Thẩm Quan kể, hồi huấn luyện quân sự năm nhất, tôi đã hát bài "Cánh Đồng Lúa" mà anh thích nhất trên sân khấu.


Chúng tôi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của nhau.


Anh đi cùng tôi đến quán ăn bình dân, uống trà chanh tôi mua ở cửa hàng đồ uống bình dân, khi đi du lịch thì vui vẻ nhìn tôi trả giá với người bán hàng rong.


Tôi luôn nghĩ chúng tôi là người giống nhau.


Cho đến khi anh tặng tôi một bộ trang sức Bvlgari làm quà sinh nhật, anh nói với vẻ bình thản:

"Anh chỉ nghĩ rằng nó hợp với làn da của em.


"Nếu em không thích, chúng ta có thể đi chọn kiểu khác.

"

Lúc đó tôi mới biết, gia đình anh vượt xa mọi hiểu biết của tôi.


Chiếc Volkswagen mà anh lái đến trường có giá hơn hai trăm triệu, nhưng lại chỉ là chiếc xe kém nhất trong gara nhà anh.


Còn tôi thì dành dụm tiền sinh hoạt phí suốt hai tháng, chỉ đủ mua cho anh một chiếc d.

a.

o cạo râu tạm gọi là đủ tử tế.


Anh nói rằng tấm lòng của tôi là quan trọng nhất, làm bạn gái của anh thì không cần phải tiết kiệm.


Nhưng tôi không thể chỉ tặng anh một nhành cỏ ven đường để bày tỏ lòng thành, cũng không muốn lúc nào cũng tiêu tiền của anh.



Sau khi tốt nghiệp, tôi dần bị xã hội dồn ép, hết lần này đến lần khác bị đánh bại.


Nếu không phải tập đoàn Thẩm thị phá sản, thiếu gia Thẩm gia rơi xuống hồng trần, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.


Tôi nhìn điện thoại, tin nhắn của Chu Dương hiện lên:

"Này, tối nay em ăn gì?"

Tự nhiên tôi thấy phiền.


Chuyện này bắt nguồn từ người bạn đã kết hôn của tôi, những cuộc trò chuyện của cô ấy với tôi thường xoay quanh hai phần chính.


Thứ nhất, là than phiền về những khó khăn trong hôn nhân.


Thứ hai, là giục tôi kết hôn.


Hôm đó cô ấy rủ tôi đi ăn, tôi cứ nghĩ là một bữa ăn bình thường, vội vàng đến nơi thì cô ấy nhiệt tình giới thiệu cho tôi một thanh niên trông sáng sủa:

"Đây là đồng nghiệp của chồng mình, Chu Dương, tuổi tác cũng gần bằng cậu, làm quen chút đi?"

Từ đó, Chu Dương bắt đầu chuỗi ngày "độc thoại" kéo dài suốt một tháng.


Sáng nói chào buổi sáng, tối chúc ngủ ngon, ba bữa hỏi ăn gì.


Lần này anh ta còn gắng gượng thốt ra được một câu:

"Tối mai có thể cùng ăn tối không?"

Tôi đang nghĩ cách từ chối thì cửa phòng tắm bật mở.



"Sơ Vũ?"

Tôi giật b.

ắ.

n mình, như tên trộm vội vàng cất điện thoại đi.


Thẩm Quan dù chỉ mặc bộ đồ ngủ bình thường, vẫn toát lên vẻ khí chất khôi ngô khác thường.


Làn da trắng ngần, mái tóc đen nhánh, trông anh như một cậu trai nhà hàng xóm sạch sẽ.


Anh nhìn về phía phòng ngủ của tôi, trong mắt hiện lên chút chờ mong khó hiểu:

"Chỉ có một phòng ngủ thôi, tối nay chúng ta ngủ thế nào?"

Tôi vừa định trả lời thì anh đã kéo lê cái chân què, khó nhọc đưa ra quyết định:

"Anh có thể ngủ dưới đất.


"Dù có què, thì bị lạnh cũng không làm bệnh tình nặng thêm đâu.

"

"! ! "

Tôi bất lực đứng dậy, đích thân mở cánh cửa ở góc phòng cho anh:

"Thẩm Quan, anh mù à? Ai bảo chỉ có một phòng ngủ?"

Phòng làm việc đã được chủ nhà sửa thành phòng ngủ, từ khi bạn cùng phòng chuyển đi, nơi đó vẫn trống.


Thẩm Quan mặt mày ỉu xìu, tôi phất tay ra hiệu:

"Thiếu gia, có cần tôi mời anh vào không?"

Thẩm Quan cà nhắc bước vào căn phòng nhỏ tù túng đó, trước khi đóng cửa lại, anh cảnh giác hỏi:

"Sơ Vũ, vừa nãy em nhắn tin với ai vậy?"

"À, không có gì.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương