*Chap 10*
Ba đứa bước ra khỏi bệnh viện Đông Khoa,nhanh chóng phóng tới tấp đến trường rồi 2 chân 4 cẳng chạy vù vù lên lớp thở hồng hộc,hắn nhìn thấy thì nói:
-Làm gì mà cô đến muộn vậy?Lại ngủ quên hả heo?
-Im đi.Anh thì biết cái gì chứ.Tôi đã cứu người đó.Hehe.Còn có thêm bạn mới nữa.Vui lắm.-Nó cười
-Ai mà muốn làm bạn với đồ heo như cô nhỷ?-Hắn vừa dứt câu thì nhận ngay cú đánh của nó vào vai đau điếng,xuýt xoa:
-Á...á!Cô làm gì vậy hả!!!!!!!??
-Ai bảo anh luôn mồm kêu tôi là heo.-Nó hất hàm
-Hừ.Cô không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.-Hắn gầm gừ
-Ọe!Buồn nôn quá!Thương hoa tiếc ngọc ư!!!??-Nó cãi
Cứ thế 2 con người chí chóe chửi nhau.Tại bàn Vy Anh:
-Sao hôm nay honey đến lớp muộn thế?-Duy Phong hỏi han quan tâm.
-Im đi…Tôi đang mệt.-Vy Anh gắt
-Phong chỉ là muốn hỏi Vy Anh thôi.-Duy Phong trả lời buồn bã trước sự cáu kỉnh của Vy Anh.
-Tôi không cần anh quan tâm.Đừng làm phiền người khác như vậy nữa.
-Với Vy Anh,Duy Phong là 1 người luôn làm phiền,đeo bám gây rắc rối cho Vy Anh sao?Vậy thì…ừm…từ nay…Phong sẽ không làm như vậy nữa.Xin lỗi Vy Anh.-Duy Phong cười,nhưng nụ cười rất buồn mang đầy cảm xúc.
Vy Anh chẳng hề quan tâm đến Duy Phong đang buồn tới cỡ nào…Cô chỉ ngồi im lặng.Trải qua 1 tiết học im lặng trống trải,tiếng trống reo lên báo hiệu giờ ra chơi.Nó kéo Vy Anh cùng My xuống căn tin,bọn hắn cũng đi nhưng không hề có Duy Phong.6 con người ngồi cùng bàn,nó thấy vậy thì bất ngờ hỏi:
-Ủa!Honey nhà Vy Anh đi đâu rồi nhỷ?Mọi hôm thấy Vy Anh ở đâu là anh ta xuất hiện ở đó cơ mà.
-Từ giờ sẽ không bị đeo bám phiền phức như vậy nữa đâu nên mày đừng hỏi nữa.Ăn thôi.-Vy Anh giục
-Vậy là sao?-My hỏi
-Cô với Phong giận nhau à?-Thiên Minh hỏi

-Cũng đúng.Hình như vậy đó vì tôi thấy Phong có vẻ rất buồn,còn thở dài não nề,không thiết ăn uống.-Hắn nói
-Giận nhau thật đó hả?-Minh Khánh lại tra hỏi
-Đừng hỏi nữaaaaaaaaaaaa.-Vy Anh giận giữ quát lên khiến mọi người bất ngờ,thế rồi,cô bỏ đi,thấy vậy thì nó và My đuổi theo nhỏ còn 3 anh chàng thì ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra và cảm thấy hành động vừa rồi của Vy Anh rất lạ.Vy Anh chạy đến đằng sau trường,nơi những loài hoa màu sắc đang đua nhau nở rộ,ngồi phịch xuống ghế đá,cô thở dài.Nó cùng My cũng chạy theo,thấy Vy Anh ngồi xuống ghế đá thì ngồi xuống cùng nhỏ:
-Vy Anh,hôm nay mày sao vậy?-Nó hỏi
-Tao chẳng biết nữa…Tao…chẳng hiểu nổi bản thân tao nữa.-Vy Anh buồn bã
-Có gì cứ nói bọn tao nghe,đừng giấu bọn tao,được chứ?-My nói
-Ừm…Thực sự,tao không hiểu tình cảm của mình đối với Duy Phong là như thế nào.Đôi lúc,sự quan tâm của Phong khiến tao cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc,nhưng đôi lúc lại cảm thấy phiền hà,rắc rối.Chính vì vậy,sáng nay khi đến lớp muộn,Phong quan tâm hỏi han tao,nhưng tao đã mắng Phong và còn khiến cho Phong hiểu rằng bản thân Phong chỉ gây them cho tao rắc rối.Haizzz-Vy Anh thở dài não nề nói
-Rồi sao?Mày không nói gì,và chắc chắn cậu ấy cũng không nói thêm gì cả.Để rồi bây giờ mọi chuyện như thế này?-My hỏi
-Ừm…!
-Vậy hãy để cho bản thân mày tự quyết định đúng đắn,hãy để trái tim theo thời gian mà trả lời,Vy Anh à!-Nó khuyên nhủ
-Có lẽ tao nên làm vậy.-Vy Anh nói
-Cố lên,Vy Anh-Nó và My đồng thanh.
Nói chuyện xong,Vy Anh lại tươi tỉnh cùng nó và My bước vào lớp.Vy Anh chưa từng thấy hành động kì lạ kia của Duy Phong,anh đang nghe nhạc,ánh mắt nhìn qua cửa sổ xa xăm,lạc lõng.Vy Anh nhẹ nhàng bước vào chỗ,lẳng lặng nằm xuống mặt bàn nhắm mắt lại thở dài não nề.
Phía bên kia,nó với My kể cho hắn,Minh và Khánh chuyện xảy ra giữa Vy Anh và Duy Phong,rồi cùng nhau nói chuyện:
-Kì lạ thật đấy,trông 2 người đó kìa,rất trầm tư buồn bã.-Nó nói
-Từ nhỏ tới giờ,bọn tôi chưa hề thấy Duy Phong suy tư,trầm tĩnh như vậy.-Minh Khánh nói
-Đúng vậy!Lúc nào Phong cũng vui vẻ và nghịch phá,không hề buồn bã hay chán nản.-Thiên Minh
-Có lẽ nào,Phong yêu Vy Anh thật sự không?-Hắn hỏi
-Ý anh là anh nghĩ Phong không hề yêu Vy Anh?-Nó hỏi
-Tôi cũng không biết nữa,nhưng với Duy Phong thì không có 2 chữ chung tình đâu.Cậu ấy có thể yêu 4,5 cô gái cùng 1 lúc và thích thì có thể chia tay tất cả cùng 1 lúc,là người đào hoa nhất trong số chúng tôi đó.-Hắn trả lời

-Vậy sao?-My thắc mắc
-Ừm.Nhưng hình như Phong có tình cảm thật với Vy Anh mới khiến cậu ấy buồn đến vậy.-Thiên Minh nói
-Dù sao thì cứ để 2 ngời đó nhận ra tình cảm dành cho nhau,chúng ta cũng chỉ biết ủng hộ họ thôi.-My nói
-Đúng vậy.-Mọi người đồng thanh và đương nhiên cũng rất đồng tình với ý kiến của My,cách tốt nhất là cứ để học nhận ra tình cảm của chính mình.....Bởi vì chỉ có họ mới là người hiểu rõ con tim mình,hiểu rõ tình cảm họ dành cho nhau....
Thế rồi,nó với hắn,My với Minh,và Minh Khánh bước về bàn của mình.Minh Khánh bây giờ mới chú ý,hôm nay cô gái ngồi bên cạnh anh không đi học.(Cô gái đó là Gia Linh đó,mọi ng còn nhớ chỗ ngồi của các anh chị ý chứ?).Minh Khánh vẫn thường hay thấy Gia Linh đi học,không chỉ vậy mà cô còn học rất chăm chỉ nữa,vậy nên mới có thể cùng là hội trưởng hội học sinh của khối với anh.Anh thường không hay tiếp xúc với Gia Linh,chỉ đôi lần cùng nhau đi thực hiện công tác cho khối,cho lớp.Nhưng trong anh,cô là 1 cô gái xinh đẹp hiền dịu,với mái tóc đen mượt và nụ cười như nước hồ mùa thu.Con ng anh là vậy,rất thích những thứ nhẹ nhàng,thanh thoát.Chính vì thế mà đôi lần ngắm Gia Linh cười,anh cũng cảm thấy tim mình đập nhanh,chệch nhịp.Nhưng anh nghĩ đó chỉ là rung động nhất thời chứ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại thích cô bé mang tên Gia Linh đó!
Cả tiết học,Vy Anh không hề nghe giảng,chỉ nằm ngủ nhưng thực ra thì suy nghĩ ngẩn ngơ,cảm giác rất mệt mỏi.Bên cạnh nhỏ,Duy Phong vẫn như vậy,vẫn ngồi nghe nhạc,ảnh nhìn hướng về phía cửa sổ.Cả 2 người không động đậy,chìm vào tiết học im lặng này.Chắc hẳn,2 người đang có những suy nghĩ khác nhau,và có những vết thương lòng khác nhau:Vy Anh áy náy vì lặng lời với Duy Phong còn Duy Phong thì tổn thương trước lời nói của Vy Anh,thực sự Vy Anh đã coi anh như 1 sự đeo bám,phiền phức!Có lẽ anh nên từ bỏ,vì Vy Anh thực sự đâu có cần đến anh….Tất cả chỉ là do anh đã không biết nghĩ tới cảm giác của ai kia mà lúc nào cũng tự mình quyết định...
Tan học,nó kéo My với Vy Anh đến thăm Gia Linh.Tại bệnh viện Đông Khoa,trong phòng bệnh:
-Gia Linh…Bọn tớ đến rồi nè!-Nó hý hửng
-Các cậu đến rồi đó sao?-Gia Linh ngồi bật dậy tươi tỉnh nói
-Nè!Nè…nằm xuống đi chứ,cậu đang bệnh mà.Bọn tớ không muốn cậu đột quỵ vì vui mừng quá đâu nhé!-Vy Anh nói
-Làm sao mà đột qụy được chứ!Các cậu đến tớ vui lắm đó.-Gia Linh cười nói
-Vậy sao Gia Linh,thế cháo bọn tớ làm sáng nay cậu đã ăn hết chưa?-My hỏi
-Hết sạch luôn.hyhy-Gia Linh trả lời
-Thế thì tốt,mau mau khỏi bệnh bọn mình còn đến lớp cùng nhau và đi chơi cùng nhau nữa.-Nó
-Tất nhiên rồi.-Gia Linh đáp
-Vy Anh…trông cậu..hôm nay có vẻ…hơi buồn thì phải.-Linh nói tiếp
-Đâu có…hỳ hỳ-Vy Anh chối bay chối biến lấy tay gãi đầu
-Tớ hỏi các cậu 1 câu nhé!-Gia Linh
-Ừ!Cậu hỏi đi.-Cả 3 đồng thanh

-Bọn mình là bạn thân đúng hông?-Linh hỏi
-Đúng.-Cả 3 đồng thanh tập 2
-Tuy mới quen nhưng rất rất thân đúng không?-Linh hỏi tiếp
-Rất đúng.-Cả 3 đồng thanh tập 3 luôn
-Vậy thì đương nhiên là không đươc dấu nhua chuyện gì đúng không?-Linh tiếp tục hỏi,ánh mắt giờ đây nhìn thẳng vào Vy Anh
-Tất nhiên rồi.-Lần này chỉ có nó và My đồng thanh,con Vy Anh thỳ thở dài không đáp
-Vy Anh không dám trả lời đúng không?Vì thực sự cậu đang dấu tớ.Hãy nói đi,mình là bạn thân của nhau cơ mà!-Gia Linh
-…-Vy Anh lưỡng lự
-Vy Anh!!!-Gia Linh gọi tên Vy Anh như bắt ép cô phải nói bằng được
-Đươc rồi.Tớ nói.Mọi chuyện là thế này.Lớp mình có bạn trai tên là Duy Phong,không biết cậu có biết bạn ấy không,bạn ấy ngồi cạnh tớ.Lúc đầu bạn ấy với tớ rất ghét nhau,còn tranh giành nhau cả 1 chiếc dây truyền trong cửa hàng…Nhưng…không hiểu sao,hôm sau đó,bạn ấy lại nói muốn tớ làm bạn gái…Tớ không đồng ý,nhưng bạn ấy luôn quan tâm,lo lắng,hỏi han và nhắc nhở tớ về mọi thứ,đôi lúc khiến tớ rất vui nữa….Nhưng hôm nay,khi tớ đến muộn,bạn ấy hỏi tại sao thì tớ đã mắng và còn khiến bạn ấy cảm thấy rằng bản thân bạn ấy chỉ là sự đeo bám gây phiền phức cho tớ,rồi sau đó,giờ ra chơi….bla bla….-Vy Anh kể hết toàn bộ lại câu chuyện cho Gia Linh nghe.
Như đã thấu hiểu hết mọi chuyện Vy Anh nói,Gia Linh lên tiếng:
-Tớ có biết Duy Phong,nghe đâu nữ sinh trường mình đặt biệt danh cho Duy Phong và Thiên Minh,Thiên Long và Minh Khánh là : ‘Tứ đại hoàng tử’.
-Ừm!Đúng đó.Họ đều học cùng lớp bọn mình-Nó,Vy Anh khẳng định
-À!Hình như cậu là hội trưởng hội học sinh đúng không?Tớ nhập học hơi muộn nên không biết có phải không.-My hỏi
-Ừ!-Gia Linh đáp.
-Thế vậy là,cậu ngồi cạnh Minh Khánh phải không?Vì theo tớ biết,Minh Khánh cũng là hội trưởng hội học sinh của khối
-Ừm!Hy-Linh
-Vậy là truyện cậu ra nông nỗi này là vì tên Minh Khánh đó sao?-Vy Anh hỏi
-Ừ!Mấy bạn nữ sinh đánh tớ là vì hâm mộ ‘Tứ đại hoàng tử’ đó.-Linh
-Nhưng cậu làm zỳ mà họ đánh ghen kinh vậy?-Nó hỏi
-Thực ra là thế này,tớ cùng là hội trưởng hội học sinh với Minh Khánh nên hay đi cùng bạn ấy đi công tác cho lớp,khối.1 trong số những nữ sinh đó là Hải An,nhỏ đó rất thích Minh Khánh,đã mấy lần cô ta lôi tớ ra rồi cảnh cáo,chỉ trích bảo là tớ dụ dỗ Minh Khánh.Nhưng hôm qua,tớ vẫn đi cùng Minh Khánh nên phòng hiệu trưởng nghe nhắc nhở để làm tốt hơn trong nhiệm vụ của mình nên lúc chiều,nhỏ An đã gọi đội ra để đánh tớ.-Gia Linh giải thích.
-Thì ra là vậy,thật quá đáng mà!-Nó nói
-Không sao đâu,từ nay tớ đã có các cậu rồi mà.Chỉ cần các cậu hứa với tớ chuyện này thôi!-Linh nói

-Cậu nói đi,Vy Anh nói
-Các cậu đừng nói với Minh Khánh nhé!Tớ không muốn làm phiền cậu ấy chỉ vì những chuyện nhỏ này.
-Ok.-Cả 3 đồng thanh
-À!Tớ muốn hỏi cậu cái này.-My nói
-Cậu hỏi đi.-Linh đáp
-Tại sao cậu lại nhận ra Vy Anh đang buồn trong khi cậu ấy trước mặt vẫn rất tươi cười?-My hỏi
-Vì,tớ rất tinh ý-Gia Linh đáp
-Vậy sao?Đã có người cũng từng nói với tớ câu nói này.-My
-Thật vậy sao?-Linh ngạc nhiên
-Không những vậy àm còn là 1 người rất gần gũi,đó chính là Minh Khánh.-My đáp.(Mọi người còn nhớ lúc anh Khánh nói chuyện với chị My ở khu vui chơi không ạ ?)
-….-Gia Linh nghe vậy thì chẳng nói năng thêm gì.
-Trùng hợp vậy nhỉ.-Vy Anh và nó đáp
-Người ta có duyên,các cậu này!-My cười hý hửng trêu Gia Linh
-Thôi đi nào!Duyên nợ gì chứ.Quay lại với chủ đề của Vy Anh đi.Giờ cậu tính sao với Duy Phong?-Gia Linh đánh trống lảng
-Không sao cả.Mình sẽ để thời gian trả lời tất cả.-Vy Anh cười
-Được.Bọn tớ ủng hộ ý kiến của cậu-Gia Linh đáp
-Ok.Tất cả chúng ta hãy hứa đi,từ nay có chuyện gì thì cũng đừng giấu nhau nhé!Mọi chuyện phải chia sẻ tahatj lòng với nhau.Chúng ta chắc chắn sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau!-Nó nói
-Hứa!-Vy Anh,Khánh My và Gia Linh cùng nhau đáp
-Vậy nhé!Giờ cũng là 12h trưa rồi.Các cậu hãy về đi,chiều tối tớ sẽ xuất viện.-Linh nói
-Vậy sao?Chiều bọn tớ sẽ đến thăm cậu-3 đứa nó đáp.
-Ok.-Linh trả lời.
Thế rồi bọn nó tạm biệt Gia Linh và trở về nhà sau 1 buổi sáng mệt mỏi với biết bao nhiêu là chuyện.3 đứa nó cùng nhau nằm trên chiếc giường êm của nó để tâm sự hết mọi chuyện trên trời dưới đất….Chỉ được khoảng 30’,chúng nó lăn ra ôm nhau ngủ mất….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương