
Taycủa nàng, cũng có lúc thật dịu dàng.
Hắn không kìm được cầm lấy tay nàng, phủ trong lòng bàn tay của mình, con mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, chan chứa ý cười: “Ta bây giờ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, giờ đến lượt ngươi.”
Nàng có chút kinh ngạc nhìn lên hắn, không hiểu ý nàng,
“Để ta giới thiệu cho ngươi nha…Ten ten! Cô Bảo phố nổi danh nhất kinh sư.”
“Hả?” Thiên Thiên tò mò nhìn về phía hai bên phố cổ quán hàng đều tung bay cờ xí, “Vậy là cái gì?”
“Phàm là đồ cổ xưa nay nội ngoại đủ thứ ở đây đều bán, vô luận là binh khí của nhà Tần, huyết ngọc của đời Hán, tam xoa xà mâu của Tam Quốc…cái gì cũng có.” Hắn hưng phấn dắt tay nàng, dưới chân thật nhanh đi về phía mục tiêu, “Đến đến đến, mau đến xem, ở đây cái gì cũng có, cái gì cũng bán, cái gì cũng cực kỳ quái!”
“Có thùng Kim Mã không? A Lý Bất Đạt chúng ta có lưu giữ đó, nghe nói là vật đính ước tổ tiên của ngươi đưa cho bà ngoại a cha ta.” Thiên Thiên cũng kích động loạn cả lên, không thể chờ đợi muốn đi xem đủ thứ hàng hóa, “Bà ngoại a cha ta còn tặng lại sản phẩm nổi tiếng của A Lý Bất Đạt chúng ta 『 đại hà nhất chi hoa 』 cho hắn nữa!”
“『 đại hà nhất chi hoa 』là vật gì?” Vả mặt hắn kinh ngạc.
“Ngươi ngay cả 『 đại hà nhất chi hoa 』 cũng không biết?” Dáng vẻ nàng có vẻ bị đả kích rất nặng, “Mệt chúng ta là hai nước bang giao, ngươi sao có thể ngay cả điều này cũng không biết? Lần này ta vào kinh còn kéo theo hai rương lớn tặng tất cả mọi người lớn nhỏ ấy.”
“Ta đâu có nhận được.” Không biết tại sao, hắn thấy thật ủy khuất.
“Không thể nào.” Nàng cau mày, ngay sau đó nhớ ra, “Này! Rõ ràng ta thấy mấy ngày trước Hải công công còn cầm ở trên tay.”
“Cái gì? Hải đại phó lại dám cướp lễ vật ngươi tặng cho ta?! Thật là to gan, xem ta trở về dạy dỗ thế nào…” Hắn giận tím mặt lại chợt ngẩn ra, “Cầm ở trên tay?”
Hải đại phó làm sao dám minh mục trương đảm đem “Cống phẩm” cầm ở trên tay?
“Đúng nha.” Nàng đương nhiên nói: “Chổi không cầm ở trên tay, chẳng lẽ lại cắm ở trên đầu?”
“Cái chổi?!” Hắn trợn mắt há mồm nhìn nàng.
“『 đại hà nhất chi hoa 』chính là sản phẩm nổi tiếng có lịch sử lâu dài nhất của nước A Lý Bất Đạt chúng ta, cũng là cây chổi quét bụi vô địch dùng lông gà ngũ sắc ghim lên siêu đặc sắc.”Nàng thở dài một cái, “Ngươi làm sao ngay cả điều này cũng không biết vậy? Chúng ta cũng tốn không ít tiền ở 『 hoàng cung bí sử 』đăng quảng cáo nha.”
Hắn chân kinh đến không nói lên lời.
“Thôi, dù sao đấy cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Cô Bảo Phố có những thứ đồ chơi cực kỳ quái.” Con người của nàng rất khoan dung độ lượng, sẽ không để sự ngu ngốc của hắn để trong lòng. “Chúng ta giờ phải đi coi một chút.”
Khổng Ất Nhân cứ như vậy ở trong trạng thái khiếp sợ bị nàng kéo đi.
********
Chờ đến lúc Khổng Ất Nhân lấy lại tinh thần, đã ra khỏi Cô Bảo phố lừng danh kinh sư, tiến vào phố mỹ thực chính thức của kinh sư.
“Ngươi đã dạo xong rồi?” Hắn nháy nháy mắt, cố gắng khôi phục lại thần trí.
“Đúng nha.” Thiên Thiên nhìn hắn cười ngọt ngào một tiếng, “Chết đói luôn, thì ra đi dạo phố dễ đói bụng như vậy.”
Hắn cảm thấy đầu có chút đau, “Ngươi có phải rất ít khi có thời điểm bụng không thấy đói.”
Tâm tình quá vui vẻ, cho nên Thiên Thiên không tính toán vì những lời này mà đánh hắn, vẫn nở nụ cười thản nhiên như cũ.” Ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Ta xem ngươi nhất định là đói bụng, nếu không sao từ nãy đến giờ đều thất hồn lạc phách.”
“Ách, đúng vậy.” Hắn không dám thừa nhận là bởi vì “Đại hà nhất chi hoa” vô địch dọa cho sợ.
Nhưng mà lại nói, đầu của hắn sao ngày càng đau vậy, hơn nữa càng ngày càng nặng?
Thiên Thiên cười gật đầu, “Vậy chúng ta đi ăn tào phớ đi, ta ngửi thấy mùi thơm.”
“Được nha.” Khổng Ất Nhân không nén nổi cười lại một tiếng, gật đầu một cái, nhưng mà đầu nặng đến mức hắn suýt nữa ngã cắm về phía trước: “Ui da!”
“Ngươi coi chừng chứ, trên đầu đeo nhiều đồ như vậy, sao không coi chừng một chút?” Nàng quan tâm nhắc nhở hắn.
“Trên đầu ta làm gì có gì a…” Hắn mờ mịt vươn tay sờ sờ đầu, không ngờ lại chạm phải một thứ lành lạnh, cứng cứng.
Hả? Cái gì vậy?
Trên đầu hắn đeo cái thứ đồ quỷ nặng trịch này bao lâu rồi? Khổng Ất Nhân hoảng sợ cầm xuống, sau đó căng mắt nhìn kỳ lân quan đời Hán được đúc bằng đồng đen kia, ước chừng khoảng mười cân, cái thứ đồ chơi này chạy lên đầu hắn từ lúc nào vậy?
Nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, Thiên Thiên vô tội chớp chớp mắt, “Ngươi nói đẹp mắt, ta mới mua tặng ngươi.”
“Ta lúc nào thì….” Hắn thiếu chút nữa hộc máu.
“Ngươi không thích đồ ta tặng ngươi sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng qua một chút mất mát chán nản.
Mới vừa rồi thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc đỉnh quan bằng đồng đen kia, nàng còn tưởng hắn thật sự rất thích, mới đem hết bạc trong túi đưa cho ông chủ, mua chiếc đỉnh quan này tặng cho hắn.
Ai mà thích được cái thứ quỷ đè chết người này? Lời của hắn mới lên cổ họng lại đảo quanh một lần, ở khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên ảm đạm, trái tim đau nhói, thoáng chốc tất cả những lời giễu cợt đều biến mất.
“Sao lại không thích?” Hắn vội vã đem thanh đồng quan đội lại trên đầu, “Ta thích, ta thích. Đỉnh quan vừa hùng dũng vừa hiên ngang như vậy thực quá đặc biệt, hơn nữa lại do ngươi tặng, ta nhất định sẽ giữ gìn nó thật tốt.
“Có thật không?” Thiên Thiên nín khóc mỉm cười. “Vậy ngươi phải đội thường xuyên nha.”
Hắn không dám gật đầu, chỉ toét miệng cười đến cực to, “Nhất định, nhất định.”
Nhất định phải cầm về cung ném cho Hải công công nghĩ cách, xem có thể mô phỏng lại đỉnh quan làm đồ dởm không, dùng chất liệu nhẹ một chút, bằng không đội như vậy sẽ chết người mất.
“Thật sự không nặng lắm hả?” Nàng có một tia lo lắng hỏi.
“Một, chút, cũng, không, nặng.” Hắn cắn răng cười khổ.
“Vậy thì tốt.” Nàng thở ra, cuối cùng yên tâm. “Đi thôi, chúng ta đi ăn tào phớ…Chỉ sợ ngươi phải mời rồ, bởi vì tiền của ta lúc nãy mua kỳ lân quan đỉnh đồng này đều đã dùng hết.”
“Không thành vấn đề.” Cố nén cái đầu đang choáng váng, lại sợ nàng thất vọng, Khổng Ất Nhân cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ nhõm thoải mái.
Thiên Thiên thật vui vẻ, kéo tay của hắn chạy về phía phố mỹ thực.
Tào phớ, ta tới đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook