Hoàng Tử Trong Tháp Ngà
-
Chương 5
Trong phòng giáo viên có một phòng nghỉ, đây là không gian nghỉ ngơi dành cho giáo viên trực cuối tuần, nên khá sơ sài.
Đang trong giờ học, các giáo viên khác thì người lên lớp, người đi ra ngoài làm việc.
– Lại đây.
Chu Văn nhăn mặt rải chăn xuống đất, ngồi lên giường rồi ngoắc Diêu Khâm đang lo lắng đứng ngoài cửa.
Lúc đầu cậu không chịu nhúc nhích, cuối cùng vì ánh mắt nguy hiểm của Chu Văn, mới dám đi vào.
Vốn dĩ Chu Văn không phải người kiên nhẫn, lúc cậu chỉ cách anh nửa mét, anh lập tức kéo đối phương lại gần.
– Á… – Diêu Khâm sợ hãi kêu lên, người ngã vào lòng Chu Văn.
Sau đó, Chu Văn bế cậu ngồi lên đùi mình như một đứa trẻ.
Diêu Khâm vội vàng túm lấy áo đối phương, đầu cúi thấp, lộ ra vùng gáy trắng nõn.
Khoác trên mình bộ đồng phục trường, hai bên tai mỏng như trong suốt, bàn tay nắm lấy áo Chu Văn phiếm trắng bệch, hai bàn chân đi tất trắng hơi giãy giụa.
Chu Văn xem xét từ đầu tới chân, dường như đang nghĩ xem nên đặt tay ở đâu.
Hai tai của Diêu Khâm, vì ánh mắt nóng bỏng của anh, mà đỏ ửng.
Chu Văn cầm bàn chân cậu lên, bất ngờ phát hiện ra rằng bàn chân cậu nằm trọn trong bàn tay anh, nhíu mày hỏi:
– Sinh nhật của em là bao giờ?
Diêu Khâm giật mình, chỉ biết răm rắp đáp lại:
– Hai, hai tháng nữa là tròn 18 ạ.
Chu Văn nghe xong không nói gì, chỉ nhéo nhéo lòng bàn chân cậu.
Ngay lập tức, cả người Diêu Khâm cứng đờ, mặt cũng đỏ như gấc, khiến Chu Văn nhướng mày.
Khi đôi môi Chu Văn chạm vào cổ cậu, cả người Diêu Khâm run lên, tay siết chặt, màu đỏ ửng trên tai biến mất.
Chu Văn nhăn mày, dừng lại.
Sau một lúc lâu, Diêu Khâm thôi run rẩy, lại cúi đầu. Lúc này, đôi môi ở sát cổ cậu mấp máy, truyền tới giọng mũi trầm thấp:
– Lúc nãy… chỗ này không thoải mái sao? – Dứt lời, môi liền mút lấy hầu kết của cậu.
Diêu Khâm lại run lên, thậm chí còn co rúm người lại, tiếng nức nở vang lên.
Đến mức này, Chu Văn dù có ngốc cũng biết cậu đang sợ hãi.
Quả nhiên, một lát sau hai giọt nước rơi xuống.
Trong chớp mắt, cơn thịnh nộ như dã thú nổi cơn điên, trào đến như triều dâng.
Chu Văn đột ngột buông hai tay đang giữ thắt lưng cậu, đồng thời gạt bàn tay đang níu áo của anh ra.
– A…
Diêu Khâm mất thăng bằng, ngã ra sau, may mà đằng sau có ghế dựa, chứ nếu ngã xuống đất, chắc cậu gãy tay mất.
Cậu sợ hãi nhìn Chu Văn đang mất kiên nhẫn, giống như người cậu bẩn thỉu, vội vàng phủi sạch những nơi cậu vừa chạm vào.
Cuối cùng, anh lạnh lùng nói:
– Sau này, tan học, tôi với em về cùng nhau. – Dứt lời, mở cửa đi ra ngoài.
Diêu Khâm kinh ngạc, nhìn cổ tay sưng đỏ, cậu không rõ cảm giác chua xót này là sao.
Tối hôm đó, cậu cố ý ngồi trong lớp một lúc, rồi mới từ từ đi đến phòng giáo viên.
Quả nhiên, ngọn đèn quen thuộc vẫn đang sáng.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Chu Văn đang ngồi dựa ghế, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt âm trầm nhìn đèn bàn, đồ đạc trên bàn đều đã được dọn dẹp, rõ ràng là đang đợi người.
… Chẳng lẽ, ngoại trừ lần đầu tiên, từ đó đến nay, thầy ấy đều đang đợi cậu đến tìm sao? Thậm chí mấy ngày trước cậu không đến tìm, anh cũng vẫn chờ đến khi biết chắc cậu sẽ không đến, mới đi về?
Không hiểu tại sao, tâm trí Diêu Khâm lại nảy ra suy nghĩ vẩn vơ như vậy.
–
– Đi về đi. – Không đợi cậu mở miệng, Chu Văn liền nói, tay cầm tài liệu, vẫn là vẻ lạnh lùng ấy.
– Vâng. – Diêu Khâm cúi đầu, nhẹ đáp, tay trái chỉnh quai ba lô.
Vì không quen dùng tay trái, nên động tác của cậu có chút không tự nhiên.
Chu Văn lập tức phát hiện có điểm bất thường, rồi nhìn thấy cổ tay cậu sưng đỏ, liền cầm lên, lạnh lùng nói:
– Xảy ra chuyện gì?
– A!
Tuy không trực tiếp chạm đến vết sưng, nhưng vẫn ảnh hưởng đến vết thương, Diêu Khâm đau đến ná thở.
Chu Văn không buông tay, chỉ nới lỏng lực, nheo mắt nói:
– Bị bạn học đánh?
Diêu Khâm nhăn mặt, lắc đầu, định rụt tay về nhưng không được, cuối cùng đành cúi mặt, ngập ngừng nói:
– Là… là lúc sáng, ngã từ trên người thầy xuống, tay đập vào ghế, bị bong gân.
Chu Văn giật mình, hồi lâu mới nhớ ra có một màn như vậy, anh mím môi, kéo tay kia của cậu, đi về phía chỗ đậu xe. Không cho Diêu Khâm từ chối, anh nhét cậu vào rồi khởi động xe.
Diêu Khâm mấy lần hỏi anh định đưa cậu đi đâu, cậu biết Chu Văn đang tức giận – tuy rằng trước kia anh luôn có dáng vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu phân biệt được lúc nào anh thực sự tức giận, ví dụ như lúc anh đẩy ngã cậu sáng nay – cho nên cậu không hỏi nữa.
Cuối cùng, xe chở hai người đến trước cửa bệnh viện.
Hoàn toàn ngó lơ câu nói “Em không sao” của Diêu Khâm, Chu Văn lôi cậu vào phòng khám.
Chờ hai người thanh toán viện phí, lấy thuốc xong xuôi đã là gần 8h tối.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Chu Văn nhanh chóng phát hiện cậu bị tụt lại phía sau, nhăn mặt ngoái lại nhìn, thì thấy cậu ấp úng nói:
– Em ngồi xe buýt về nhà… là được rồi ạ.
Vốn đang đối mặt, nhưng vì ánh mắt càng lúc càng âm trầm của Chu Văn, cậu cúi đầu.
Chu Văn không nói gì, bước lại gần, hạ mắt nhìn cậu.
Diêu Khâm đang định lén ngước mắt lên nhìn, thấy vậy không dám nhúc nhích, chỉ chằm chằm ngó đôi giày da trước mặt, lí nhí nói:
– Em sẽ trả tiền lại cho thầy sau…
Lời còn chưa nói xong, cằm cậu bị nắm lấy, đôi mắt cậu trợn tròn, hai con ngươi sợ hãi đảo liên hồi.
Đột nhiên khuôn mặt vô cảm của Chu Văn nở nụ cười lạnh:
– Nếu tôi nói tôi không cần tiền? Liệu em có lấy tấm thân báo ơn hay không?
Nghe vậy, Diêu Khâm nhớ tới chuyện sáng nay, mặt trắng bệch.
Thấy vậy, cơn giận của Chu Văn không nhịn được, bộc phát ra ngoài.
Lúc Diêu Khâm nghĩ rằng mình sẽ bị đánh, Chu Văn đột nhiên buông tay, lửa giận trong mắt cũng tắt dần, cho đến khi trở thành sự lạnh lùng, coi cậu như người xa lạ.
Sau đó, anh không chút lưu luyến, xoay người rời đi.
Diêu Khâm ngây người.
Ban đêm, cửa bệnh viện vắng vẻ, bóng dáng người kia nhanh chóng tan biến trong màn đêm đen.
Diêu Khâm biết rõ Chu Văn đã không để ý đến cậu nữa.
Cũng đúng thôi, ngay từ đầu đều do cậu chọc giận đối phương, hơn nữa người ấy còn là thầy giáo, sao có thể lãng phí thời gian ở bên cạnh một tên học sinh tầm thường như cậu.
Thế nhưng nhìn người ấy lạnh lùng rời đi, cậu không hiểu tại sao tim mình lại trào dâng nhiều cảm xúc mãnh liệt như vậy, tủi thân, sợ hãi, không cam lòng… tất cả tích tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Diêu Khâm không phải một kẻ mít ướt, nhưng những sự kiện xảy ra gần đây đè nén cậu đến không thở nổi, giờ đây ngay cả khúc gỗ trôi Chu Văn cũng vứt bỏ cậu lại.
Càng nghĩ, Diêu Khâm càng cảm thấy đau lòng.
Vốn chỉ là thút thít khóc, nhưng khi thấy bóng Chu Văn sắp khuất hẳn, cậu không kiềm chế nổi, khóc thành tiếng, giọng khàn khàn kêu lên:
– Thầy… thầy ơi…
Mấy người đi ngang qua nhìn cậu kỳ quái, rồi quay ra nhìn Chu Văn đã dừng chân, thì thầm to nhỏ.
Diêu Khâm biết bản thân thật hèn hạ, lợi dụng sự nghi hoặc và đồng cảm của mọi người xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Chu Văn dừng lại vì tiếng khóc của cậu và ánh mắt của mọi người, cậu càng khóc to hơn, không ngừng kêu:
– Thầy… thầy ơi, đừng đi… Đừng… đừng vất bỏ… đừng vất bỏ em…
Cậu càng nói, người qua đường càng thêm thương cảm cậu học sinh gầy yếu này, còn đối với thầy giáo ở phía xa, họ không tiếc lời phỉ nhổ, còn cố ý nói to:
– Thầy giáo dám bỏ mặc học sinh ở bệnh viện, có khi chính hắn đánh cậu học sinh đấy.
– Giáo viên thời nay thiếu đạo đức quá.
…
Thế nhưng khi bị ánh mắt sắc như dao của Chu Văn nhìn tới, tiếng xì xào lập tức im bặt, mọi người giả vờ như không nhìn thấy gì, dần tản ra.
Sau đó, Chu Văn bước nhanh đến trước mặt Diêu Khâm.
Anh nheo mắt nhìn cậu học sinh đã nín khóc, cắn chặt môi dưới, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn mình.
Hàng mi ướt của cậu khẽ run lên, đôi môi đỏ hồng giờ bị cắn chặt biến thành màu đỏ tươi như máu, đối lập với màu da trắng bệch, trông thật chói mắt.
Nhưng anh vẫn đứng yên, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng.
Mặt đối mặt, cuối cùng chẳng có người thắng kẻ thua. Ánh mắt Chu Văn nhìn từ khuôn mặt Diêu Khâm, đến góc áo bị cậu níu lấy từ lúc nào không hay.
Đang trong giờ học, các giáo viên khác thì người lên lớp, người đi ra ngoài làm việc.
– Lại đây.
Chu Văn nhăn mặt rải chăn xuống đất, ngồi lên giường rồi ngoắc Diêu Khâm đang lo lắng đứng ngoài cửa.
Lúc đầu cậu không chịu nhúc nhích, cuối cùng vì ánh mắt nguy hiểm của Chu Văn, mới dám đi vào.
Vốn dĩ Chu Văn không phải người kiên nhẫn, lúc cậu chỉ cách anh nửa mét, anh lập tức kéo đối phương lại gần.
– Á… – Diêu Khâm sợ hãi kêu lên, người ngã vào lòng Chu Văn.
Sau đó, Chu Văn bế cậu ngồi lên đùi mình như một đứa trẻ.
Diêu Khâm vội vàng túm lấy áo đối phương, đầu cúi thấp, lộ ra vùng gáy trắng nõn.
Khoác trên mình bộ đồng phục trường, hai bên tai mỏng như trong suốt, bàn tay nắm lấy áo Chu Văn phiếm trắng bệch, hai bàn chân đi tất trắng hơi giãy giụa.
Chu Văn xem xét từ đầu tới chân, dường như đang nghĩ xem nên đặt tay ở đâu.
Hai tai của Diêu Khâm, vì ánh mắt nóng bỏng của anh, mà đỏ ửng.
Chu Văn cầm bàn chân cậu lên, bất ngờ phát hiện ra rằng bàn chân cậu nằm trọn trong bàn tay anh, nhíu mày hỏi:
– Sinh nhật của em là bao giờ?
Diêu Khâm giật mình, chỉ biết răm rắp đáp lại:
– Hai, hai tháng nữa là tròn 18 ạ.
Chu Văn nghe xong không nói gì, chỉ nhéo nhéo lòng bàn chân cậu.
Ngay lập tức, cả người Diêu Khâm cứng đờ, mặt cũng đỏ như gấc, khiến Chu Văn nhướng mày.
Khi đôi môi Chu Văn chạm vào cổ cậu, cả người Diêu Khâm run lên, tay siết chặt, màu đỏ ửng trên tai biến mất.
Chu Văn nhăn mày, dừng lại.
Sau một lúc lâu, Diêu Khâm thôi run rẩy, lại cúi đầu. Lúc này, đôi môi ở sát cổ cậu mấp máy, truyền tới giọng mũi trầm thấp:
– Lúc nãy… chỗ này không thoải mái sao? – Dứt lời, môi liền mút lấy hầu kết của cậu.
Diêu Khâm lại run lên, thậm chí còn co rúm người lại, tiếng nức nở vang lên.
Đến mức này, Chu Văn dù có ngốc cũng biết cậu đang sợ hãi.
Quả nhiên, một lát sau hai giọt nước rơi xuống.
Trong chớp mắt, cơn thịnh nộ như dã thú nổi cơn điên, trào đến như triều dâng.
Chu Văn đột ngột buông hai tay đang giữ thắt lưng cậu, đồng thời gạt bàn tay đang níu áo của anh ra.
– A…
Diêu Khâm mất thăng bằng, ngã ra sau, may mà đằng sau có ghế dựa, chứ nếu ngã xuống đất, chắc cậu gãy tay mất.
Cậu sợ hãi nhìn Chu Văn đang mất kiên nhẫn, giống như người cậu bẩn thỉu, vội vàng phủi sạch những nơi cậu vừa chạm vào.
Cuối cùng, anh lạnh lùng nói:
– Sau này, tan học, tôi với em về cùng nhau. – Dứt lời, mở cửa đi ra ngoài.
Diêu Khâm kinh ngạc, nhìn cổ tay sưng đỏ, cậu không rõ cảm giác chua xót này là sao.
Tối hôm đó, cậu cố ý ngồi trong lớp một lúc, rồi mới từ từ đi đến phòng giáo viên.
Quả nhiên, ngọn đèn quen thuộc vẫn đang sáng.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Chu Văn đang ngồi dựa ghế, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt âm trầm nhìn đèn bàn, đồ đạc trên bàn đều đã được dọn dẹp, rõ ràng là đang đợi người.
… Chẳng lẽ, ngoại trừ lần đầu tiên, từ đó đến nay, thầy ấy đều đang đợi cậu đến tìm sao? Thậm chí mấy ngày trước cậu không đến tìm, anh cũng vẫn chờ đến khi biết chắc cậu sẽ không đến, mới đi về?
Không hiểu tại sao, tâm trí Diêu Khâm lại nảy ra suy nghĩ vẩn vơ như vậy.
–
– Đi về đi. – Không đợi cậu mở miệng, Chu Văn liền nói, tay cầm tài liệu, vẫn là vẻ lạnh lùng ấy.
– Vâng. – Diêu Khâm cúi đầu, nhẹ đáp, tay trái chỉnh quai ba lô.
Vì không quen dùng tay trái, nên động tác của cậu có chút không tự nhiên.
Chu Văn lập tức phát hiện có điểm bất thường, rồi nhìn thấy cổ tay cậu sưng đỏ, liền cầm lên, lạnh lùng nói:
– Xảy ra chuyện gì?
– A!
Tuy không trực tiếp chạm đến vết sưng, nhưng vẫn ảnh hưởng đến vết thương, Diêu Khâm đau đến ná thở.
Chu Văn không buông tay, chỉ nới lỏng lực, nheo mắt nói:
– Bị bạn học đánh?
Diêu Khâm nhăn mặt, lắc đầu, định rụt tay về nhưng không được, cuối cùng đành cúi mặt, ngập ngừng nói:
– Là… là lúc sáng, ngã từ trên người thầy xuống, tay đập vào ghế, bị bong gân.
Chu Văn giật mình, hồi lâu mới nhớ ra có một màn như vậy, anh mím môi, kéo tay kia của cậu, đi về phía chỗ đậu xe. Không cho Diêu Khâm từ chối, anh nhét cậu vào rồi khởi động xe.
Diêu Khâm mấy lần hỏi anh định đưa cậu đi đâu, cậu biết Chu Văn đang tức giận – tuy rằng trước kia anh luôn có dáng vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu phân biệt được lúc nào anh thực sự tức giận, ví dụ như lúc anh đẩy ngã cậu sáng nay – cho nên cậu không hỏi nữa.
Cuối cùng, xe chở hai người đến trước cửa bệnh viện.
Hoàn toàn ngó lơ câu nói “Em không sao” của Diêu Khâm, Chu Văn lôi cậu vào phòng khám.
Chờ hai người thanh toán viện phí, lấy thuốc xong xuôi đã là gần 8h tối.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Chu Văn nhanh chóng phát hiện cậu bị tụt lại phía sau, nhăn mặt ngoái lại nhìn, thì thấy cậu ấp úng nói:
– Em ngồi xe buýt về nhà… là được rồi ạ.
Vốn đang đối mặt, nhưng vì ánh mắt càng lúc càng âm trầm của Chu Văn, cậu cúi đầu.
Chu Văn không nói gì, bước lại gần, hạ mắt nhìn cậu.
Diêu Khâm đang định lén ngước mắt lên nhìn, thấy vậy không dám nhúc nhích, chỉ chằm chằm ngó đôi giày da trước mặt, lí nhí nói:
– Em sẽ trả tiền lại cho thầy sau…
Lời còn chưa nói xong, cằm cậu bị nắm lấy, đôi mắt cậu trợn tròn, hai con ngươi sợ hãi đảo liên hồi.
Đột nhiên khuôn mặt vô cảm của Chu Văn nở nụ cười lạnh:
– Nếu tôi nói tôi không cần tiền? Liệu em có lấy tấm thân báo ơn hay không?
Nghe vậy, Diêu Khâm nhớ tới chuyện sáng nay, mặt trắng bệch.
Thấy vậy, cơn giận của Chu Văn không nhịn được, bộc phát ra ngoài.
Lúc Diêu Khâm nghĩ rằng mình sẽ bị đánh, Chu Văn đột nhiên buông tay, lửa giận trong mắt cũng tắt dần, cho đến khi trở thành sự lạnh lùng, coi cậu như người xa lạ.
Sau đó, anh không chút lưu luyến, xoay người rời đi.
Diêu Khâm ngây người.
Ban đêm, cửa bệnh viện vắng vẻ, bóng dáng người kia nhanh chóng tan biến trong màn đêm đen.
Diêu Khâm biết rõ Chu Văn đã không để ý đến cậu nữa.
Cũng đúng thôi, ngay từ đầu đều do cậu chọc giận đối phương, hơn nữa người ấy còn là thầy giáo, sao có thể lãng phí thời gian ở bên cạnh một tên học sinh tầm thường như cậu.
Thế nhưng nhìn người ấy lạnh lùng rời đi, cậu không hiểu tại sao tim mình lại trào dâng nhiều cảm xúc mãnh liệt như vậy, tủi thân, sợ hãi, không cam lòng… tất cả tích tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Diêu Khâm không phải một kẻ mít ướt, nhưng những sự kiện xảy ra gần đây đè nén cậu đến không thở nổi, giờ đây ngay cả khúc gỗ trôi Chu Văn cũng vứt bỏ cậu lại.
Càng nghĩ, Diêu Khâm càng cảm thấy đau lòng.
Vốn chỉ là thút thít khóc, nhưng khi thấy bóng Chu Văn sắp khuất hẳn, cậu không kiềm chế nổi, khóc thành tiếng, giọng khàn khàn kêu lên:
– Thầy… thầy ơi…
Mấy người đi ngang qua nhìn cậu kỳ quái, rồi quay ra nhìn Chu Văn đã dừng chân, thì thầm to nhỏ.
Diêu Khâm biết bản thân thật hèn hạ, lợi dụng sự nghi hoặc và đồng cảm của mọi người xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Chu Văn dừng lại vì tiếng khóc của cậu và ánh mắt của mọi người, cậu càng khóc to hơn, không ngừng kêu:
– Thầy… thầy ơi, đừng đi… Đừng… đừng vất bỏ… đừng vất bỏ em…
Cậu càng nói, người qua đường càng thêm thương cảm cậu học sinh gầy yếu này, còn đối với thầy giáo ở phía xa, họ không tiếc lời phỉ nhổ, còn cố ý nói to:
– Thầy giáo dám bỏ mặc học sinh ở bệnh viện, có khi chính hắn đánh cậu học sinh đấy.
– Giáo viên thời nay thiếu đạo đức quá.
…
Thế nhưng khi bị ánh mắt sắc như dao của Chu Văn nhìn tới, tiếng xì xào lập tức im bặt, mọi người giả vờ như không nhìn thấy gì, dần tản ra.
Sau đó, Chu Văn bước nhanh đến trước mặt Diêu Khâm.
Anh nheo mắt nhìn cậu học sinh đã nín khóc, cắn chặt môi dưới, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn mình.
Hàng mi ướt của cậu khẽ run lên, đôi môi đỏ hồng giờ bị cắn chặt biến thành màu đỏ tươi như máu, đối lập với màu da trắng bệch, trông thật chói mắt.
Nhưng anh vẫn đứng yên, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng.
Mặt đối mặt, cuối cùng chẳng có người thắng kẻ thua. Ánh mắt Chu Văn nhìn từ khuôn mặt Diêu Khâm, đến góc áo bị cậu níu lấy từ lúc nào không hay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook