Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)
-
Chương 29
Lúc đứng ở ngoài cửa tôi nghe được chị Khánh Trang hỏi Gil.
– Em đã biết kết quả thi và xếp hạng rồi chứ.
Giọng Gil bình thản vang lên.
– Tất nhiên là biết rồi. Chúc mừng chị vẫn đứng thứ nhất của năm hai.
Chị Khánh Trang im lặng một chút mới nói.
– Thùy Chi xếp thứ nhất chị cũng không bất ngờ vì em ấy đã rất cố gắng trong suốt thời gian qua. Nhưng mà em lại đứng ở vị trí thứ tư khiến chị rất bất ngờ.
Gil vẫn bình thản đáp lại.
– Có gì mà bất ngờ đâu. Có lẽ là bị sai sót ở câu hỏi nào đó,chuyện đó cũng bình thường thôi mà. Hơn nữa mục tiêu của em chỉ là nằm trong top mười là được rồi.
Chị Khánh Trang lại nói.
– Sai sót đối với ai chị đều tin nhưng nếu là em chị không tin. Em là một người “đặc biệt”,em hiểu chứ.
Gil cười một tiếng rồi nói.
– Chỉ tại mọi người luôn đánh giá em quá cao mà thôi. Trên đời này ai cũng không hoàn hảo,ai cũng sẽ mắc sai lầm. Cho dù người đó có là một thiên tài đi chăng nữa.
Chị Khánh Trang cũng không nói tiếp. Tôi cũng không có ý muốn đi vào phòng nữa,dường như một ý nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu tôi khiến tôi rối rắm. Nếu điều đó là sự thật thì sao,tôi và Gil sẽ ra sao,tôi sẽ đối mặt với cậu ta như thế nào.
Trong miên man suy nghĩ tôi trở về phòng ký túc xá của mình mà không hay. Cho tới khi Linh Lan lên tiếng thì tôi mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu.
– Sao lại về sớm vậy. Tôi nghe Tường Vi nói cậu đi tìm Gil mà.
– Tìm không được cậu ta nên về thôi.
Linh Lan nghe được giọng của tôi lộ ra sự uể oải thì liền hỏi.
– Cậu sao vậy,đạt hạng nhất rồi lẽ ra cậu phải vui vẻ chứ.
– Thì tôi đang vui mà.
– Vui mà cái mặt xụ ra như bánh bao chiều thế là sao. Còn cái giọng điệu như hết hơi là sao. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
Tôi chưa trả lời câu hỏi của Linh Lan mà ngồi xuống chiếc giường của mình,sau một phút im lặng tôi mới lên tiếng hỏi Linh Lan.
– Nếu như cậu phát hiện ra một người bạn của cậu chỉ vì muốn cậu vui mà nhận thiệt thòi về mình thì cậu sẽ làm thế nào.
Linh Lan vẫn chưa đoán ra vì sao tôi lại hỏi như vậy nhưng cậu ấy vẫn đáp.
– Tôi sẽ thấy áy náy,và cả tức giận nữa.
– Vậy cậu sẽ làm gì với người đó.
– Tìm cậu ta và mắng cho một trận.
– Tại sao lại mắng mà không phải là cám ơn.
– Tôi không cần sự hi sinh đó của cậu ta. Bởi nó khiến tôi thấy khó chịu và không thể nào vui vẻ được.
Tất cả những lời Linh Lan nói đều hợp với những gì trong lòng tôi đang nghĩ. Mặc dù có lẽ suy đoán của tôi cũng không chính xác nhưng tôi vẫn linh cảm rằng chuyện Gil rớt xuống hạng tư ít nhiều có liên quan tới mình. Sau một chút im lặng tôi cũng quyết tâm phải gặp Gil để hỏi cho ra nhẽ,nếu không tôi sẽ không thể nào vui vẻ trọn vẹn được.
Lúc đã suy nghĩ thông suốt tôi mới nhận ra ánh mắt Linh Lan đang nhìn mình vô cùng nghiền ngẫm. Không đợi tôi mở miệng cậu ấy đã lên tiếng.
– Có phải chuyện cậu vừa nói có liên quan tới Gil phải không.
Tôi cũng đành phải thành thật trả lời.
– Thực ra tôi vẫn chưa dám chắc chắn chuyện này nhưng mà tôi vẫn linh cảm là có liên quan tới cậu ta.
– Cậu đã quyết định sẽ giải quyết thế nào chưa.
– Thì làm theo lời cậu nói.
– Ừ. Có kết quả thì nói cho tôi biết.
– Được.
Lúc này mới nhận ra trong phòng thiếu bóng dáng hai cô bạn nhiều chuyện nhất là Minh Nguyệt và Tường Vi nên tôi hỏi Linh Lan.
– Hai bà tám kia đi đâu rồi.
– Minh Nguyệt đi tới chỗ chị Minh Châu rồi còn Tường Vi hình như là được giáo viên chủ nhiệm gọi đi.
– Ừ,thành tích của hai cậu ấy học kỳ này cũng tiến bộ rất nhiều. Chắc là chạy đi khoe.
Tôi và Linh Lan cùng cười khi nghĩ tới hai cô bạn của mình. Thật sự học kỳ hai cả bốn đứa chúng tôi đều có thành tích tốt nên đều rất vui vẻ,chỉ hi vọng Gil sẽ không là nguyên nhân khiến niềm vui của tôi không trọn vẹn.
Buổi chiều tôi và Gil vẫn phải cùng nhau tập duyệt cho buổi lễ tổng kết năm học vào sáng hôm sau nên chúng tôi không thể không gặp nhau. Có lẽ Gil không hề biết chuyện tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của cậu ta và chị Khánh Trang nên khi thấy tôi cậu ta tỏ ra rất là vui vẻ. Còn nói với tôi.
– Chúc mừng cậu nha,đã đạt hạng nhất như mong đợi.
Tôi nhìn Gil vài giây rồi đáp lại.
– Đạt hạng nhất tất nhiên là tôi rất vui. Nhưng cậu rớt xuống hạng tư thật là ngoài suy nghĩ của tôi.
Gil làm bộ như không có gì lại nói.
– “Học tài thi phận” mà cậu nghe chưa. Có lúc này cũng có lúc khác thôi. Tôi không buồn thì cậu suy nghĩ làm gì.
Tôi thở dài một chút rồi nhìn Gil nói.
– Nếu thực sự là “học tài thi phận” thì tôi không có gì để nói. Nhưng tôi lại sợ là có người cố ý muốn rớt hạng.
Gil nghe tôi nói vậy thì nụ cười trên mặt hơi cứng lại một chút nhưng cũng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Cậu ta nói.
– Có ai mà lại ngốc như vậy. Tự mình muốn bản thân rớt hạng chứ.
Tôi liếc Gil một cái rồi nói.
– Tôi lại sợ thực sự có người ngốc như vậy đó.
Gil mỉm cười khẽ vuốt mái tóc của tôi rồi nói.
– Bạn Gấu lại suy nghĩ chuyện không đâu rồi. Tốt nhất hãy chỉ nghĩ tới chuyện cậu đã giành được hạng nhất thôi. Cậu xứng đáng với điều đó mà.
Tôi nhìn Gil một chút rồi thở dài nói.
– Điều tôi cần là sự công bằng và dựa vào năng lực của bản thân. Nếu chiến thắng của tôi là do người khác nhường nhịn thì tôi không thể vui vẻ.
Gil im lặng một lát rồi mới lên tiếng.
– Với tôi,vui vẻ là khi nhìn thấy người mình yêu quí được vui vẻ. Chỉ cần vậy thì cho dù phải hi sinh một chút cũng không sao.
Tôi nghe Gil nói vậy trong lòng lại trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp,những cảm xúc vẫn luôn bị đè nén tận góc sâu nhất của trái tim. Tôi nhìn Gil,ở góc nghiêng này cậu ta đẹp như một pho tượng được một nhà điêu khắc thiên tài tạo ra. Không một chút khiếm khuyết,một người hoàn mỹ như vậy nhưng lại vì tôi mà để bản thân trở nên không hoàn mỹ,cho dù một chút xíu thôi nhưng cũng khiến tôi thấy bản thân như một kẻ tội đồ. Tôi rất muốn nói ra những lời trách móc như Linh Lan đã nói nhưng khi đối diện với cậu ta tôi lại không thể thốt ra được. Điều tôi có thể nói với cậu ta lúc này chỉ là.
– Tôi ôm cậu một chút được không.
Gil có chút bất ngờ trước câu hỏi của tôi nhưng rất nhanh cậu ấy liềm mỉm cười rồi ôm tôi và nói.
– Tất nhiên là được.
– Cám ơn cậu.
– Đừng cám ơn tôi.
– Không,tôi vẫn muốn cám ơn cậu. Cám ơn cậu rất nhiều.
– Thôi được rồi, đồ ngốc này…
Trước sự cố chấp của tôi Gil cũng không ngăn cản nữa. Còn tôi,ngoài câu cám ơn đã nói tôi còn rất muốn nói với Gil rằng “tôi thích cậu” , nhưng mà tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói ra.
…….
Từ nay tieuacma sẽ bỏ hẳn các từ ngữ như soái ca , soái tỷ , ngự tỷ , la lị… Tẩy chay tụi Tung Của luôn. Chúng ta là người Việt Nam và tự tôn dân tộc mới là trên hết. Các daiacma sẽ vẫn ủng hộ tieuacma chứ.
Rlq là tieuacma anti hết tụi sao Hoa ngữ rồi… Bọn não rỗng mà thôi….
– Em đã biết kết quả thi và xếp hạng rồi chứ.
Giọng Gil bình thản vang lên.
– Tất nhiên là biết rồi. Chúc mừng chị vẫn đứng thứ nhất của năm hai.
Chị Khánh Trang im lặng một chút mới nói.
– Thùy Chi xếp thứ nhất chị cũng không bất ngờ vì em ấy đã rất cố gắng trong suốt thời gian qua. Nhưng mà em lại đứng ở vị trí thứ tư khiến chị rất bất ngờ.
Gil vẫn bình thản đáp lại.
– Có gì mà bất ngờ đâu. Có lẽ là bị sai sót ở câu hỏi nào đó,chuyện đó cũng bình thường thôi mà. Hơn nữa mục tiêu của em chỉ là nằm trong top mười là được rồi.
Chị Khánh Trang lại nói.
– Sai sót đối với ai chị đều tin nhưng nếu là em chị không tin. Em là một người “đặc biệt”,em hiểu chứ.
Gil cười một tiếng rồi nói.
– Chỉ tại mọi người luôn đánh giá em quá cao mà thôi. Trên đời này ai cũng không hoàn hảo,ai cũng sẽ mắc sai lầm. Cho dù người đó có là một thiên tài đi chăng nữa.
Chị Khánh Trang cũng không nói tiếp. Tôi cũng không có ý muốn đi vào phòng nữa,dường như một ý nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu tôi khiến tôi rối rắm. Nếu điều đó là sự thật thì sao,tôi và Gil sẽ ra sao,tôi sẽ đối mặt với cậu ta như thế nào.
Trong miên man suy nghĩ tôi trở về phòng ký túc xá của mình mà không hay. Cho tới khi Linh Lan lên tiếng thì tôi mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu.
– Sao lại về sớm vậy. Tôi nghe Tường Vi nói cậu đi tìm Gil mà.
– Tìm không được cậu ta nên về thôi.
Linh Lan nghe được giọng của tôi lộ ra sự uể oải thì liền hỏi.
– Cậu sao vậy,đạt hạng nhất rồi lẽ ra cậu phải vui vẻ chứ.
– Thì tôi đang vui mà.
– Vui mà cái mặt xụ ra như bánh bao chiều thế là sao. Còn cái giọng điệu như hết hơi là sao. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
Tôi chưa trả lời câu hỏi của Linh Lan mà ngồi xuống chiếc giường của mình,sau một phút im lặng tôi mới lên tiếng hỏi Linh Lan.
– Nếu như cậu phát hiện ra một người bạn của cậu chỉ vì muốn cậu vui mà nhận thiệt thòi về mình thì cậu sẽ làm thế nào.
Linh Lan vẫn chưa đoán ra vì sao tôi lại hỏi như vậy nhưng cậu ấy vẫn đáp.
– Tôi sẽ thấy áy náy,và cả tức giận nữa.
– Vậy cậu sẽ làm gì với người đó.
– Tìm cậu ta và mắng cho một trận.
– Tại sao lại mắng mà không phải là cám ơn.
– Tôi không cần sự hi sinh đó của cậu ta. Bởi nó khiến tôi thấy khó chịu và không thể nào vui vẻ được.
Tất cả những lời Linh Lan nói đều hợp với những gì trong lòng tôi đang nghĩ. Mặc dù có lẽ suy đoán của tôi cũng không chính xác nhưng tôi vẫn linh cảm rằng chuyện Gil rớt xuống hạng tư ít nhiều có liên quan tới mình. Sau một chút im lặng tôi cũng quyết tâm phải gặp Gil để hỏi cho ra nhẽ,nếu không tôi sẽ không thể nào vui vẻ trọn vẹn được.
Lúc đã suy nghĩ thông suốt tôi mới nhận ra ánh mắt Linh Lan đang nhìn mình vô cùng nghiền ngẫm. Không đợi tôi mở miệng cậu ấy đã lên tiếng.
– Có phải chuyện cậu vừa nói có liên quan tới Gil phải không.
Tôi cũng đành phải thành thật trả lời.
– Thực ra tôi vẫn chưa dám chắc chắn chuyện này nhưng mà tôi vẫn linh cảm là có liên quan tới cậu ta.
– Cậu đã quyết định sẽ giải quyết thế nào chưa.
– Thì làm theo lời cậu nói.
– Ừ. Có kết quả thì nói cho tôi biết.
– Được.
Lúc này mới nhận ra trong phòng thiếu bóng dáng hai cô bạn nhiều chuyện nhất là Minh Nguyệt và Tường Vi nên tôi hỏi Linh Lan.
– Hai bà tám kia đi đâu rồi.
– Minh Nguyệt đi tới chỗ chị Minh Châu rồi còn Tường Vi hình như là được giáo viên chủ nhiệm gọi đi.
– Ừ,thành tích của hai cậu ấy học kỳ này cũng tiến bộ rất nhiều. Chắc là chạy đi khoe.
Tôi và Linh Lan cùng cười khi nghĩ tới hai cô bạn của mình. Thật sự học kỳ hai cả bốn đứa chúng tôi đều có thành tích tốt nên đều rất vui vẻ,chỉ hi vọng Gil sẽ không là nguyên nhân khiến niềm vui của tôi không trọn vẹn.
Buổi chiều tôi và Gil vẫn phải cùng nhau tập duyệt cho buổi lễ tổng kết năm học vào sáng hôm sau nên chúng tôi không thể không gặp nhau. Có lẽ Gil không hề biết chuyện tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của cậu ta và chị Khánh Trang nên khi thấy tôi cậu ta tỏ ra rất là vui vẻ. Còn nói với tôi.
– Chúc mừng cậu nha,đã đạt hạng nhất như mong đợi.
Tôi nhìn Gil vài giây rồi đáp lại.
– Đạt hạng nhất tất nhiên là tôi rất vui. Nhưng cậu rớt xuống hạng tư thật là ngoài suy nghĩ của tôi.
Gil làm bộ như không có gì lại nói.
– “Học tài thi phận” mà cậu nghe chưa. Có lúc này cũng có lúc khác thôi. Tôi không buồn thì cậu suy nghĩ làm gì.
Tôi thở dài một chút rồi nhìn Gil nói.
– Nếu thực sự là “học tài thi phận” thì tôi không có gì để nói. Nhưng tôi lại sợ là có người cố ý muốn rớt hạng.
Gil nghe tôi nói vậy thì nụ cười trên mặt hơi cứng lại một chút nhưng cũng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Cậu ta nói.
– Có ai mà lại ngốc như vậy. Tự mình muốn bản thân rớt hạng chứ.
Tôi liếc Gil một cái rồi nói.
– Tôi lại sợ thực sự có người ngốc như vậy đó.
Gil mỉm cười khẽ vuốt mái tóc của tôi rồi nói.
– Bạn Gấu lại suy nghĩ chuyện không đâu rồi. Tốt nhất hãy chỉ nghĩ tới chuyện cậu đã giành được hạng nhất thôi. Cậu xứng đáng với điều đó mà.
Tôi nhìn Gil một chút rồi thở dài nói.
– Điều tôi cần là sự công bằng và dựa vào năng lực của bản thân. Nếu chiến thắng của tôi là do người khác nhường nhịn thì tôi không thể vui vẻ.
Gil im lặng một lát rồi mới lên tiếng.
– Với tôi,vui vẻ là khi nhìn thấy người mình yêu quí được vui vẻ. Chỉ cần vậy thì cho dù phải hi sinh một chút cũng không sao.
Tôi nghe Gil nói vậy trong lòng lại trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp,những cảm xúc vẫn luôn bị đè nén tận góc sâu nhất của trái tim. Tôi nhìn Gil,ở góc nghiêng này cậu ta đẹp như một pho tượng được một nhà điêu khắc thiên tài tạo ra. Không một chút khiếm khuyết,một người hoàn mỹ như vậy nhưng lại vì tôi mà để bản thân trở nên không hoàn mỹ,cho dù một chút xíu thôi nhưng cũng khiến tôi thấy bản thân như một kẻ tội đồ. Tôi rất muốn nói ra những lời trách móc như Linh Lan đã nói nhưng khi đối diện với cậu ta tôi lại không thể thốt ra được. Điều tôi có thể nói với cậu ta lúc này chỉ là.
– Tôi ôm cậu một chút được không.
Gil có chút bất ngờ trước câu hỏi của tôi nhưng rất nhanh cậu ấy liềm mỉm cười rồi ôm tôi và nói.
– Tất nhiên là được.
– Cám ơn cậu.
– Đừng cám ơn tôi.
– Không,tôi vẫn muốn cám ơn cậu. Cám ơn cậu rất nhiều.
– Thôi được rồi, đồ ngốc này…
Trước sự cố chấp của tôi Gil cũng không ngăn cản nữa. Còn tôi,ngoài câu cám ơn đã nói tôi còn rất muốn nói với Gil rằng “tôi thích cậu” , nhưng mà tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói ra.
…….
Từ nay tieuacma sẽ bỏ hẳn các từ ngữ như soái ca , soái tỷ , ngự tỷ , la lị… Tẩy chay tụi Tung Của luôn. Chúng ta là người Việt Nam và tự tôn dân tộc mới là trên hết. Các daiacma sẽ vẫn ủng hộ tieuacma chứ.
Rlq là tieuacma anti hết tụi sao Hoa ngữ rồi… Bọn não rỗng mà thôi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook